Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 79

Rất nhanh, Triệu Huyền cũng nhận được cuộc gọi từ Tào Nhất Trạch. Người luôn có cách nói chuyện khó nghe như Tào Nhất Trạch lần này lại lắp bắp qua điện thoại một lúc rất lâu.

“Đồng Diệu gặp chuyện rồi hả?” Triệu Huyền nghe ra được một vài điểm chính từ những lời nói đứt đoạn của anh ta. Phán đoán của cô không sai, Đồng Diệu thật sự đã xảy ra chuyện.

“Ừ... Chúng tôi đã tìm thấy thi thể của cô ấy.” Giọng nói của Tào Nhất Trạch nhỏ hẳn đi, dường như sợ Triệu Huyền sẽ nghe thấy.

Nhưng Triệu Huyền rất bình tĩnh. Cô xác nhận lại các ghi chép từ pháp y và hồ sơ. Thông thường, những thông tin này không được tiết lộ ra ngoài, nhưng Tào Nhất Trạch cảm thấy hơi áy náy với Triệu Huyền, hơn nữa đối phương lại thuộc đội cảnh sát khác, vì vậy mới yên tâm kể sơ qua cho cô nghe.

Sau khi xác nhận tình hình, Triệu Huyền đăng nhập vào mạng nội bộ, kiểm tra lại thông tin vụ án một lần nữa.

[Nạn nhân là nữ, 26 tuổi, cao khoảng 1m60, thi thể đã bắt đầu phân hủy. Thời gian tử vong là 5 ngày trước. Nội tạng đã bị móc sạch và lấp đầy bằng xi măng. Nguyên nhân tử vong: tiêm quá liều thuốc gây mê.]

Thuốc gây mê là loại thuốc thường gặp, điều này cho thấy hung thủ có thể có liên quan đến ngành y dược. Thêm vào đó, trước đây Triệu Huyền từng nghe Tô Vịnh Hà nhắc qua rằng Đồng Diệu là thạc sĩ ngành sinh học. Điều này cũng có nghĩa là bản thân Đồng Diệu cũng có khả năng tiếp cận một lượng thuốc gây mê nhất định.

Nội tạng bị móc sạch...

Triệu Huyền còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị Trác Chính Thành gọi vào văn phòng.

“Tiên Nhi, vào đây một lát.”

Triệu Huyền ngoan ngoãn bước vào văn phòng. Văn phòng của Trác Chính Thành rất ngăn nắp, tất cả tài liệu đều được xếp vào từng bìa hồ sơ tương ứng, tốt hơn nhiều so với bàn làm việc của Lý Giai Trinh.

“Tiên Nhi, tôi đã xem điểm huấn luyện của cô rồi, rất tốt. Cô có muốn thi vào biên chế không?” Trác Chính Thành lau khung ảnh trên bàn làm việc, đặt ngay ngắn trước mặt Triệu Huyền.

Trong khung ảnh là hình anh ấy chụp cùng vợ và con gái. Vợ anh ấy rất xinh đẹp và dịu dàng, còn con gái thì toát lên vẻ năng động của tuổi trẻ, dáng người cũng có chút giống với Triệu Huyền.

Có lẽ còn trẻ nên các cô gái luôn có điểm tương đồng.

“Hiện tại, tôi chưa có ý định này.” Triệu Huyền thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Cô cảm thấy cuộc đời còn dài, không muốn hoàn thành “bài thi cuộc đời” của mình sớm như vậy.

“À, thế à. Tôi còn tưởng cô sẽ muốn thi vào biên chế chứ.” Trác Chính Thành cười khổ một chút, sau đó nhìn Triệu Huyền, ánh mắt mang theo vài phần tinh quái: “Cô thông minh như vậy, không thi sớm có phải là lãng phí không?”

Ánh mắt của Trác Chính Thành rất phức tạp, biểu cảm có chút xa cách. Anh ấy rất ít gặp riêng Triệu Huyền, càng hiếm khi để cô vào văn phòng riêng, điều này khiến Triệu Huyền cảm thấy đặc biệt bối rối.

