Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 83

“Đúng vậy.” Văn Văn nở nụ cười thương hiệu của mình, cố gắng không khiến tình hình trở nên tệ hơn.

“Đã bảo tôi không chậm chạp đến thế mà.” Triệu Huyền thậm chí còn có chút tự hào. Đôi mắt cô lóe lên một tia sáng khó hiểu.

Văn Văn bị cô chọc cười, lần này anh thực sự bật cười. Tuy không hiểu sao Triệu Huyền lại hành động kỳ quặc đến vậy nhưng anh cảm thấy cô gái trước mắt bỗng trở nên ranh mãnh và đáng yêu.

“Vậy à? Em sẽ đồng ý với anh chứ?” Tiếng cười của Văn Văn dần ngưng lại, cuối cùng anh cũng hỏi ra câu hỏi này: “Dù lúc này không phải thời điểm tốt lắm, nhưng anh thực sự thích em, Tiên Nhi.”

Lần này đến lượt Triệu Huyền lúng túng. Cô không biết nếu đồng ý thì sẽ ra sao, cũng không chắc cảm xúc của mình đối với Văn Văn có phải là tình yêu hay không.

Tình cảm không giống như công thức hay định lý, nó không thể lần theo dấu vết, chỉ có sự mơ hồ và xa xăm.

Triệu Huyền lùi lại một bước, cô đặt tay ra sau lưng, giữ một khoảng cách với Văn Văn, chăm chú nhìn anh từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt của chàng trai dường như không giống với ấn tượng trong lần đầu tiên cô gặp anh nữa. Lần đầu thấy Văn Văn, cô nghĩ anh trông quá nổi bật và góc cạnh, không phù hợp với gu thẩm mỹ trước đây của cô. Nhưng bây giờ Văn Văn trông thật rạng rỡ, là kiểu đẹp trai mà ai cũng sẽ thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Thân hình cân đối, tính cách tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, phẩm hạnh chính trực.

Triệu Huyền thậm chí không thể tìm ra khuyết điểm nào ở Văn Văn cả. Trong mắt cô, anh là một người rất tốt.

Nhưng tình yêu là như vậy sao? Dường như ai yêu rồi cũng đều nghĩ rằng đối phương là một người tốt.

Triệu Huyền luôn cảm thấy giữa hai người còn thiếu một thứ gì đó. Cô vươn tay ra, trong ánh mắt ngạc nhiên của Văn Văn, cô nâng khuôn mặt anh lên.

Rồi bất ngờ hôn vào môi anh.

Một nụ hôn bất ngờ, tùy ý và vụng về, nhưng cũng rất tự nhiên. Văn Văn chưa bao giờ nghĩ rằng Triệu Huyền sẽ dùng hành động này để đáp lại anh.

Như bị cuốn hút vào nụ hôn ấy, môi và răng của cả hai giao hòa. Cảm giác này là điều mà Văn Văn và Triệu Huyền chưa từng trải qua, sự căng thẳng và nóng bức lan tỏa từ đôi môi ra khắp cơ thể.

Cơ thể Triệu Huyền như bị điện giật, toàn thân cô tê dại, không chỉ đôi môi mà dường như cả cơ thể đều bị cảm giác lạ lẫm từ môi và răng xâm chiếm.

Một làn sóng nóng hổi tràn vào đầu cô, trong chốc lát, thế giới trở nên khác biệt, trời đất quay cuồng. Hai cơ thể càng lúc càng gần nhau, cho đến khi Triệu Huyền được Văn Văn ôm vào lòng.

Không biết bao lâu sau, hơi thở của mỗi người mới quay trở lại vị trí ban đầu.

Hương vị của Triệu Huyền vẫn còn đọng lại trong miệng Văn Văn, in đậm trên môi anh. Anh khẽ l**m môi mình, khuôn mặt hiện rõ niềm hạnh phúc khó tin.

“Em nghĩ, giờ em đã có thể chắc chắn, em thích anh.” Sau khi trải qua thứ cảm giác vừa rồi, Triệu Huyền cho Văn Văn một câu trả lời khẳng định.

