Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 76

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giống như mọi cuộc gặp gỡ khác, Tô Vịnh Hà gặp Đồng Diệu tại một quán cà phê. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cô ấy đã bị nụ cười ngọt ngào và giọng nói hơi khàn của Đồng Diệu thu hút. Xung quanh Tô Vịnh Hà luôn có rất nhiều bạn bè, cũng có không ít cô gái thích cô ấy, nhưng chỉ riêng Đồng Diệu mới mang lại cho cô ấy những cảm xúc khác lạ.

Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Vịnh Hà biết được rằng Đồng Diệu có một người bạn trai tên là Mã Bác Nhiên, một thiếu gia nhà giàu bất tài, học mỹ thuật, tính cách kỳ quái và mắc chứng rối loạn lưỡng cực.

Tại sao Đồng Diệu lại ở bên một người như vậy? Cô ấy giống như mùa xuân ấm áp nhưng lại cố chấp ôm lấy một mùa đông lạnh giá.

Dẫu vậy, Tô Vịnh Hà không thể ngăn cản Đồng Diệu yêu Mã Bác Nhiên. Cho đến hôm ấy, Đồng Diệu khóc lóc chạy đến tìm cô ấy, nói rằng mình vừa bị Mã Bác Nhiên đánh.

Chuyện này đã chạm đến giới hạn của Đồng Diệu. Gần đây, Đồng Diệu gặp phải quá nhiều điều không thuận lợi, từ luận văn tốt nghiệp cao học cho đến công việc. Ông trời dường như đang cố ý không để cô ấy được yên ổn.

Nhưng Đồng Diệu vẫn luôn lạc quan. Cô ấy tin tưởng vào chân lý “khổ cực đến cực điểm thì may mắn sẽ đến”.

“Vịnh Hà, những vận xui gần đây của chị là để chuẩn bị cho vận may lớn sắp tới đấy.” Đồng Diệu ôm trong tay một ly latte ấm áp, nở nụ cười rạng rỡ tự nhiên.

Đồng Diệu luôn có cách để an ủi Tô Vịnh Hà, an ủi mọi người xung quanh. Đù rằng cô ấy mới là người chịu khổ cực nhất, dù rằng cô ấy thậm chí không thể mua nổi một chiếc váy tử tế để đi phỏng vấn, cuối cùng phải mua một chiếc váy cũ ở chợ hải sản. Nhưng cô ấy không hề buồn vì những điều đó. Sức sống của Đồng Diệu giống như loài cỏ dại ven đường, mạnh mẽ đến mức khiến Tô Vịnh Hà đau lòng.

Chính vì vậy, Tô Vịnh Hà lại càng yêu cô ấy hơn. Không chỉ là yêu từ cái nhìn đầu tiên mà là mong muốn đồng hành và chăm sóc cô ấy suốt đời.

Cuộc đời của Tô Vịnh Hà rất suôn sẻ. Cô ấy thi đỗ Đại học Thiên Xuyên, tự tay thành lập một đội tuyển và giành ngôi á quân. Trong suốt quãng đường trưởng thành cho tới hiện tại, Tô Vịnh Hà chưa từng gặp phải điều gì vô cùng khó khăn. Đồng Diệu đã trở thành người duy nhất trong cuộc đời cô ấy mà cô ấy không thể nói ra tình cảm của mình.

Có lẽ vì cuộc đời quá thuận lợi, Tô Vịnh Hà thường nghĩ như vậy. Bố mẹ cô ấy rộng lượng, bạn bè đều tốt bụng, chỉ riêng trong tình yêu, cô ấy không vượt qua được rào cản này.

Cô ấy sẽ mãi giấu kín bí mật này trong lòng, dù một ngày nào đó Đồng Diệu có phát hiện ra, cô ấy cũng sẽ tìm cách giải thích. Bởi vì cô ấy hiểu rằng nếu muốn ở bên cạnh Đồng Diệu thì vị trí của bạn bè mới là điều có thể kéo dài mãi mãi.

Ngày hôm sau, Triệu Huyền không hề nhắc đến cuộc nói chuyện với Tô Vịnh Hà tối qua như thường lệ.

Cả hai đều ngầm hiểu và giữ kín chuyện này.