Triệu Huyền không thích Trác Chính Thành, bất kể là phong cách điều tra vụ án hay cách quản lý nhân viên. Cá nhân cô thích sự quản lý của Lý Giai Trinh hơn. Phụ nữ có khả năng đặc biệt để kéo gần khoảng cách với người khác. Trong khi đó, người đàn ông trước mặt lại mang thêm vài phần tính toán. Ánh mắt của anh ấy khiến cô luôn cảm giác mình đang bị lợi dụng.

“Thế à, chính vì còn trẻ nên tôi cảm thấy mình cần học hỏi và hiểu biết thêm nhiều thứ hơn.” Triệu Huyền khéo léo đổi chủ đề.

“Cô trẻ như vậy, nên có kế hoạch cho tương lai. Dù là kết hôn sinh con, ở lại cục cảnh sát hay đi du học, điều đó đều quan trọng hơn việc mãi bận tâm đến quá khứ.”

Trác Chính Thành ngừng lại một chút, tay vuốt qua các bìa hồ sơ trước mặt. Ánh mắt Triệu Huyền cũng dõi theo chuyển động tay anh ấy.

Những lời nói của anh ấy khiến cô mơ hồ, không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng cô vẫn gật đầu tỏ ý đang lắng nghe.

“Được rồi, nếu cô không định thi vào biên chế, tôi cũng không giúp được gì nữa.” Trác Chính Thành đẩy xấp tài liệu sang một bên: “Cô ra ngoài làm việc đi.”

Triệu Huyền ngẩn người. Cô không giỏi nắm bắt ẩn ý trong lời nói của người khác. Lúc này, cô cảm giác Trác Chính Thành đang ám chỉ điều gì đó rất quan trọng, nhưng những lời anh ấy nói lại không có nghĩa lắm.

Cô cố tìm kiếm từ khóa trong đoạn đối thoại vừa rồi.

“Thi biên chế, bận tâm quá khứ.”

Triệu Huyền nhớ lại tài liệu trên bàn Trác Chính Thành, hình như đó là những thứ liên quan đến việc thi biên chế. Nếu cô thể hiện ý định muốn thi thì Trác Chính Thành sẽ đưa tài liệu này cho cô?

Nhưng anh ấy cũng không thể vô duyên vô cớ cho cô một đặc ân lớn như vậy được. Điều này đã vượt xa mức độ hỗ trợ thông thường rồi.

“Giao dịch?”

Từ này hiện lên trong đầu Triệu Huyền. Nhưng hiện tại, bản thân cô có gì để giao dịch với Trác Chính Thành đây?

Bây giờ, Triệu Huyền không còn tâm trạng để nghĩ về những điều này nữa. Cô đã gọi điện cho Tô Vịnh Hà, nhưng bên kia không có ai nghe máy. Triệu Huyền có thể tưởng tượng được mức độ sụp đổ của Tô Vịnh Hà vào lúc này. Bất kể là cô ấy hay GM, cả hai đều đang phải đối mặt với một vấn đề lớn.

Mà vấn đề này vốn không có lời giải.

Triệu Huyền nhìn vào màn hình điện thoại đang nhấp nháy. Cô bỗng cảm thấy mọi thứ đã thay đổi rồi.

Lẽ ra vào cuối tuần này, cô sẽ đi tàu đến thành phố, cùng với các thành viên trong đội GM tập luyện. Sau khi tập luyện xong, Đồng Diệu sẽ mang cơm hộp đến rồi cùng ăn với Triệu Huyền và Tô Vịnh Hà. Cơm Đồng Diệu nấu rất ngon. Tô Vịnh Hà sẽ kể một vài câu chuyện cười nhàm chán, sau đó ba người sẽ cùng nhau dọn dẹp.

Ba cô gái ở bên nhau luôn nhẹ nhàng và vui vẻ, giống như những người bạn quen biết đã lâu. Nhưng từ bây giờ, Đồng Diệu sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Cảm giác này thật kỳ lạ, nó khiến Triệu Huyền cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó bị chặn lại. Thực sự cảm nhận được cái chết cũng chỉ trong một khoảnh khắc như vậy mà thôi.