“Em… thích anh? Em…” Văn Văn lúng túng, nhìn Triệu Huyền trong vòng tay mình, rồi lại nhìn lan can bên cạnh: “Thật không? Anh không phải đang mơ đấy chứ?”

Triệu Huyền nhìn hành động của anh, cô nghi ngờ rằng anh đang định bắt chước trong phim, muốn nhảy xuống để kiểm tra xem đây có phải thật hay không.

“Nếu giờ anh nhảy xuống, sẽ gãy vụn xương và chết đấy.” Triệu Huyền thoát khỏi vòng tay anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Em thích anh, đó là sự thật.”

Khuôn mặt Văn Văn giống như trái đào chín mọng, dù dưới màn đêm vẫn đỏ bừng không giấu được.

“Vậy anh có thể hôn thêm lần nữa không?” Văn Văn đánh bạo hỏi.

Triệu Huyền lập tức nắm lấy tay anh, trao cho anh một nụ hôn nóng bỏng khác.

Cơn gió mùa hè trở nên nhẹ nhàng, len lỏi qua tay áo hai người. Văn Văn thoải mái tận hưởng nụ hôn hơn trước, còn Triệu Huyền thì bị cảm giác ấy tác động mạnh mẽ, giác quan của cô lúc này trở nên nhạy bén hơn.

Dường như một phần nào đó trong cơ thể cô bắt đầu có phản ứng kỳ lạ.

Phản ứng của Văn Văn lại nhanh chóng hơn Triệu Huyền. Anh ngại ngùng đẩy cô ra với dáng vẻ lúng túng, thậm chí còn né tránh ánh mắt của cô.

“Cũng… muộn rồi, em mau đi rửa mặt đi. Anh đi lấy cho em một cái khăn tắm mới.”

Chưa kịp để Triệu Huyền trả lời, Văn Văn đã biến mất trong hành lang.

Trong khoảnh khắc gần gũi ngắn ngủi đó, Triệu Huyền tạm thời quên đi một số phiền muộn. Ở bên Văn Văn, cô cảm nhận được sự thoải mái và thư giãn, điều mà cô hiếm khi có được. Điều này khiến cô cảm thấy hạnh phúc, cũng là lần đầu tiên cô thấy mình thực sự tin tưởng Văn Văn.

Sau khi tắm xong, Triệu Huyền bước ra, trên người mặc bộ đồ ngủ. Văn Văn cũng đã rửa mặt, đang ngồi trên ghế sô pha xem TV. Tóc anh còn vương một chút hơi nước, quẩn quanh người anh một cách nhẹ nhàng. Triệu Huyền tiến lại gần, Văn Văn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt cô.

Dù là góc chết nhưng trong mắt Văn Văn, Triệu Huyền vẫn đẹp đến mức khiến anh nghẹt thở.

Anh thử nắm lấy tay cô, thấy cô không từ chối, anh liền kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Văn Văn nắm chặt tay Triệu Huyền, khẽ xoa như đang nâng niu một báu vật.

“Em thấy tâm trạng tốt hơn chưa?” Văn Văn nhận ra điều gì đó trong ánh mắt cô, cảm giác cơ thể cô thả lỏng hơn nhiều, không còn căng thẳng như trước nữa.

“Ừ, em nghĩ hôn có thể k*ch th*ch não sản sinh dopamine, giúp tạm thời quên đi những muộn phiền.” Triệu Huyền thành thật chia sẻ cảm giác của mình.

“Thế thì tốt quá, nếu ở bên anh có thể làm em vui vẻ thì anh cũng sẽ rất hạnh phúc.” Văn Văn giảm âm lượng TV xuống một chút, quay người đối diện với cô, nghiêm túc nói: “Anh mong em có thể chia sẻ với anh nhiều hơn về cảm xúc… hoặc cả vụ án nữa. Chỉ cần em muốn tìm người tâm sự, anh luôn sẵn sàng ở bên em.”

