Văn Văn đã chụp ảnh hiện trường để làm chứng cứ, còn Triệu Huyền thì thông qua mạng nội bộ tiến hành sắp xếp sơ bộ các báo cáo vật chứng hiện có.
Tô Vịnh Hà đứng bên cạnh lướt qua tài khoản công khai và diễn đàn của cục cảnh sát. Tài khoản công khai sẽ cập nhật một số thông tin về vụ án mới, còn trên diễn đàn, người ta có thể thấy những phỏng đoán của người dân mạng bình thường.
Vụ án của Đồng Diệu ở thành phố Trần Châu đã gây ra một làn sóng lớn. Dù cơ quan chức năng có cố gắng đè nén dư luận thì cũng không ngăn được những phỏng đoán ngày càng lan rộng trên diễn đàn.
Diễn đàn đầy rẫy những ý kiến trái chiều. Có người đoán đây là án tình, có người cho rằng là giết người vì tôn giáo, lại có người nghi ngờ đây là vì tiền bạc.
Gia đình của Đồng Diệu quá đỗi đơn giản. Bố mẹ làm công ở xa, cô ấy được bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ. Điều kiện kinh tế của gia đình chỉ ở mức trung bình, Đồng Diệu thường xuyên phải đi làm thêm. Tuy nhiên, cô ấy lại có năng lực học tập xuất sắc, đạt học bổng toàn phần rồi thi đỗ vào chương trình thạc sĩ sinh học của Đại học Thiên Xuyên.
Trong học tập, Đồng Diệu luôn nghiêm túc làm thí nghiệm và chăm chỉ viết luận văn. Dù từng bị giáo sư của mình, Phù Văn Nguyên, ăn cắp không chỉ một hai bài luận nhưng cô ấy không nản lòng mà lại càng cố gắng hơn, hy vọng sớm có thể nhận được lời mời thực tập để thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Trong chuyện tình cảm, Đồng Diệu luôn quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ cho Mã Bác Nhiên. Nhưng sau khi Mã Bác Nhiên đánh cô ấy vì chứng rối loạn lưỡng cực, Đồng Diệu dứt khoát chia tay để bảo vệ bản thân. Dẫu vậy, Đồng Diệu vẫn còn tình cảm với Mã Bác Nhiên, thậm chí sau khi chia tay, cô ấy vẫn hy vọng có thể cho anh ta thêm một cơ hội nữa.
Theo luật pháp, động cơ giết người được phân thành các loại: án tình, án thù, án tài sản, án c**ng b*c, án giết người vì mê tín, án giết người do xô xát, và các loại khác như án do bệnh tâm thần, án giết người bộc phát, v.v.
Với trường hợp của Đồng Diệu, cô ấy là người hòa đồng, ít giao du, hoàn cảnh tài chính không tốt lắm. Dù tình cảm gặp trắc trở, nhưng Mã Bác Nhiên đã có chứng cứ ngoại phạm đáng tin cậy. Hơn nữa, Đồng Diệu bị giết bằng thuốc mê, sau đó bụng bị mổ lấy nội tạng và nhét đầy bùn đất.
Phương thức giết người này thường xuất phát từ sự oán hận cực đoan hoặc mang ý nghĩa tôn giáo nào đó. Tuy nhiên, Đồng Diệu không phải chịu đựng nhiều hành hạ trước khi chết, gần như là “một đòn chí mạng”. Điều này cho thấy kẻ gây án không hề có mối thù sâu đậm với cô ấy. Còn giết người vì mê tín thường để lại nhiều dấu vết liên quan đến tín ngưỡng của kẻ gây án, nhưng hiện trường chỉ là một đống đổ nát. Những thanh thép trông giống thập tự giá thực chất là phần còn lại của công trình xây dựng trước đó, ngoài ra không có cảm giác nào liên quan đến nghi thức tôn giáo.
Triệu Huyền ngồi ở ghế phụ lái. Cô đang rà soát lại những tài liệu và lời khai thu thập được trong ngày. Nếu lời Mã Bác Nhiên nói là thật thì anh ta có thể được loại khỏi danh sách nghi phạm.
Ngày mai, người mà họ dự định ghé thăm là Phù Văn Nguyên, giáo sư có liên quan trực tiếp đến Đồng Diệu về lợi ích, cũng là người cung cấp cho cô ấy thông tin phỏng vấn sai.
Triệu Huyền dùng ngón tay phác họa trên cuốn sổ tay.
Động cơ giết người của Phù Văn Nguyên là vì luận văn?
Nếu Đồng Diệu định tố cáo Phù Văn Nguyên ăn cắp thành quả nghiên cứu của người khác thì liệu điều này có khiến ông ta nổi cơn thịnh nộ và gây án không?
Nhưng Đồng Diệu không phải loại người như vậy. Trong lòng Triệu Huyền không đồng tình với giả thuyết này của chính mình. Đồng Diệu luôn thể hiện thái độ bình tĩnh, nỗ lực và hiếm khi đổ lỗi cho người khác, càng không nói đến chuyện tố cáo hay uy h**p người khác. Đây là điều Đồng Diệu hoàn toàn không thể làm được.