Là khi bạn nghĩ đến người đó, lại nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người đó được nữa.

Bạn không thể nghe thấy giọng nói của cô ấy, không thể nhìn thấy nụ cười của cô ấy, không thể nếm thử những món ăn ngon mà cô ấy làm. Hương thơm, hơi thở, tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy đều đã biến mất khỏi thế giới này.

Tí tách.

Một giọt nước mắt của Triệu Huyền rơi xuống vỏ điện thoại của cô. Cô rất hiếm khi khóc, cũng rất khó để khóc một cách vô thức như thế này.

Khi nhận được tin Đồng Diệu qua đời, Triệu Huyền không cảm thấy đau lòng. Nhưng khi cô thật sự ý thức được rằng Đồng Diệu đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, nỗi đau mới bắt đầu dâng trào.

Nó bao trùm lấy trái tim cô như một cơn sóng thần không thể trốn tránh. Nó phá tan tất cả những hàng rào phòng thủ tâm lý mà cô đã dày công xây dựng trong suốt cuộc đời mình.

Triệu Huyền gục đầu xuống bàn, khóc một lúc rất lâu.

Thứ Sáu, Triệu Huyền nhờ Văn Văn lái xe đưa cô đến nhà họ Tô. Đây cũng là lần thứ hai cô gặp bố mẹ của Tô Vịnh Hà.

Bố của Tô Vịnh Hà là một người đàn ông rất hòa nhã. Vừa bước vào nhà, ông ấy đã nhiệt tình mời Triệu Huyền uống trà và ăn hoa quả. Trong khi đó, mẹ của Tô Vịnh Hà trông hoạt bát hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Dù đã hơn 40 tuổi nhưng bà ấy vẫn luôn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi.

“Tiên Nhi, cháu khỏe không? Đây là?” Giọng của mẹ Tô rất nhẹ nhàng. Bà ấy còn cố ý nói lớn hơn một chút như muốn để Tô Vịnh Hà trong phòng nghe thấy.

“Cháu chào cô chú, cháu là Văn Văn, bạn của bọn họ ạ.” Văn Văn đơn giản tự giới thiệu.

Bố Tô bận rộn trong bếp một lúc, nhanh chóng mang ra dưa hấu cắt sẵn và nho đã được rửa sạch. Gương mặt ông ấy vẫn nở nụ cười, nhưng đôi mày thì hơi cau lại. Triệu Huyền có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của ông ất lúc này đã khác so với lần gặp trước.

Còn tình trạng của Tô Vịnh Hà không tốt lắm. Bố mẹ cô ấy cố gắng tỏ ra bình tĩnh, chỉ mong Tô Vịnh Hà có thể nhẹ nhàng vượt qua những ngày tháng này.

“Nó đã mấy ngày rồi không ra khỏi phòng rồi.” Mẹ Tô hạ giọng thì thầm bên tai Triệu Huyền, thỉnh thoảng lại nhìn cánh cửa phòng của Tô Vịnh Hà, hy vọng cô ấy sẽ ra ngoài, dù chỉ là để chào hỏi một câu.

“Vịnh Hà là một đứa trẻ rất lạc quan. Lần này chuyện của Đồng Diệu... thực sự là cú sốc quá lớn với nó. Chúng tôi chỉ biết ở bên cạnh để an ủi nó thôi.” Bố Tô thở dài, đẩy dĩa dưa hấu về phía hai người.

Triệu Huyền tất nhiên biết rằng Tô Vịnh Hà vốn là người lạc quan và tích cực. Giống như cái tên của cô ấy vậy, là bông sen xinh đẹp giữa mùa hè.

Nhưng mùa hè của đóa sen đã kết thúc.

Triệu Huyền bước đến trước cửa phòng Tô Vịnh Hà, nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không có ai đáp lại.

