Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 75

Triệu Huyền không nói thêm gì với Tiền Dư Dư nữa. Dù không quen biết Tư Hạo Mặc nhưng cô ấy đã từng nghe qua cái tên này rồi. Cô ấy biết rằng người đàn ông này là một nhà kinh doanh giàu có, vốn dĩ không nên xuất hiện ở bệnh viện nhỏ của thị trấn này.

Lần trước khi Triệu Huyền gặp Tư Hạo Mặc, họ không hề có bất kỳ sự trao đổi nào nên cô cũng không hiểu vì sao đối phương lại nhận ra mình.

Tư Hạo Mặc nhanh chóng rời khỏi bệnh viện huyện. Khi Triệu Huyền cùng Tiền Dư Dư vừa bước tới cửa thì thấy Tả Kinh Nghiệp hớt hải chạy vào tòa nhà của khoa sản.

Hai người lập tức bám theo ông ta, chạy từ khu khám bệnh tới tòa nhà của khoa sản. Hiện tại, rất ít bệnh viện có cả một tòa nhà dành riêng cho khoa sản. Trong bối cảnh tỷ lệ sinh thấp như hiện nay, những tòa nhà như vậy thường dễ lỗ vốn.

Nhưng bệnh viện huyện này thì không. Tòa nhà này là công trình mới và sang trọng nhất, sở hữu nhiều trang thiết bị hiện đại sánh ngang với bệnh viện thành phố.

Khoa sản có nhiều sản phụ chờ khám hơn tưởng tượng. Họ thường dẫn cả gia đình đi cùng khiến hành lang đông đúc khó đi lại. Đi được vài bước, Triệu Huyền đã để mất dấu Tả Kinh Nghiệp.

“Không sao, chúng ta thử đến quầy y tá xem sao.” Tiền Dư Dư rất quen thuộc nơi này, lập tức dẫn Triệu Huyền tới quầy y tá.

Nhưng trước quầy y tá lại có một người đàn ông đang đứng, người này là Trưởng khoa sản. Ông ta trông khoảng 40, 50 tuổi, đeo kính gọng bạc, đôi mắt nhỏ và hẹp, khó nhận ra là đang mở hay nhắm.

Rõ ràng là khoa sản, vậy mà trưởng khoa lại là một người đàn ông.

Triệu Huyền chăm chú nhìn bảng tên trước ngực người này, trên đó có ghi: “Trưởng khoa sản - Bác sĩ chuyên khoa - Giả Lương Triết.”.

“Trưởng khoa Giả, hôm nay không có ca mổ à?” Tiền Dư Dư bắt chuyện với người đàn ông trước mặt một cách tự nhiên như cách cô ấy thường làm với bất kỳ ai, nhiệt tình và hoạt bát. Đối phương cũng không nghi ngờ gì.

“Tiểu Tiền, đang nghỉ phép à?” Nụ cười của Giả Lương Triết mang vẻ kỳ lạ. Ánh mắt sau gọng kính của ông ta khiến Triệu Huyền cảm thấy không thoải mái.

“Vâng, tôi dẫn bạn tới tham quan.” Tiền Dư Dư chỉ vào Triệu Huyền bên cạnh: “Cô ấy thích trẻ con nên tôi đưa cô ấy tới xem các em bé.”

Tiền Dư Dư rất nhanh trí, lập tức nghĩ ra một lý do hoàn hảo cho Triệu Huyền. Triệu Huyền cũng gật đầu, ánh mắt hơi nhìn xuống, trông có vẻ ngượng ngùng.

“Cô biết quy định rồi đấy, đừng làm ảnh hưởng đến bác sĩ và bệnh nhân.”

Giả Lương Triết không làm khó hai người, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Tôi biết rồi.” Tiền Dư Dư kéo Triệu Huyền đi về khu sơ sinh. Triệu Huyền nhận thấy tay cô ấy ướt đẫm mồ hôi. Tiền Dư Dư đang sợ hãi?

Nhưng Giả Lương Triết đâu có nói gì quá đáng? Tiền Dư Dư đang sợ điều gì?

