Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 78

Sau khi Tào Nhất Trạch rời đi, Văn Văn mới tiến đến gần Triệu Huyền và khẽ hỏi.

“Cô đã làm gì anh ta vậy?”

Triệu Huyền khoanh tay, cô đứng ở cửa đồn cảnh sát, trên tay cầm một điếu thuốc, vẻ mặt thản nhiên.

“Tôi chỉ dọa anh ta một tí thôi.”

Hóa ra Triệu Huyền đã học theo cách của Trương Phàm, nhờ Trương Khâu gọi điện cho Tào Nhất Trạch, đe dọa rằng nếu lần này anh ta không giúp Triệu Huyền thì tất cả những bức ảnh họ bắt nạt cậu ta trước đây sẽ bị đăng lên diễn đàn.

Với bài học của Chu Nhã Đình trước đó, Tào Nhất Trạch và Viên Tuấn Phàm đương nhiên không dám đánh cược với Trương Khâu, buộc phải nhượng bộ.

May mắn là họ làm việc rất hiệu quả. Ngay sau khi bị đe dọa, Tào Nhất Trạch đã nhập thông tin vụ án vào hồ sơ. Cục cảnh sát thành phố lập tức cử một đội tìm kiếm, tiến hành rà soát khu vực nơi Đồng Diệu xuất hiện lần cuối.

Tô Vịnh Hà cũng bước ra từ cục cảnh sát, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

“Có cảnh sát ở đây, tôi yên tâm rồi.” Tô Vịnh Hà như đang tự an ủi mình, không ai ở đây lo lắng cho Đồng Diệu hơn cô ấy cả.

Trán của Tô Vịnh Hà vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Tay cô ấy luôn nắm chặt chiếc điện thoại và pin dự phòng, thứ duy nhất mà cô ấy có thể dùng để liên lạc với Đồng Diệu.

Trong lòng Triệu Huyền càng bất an hơn. Một linh cảm chẳng lành như mây đen che phủ tâm trí cô. Dù cố gắng thư giãn thế nào, cô cũng không thể xua tan những suy nghĩ ấy.

“Hai người đói không?” Giọng của Văn Văn rất dịu dàng, giống như làn gió bạc hà mát lạnh trong đêm hè.

Hai cô gái đã thức trắng cả đêm, khuôn mặt đều nhợt nhạt như tờ giấy. Triệu Huyền liếc nhìn Tô Vịnh Hà bên cạnh, thấy sắc mặt cô ấy rất kém, chắc chắn không chỉ mới nhịn ăn một buổi tối.

“Tôi biết gần đây có một quán cháo nồi đất khá ngon.” Văn Văn tiếp tục nói.

“Được, đi ăn chút gì đã.” Triệu Huyền nhìn Tô Vịnh Hà. Cô nắm lấy tay cô ấy, giống như Tiền Dư Dư từng nắm tay mình.

Tô Vịnh Hà có chút bất ngờ. Cô ấy nhìn những ngón tay đan vào nhau của mình và Triệu Huyền, bỗng nhiên cảm thấy bối rối, nhưng Triệu Huyền không để cô ấy có cơ hội rút tay ra.

Triệu Huyền kéo Tô Vịnh Hà lên xe của Văn Văn.

Chẳng mấy chốc, xe dừng trước một quán nướng chuyên phục vụ cháo hải sản và đồ nướng.

Ba người gọi một nồi cháo hải sản nhỏ và vài món ăn kèm thanh đạm.

Thời tiết rất nóng, Văn Văn còn chu đáo gọi thêm hai ly nước dừa cho hai cô gái, cẩn thận sắp xếp bát đũa trước mặt họ.

Bữa ăn diễn ra trong không khí nặng nề. Dưới sự thúc giục của Triệu Huyền, Tô Vịnh Hà cố ăn một bát cháo tượng trưng, nhưng tinh thần cô ấy vẫn rất tệ. Triệu Huyền chưa từng thấy cô ấy biểu lộ nét mặt u ám đến vậy.