Sau buổi tập luyện, Triệu Huyền lên chuyến tàu về nhà. Nhìn qua cửa sổ, khung cảnh bên ngoài lướt qua nhanh chóng khiến cô nhận ra mình đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp gỡ rất nhiều người chỉ trong nửa năm.

Ngày còn đi học, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có bạn, càng không nghĩ rằng mình có thể có bạn bè ngay cả khi ở một nơi xa lạ.

Triệu Huyền mở điện thoại, nhìn vào mục bạn bè trên mạng xã hội. Từng là một trang trắng, giờ đây đã đầy ắp ảnh chụp chung với Tiền Dư Dư. Trong ảnh, Triệu Huyền và Tiền Dư Dư ôm một chú cáo màu hồng, biểu cảm của cô cứng đờ, không mấy đẹp mắt.

Nhưng phần bình luận bên dưới tràn đầy những lời khen ngợi chân thành và chúc phúc cho hai cô gái trong bức ảnh.

Triệu Huyền cầm điện thoại, lau màn hình, lần lượt mở từng ảnh đại diện của mọi người như thể đang xem thứ gì đó thú vị. Mỗi ảnh đại diện đều giống với phong cách của chủ nhân nó, chỉ cần nhìn vào ảnh là cô có thể tưởng tượng ngay ra khuôn mặt của họ.

Văn Văn chọn một chú chó vàng làm ảnh đại diện, nụ cười của chú chó trông giống hệt với nụ cười của anh. Triệu Huyền đã từng nhắc đến điều này, từ đó Văn Văn không thay đổi ảnh đại diện nữa.

Từ Chí và Tiền Dư Dư dùng một cặp ảnh vẽ tay mà họ bỏ tiền thuê người làm. Hai bức hình có phần sến súa pha chút ngốc nghếch, nhưng rất hợp với tính cách của hai người họ.

Tô Vịnh Hà thì dùng ảnh một bông sen làm đại diện, có chút châm biếm nhưng lại rất phù hợp với cái tên và tính cách của cô ấy.

Còn Đồng Diệu dùng ảnh một chú thỏ dễ thương. Nếu nhìn kỹ, chú thỏ này thực sự có vài nét rất giống với cô ấy.

Thật tốt.

Trong lòng Triệu Huyền dâng lên một cảm giác ấm áp. Khi trở về nhà, cô sẽ được gặp Văn Văn, Tiền Dư Dư, Từ Chí, bà nội và Đại Bảo. Có người cùng cô xem phim, cùng ăn cơm và cùng đón Tết.

Nghĩ đến đây, Triệu Huyền bắt đầu thấy mệt mỏi. Cô nhìn ra bầu trời bên ngoài, sắc trời đã chuyển âm u, có vẻ như sắp có một trận mưa lớn.

Khi về đến nhà họ Triệu, trời đã khuya. Triệu Huyền mở máy tính xách tay, tổng hợp thông tin liên quan đến bệnh viện huyện vào sơ đồ tư duy. Sau khi hoàn thành sơ đồ trên máy, cô còn ghi chép thêm vào sổ tay bằng bút.

Triệu Huyền lấy giấy khai sinh của mình ra. Tờ giấy này không có gì khác biệt so với những giấy khai sinh khác. Cô soi giấy khai sinh dưới ánh đèn, cẩn thận quan sát, phát hiện trên giấy xuất hiện một ký hiệu kỳ lạ.

Hóa ra, trước đó đã có người dùng giấy này để kê lên và viết gì đó. Triệu Huyền lấy bút chì và nhẹ nhàng tô lên. Ký hiệu hiện ra rõ ràng hơn trước mắt cô.

Đó là một ký hiệu giống chữ “T” và chữ “thập”*.

(*) Chữ “thập”

undefined

Triệu Huyền cảm thấy khó hiểu. Nếu trước đây có người dùng giấy này để kê viết, rất có thể đó là tên của một đứa trẻ bị bắt cóc khác, hoặc là tên của kẻ mua, kẻ bán.

Nhưng “T” và “thập”? Lẽ nào đối phương là người nước ngoài?

