Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 84

Ngày hôm sau, Văn Văn lái xe đưa Triệu Huyền đến đón Tô Vịnh Hà. Dựa theo địa chỉ mà Tô Vịnh Hà cung cấp, ba người nhanh chóng đến tòa nhà khoa Sinh học của Đại học Thiên Xuyên.

Chưa kịp bước vào phòng thí nghiệm, họ đã nghe thấy tiếng quát mắng thô bạo của một người đàn ông sau cánh cửa.

“Đám vô dụng này! Không hiểu sao mà các người thi đỗ được nữa!” Tiếng mắng chửi giận dữ của người đàn ông vang vọng khắp tòa nhà.

Cô gái bị mắng bật khóc nức nở mà vẫn phải cố gắng kìm tiếng khóc vì sợ làm đối phương tức giận, nhưng nỗi tủi thân khiến nước mắt của cô ấy không ngừng rơi.

“Thầy Phù, em xin lỗi. Em sẽ quay về sửa ngay. Nhưng xin thầy cho em qua môn thí nghiệm này, em thật sự không thể học lại nữa. Em sẵn sàng chỉnh sửa đến khi thầy hài lòng.” Giọng cô gái có vẻ đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn nghe ra được sự run rẩy, nghẹn ngào.

“Đừng mơ! Cút ra ngoài! Tôi thật xui xẻo khi gặp phải đám sinh viên rác rưởi như các cô!” Phù Văn Nguyên đẩy cô gái ra khỏi phòng thí nghiệm.

Cô gái bị đẩy ra ngoài, tay ôm một chồng tài liệu, đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy đi quá vội nên đống tài liệu chưa kịp sắp xếp rơi vãi ngay trước cửa.

Triệu Huyền và Tô Vịnh Hà lập tức tiến lên giúp cô gái nhặt lại những tờ giấy A4 rơi trên đất. Cô gái cúi đầu cảm ơn không ngớt.

“Cô là sinh viên của thầy Phù Văn Nguyên à?” Triệu Huyền dò hỏi.

“Đúng... đúng thế.” Giọng cô gái nhỏ xíu, đôi mắt vẫn lo lắng dõi về phía phòng thí nghiệm.

“Thầy ấy là một giáo viên rất nghiêm khắc, đúng không?” Triệu Huyền tiếp tục hỏi nhẹ nhàng.

“Đúng, đúng thế. Thầy Phù rất nghiêm khắc, nhưng những nghiên cứu sinh mà thầy dẫn dắt đều rất xuất sắc.” Cô gái dường như không muốn gặp rắc rối, cẩn thận hỏi lại: “Mấy người là?”

“Chúng tôi là cảnh sát, đến điều tra một vụ án mạng.” Văn Văn lấy thẻ cảnh sát ra, nói nhỏ bên cạnh cô gái.

Nhìn thấy thẻ cảnh sát, cô gái mới tạm yên tâm. Sau khi liếc nhìn xung quanh, cô ấy kéo Triệu Huyền và Tô Vịnh Hà ra phía khu rừng nhỏ gần cửa.

Xác nhận không có ai xung quanh, cô gái mới cẩn trọng mở lời.

“Em tên là La Ngọc, sinh viên năm ba của khoa Sinh học. Thầy Phù Văn Nguyên là giáo viên môn thí nghiệm của em, nhưng em từng nghe các anh chị khóa trên nói rằng thầy ấy là một con bạc. Thầy thường ép sinh viên sửa bài luận tốt nghiệp, nếu có ai đó biết điều thì sẽ đưa cho thầy chút...”

La Ngọc dùng tay làm động tác đếm tiền, không thẳng nói ra vì cô ấy cũng không có bằng chứng. Những điều này cũng chỉ là lời đồn mà cô ấy nghe được từ các tiền bối, thực hư thế nào cô ấy không dám khẳng định.

“Theo những gì em biết, em nghĩ thầy Phù có thể vì tiền mà làm những việc... nghiêm trọng hơn không?” Văn Văn tiếp lời, muốn hỏi sâu thêm.