“Ngày mai anh về trước đi. Tôi muốn ở lại đây.” Triệu Huyền cúi đầu thì thầm với Văn Văn. Cô thực sự không yên tâm để Tô Vịnh Hà một mình ở đây.

“Cũng được, nhân lực trong cục cũng đang thiếu. Cô cũng phải cẩn thận đấy.” Văn Văn biết mình không thể ngăn Triệu Huyền làm gì, chỉ đành đồng ý. Anh đã nghĩ sẵn, nếu có chuyện gì ngoài tầm kiểm soát, anh sẽ nhờ Văn Hào đến giúp đỡ.

Sau bữa ăn, Văn Văn đưa hai người về nhà Tô Vịnh Hà. Bố mẹ Tô vẫn chưa về, trên bàn còn đặt hai phần đồ ăn mang về đang ăn dở. Triệu Huyền nhanh nhẹn dọn dẹp bếp và phòng khách, sau đó bảo Tô Vịnh Hà đi tắm và nghỉ ngơi sớm.

Tô Vịnh Hà cầm khăn tắm đứng trước cửa phòng tắm, nhìn mọi việc Triệu Huyền làm cho mình mà thấy lòng ngập tràn áy náy. Nhưng cô ấy không thể dứt suy nghĩ về Đồng Diệu được, giờ đây làm bất cứ điều gì cũng trở nên rối tinh. Ngay cả việc tập luyện cũng không thể tiến hành bình thường nữa.

“Nếu bây giờ cô ngã xuống, lúc Đồng Diệu trở về, cô định ôm cô ấy bằng cách nào?” Triệu Huyền đẩy nhẹ Tô Vịnh Hà vào phòng tắm. Gương mặt cô vẫn như mọi khi, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

“Cô nói nghe dễ dàng quá. Tiên Nhi, cô không có ai để quan tâm phải không?” Đôi mắt của Tô Vịnh Hà mờ mịt, tay cầm khăn tắm khẽ run. Ngay sau đó, cô ấy nhận ra mình đã nói điều không phải, liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Tiên Nhi. Tôi rối quá. Tôi không có ý gì đâu.”

Tô Vịnh Hà ngước mắt nhìn Triệu Huyền. Chiều cao của cả hai gần bằng nhau, hai ánh mắt chạm nhau trong sự im lặng.

“Tôi hiểu mà. Tôi cũng có những người mình quan tâm, cũng có rất nhiều điều mà tôi sợ hãi. Vì thế, tôi luôn cố gắng tránh để những chuyện đó xảy ra. Nhưng… không thể tránh được tất cả những điều khiến mình sợ được.” Lần này đến lượt Triệu Huyền cúi đầu. Cô nhìn xuống mũi chân mình, trong đầu hiện lên hình ảnh Triệu Lan, Tiền Dư Dư, Đại Bảo và cả Văn Văn.

Không biết từ lúc nào, những điều khiến Triệu Huyền sợ hãi ngày càng nhiều hơn, số người cô quan tâm cũng dần dần tăng lên. Nơi từng là khoảng trống trong lòng cô, giờ đây dường như đã được lấp đầy bởi hình bóng của mọi người.

Triệu Huyền mở khóa màn hình điện thoại. Hình nền là bức ảnh chụp mọi người trong nhà cô vào dịp Tết. Từ Chí còn cẩn thận lấy thêm tấm hình của Tiền Dư Dư để ghép vào.

Cô đưa điện thoại cho Tô Vịnh Hà xem. Tô Vịnh Hà nhìn những gương mặt rạng rỡ trên màn hình.

“Tôi hiểu cảm giác của cô, chỉ là tôi không biết cách an ủi cô như thế nào thôi.” Triệu Huyền cố gắng nghĩ theo cách của Văn Văn để đối diện với Tô Vịnh Hà. nhưng cô biết mình không phải là Văn Văn, không thể nói những lời khiến người khác yên lòng.