Dự đoán này không phải không có cơ sở. Nhiều tổ chức trong nước hợp tác với nước ngoài để dễ dàng xóa sạch chứng cứ và giảm thiểu hậu quả. Chi phí cho tội phạm xuyên quốc gia tuy cao nhưng lợi ích mang lại cũng không hề nhỏ.

Đầu óc Triệu Huyền trở nên hỗn loạn. Rốt cuộc cô đang điều tra một vụ án như thế nào? Vụ án này không chỉ liên quan đến việc buôn bán trẻ em mà còn có khả năng là một vụ án xuyên quốc gia.

Thêm vào đó, nó còn dính líu đến cấu trúc nội bộ của bệnh viện huyện, thậm chí có thể đã thâm nhập cả vào Bộ Y tế. Vậy cảnh sát thì sao?

Nghĩ đến đây, Triệu Huyền đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Cô hiểu rằng việc buôn bán trẻ em lộng hành như thế này không thể chỉ dựa vào một người như Tả Kinh Nghiệp. Dù có liên quan mật thiết đến vụ việc,nhưng ông ta vẫn giữ vững vị trí giám đốc bệnh viện huyện.

Điều này chứng tỏ chắc chắn có kẻ đứng sau giúp đỡ. Kẻ đó không chỉ cần có tiền mà còn phải có quyền lực.

“Tư Hạo Mặc?” Triệu Huyền táo bạo đoán ra cái tên này. Với tư cách là một tỷ phú hàng đầu thế giới, tài sản và mối quan hệ mà chú ấy sở hữu vượt xa sức tưởng tượng của cô.

Nếu chú ấy thực hiện những tội ác như thế này thì quả thực là điều dễ như trở bàn tay.

Nhưng chú ấy giàu như vậy rồi, cần gì phải phạm tội nữa?

Tiền và tội phạm là mâu thuẫn sao?

Rõ ràng là không.

Tiền và tội phạm có mối liên hệ mật thiết. Dù có bao nhiêu tiền, những tội lỗi đã phạm phải trong quá khứ sẽ buộc chú ấy phải tiếp tục phạm tội để che đậy.

Giống như nói dối, một khi đã có lời nói dối đầu tiên thì sẽ phải nói vô số lời dối trá khác để che giấu lời nói dối ban đầu.

Hình ảnh của Tư Hạo Mặc hiện lên trên màn hình máy tính của Triệu Huyền. Trên các trang web và diễn đàn, những bình luận về vị doanh nhân này rất trái chiều. Có người nói chú ấy là doanh nhân chân chính, có người lại cho rằng chú ấy khởi nghiệp từ các hoạt động phi pháp.

Trang web chính thức thì khẳng định chú ấy khởi nghiệp từ việc đầu tư chứng khoán, sau đó mở rộng sang kinh doanh thực nghiệp, trở thành một trong những nhà đầu tư hàng đầu.

Ngoài những điều này, Triệu Huyền còn phát hiện một chi tiết khác. Tư Hạo Mặc hiện không có con. Người vợ duy nhất của chú ấy, Uông Chi Mạn, đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cách đây 15 năm.

Không có con? Không tái hôn?

Điều này khiến Triệu Huyền cảm thấy rất kỳ lạ. Trong ấn tượng của cô, những người giàu có thường cố gắng sinh càng nhiều con càng tốt để làm cho gia tộc thêm đông đúc, rất hiếm có trường hợp chỉ cưới một người vợ và không có con như thế này.

Cô tiếp tục tìm kiếm thông tin về Uông Chi Mạn trên các diễn đàn. Cuối cùng, trong một bài viết từ rất lâu trước đây, cô tìm thấy một manh mối.

[Những bí mật của các tỷ phú mà bạn chưa biết.]

Bài viết này liệt kê nhiều chuyện đời tư của các tỷ phú, trong đó có nhắc đến Uông Chi Mạn.

Hóa ra 15 năm trước, khi Uông Chi Mạn trở về quê cúng tổ tiên, bà ấy đã dẫn theo cô con gái 3 tuổi nhưng không may gặp tai nạn xe. Uông Chi Mạn tử vong tại chỗ, còn cô bé thì mất tích không rõ tung tích.

Triệu Huyền mở to mắt.

Tai nạn xe?

Ngày 20 tháng 11 của 15 năm trước?

