Mã Bác Nhiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trạng thái mơ hồ. Anh ta nhìn người phụ nữ đang phát điên trước mặt, ánh mắt từ mơ màng chuyển sang sáng rõ.
“Cô, Tô Vịnh Hà, cô làm gì ở đây? Diệu Diệu đâu rồi?” Mã Bác Nhiên trở nên hưng phấn. Ánh mắt anh tta đảo quanh khắp nơi, nhưng không hề cố gắng thoát khỏi tay của Tô Vịnh Hà.
“Diệu Diệu? Mày không biết Diệu Diệu đã xảy ra chuyện gì hả?” Tay của Tô Vịnh Hà hơi lỏng ra, niềm tin của cô ấy hơi lung lay. Người đàn ông trước mặt dường như không hề nói dối, thần thái và hành động của anh ta đều rất tự nhiên.
[Không thể nào, gã ta đang nói dối.]
Sự dao động của Tô Vịnh Hà chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, cô ấy lập tức siết chặt lấy cổ áo của Mã Bác Nhiên, như sợ rằng anh ta sẽ chạy thoát.
Văn Văn tiến lên phía trước, gỡ tay của Tô Vịnh Hà ra khỏi áo Mã Bác Nhiên. Triệu Huyền cũng bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô ấy. Hành động của cô rất nhẹ, Tô Vịnh Hà không hề kháng cự.
“Chào anh, tôi là cảnh sát. Có vài câu hỏi cần xác minh với anh.” Văn Văn không nói thẳng về tình trạng của Đồng Diệu. Anh cũng đang quan sát xem người đàn ông này có biết điều gì hay không.
Triệu Huyền đứng bên cạnh, quan sát hành động của Mã Bác Nhiên. Tay anh ta vẫn còn dính màu vẽ, gương mặt cũng chưa rửa, các khớp ngón tay có dấu vết chai sần rõ ràng. Có vẻ như mấy ngày nay anh ta đã liên tục sử dụng bút vẽ và dao khắc để sáng tác.
“Cảnh sát?” Mã Bác Nhiên ngạc nhiên: “Có chuyện gì thế?”
“Xin hỏi ngày 20 và 21 tháng 6, anh đã ở đâu?” Văn Văn trực tiếp hỏi. Đây là câu hỏi rõ ràng nhất.
“Ngày 20 tháng 6? Hôm nay là ngày nào?” Mã Bác Nhiên định lấy điện thoại từ túi quần ra nhưng mò mẫm một hồi mà không tìm được. Anh ta nghĩ ngợi, rồi vỗ vào đùi: “Đúng rồi, hơn một tuần tôi chưa ra khỏi cửa rồi. Tôi chắc chắn đã ở đây.”
Tóc của Mã Bác Nhiên đã dài ra khá nhiều, cơ thể cũng trông có vẻ rắn chắc hơn. Bên cạnh bức tượng điêu khắc của anh ta còn đặt vài quả tạ. Có vẻ như anh ta không chỉ sáng tác mà còn kết hợp rèn luyện thể lực nữa.
“Hôm nay là ngày 29 tháng 6.” Triệu Huyền chủ động nói ra ngày tháng: “Anh có gặp Đồng Diệu trong tháng 6 này không?”
“Không, nhưng Diệu Diệu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô ấy không ở cùng Tô Vịnh Hà?” Ánh mắt của Mã Bác Nhiên đầy nghi ngờ, anh ta nhìn Tô Vịnh Hà như thể cô ấy rất kỳ lạ. Bình thường cô ấy luôn tràn đầy năng lượng, nhưng hôm nay lại như bị rút hết sinh khí, gương mặt không còn chút sắc hồng nào.
“Mày còn dám nói hả? Có phải mày đã giết Diệu Diệu không hả? Có phải không?” Tô Vịnh Hà đột nhiên lao tới, vùng khỏi tay của Triệu Huyền. Cô ấy đỏ mặt tía tai, lao tới trước mặt Mã Bác Nhiên, đẩy mạnh anh ta ngã xuống tấm đệm bên cạnh.
“Cái gì? Giết Diệu Diệu?”