Nếu không gây ra mối đe dọa nào cho Phù Văn Nguyên, tại sao ông ta lại có động cơ để giết Đồng Diệu?
Liệu có ẩn tình nào mà Triệu Huyền chưa biết không?
“Tiên Nhi.” Văn Văn gõ nhẹ vào cửa kính bên cạnh Triệu Huyền. Lúc này cô mới nhận ra rằng họ đã đến nhà Văn Văn rồi. Tô Vịnh Hà không biết đã xuống xe từ lúc nào.
“Tôi ở lại nhà anh à?” Triệu Huyền xuống xe, nhìn cánh cửa lớn trước mặt. Lần trước cô đã tới đây rồi nên không còn ngạc nhiên nữa.
“Đúng thế. Nếu muốn, cô có thể ở khách sạn, nhưng nhà tôi tiện hơn và tiết kiệm chi phí hơn.” Văn Văn đưa ra lựa chọn nhưng biết chắc rằng Triệu Huyền sẽ không từ chối.
“Ừ, được thôi. Mẹ và anh trai anh có ở nhà không?” Triệu Huyền chỉnh lại quần áo, cất sổ tay và bình nước mang theo vào chiếc túi vải của mình.
“Họ không ở nhà. Mẹ tôi đi du lịch rồi, còn anh trai tôi đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn.” Văn Văn nhận hành lý và túi vải từ tay Triệu Huyền. Anh nhận ra cô hiếm khi dùng túi da mà thường mang theo một chiếc túi vải.
Hai người đi vào thang máy. Nhà Văn Văn không có gì thay đổi so với lần trước, chỉ có hoa ở lối vào và phòng ăn là hoa mới. Triệu Huyền quen đường, cô rửa tay rồi bước ra ban công lớn ngắm nhìn thành phố.
Phòng khách rộng lớn chỉ có tiếng bước chân của hai người. Họ đứng trên ban công hít thở không khí từ tầng cao nhất, làn gió đêm mùa hè mang theo sự mát lành. Lần trước đến đây, Triệu Huyền không chú ý đến ban công này, nhưng lần này cô nhận ra đây là một không gian nhỏ lý tưởng.
“Cảnh đêm đẹp lắm, đúng không?” Văn Văn đưa cho Triệu Huyền một ly nước chanh.
“Nhưng dưới khung cảnh đẹp đẽ này lại ẩn giấu một kẻ giết người.” Triệu Huyền nhấp một ngụm nước, nhìn về phía bầu trời vô tận. Bên dưới bầu trời ấy là vô số ánh đèn, nhưng trong những ánh đèn đó lại có kẻ đã giết hại bạn cô, nó khiến cảnh đẹp này không còn hấp dẫn như trước nữa.
Triệu Huyền đặt ly nước lên bàn trà ngoài ban công, lấy từ túi áo ra một gói thuốc lá. Cô châm một điếu, hơi thở đầy khói nicotine tràn ngập trong miệng. Những lời nói trước đây của Đồng Diệu chợt ùa về trong đầu cô.
Cô cố gắng tìm manh mối từ những cuộc trò chuyện giữa hai người. Nhưng họ đã nói quá nhiều thứ, ký ức như một dòng chảy bất tận. Đồng Diệu giống như một người chị gái thân thiết mà Triệu Huyền bất ngờ quen biết. Cô ấy luôn dịu dàng, hòa nhã, chưa bao giờ tỏ ra tức giận dù cuộc đời có bao ác ý.
Đồng Diệu là một người mạnh mẽ và lương thiện.
“Văn Văn, tại sao lại có người muốn giết một người tốt như vậy chứ?” Triệu Huyền lên tiếng, bộc lộ nỗi nghi hoặc. Cô không thể hiểu nổi kẻ nào lại có thể ra tay với một người như Đồng Diệu: “Tôi hy vọng có thể tìm được ai đó trong mối quan hệ của Đồng Diệu có động cơ gây án, nhưng nghĩ mãi vẫn thấy chẳng có ai phù hợp cả.”
“Biết đâu hung thủ chẳng hề biết Đồng Diệu là người như thế nào thì sao?” Văn Văn đáp lại. Anh không hút thuốc, nhưng cũng chưa bao giờ ngăn cản Triệu Huyền hút thuốc. Anh cảm nhận rõ sự bồn chồn và đau đớn của cô, dù cô chưa bao giờ nói ra.
Văn Văn rất tiếc nuối trước cái chết của Đồng Diệu. Bản tính nhạy cảm khiến anh thường bối rối khi phải đối mặt với những cảm xúc quá mãnh liệt, giống như lý do anh không dám cầm súng. Trước sự mất mát của một sinh mạng, tâm trí anh lại tràn ngập những xúc cảm, khiến anh chọn cách dùng lý trí để bảo vệ bản thân khỏi những cảm giác ấy.