“Chuyện này thì em không biết, em không rõ. Em chỉ biết vậy thôi.” La Ngọc chỉ vào đống tài liệu trên tay mình: “Nếu không còn việc gì, em có thể đi được chưa ạ?”

“Được rồi, rất cảm ơn em đã hợp tác.” Văn Văn nở nụ cười quen thuộc. La Ngọc đỏ mặt, lặng lẽ rời đi.

Ba người quay lại tòa nhà khoa Sinh học. Văn Văn gõ cửa phòng thí nghiệm. Từ bên trong vọng ra tiếng trả lời bực bội, sau đó là tiếng bước chân.

Phù Văn Nguyên xuất hiện. Ông ta cao chưa đến 1m75, người gầy gò, râu ria xồm xoàm, mặc chiếc áo blouse rộng thùng thình. Trông ông ta có vẻ mệt mỏi, mắt có quầng thâm nặng.

Triệu Huyền cẩn thận quan sát Phù Văn Nguyên. Đôi môi ông ta có vài vết phồng rộp, cổ có một mảng mẩn đỏ nâu rõ ràng.

“Chào ông, chúng tôi là cảnh sát. Chúng tôi có vài câu hỏi liên quan đến vụ án của Đồng Diệu cần ông giải đáp.” Giọng Văn Văn rất chuyên nghiệp và bình tĩnh.

Phù Văn Nguyên ngẩng lên nhìn ba người trước mặt. Dường như ông ta nhận ra Tô Vịnh Hà, ánh mắt lướt qua cô ấy một cái.

“Cô làm gì ở đây?” Giọng ông ta khàn đặc, trầm thấp và khó nghe, khiến người khác cảm thấy khó chịu.

“Cô Tô là nhân chứng của chúng tôi.” Triệu Huyền nhanh chóng trả lời, giúp Tô Vịnh Hà thoát khỏi tình huống khó xử.

Phù Văn Nguyên nhìn từ đầu đến chân Văn Văn và Triệu Huyền. Dù cả hai không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng vẻ uy nghiêm của họ rất rõ ràng.

“Tôi đã nói chuyện với cảnh sát hình sự của cục rồi.” Phù Văn Nguyên trả lời cộc cằn.

Triệu Huyền nhìn vào bên trong xuyên qua khe cửa. Trên bàn có vài chai hóa chất dán nhãn, cô nhanh chóng ghi nhớ tên các hóa chất này trong đầu.

“Là thế này, dựa vào lời khai của cô Tô và ông Mã, chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng ông có mối quan hệ lợi ích nào đó với Đồng Diệu. Theo tin nhắn mà Đồng Diệu gửi cho cô Tô, có thể thấy thông tin tuyển dụng mà ông gửi cho cô ấy là sai. Ông giải thích về chuyện này như thế nào?” Văn Văn lập tức đặt câu hỏi. Anh đứng thẳng, dáng người cao lớn, ánh mắt nhìn xuống Phù Văn Nguyên với khí thế áp đảo khiến ông ta cảm thấy áp lực.

“Tôi gửi nhầm thôi. Đồng Diệu là học trò xuất sắc của tôi. Mất cô ta, tôi cũng gặp rắc rối lớn.” Ánh mắt Phù Văn Nguyên lảng tránh, mắt liếc xuống phía dưới bên phải, giọng nói không còn tự tin như trước nữa. Rõ ràng ông ta đang nói dối.

“Ngày 20 tháng 6, ông ở đâu và làm gì?” Triệu Huyền tiếp tục hỏi, không để ông ta có cơ hội th* d*c.

“Tôi... tôi ở nhà. Không đi đâu cả. Mấy người có thể kiểm tra camera ở cửa nhà tôi, tôi không rời khỏi nhà.” Phù Văn Nguyên hoảng hốt, rõ ràng ông ta có điều gì đó không muốn để lộ.