Mã Bác Nhiên bị câu nói đó làm cho sợ hãi. Anh ta luống cuống lục tìm điện thoại từ trên giường rồi gọi cho Đồng Diệu, nhưng không có ai nghe máy cả. Anh ta nhắn liền mấy tin WeChat, dĩ nhiên cũng không có ai trả lời.
“Diệu Diệu... chết rồi?”
Mã Bác Nhiên nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Đồng Điệu trên điện thoại, dường như không thể tin được chuyện này.
“Không phải cô ấy... đi tìm việc à?”
Hóa ra Đồng Diệu từng nói với anh ta về việc đi phỏng vấn xin việc.
“Sao lại... sao lại chết được?”
Mã Bác Nhiên nhìn về phía Văn Văn, hy vọng cảnh sát có thể cho mình một câu trả lời. Anh ta không tin lời của Tô Vịnh Hà. Anh ta đứng dậy, loạng choạng đi về phía Văn Văn.
“Anh cảnh sát, anh cảnh sát, anh là cảnh sát. Anh không thể nói dối. Diệu Diệu, cô ấy rốt cuộc đã đi đâu rồi?” Giọng nói của Mã Bác Nhiên run rẩy. Anh ta đã hoàn toàn tỉnh táo rồi. Lúc này, nỗi sợ hãi đã chiếm trọn tâm trí của Mã Bác Nhiên, khiến anh ta gần như không thể suy nghĩ được gì nữa.
“Đúng vậy. Thi thể của Đồng Diệu được phát hiện vào ngày 27 tháng 6 tại một nhà máy bỏ hoang...” Mặc dù những lời này rất tàn nhẫn, nhưng Văn Văn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói thật cả.
Mã Bác Nhiên như người mất hồn, ngồi phịch xuống đất. Anh ta liếc nhìn bức tượng điêu khắc của mình, rồi nhìn sang Tô Vịnh Hà, vẻ mặt đầy sự không thể tin nổi.
“Cho nên, ngày 20 tháng 6, cả ngày anh đều ở trong phòng này đúng không? Có ai làm chứng không?” Triệu Huyền hỏi lại lần nữa.
“Đúng... dì giúp việc và camera giám sát đều có thể chứng minh. Tôi không ra ngoài. Tôi không ra ngoài. Nếu tôi đi theo cô ấy, có lẽ cô ấy đã không gặp chuyện rồi.” Mắt của Mã Bác Nhiên đỏ hoe, mũi cũng đỏ theo, sau đó là tiếng khóc không thành lời.
Triệu Huyền và Văn Văn cùng nhìn về phía Tô Vịnh Hà, cả hai đồng thời lắc đầu. Có vẻ như hung thủ không phải là Mã Bác Nhiên.
“Gã ta nói không phải thì không phải hả?” Tô Vịnh Hà không tin. Cô ấy bước tới gần Mã Bác Nhiên: “Mày đã đi theo Đồng Diệu lâu như vậy rồi, tại sao giờ lại không đi theo nữa? Tại sao hả?”
Mắt Mã Bác Nhiên đầy nước mắt. Anh ta nói không mạch lạc.
“Tôi... tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.”
Mã Bác Nhiên chỉ vào bức tượng điêu khắc trong phòng mình. Đây là tác phẩm tốt nghiệp của anh ta, cũng là tác phẩm tham gia một cuộc thi nghệ thuật gần đây. Anh ta muốn Đồng Diệu biết rằng anh ta có thể tự mình cố gắng sống tốt. Chỉ cần anh ta thay đổi, Đồng Diệu sẽ quay lại. Cô ấy đã từng hứa với anh ta như vậy.
Tô Vịnh Hà lùi lại một bước. Cô ấy không ngờ câu trả lời lại là như thế.
Mọi thứ lại rơi vào mông lung.
Cô ấy nhìn Mã Bác Nhiên trước mặt, cả hai dường như trong khoảnh khắc này đang đứng chung một chiến tuyến. Cô ấy ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào lưng anh ta. Sau đó, cô ấy lấy một gói khăn giấy từ trong túi ra đưa cho anh ta.