Lý trí giống như một vùng an toàn, giúp Văn Văn giữ khoảng cách với nhiều loại cảm xúc, để anh có thể xử lý vụ án một cách khách quan hơn.
Văn Vân luôn nghĩ rằng Triệu Huyền cũng là người như vậy. Cô có thể giữ lý trí trong mọi quyết định của mình, nhưng giờ đây anh đã thấy một Triệu Huyền hoàn toàn khác. Cô không còn giống như khi mới quen nữa.Triệu Huyền trở nên gần gũi hơn, không còn giống như một nàng tiên thánh thiện không thể chạm tới, cũng không còn vẻ lạnh lùng khó gần như ngày đầu gặp mặt nữa.
Cô không còn mô tả một vụ án mạng bằng từ “thú vị”.
Giờ đây, cô trở nên giống một người bình thường hơn. Cô sẽ lo lắng khi tìm kiếm bằng chứng, sẽ đau lòng vì những người thân thiết bị tổn thương, sẽ thể hiện cảm xúc thật của mình.
Những lời của Văn Văn khiến Triệu Huyền suy nghĩ. Trước đây, vụ án của Vương Cương từng làm cô rơi vào lối mòn tư duy, cho rằng mỗi kẻ sát nhân đều cần một động cơ rõ ràng. Nhưng thực tế có những vụ án không cần động cơ, chỉ cần đủ điều kiện để ra tay mà thôi.
Cô đã nghĩ đến điều kiện đó, nhưng vẫn chưa chắc chắn. Cô cần thêm báo cáo giải phẫu từ phía pháp y. Suy nghĩ được khai thông, tâm trạng Triệu Huyền cũng nhẹ nhõm hơn, cảnh đêm trước mắt từ hỗn độn đen tối trở nên sáng rõ hơn.
“Cảm ơn anh. Vừa rồi anh đã giúp tôi mở ra một hướng tư duy mới.” Triệu Huyền bất ngờ lên tiếng khiến Văn Văn ngơ ngác.
Anh suy ngẫm lại những gì vừa nói, nhưng không tài nào hiểu được câu nào trong đó lại có giá trị sâu sắc đến vậy.
“Hả? Nếu thế thì tôi vinh dự quá.” Văn Văn bật cười, vươn tay duỗi người để giảm bớt sự ngượng ngùng. Khi làm vậy, cơ bụng anh thoáng hiện ra, khiến Triệu Huyền liếc nhìn.
“Anh tập tốt đấy.” Cách khen ngợi của Triệu Huyền rất tự nhiên, đến mức nếu không quen biết cô, người ta có thể nghĩ cô đang mỉa mai.
“Thật không?” Văn Văn nhẹ nhàng kéo áo T-shirt của mình lên, lộ ra một chút bụng: “Vậy tôi sẽ không tập thêm nữa. Nếu cô thích mức độ này, thế là đủ rồi.”
Giọng Văn Văn rất nhỏ, nhưng Triệu Huyền nghe rất rõ.
“Anh nói chuyện như thế với tất cả mọi người à?” Giọng cô vẫn điềm nhiên, khiến Văn Văn không biết cô đang vui hay khó chịu.
Anh tự cho rằng mình đã tìm được cách nói chuyện với Triệu Huyền, nhưng vào lúc này anh lại lúng túng, không thể đoán được ý tứ của cô.
Theo cảm tính, anh hy vọng câu hỏi của cô xuất phát từ sự ghen tuông. Nhưng theo lý trí, có lẽ cô chỉ đơn thuần muốn hỏi thế thôi. Văn Văn từng nghĩ mình rất giỏi giao tiếp, ít nhất là trong những buổi thẩm vấn, anh luôn tự tin. Nhưng mỗi khi đối diện với Triệu Huyền, mọi kỹ năng ấy dường như đều nhanh chóng biến mất.
“Không hề. Tôi đối xử với cô đặc biệt tốt, cô không nhận ra à?” Văn Văn quyết định chủ động hơn, sẵn sàng đối diện với bất kỳ câu hỏi nào của Triệu Huyền.
“Nhận ra rồi.”
Triệu Huyền cầm điếu thuốc. Ánh sáng nhỏ bé từ đầu thuốc lá lướt qua khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm. Cô nhìn chằm chằm vào Văn Văn, ánh mắt như thể muốn xuyên thấu anh.
Văn Văn bối rối cúi đầu, giống như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó. Nhưng anh chẳng làm sai gì cả. Muốn đối xử tốt với người mình thích, chẳng lẽ là sai sao?
Nghĩ đến đây, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm thẳng vào đôi mắt của Triệu Huyền. Đôi mắt cô luôn phủ một tầng sương mỏng, vừa mơ hồ vừa hút hồn. Vẻ đẹp của cô là sự kết hợp độc đáo giữa nét thanh thoát và khí chất trầm tĩnh.
Triệu Huyền tiến lại gần hơn, hàng mi của cô dường như sắp chạm vào má Văn Văn. Đồng tử đen láy của cô trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.
“Anh… vẫn luôn theo đuổi tôi đúng không?”