Triệu Huyền im lặng trong giây lát. Quả thực, cô có rất nhiều nghi vấn về các vụ án, bao gồm cả vụ buôn bán trẻ em và cái chết của Đồng Diệu. Nhưng cô không biết phải sắp xếp lời nói thế nào để mở đầu.

Thông tin trong đầu cô như một vụ nổ. Mọi cuộc hội thoại, dữ liệu, ảnh và những đoạn phim đều hiện ra như những tấm slide, chớp tắt liên tục trước mắt. Cô dùng ngón tay cọ nhẹ trên ghế sô pha, cố gắng sắp xếp các thông tin trong đầu mình.

Trong mắt Văn Văn, cô đột nhiên im lặng, ánh nhìn dại đi, ngón tay vô thức vẽ những đường nét ngoằn ngoèo lên sô pha.

Thế giới của Triệu Huyền rất khác với Văn Văn. Anh không thể thấy được những thứ hiện ra trong đầu cô, chỉ biết rằng cô lại đang “phát bệnh”. Anh không dám làm phiền, chỉ kiên nhẫn ngồi đợi cô tự sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Khoảng 15 phút sau, Triệu Huyền cuối cùng cũng mở lời.

“Trước đó chúng ta đã từng nói về vụ hai bé gái tử vong bất thường, đúng không?” Triệu Huyền nhắc lại vấn đề mà hai người từng thảo luận. Chỉ cần cô nói tới vụ án, Văn Văn lập tức nhớ ra.

“Đúng rồi, em đã đến bệnh viện huyện rồi nhỉ?” Văn Văn nhanh chóng bắt kịp, lập tức hỏi.

“Phải, nhưng em phát hiện hệ thống lưu trữ của khoa sản là độc lập, không thể tra được hồ sơ liên quan. Hơn nữa, em còn gặp Tư Hạo Mặc ở đó.” Triệu Huyền kể lại những gì đã xảy ra ở bệnh viện.

“Hệ thống riêng? Nghe như kiểu cố tình giấu diếm. Còn Tư Hạo Mặc? Sao ông ấy lại xuất hiện ở bệnh viện huyện?” Văn Văn vuốt cằm, tỏ ra nghi ngờ.

Triệu Huyền lắc đầu, chính cô cũng không hiểu được.

“Mà trên giấy khai sinh của em, em phát hiện một ký hiệu lạ.” Cô lấy điện thoại ra, mở ứng dụng ghi chú và phác thảo ký hiệu đó.

“Chữ… J? Số 10?” Văn Văn không hiểu ý nghĩa của hai biểu tượng này.

“Anh cũng thấy giống chữ J đúng không? Em nghi ngờ rằng hành vi buôn bán trẻ em bất hợp pháp của bệnh viện huyện có thể liên quan đến nước ngoài. Và sự xuất hiện của Tư Hạo Mặc tại bệnh viện chắc chắn không phải là sự ngẫu nhiên.” Triệu Huyền đưa ra giả thuyết của mình.

“Ý em là, Tư Hạo Mặc có thể là ông trùm đứng sau?” Văn Văn lập tức hiểu ý, hạ giọng hỏi.

Triệu Huyền nhún vai. Cô chỉ đưa ra suy đoán, nhưng rõ ràng với khối tài sản khổng lồ của Tư Hạo Mặc, chú ấy hoàn toàn không cần phải dính vào hoạt động phi pháp này.

Việc bán một đứa trẻ với giá một triệu tệ thì dù có mở rộng quy mô gấp trăm lần cũng không bằng lợi nhuận công ty chú ấy kiếm được trong một ngày. Vậy nên không có lý do gì để chú ấy làm điều phạm pháp này cả.

“Nhưng mà, ông ấy giàu như vậy, chắc không cần kiếm tiền kiểu này đâu nhỉ?” Văn Văn cũng nghĩ giống Triệu Huyền.