“Đồng Diệu không phải còn có một người hướng dẫn à? Tôi nhớ mọi người từng nói qua, người hướng dẫn của cô ấy có phẩm chất đạo đức và tác phong không tốt lắm đúng không?” Triệu Huyền lấy điện thoại ra, lướt xem ảnh của người hướng dẫn của Đồng Diệu: “Là người này phải không? Ông ta cũng là người làm trong ngành sinh học, kỹ năng giải phẫu chắc cũng không tệ.”
Nghe Triệu Huyền nói, Tô Vịnh Hà như bừng tỉnh. Cô ấy liên tục gật đầu.
“Phù Văn Nguyên.” Cái tên này chậm rãi được thốt ra từ miệng của Mã Bác Nhiên. Anh ta dường như cũng biết người này: “Mấy người nghi ngờ tôi, nhưng lại không nghi ngờ ông ta? Tôi yêu Diệu Diệu nhiều như vậy. Tôi mới là người muốn cô ấy sống lâu trăm tuổi nhất! Còn cái tên khốn Phù Văn Nguyên kia, ông ta mới chính là kẻ có động cơ giết người.”
“Hả?” Triệu Huyền cầm chiếc bút ghi âm, lông mi hơi rung động. Cô nhìn về phía Mã Bác Nhiên: “Kể rõ hơn đi.”
“Từ năm nhất Đồng Diệu học thạc sĩ, Phù Văn Nguyên đã bắt đầu đánh cắp thành quả luận văn của Diệu Diệu. Lần đó, Diệu Diệu không tranh cãi với ông ta. Tôi từng khuyên Diệu Diệu phải đứng lên đấu tranh, nhưng cô ấy không muốn. Cô ấy cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa đó chỉ là một bài luận văn mà thôi.”
“Nhưng sau này, khi biết Diệu Diệu dễ bị bắt nạt, ông ta đã cố ý lấy luận văn của con trai mình để ép Diệu Diệu làm thí nghiệm không công. Sinh viên học thạc sĩ vốn đã có đề tài nghiên cứu riêng của mình, nhưng vì chuyện này mà Diệu Diệu phải chịu rất nhiều khổ cực. Con trai của Phù Văn Nguyên mới học cấp hai, vậy mà đã đòi viết bài về phương pháp lên men vi sinh sản xuất kháng sinh! Kiểu cạnh tranh không công bằng quái dị như vậy, phía sau đều là những người hướng dẫn như ông ta ép sinh viên làm việc đến kiệt sức.”
“Diệu Điệu nhịn đến giờ, chẳng phải là để có được cơ hội tiến cử nội bộ sao? Hơn nữa, tôi còn nghe nói công việc mà Diệu Diệu xin lần này là do Phù Văn Nguyên đề cử nữa! Tôi dám chắc chuyện này không thể không liên quan đến ông ta! Nếu ông ta không phải là hung thủ giết người thì ông ta cũng nhất định biết điều gì đó!”
Mã Bác Nhiên càng nói càng kích động. Dựa vào hiểu biết của anh ta về Đồng Diệu, người hướng dẫn này tuyệt đối là kẻ tình nghi lớn nhất. Dù không phải hung thủ, ông ta chắc chắn cũng có mối liên quan mật thiết đến sự việc này.
“Tô Vịnh Hà, cô cứ chăm chăm vào tôi, nhưng lại không để ý đến mối nguy hiểm lớn như thế ở bên cạnh Diệu Diệu.”
Giọng nói của Mã Bác Nhiên như đổ lỗi cho Tô Vịnh Hà về cái chết của Đồng Diệu.
“Chuyện của Đồng Diệu, người chịu đang trách nhiệm lớn nhất là hung thủ. Nếu hai người không phải hung thủ thì cũng chẳng liên quan gì đến hai người cả.” Triệu Huyền lập tức nói những lời trấn an để ổn định cảm xúc của Tô Vịnh Hà. Cô hung hăng lườm Mã Bác Nhiên, hy vọng anh ta thức thời mà ngậm miệng lại.
Mã Bác Nhiên nhìn ánh mắt của Văn Văn và Triệu Huyền, lập tức ngậm chặt miệng.