“Bây giờ Đồng Diệu mới chỉ mất tích thôi, chưa có chứng cứ cho thấy cô ấy gặp nạn hay gặp nguy hiểm. Cô không nên bi quan như vậy. Cô ấy là người tốt, cô ấy sẽ tự tìm được con đường về của mình.” Triệu Huyền nỗ lực an ủi cô gái trước mặt. Cô hiểu rằng Tô Vịnh Hà và Đồng Diệu đều là những người tốt. Đây cũng chính là lý do mà cô ở lại đây.

“Ừ…” Tô Vịnh Hà gật đầu: “Cô nói đúng, Diệu Diệu tốt như vậy, chắc chắn chị ấy sẽ không sao đâu.”

Tô Vịnh Hà tự trấn an mình, như thể lời nói ấy thật sự có thể bảo vệ Đồng Diệu khỏi mọi tổn thương.

Cô ấy bước vào phòng tắm, còn Triệu Huyền ngồi trên chiếc ghế sô pha gần nhất, lắng nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm cho đến khi Tô Vịnh Hà bước ra.

Hai ngày trôi qua một cách nhanh chóng, kỳ nghỉ của Triệu Huyền cũng đã kết thúc. Cô cuối cùng đã đợi được bố mẹ của Tô Vịnh Hà trở về. Sau khi chào hỏi bố Tô và mẹ Tô, Triệu Huyền lên tàu quay về huyện.

Trở lại cục cảnh sát, cô chia sẻ toàn bộ thông tin mình điều tra được về Tư Hạo Mặc với Văn Văn.

“Thật sao? Chuyện này tôi không biết.” Văn Văn ngạc nhiên. Nhưng theo những gì Triệu Huyền cung cấp, con gái của Tư Hạo Mặc đã mất tích ở huyện Trần Châu cách đây 15 năm, đúng vào thời điểm Triệu Huyền bị bắt cóc đến đây.

Chẳng lẽ…

Văn Văn không dám nghĩ tiếp. Nếu điều này được chứng minh, thì khả năng cao Triệu Huyền sẽ phải rời khỏi nơi này.

Nhưng Triệu Huyền không tin sự trùng hợp này là ngẫu nhiên. Từ đầu đến cuối cô chưa từng đặt mình vào trung tâm của vụ án, chỉ cảm thấy cái chết của Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng có thể không phải là tai nạn.

Đối với Triệu Lan, chuyện này vô cùng quan trọng. Nếu cô có thể tìm ra sự thật, chắc chắn Triệu Lan sẽ rất vui mừng.

“Nói vậy, cái chết của cha con nhà họ Lý có khả năng do người khác gây ra? Cô đã tìm thấy bản ghi chép pháp y trong kho dữ liệu chưa?” Văn Văn hỏi thêm.

“Tôi đã tìm được rồi, nhưng dấu vết chỉnh sửa quá rõ ràng, không thể xem được văn bản ban đầu.” Triệu Huyền mở tài liệu gốc. Quả thật, tài liệu lưu trữ từ 15 năm trước không được quản lý một cách khoa học. Vụ án lại được kết luận là tai nạn nên việc ghi chép khám nghiệm tử thi và báo cáo pháp y bị sửa đổi cũng không bị ai nghi ngờ.

“Đúng là khó nhằn. Nhưng tôi phát hiện ra điều này.” Văn Văn sử dụng máy tính của Triệu Huyền, mở trang mạng nội bộ của cục cảnh sát. Trên màn hình hiện ra cấu trúc nhân sự hiện tại của cục cảnh sát huyện Trần Châu.