Tiền Dư Dư chỉ dẫn Triệu Huyền đi một vòng trong khoa sản rồi nhanh chóng rời khỏi.

Mãi đến khi ra khỏi bệnh viện, Tiền Dư Dư mới thở phào nhẹ nhõm rồi lau mồ hôi tay.

“Ôi, sợ quá. Bác sĩ Giả là trưởng khoa nghiêm khắc nhất trong bệnh viện. Nghe nói trước đây có y tá không gõ cửa đã vào văn phòng ông ta, sau đó cô ấy bị tát một cái rồi bị đuổi khỏi khoa sản luôn.” Tiền Dư Dư căng thẳng, tay run run cầm khăn giấy.

“Nhưng vừa rồi ông ta tỏ ra khá thân thiện mà?” Triệu Huyền nhận thấy Giả Lương Triết không giống người tử tế, nhưng hành động vừa rồi của ông ta cũng không hề hung dữ.

“Đúng vậy, vì thế tôi mới thấy lạ. Bình thường tôi có mối quan hệ tốt với mọi người, chỉ riêng bác sĩ Giả là hầu như chưa từng nói chuyện. Sao ông ta lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Tiền Dư Dư nhớ lại ánh mắt của Giả Lương Triết, cảm giác càng thêm lo sợ.

“Ừ, đúng là nếu ông ta nghiêm khắc với người khác, không lý nào lại cư xử nhẹ nhàng với cô cả.” Triệu Huyền suy nghĩ một lát, có khả năng nào là vì cô ở cạnh Tiền Dư Dư không?

Ý nghĩ này khiến Triệu Huyền bừng tỉnh. Sau khi phá vụ án giết người hàng loạt, ảnh của cô từng được đăng trên tạp chí thông tin địa phương, có thể xem như có chút nổi tiếng. Các diễn đàn cũng có vài tin tức và ảnh của cô.

Nếu đối phương biết cô là cảnh sát, thái độ thay đổi cũng là điều hợp lý. Ít nhất trước mặt Triệu Huyền, ông ta không thể làm khó Tiền Dư Dư được.

Mọi chuyện dần dần trở nên có lý. Triệu Huyền khẳng định suy đoán trong lòng và bắt đầu nghi ngờ sâu hơn về khoa sản này. Trưởng khoa ở đây là người đầy toan tính như vậy, xem ra nếu muốn làm rõ mọi chuyện, chỉ dựa vào cái tên “Tả Kinh Nghiệp” là chưa đủ.

Triệu Huyền chở Tiền Dư Dư bằng chiếc xe điện nhỏ đến trước một quán trà sữa. Vừa xuống xe, Tiền Dư Dư đã thấy Triệu Huyền lấy từ cốp xe ra một chú cáo bông màu hồng.

“Á á á! Tiên Nhi! Cô thật hiểu lòng tôi! Cô thế mà lại biết tôi muốn cái này!” Tiền Dư Dư lập tức ôm chặt chú cáo bông, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc khi nhìn nó.

“Đây là quà cảm ơn cô đã giúp tôi nhiều như vậy, còn làm bạn với tôi nữa.” Triệu Huyền hơi lúng túng. Những lời cô dự định nói đều quá trang trọng nên cô chỉ chọn hai câu ngắn gọn nhất.

“Tôi cũng muốn cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã dũng cảm, thông minh và nhân hậu như thế. Nếu không có cô, chắc cả cuộc đời tôi đã kết thúc rồi.” Tiền Dư Dư ôm chú cáo bông, mỉm cười dịu dàng nhìn Triệu Huyền.

Không biết từ khi nào, mối quan hệ giữa Triệu Huyền và Tiền Dư Dư đã trở nên thân thiết như vậy. Tiền Dư Dư kéo Triệu Huyền bước vào quán trà sữa, hai người gọi hai ly rồi ngồi trước một cửa sổ kính lớn. Triệu Huyền giúp Tiền Dư Dư chụp vài bức ảnh.