“Anh có cách nào giúp em gặp Tư Hạo Mặc không?” Triệu Huyền thử hỏi.

“Không dễ đâu, nhà họ thật sự là đại gia. Gia đình anh không đủ tầm để tiếp cận với ông ấy.” Văn Văn lắc đầu ngay lập tức.

Nếu không thể đối chất trực tiếp thì Triệu Huyền chỉ có thể tiếp tục suy luận từ những bằng chứng cô đang có.

Tất cả các bằng chứng đều có vẻ mâu thuẫn với nhau. Nếu không có ai nói dối thì chắc chắn phải có những sự trùng hợp khó tin.

Triệu Huyền viết từ “trùng hợp” vào ghi chú của mình.

Văn Văn chuyển kênh trên TV, đúng lúc gặp bản tin thời sự buổi tối nhắc đến vụ án của Vương Cương. Vì tính chất vụ án rất nghiêm trọng, Vương Cương đã bị tuyên án tử hình. Bản án sẽ được thi hành vào ngày 20 tháng 6, phát trực tiếp trên trang web của cơ quan công an.

“Ác giả ác báo.” Văn Văn khẽ nhíu mày, trong mắt đầy sự chán ghét.

Triệu Huyền cũng nhìn lên màn hình. Gương mặt của Vương Cương đã bị che bởi một vạch đen, nhưng cô có thể tưởng tượng được sự thờ ơ trong ánh mắt gã.

Đối với Vương Cương, giết người không phải là một lựa chọn. Đối với gã, đó là điều hiển nhiên. Gã nhất định sẽ giết người, giống như con người phải ăn và ngủ.

Những kẻ như vậy đáng bị tử hình, thậm chí cần sử dụng những hình phạt nghiêm khắc hơn. Không nên có một chút khoan hồng nào cho loại tội phạm này. Bọn chúng sẽ không cảm thấy hối hận và cũng không đau đớn vì hành vi của mình. Sự tồn tại của chúng chỉ khiến nỗi đau của gia đình nạn nhân thêm trầm trọng hơn mà thôi.

Nếu kẻ giết người không thể chuộc lại lỗi lầm của mình, vậy tại sao phải để chúng tiếp tục sống và làm tổn thương những người đã mất mát quá nhiều chứ?

Triệu Huyền hoàn toàn ủng hộ án tử hình dành cho Vương Cương.

“Tiên Nhi, là em đã khiến gã ta nhận được sự trừng phạt xứng đáng.” Văn Văn chỉ vào những người thân của nạn nhân được phỏng vấn trên TV, nét mặt anh nghiêm túc. “Em đã cứu Tiền Dư Dư và cả những người thân của nạn nhân. Ít nhất, giờ đây họ có thể bớt đau phần nào rồi.”

Những lời của Văn Văn thật chân thành, khiến Triệu Huyền lần đầu tiên cảm nhận được ý nghĩa thực sự của công việc trong đội hình sự.

Ban đầu, cô chỉ thấy việc phá án rất thú vị, việc vượt qua những điều người khác không làm được mang lại cho cô cảm giác thành tựu. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng bắt giữ một tội phạm có thể tạo ra sự thay đổi lớn cho thế giới đến thế nào.

Các diễn đàn từng tràn ngập những bình luận tiêu cực giờ đây đã ít đi đáng kể. Việc xử tử một tên tử tù mang lại lời cảnh tỉnh. Bắt giữ một kẻ phạm tội thông minh là cách khẳng định sự uy tín của cảnh sát, mang lại niềm tin cho người dân và cảnh cáo những kẻ có ý định phạm tội rằng cái chết không hề cách xa chúng.

Bắt được một tội phạm không chỉ đơn thuần là hành động thực thi pháp luật mà còn mang lại những ảnh hưởng tích cực lớn lao cho toàn xã hội. Đây là điều mà trước đây Triệu Huyền chưa từng nghĩ tới.

Có lẽ, sự tồn tại của cô có ý nghĩa nhiều hơn cô tưởng.

Bình Luận (0)
Comment