“Đúng là kỳ lạ thật.” Triệu Huyền cũng nhận ra. Nhân sự trong cục cảnh sát của 15 năm trước hoàn toàn không trùng khớp với nhân sự hiện tại. Điều này có nghĩa là toàn bộ hệ thống cảnh sát ở huyện Trần Châu đã được thay máu hoàn toàn.

Sự việc ngày càng phức tạp hơn. Ban đầu, Triệu Huyền chỉ muốn điều tra thủ phạm đứng sau vụ án bắt cóc các bé gái, nhưng giờ lại liên quan đến một vụ tai nạn xe hơi 15 năm trước.

Chưa kể, Đồng Diệu vẫn chưa được tìm thấy.

-

Ngoại ô thành phố Trần Châu, bên ngoài một tòa nhà xưởng bỏ hoang. Một đôi nam nữ đang cầm máy ảnh chụp lại khung cảnh cũ kỹ của tòa nhà. Chàng trai có vẻ là một nhiếp ảnh gia, còn cô gái thì không ngừng tạo dáng trước ống kính, trong khi chàng trai liên tục bấm máy.

“Vào trong xem thử nhé?” Cô gái nhìn lại ảnh trong máy, cảm thấy không đạt được hiệu ứng mong muốn nên đề nghị vào bên trong xưởng.

Vì xưởng xây dựng bằng thép nên từ bên ngoài có thể nhìn thấy một phần không gian bên trong. Nếu ánh sáng mặt trời chiếu qua các khe thép, hiệu ứng sẽ rất khác biệt.

Chàng trai nhìn thoáng qua tòa xưởng phía sau cô gái, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nhưng thấy bạn gái mình đầy hứng thú, anh ta vẫn gật đầu đồng ý.

Hai người đẩy cánh cửa sắt đầy bụi. Cửa nhẹ hơn họ nghĩ, không bị kẹt do lâu ngày không sử dụng. Cả hai dễ dàng bước vào.

Nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống như họ tưởng tượng.

Giữa nhà xưởng, một cô gái nằm yên trên sàn. Các thanh dầm thép khổng lồ phía sau tạo thành một hình chữ thập quỷ dị. Gương mặt cô gái trắng bệch, không còn sức sống.

“Cô ấy… còn sống không?” Cô gái run rẩy hỏi.

“Không biết, báo cảnh sát trước đã.” Chàng trai quyết đoán lấy điện thoại gọi cho cảnh sát, không dám lại gần, cũng không muốn lại gần.

Không khí tràn ngập mùi bụi bẩn pha lẫn thứ mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.

“Ban ngày ban mặt mà lại gặp chuyện gì thế này?”

Cô gái gan lớn hơn, dường như không tin giữa ban ngày ban mặt lại có người chết. Cô ta thử gọi to vài tiếng.

“Xin chào, cô đang làm gì thế?”

Cô gái bước từng bước về phía trước. Nhưng khi đến gần, sự thật khiến cô chết lặng. Cơ thể cô gái nằm trên sàn đã bắt đầu thối rữa, không thể nhìn rõ mặt. Nhưng từ miệng và mũi của thi thể, máu vẫn đang sủi bọt đỏ. Bụng thi thể bị mổ toang, bên trong bị nhét đầy thứ giống như cát và sỏi.

“Đờ mờ.” Cô gái hét lên một tiếng.

Chưa kịp để chàng trai đến gần, cô ta đã lăn ra chạy về phía anh ta, vừa chạy vừa nôn thốc nôn tháo lên quần anh ta.

Cảnh sát Tào Nhất Trạch và Viên Tuấn Phàm là nhóm hình sự đầu tiên đến hiện trường. Khi nhìn thấy thi thể trên sàn, họ lập tức chết lặng.

Dù gương mặt đã bị hủy hoại, nhưng qua những đặc điểm còn sót lại, họ vẫn nhận ra được đây chính là người phụ nữ họ đã tìm suốt một tuần qua.

Đồng Diệu.

Bình Luận (0)
Comment