“Tiên Nhi, cô cũng chụp vài tấm đi. Tôi muốn lưu giữ mãi những kỷ niệm này.” Tiền Dư Dư giơ điện thoại lên trước mặt Triệu Huyền. Triệu Huyền không quen được chụp ảnh, biểu cảm của cô cứng đờ, nụ cười cũng khá gượng gạo.

Trái lại, Tiền Dư Dư cười rất tự nhiên. Lúc nào Triệu Huyền cũng đẹp hơn Tiền Dư Dư, nhưng trong khoảnh khắc này, sức sống của Tiền Dư Dư hoàn toàn vượt trội, tỏa sáng như mặt trời.

Hai người trò chuyện hơn một tiếng, phần lớn thời gian Tiền Dư Dư dùng để phàn nàn về Từ Chí, đôi lúc lại than rằng bố mẹ cô ấy lắm lời hay công việc vất vả. Còn lại đều là những câu chuyện vui gần đây.

Trời tối, Triệu Huyền đưa Tiền Dư Dư về nhà rồi mới tự mình lái xe về nhà họ Triệu.

-

Cuối tuần, Triệu Huyền lên thành phố. Vẫn như thường lệ, Tô Vịnh Hà lái xe đến ga tàu đón cô. Tô Vịnh Hà chỉ đường rất rõ ràng, Triệu Huyền nhanh chóng tìm thấy xe của cô ấy.

Lên xe, Tô Vịnh Hà thông báo sơ lược với Triệu Huyền về mục tiêu luyện tập trong tuần.

Trận đấu hôm thứ Năm của đội GM đã đạt được chiến thắng khá dễ dàng, phần lớn nhờ vào sự huấn luyện đặc biệt của Triệu Huyền. Hiện tại GM hầu như không còn điểm yếu nào cả, nhưng trong thi đấu, không có điểm yếu cũng chỉ là tiêu chuẩn cơ bản mà thôi.

Thời gian luyện tập trôi qua nhanh chóng, khi mọi người rời phòng tập đã là 6 giờ chiều. Nhưng lần này, bóng dáng quen thuộc thường đến đưa cơm cho Triệu Huyền và Tô Vịnh Hà lại không xuất hiện.

“Đồng Diệu đâu rồi?" Triệu Huyền tò mò hỏi.

“Diệu Diệu đang chỉnh sửa luận văn. Cái ông thầy đó không chịu duyệt cho chị ấy. Dạo này Diệu Diệu bận lắm, bận đến mức không còn thời gian để đi làm thêm." Tô Vịnh Hà thu dọn phòng tập, tiện tay lau luôn sàn nhà.

Triệu Huyền định tìm chỗ ở gần đó thì Tô Vịnh Hà bất ngờ đến gần.

“Đừng nói là cô định ở khách sạn một mình nhé? Cô có đền tiền cho tôi không?” Tô Vịnh Hà vừa nói vừa lấy điện thoại chuyển khoản tiền vé tàu cho Triệu Huyền, sau đó xách hành lý của cô lên.

“Đi nào, về nhà tôi đi.”

Không đợi Triệu Huyền trả lời, Tô Vịnh Hà đã đứng ở cửa, ra hiệu cho cô đi theo. Triệu Huyền mỉm cười, bước theo cô ấy.

Nhà của Tô Vịnh Hà cách phòng tập khoảng 20 phút đi xe. Triệu Huyền rất tin tưởng Tô Vịnh Hà nên cô không đề phòng gì cả. Họ đi qua một con ngõ nhỏ tối tăm, xung quanh yên lặng, không bóng người qua lại.

Đột nhiên, Triệu Huyền nhớ đến Vương Cương. Sắc mặt cô thoáng chút biến đổi, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, lấy lại tỉnh táo rồi lấy thuốc ra uống.

“Sao thế?” Tô Vịnh Hà quay lại nhìn Triệu Huyền khi nghe tiếng mở nắp.

“Tôi uống thuốc thôi.” Triệu Huyền nuốt thuốc, nhắm mắt, chờ cơn suy nghĩ trong đầu lắng xuống.