Tô Vịnh Hà đang dựa lưng vào cánh cửa, lý trí của cô ấy muốn mở cửa, nhưng cảm xúc lại khiến bàn tay đưa ra rồi lại rụt về.

Cô ấy từng nghĩ đến rất nhiều cách để tạm biệt Đồng Diệu, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cách tạm biệt ấy là là sự sống và cái chết.

“Vịnh Hà, cô có muốn cùng tôi đi tìm kẻ giết người không?”

Giọng của Triệu Huyền không lớn, nhưng nhờ tựa vào cánh cửa, Tô Vịnh Hà nghe thấy rất rõ.

Cô nói muốn tìm kẻ giết người.

Đúng vậy, Đồng Diệu đã chết, mà kẻ giết người vẫn chưa bị bắt.

Nhưng sau khi tìm được kẻ giết người, thì sao?

Tô Vịnh Hà nhìn vào bóng tối trước mặt, dường như bình minh sẽ chẳng bao giờ đến với cô ấy nữa.

“Tôi biết, bây giờ nói gì cũng không thể khiến Đồng Diệu sống lại. Nhưng Tô Vịnh Hà, cô vẫn đang sống, chẳng lẽ cô muốn tiếp tục sống như một người vô hồn à?”

“Sống như một người đã chết? Đồng Diệu liệu có đồng ý không?”

“Những điều cô chưa từng nói ra, dù chỉ là lần cuối cùng, cô muốn nói với Diệu Diệu bằng thái độ như bây giờ à?”

Triệu Huyền cũng không biết những lời này xuất phát từ đâu trong suy nghĩ của mình. Cô nói liên tục, cho đến khi cảm thấy miệng mình khô khốc.

Cô biết rằng cái chết của Đồng Diệu là một sự thật không thể thay đổi, nhưng lúc này cô nhất định phải cho Tô Vịnh Hà một lý do để sống tiếp.

“Cô nghĩ, ai là kẻ đã giết Đồng Diệu? Cô có muốn Đồng Diệu mãi mãi không thể yên nghỉ trong bóng tối không? Tô Vịnh Hà, cô nghĩ kẻ đó là ai?”

Khoảnh khắc đó, trong đầu Tô Vịnh Hà như một cỗ máy vận hành với tốc độ cao. Dường như cô ấy vừa tìm ra được lý do để tiếp tục sống.

Đúng vậy, cô ấy vẫn chưa kịp tỏ tình.

Kẻ giết người vẫn chưa bị bắt.

Giống như Triệu Huyền đã nói, cô ấy không thể dùng dáng vẻ và ý chí như hiện tại để tỏ tình với Đồng Diệu được, càng không thể để chị ấy ra đi không rõ ràng như vậy.

Bây giờ cô ấy sống thế này thì có ý nghĩa gì chứ?

Tô Vịnh Hà đứng dậy. Đã 2 ngày cô ấy không ăn uống gì, đôi tay yếu ớt không thể cầm nắm. Cô ấy dùng cổ tay để xoay nắm cửa phòng, một tia sáng lọt qua khe cửa.

Khuôn mặt Triệu Huyền xuất hiện trong ánh sáng ấy, đôi mắt cô tràn đầy sự dịu dàng. Tô Vịnh Hà ôm chặt lấy Triệu Huyền, vùi đầu vào vòng tay mềm mại ấy mà khóc nức nở.

Mấy ngày qua, cô ấy đã khóc rất nhiều, nhưng lần này nước mắt như đã khô cạn, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào và đau đớn.

Mẹ Tô mang đến khăn và nước muối ấm cho Tô Vịnh Hà. Cô ấy uống trong vô thức, cảm nhận cơ thể khô cạn đang dần được bù đắp.

Nhìn bố mẹ mình, trong lòng cô ấy lại dâng lên cảm giác tội lỗi.

Sau khi ăn uống đơn giản, Tô Vịnh Hà mới từ từ lên tiếng. Cô ấy nhìn Triệu Huyền và nói.

“Tôi nghĩ, kẻ giết người có thể là Mã Bác Nhiên.”

Bình Luận (0)
Comment