Ngày 20 tháng 11 chính là ngày gia đình Triệu Lan gặp tai nạn xe. Chồng và con trai của bà đều thiệt mạng trong vụ tai nạn đó.

Chồng của Triệu Lan tên là Lý Học Cảnh, là một thầy thuốc Đông y có tiếng trong vùng, cũng vì thế mà Triệu Lan mới có kỹ năng tìm kiếm và phơi thuốc. Nhưng 15 năm trước, khi Lý Học Cảnh cùng con trai là Lý Ngạn Hàng trở về nhà sau khi thăm bạn bè, không may gặp phải tai nạn giao thông.

Vụ tai nạn được định nghĩa là một sự cố ngoài ý muốn. Lý Học Cảnh lúc đó đã uống thuốc hạ huyết áp, nhưng không hiểu sao lại xảy ra phản ứng sốc thuốc, dẫn đến ngất xỉu đột ngột khi đang lái xe. Xe của ông ấy đâm vào một xe khác. Cả hai xe bị lật ngửa, rất nhanh đã bốc cháy.

Bản tin khi đó có nhắc đến việc trong chiếc xe bị đâm có hai người phụ nữ, một người họ Uông tử vong tại chỗ, người kia thì mất tích. Còn Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng cũng tử vong ngay tại hiện trường, không còn cơ hội cứu chữa.

Triệu Huyền trước giờ chưa từng đọc tin tức liên quan đến vụ tai nạn này, bởi cô biết Triệu Lan không muốn nhắc lại. Một số người mất đi không đáng sợ bằng việc người còn sống cứ mãi nhớ về họ trong đau khổ.

Mặc dù Triệu Lan chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, nhưng vào mỗi dịp Thanh Minh, bà luôn một mình lên núi viếng thăm người thân. Bà không đưa Triệu Huyền đi cùng vì không muốn những nỗi đau đó ảnh hưởng đến cô.

Sự việc càng trở nên kỳ lạ hơn. Triệu Huyền cần phải phân biệt thật giả trong các bài viết và điều tra rõ sự thật của vụ tai nạn. Bởi có khả năng đây chính là điểm khởi đầu cho tất cả những vụ án mà cô đang theo đuổi.

Nhưng làm thế nào để lần ra sự thật về vụ tai nạn đó đây?

Triệu Huyền mở điện thoại, truy cập vào mạng nội bộ của sở cảnh sát. Vụ tai nạn đó có thương vong nên chắc chắn đã được lưu trữ trong hồ sơ.

Cô lướt qua hình ảnh những nạn nhân, cảm thấy trong lòng đau đớn không nói nên lời. Hai thi thể trong số đó chính là người thân yêu nhất của Triệu Lan, cũng chính là gia đình của cô. Triệu Huyền không thể tưởng tượng được cảm giác của Triệu Lan khi nhìn thấy thi thể của họ. Triệu Lan chưa từng khóc trước mặt cô, nhưng Triệu Huyền có thể hình dung rằng vào giây phút đó, bà đã khóc tới cạn nước mắt.

Báo cáo pháp y không có gì bất thường. Trong cơ thể Lý Học Cảnh có dấu vết của thuốc hạ huyết áp.

Triệu Huyền cẩn thận đọc báo cáo pháp y và biên bản hiện trường do cảnh sát giao thông cung cấp. Thoạt nhìn, vụ tai nạn này chẳng qua chỉ là một sự cố bình thường, là nỗi bất hạnh bất ngờ xảy ra với những người liên quan mà thôi.

Nhưng Triệu Huyền cảm thấy mọi chuyện không thể đơn giản như vậy. Tất cả manh mối đều dẫn đến vụ tai nạn này, làm sao có thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Báo cáo pháp y ghi chi chít các chi tiết, thậm chí còn có nhiều chỗ bị chỉnh sửa. Các tài liệu này được quét lại từ bản gốc, chữ viết tay khá mờ và khó đọc. Có lẽ cô cần phải đợi đến khi đi làm để vào kho dữ liệu xem bản gốc.

Triệu Huyền duỗi người, cô không nhận ra hiện tại đã là 2 giờ sáng. Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Triệu Huyền! Tôi không liên lạc được với Đồng Diệu!”

Bình Luận (0)
Comment