Tô Vịnh Hà chỉ về phía một khu chung cư mới sáng đèn gần đó, đã đến nhà cô ấy rồi.

Căn hộ của Tô Vịnh Hà nằm trong khu chung cư mới, là một căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách, được thiết kế với phong cách ấm áp, tông màu chủ đạo là vàng nhạt. Bố mẹ của Tô Vịnh Hà dường như không có nhà.

“Bố mẹ tôi đi du lịch rồi. Tôi sẽ ngủ ở phòng họ, còn cô ngủ ở phòng tôi nhé.” Tô Vịnh Hà chỉ về hướng có hai phòng ngủ sau đó kéo vali của Triệu Huyền vào phòng mình.

Phòng ngủ của Tô Vịnh Hà không quá ngăn nắp, trên bàn học bày đầy sách chuyên ngành đủ thể loại. Tuy nhiên, sàn nhà được lau chùi rất sạch sẽ, giường cũng được dọn dẹp gọn gàng, nhìn rất thoải mái.

Tô Vịnh Hà gọi hai phần đồ ăn ngoài, trong đó có một phần cho Triệu Huyền. Hai người ngồi cạnh nhau, vừa ăn vừa nói chuyện về các chi tiết trong trận đấu. Triệu Huyền đã xem qua trận đấu của họ nên nhanh chóng chỉ ra những sai sót về chiến thuật.

Cuộc trò chuyện bị ngắt quãng khi đồ ăn được giao đến. Ăn xong, Triệu Huyền ngồi trên ghế sô pha xem TV, còn Tô Vịnh Hà mở máy tính làm việc.

“Cô đang viết gì thế?” Triệu Huyền tò mò hỏi, cảm giác rằng Tô Vịnh Hà có rất nhiều sở thích.

“Tiểu thuyết.” Tô Vịnh Hà ngượng ngùng gãi đầu.

“Ồ? Truyện bách hợp à?” Triệu Huyền lập tức đoán trúng.

Tô Vịnh Hà giật mình quay lại, như thể đang xác nhận xem Triệu Huyền có nhìn lén màn hình của mình không. Nhưng Triệu Huyền chỉ chăm chú nhìn TV, không hề có ý tò mò thêm.

“Đúng, đúng. Sao cô biết?” Tô Vịnh Hà thẳng thắn thừa nhận. Trong thâm tâm, cô ấy không nghĩ việc che giấu sở thích này có ý nghĩa gì cả. Đặc biệt là trước Triệu Huyền, người luôn thông minh đến mức những bí mật nhỏ bé trở nên vô dụng.

Triệu Huyền dường như đã hiểu rõ điều gì đó. Cô dần nhận ra lý do tại sao Tô Vịnh Hà lại có sự chiếm hữu mãnh liệt như vậy đối với Đồng Diệu.

Tô Vịnh Hà thích Đồng Diệu.

Nhưng hiển nhiên, Đồng Diệu luôn chỉ xem cô ấy như một người bạn. Hơn nữa, Đồng Diệu đã có bạn trai. Điều này khiến Tô Vịnh Hà không có cơ hội để thổ lộ, mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên tế nhị, có phần gượng gạo.

Triệu Huyền không hỏi thêm gì, chỉ đáp lại bằng một tiếng “ừ” rồi tiếp tục xem TV.

Tô Vịnh Hà ngược lại càng thấy Triệu Huyền thật thú vị. Cô không thích hỏi nhiều mà luôn suy luận dựa trên sự quan sát của chính mình. Những suy luận ấy thường chính xác đến kỳ lạ, điều này cũng khiến cô thường giữ im lặng trong các cuộc trò chuyện.

Hai người không nói chuyện nữa, không khí yên tĩnh tràn ngập căn phòng. Một người đang viết, một người đang xem TV, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp khi có người đồng hành. Khi Tô Vịnh Hà viết xong, Triệu Huyền đã vào phòng ngủ. Tô Vịnh Hà nhìn màn hình máy tính, trên đó hiển thị rõ ràng ảnh của Đồng Diệu.

Bình Luận (0)
Comment