“Hôm nay cũng đã muộn rồi. Nếu muốn đi tìm Phù Văn Nguyên, tốt nhất là sáng mai đến Đại học Thiên Xuyên chặn đường ông ta.” Tô Vịnh Hà dường như đã lấy lại một phần lý trí. Cô ấy không bị kích động bởi lời nói của Mã Bác Nhiên, ngược lại còn bình tĩnh đưa ra gợi ý cho Triệu Huyền.
“Được, vậy giờ hãy đi đến nơi phát hiện thi thể trước đi. Có thể còn sót lại chi tiết nào đó mà chúng ta đã bỏ qua.” Triệu Huyền đưa ra đề nghị cho hành trình tiếp theo. Họ chỉ có cuối tuần có thể ở lại thành phố, những ngày trong tuần sẽ phải quay về huyện. Vì đây không phải vụ án của đội họ nên đôi khi các chi tiết dễ bị bỏ sót.
Dựa theo địa chỉ mà Tào Nhất Trạch cung cấp, Văn Văn lái xe đưa mọi người đến hiện trường phát hiện thi thể. Đó là một nhà máy bỏ hoang ở một nơi rất hẻo lánh, đã bị bỏ không từ lâu. Cả tòa nhà chỉ còn khung sườn, không thích hợp để vào bên trong. Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, tạo cảm giác hoang tàn như trong thế giới hậu tận thế. Không khó hiểu vì sao có người đến đây để chụp ảnh.
Trước nhà máy có giăng dây cảnh báo và một cảnh sát đứng canh giữ hiện trường. Văn Văn giơ thẻ cảnh sát, người này kiểm tra một chút rồi để họ vào.
Dưới đất có một vòng tròn hình người được vẽ bằng phấn. Đây chính là nơi thi thể của Đồng Miêu được phát hiện. Khu vực xung quanh đầy cát và đất. Triệu Huyền bước tới, phát hiện một chỗ có dấu vết từng đặt đồ vật, có lẽ các vật chứng đã bị tổ pháp chứng của đội cảnh sát thành phố thu dọn mang đi rồi.
Bên trong nhà máy không có bất kỳ đồ đạc nào cả, cũng không đủ điều kiện để gây án. Đây rõ ràng chỉ là nơi vứt xác, không phải hiện trường gây án.
Văn Văn đơn giản kiểm tra hiện trường. Trên mặt đất có hai dấu chân lộn xộn, chắc chắn là của cặp đôi trẻ đã phát hiện ra thi thể.
“Ở đây có vết bánh xe.” Triệu Huyền nhanh chóng phát hiện dấu vết mờ nhạt trên đất, cách vị trí thi thể một khoảng xa nên ngay từ đầu Văn Văn đã không để ý. Nhưng Triệu Huyền, người luôn cúi xuống tìm kiếm, đã phát hiện ra trước.
“Rất có thể hung thủ đã sử dụng một chiếc xe ba bánh để vận chuyển thi thể đến đây.” Văn Văn suy luận từ vết bánh xe, nó giống như loại xe ba bánh thường được dùng ở các công trường.
Gần đó có một khu đất đang xây dựng. Điều này có nghĩa là kẻ giết người có thể đã đi qua khu đất đó, lấy một chiếc xe ba bánh, sau đó quay lại nhà máy này để vận chuyển thi thể.
Triệu Huyền bước ra khỏi nhà máy. Cô nhìn về phía Tây Nam, cách đó khoảng 2m có một công trường đang thi công.
Phát hiện này có thể chỉ ra hai điều.
Thứ nhất: Hung thủ không đủ sức mạnh để tự mình mang vác thi thể, nếu không sẽ không cần dùng đến công cụ như vậy.
Thứ hai: Hung thủ có thể có mối liên hệ với công trường này, nếu không sẽ không thể dễ dàng lấy được một chiếc xe ba bánh.
Có thể, kẻ giết người chính là một công nhân làm việc tại công trường này?
Nhưng… điều này có hợp lý không? Nếu hung thủ là công nhân ở công trường thì sao lại không đủ sức để bế một cô gái?
Có lẽ vì vụ án liên quan đến người quen nên Triệu Huyền có cảm xúc chủ quan mạnh mẽ hơn khi xem xét chứng cứ và nhân chứng. Điều này khiến cô có xu hướng nhìn nhận các bằng chứng theo hướng quyết liệt hơn.