“Đây là một vụ án hình sự. Nếu nhân chứng đưa ra lời khai giả, cố ý vu khống hoặc che giấu chứng cứ, trong trường hợp nghiêm trọng, có thể bị phạt tù từ 3 đến 7 năm.” Triệu Huyền nhìn thẳng vào mắt Phù Văn Nguyên, đôi mắt lạnh lùng như thể nhìn thấu mọi thứ. Ánh mắt và dáng vẻ uy nghiêm của cô khiến ông ta cảm thấy run rẩy.

“Còn… về việc tham gia đánh bạc, theo quy định hành chính, người vi phạm có thể bị tạm giam dưới 5 ngày hoặc phạt tiền dưới 500 tệ. Nếu nghiêm trọng hơn, có thể bị giam từ 10 đến 16 ngày.” Giọng nói của Triệu Huyền trong trẻo như tiếng chuông gió, nhưng từng lời nói ra lại lạnh lùng, không chút cảm xúc.

“Tôi nghĩ, thầy Phù nên biết rõ cái nào nặng, cái nào nhẹ.”

Triệu Huyền lấy máy ghi âm ra, đưa đến trước mặt Phù Văn Nguyên. Ông ta nuốt khan, lòng bàn tay đầy mồ hôi, đôi chân run rẩy. Dường như ông ta nhận ra người phụ nữ đứng trước mặt này không phải đối tượng mà ông có thể lừa gạt.

“Tôi... tôi có đánh bạc. Chỉ đánh bài trong tòa nhà này thôi, thua hơn 1000 tệ.” Bàn tay siết chặt của Phù Văn Nguyên thả lỏng ra: “Thông tin tuyển dụng đó là tôi cố tình sửa sai. Tôi không muốn Đồng Diệu có được công việc đó. Cô ta rất giỏi, nếu cô ta ở lại viện, công việc của tôi sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Phù Văn Nguyên nhận ra Văn Văn và Triệu Huyền đã nắm rõ thông tin về ông ta, nếu tiếp tục nói dối sẽ chỉ l*m t*nh hình tệ hơn mà thôi. Ông ta không phải là người đã giết Đồng Diệu, dĩ nhiên không muốn tự mình rơi vào tình thế khó khăn. Lúc này ông ta chỉ cần tự bảo vệ bản thân, nếu có thể đổ lỗi cho người khác thì càng tốt.

“Theo điều tra của chúng tôi, tình hình tài chính của ông không được tốt lắm. Có lẽ khoản nợ của ông không chỉ là 1000 tệ đâu, đúng không?” Biểu cảm của Triệu Huyền không thay đổi, trông cô như một tờ giấy trắng, càng khiến Phù Văn Nguyên càng cảm thấy căng thẳng.

“Tôi... tôi có nợ chút tiền. Nhưng Đồng Diệu không có tiền. Tôi giết cô ta thì có ích lợi gì chứ? Hơn nữa, hôm đó... tôi chỉ đánh bài cả ngày thôi.” Ông ta lắp bắp, rõ ràng vẫn còn giấu giếm điều gì. Trước mặt sinh viên, ông ta có thể hùng hổ đe dọa, nhưng đối diện với cảnh sát, ông ta chỉ là một kẻ yếu đuối.

“Tôi nhắc lại, khai báo gian dối là phạm pháp. Với tình trạng sức khỏe của ông, liệu ông có chịu nổi khi ở trong tù không?” Lời cảnh báo của Văn Văn khiến Phù Văn Nguyên run rẩy thêm.

“Mẹ kiếp, mấy người đã điều tra ra rồi đúng không?” Phù Văn Nguyên như mất kiểm soát, lùi lại một bước: “Đúng, tôi đi... mua dâm. Các người bắt tôi đi. Tôi biết mà, các người đến đây đâu phải vì Đồng Diệu mà đã nắm được bằng chứng tôi mua dâm, đúng không?”

Mua dâm?

Văn Văn và Tô Vịnh Hà bị sốc trước lời thú nhận của Phù Văn Nguyên. Họ hoàn toàn không biết về điều ông ta vừa nói. Cả hai quay sang nhìn Triệu Huyền.

Triệu Huyền bình tĩnh lấy ra một lọ cồn, xịt lên máy ghi âm, sau đó dùng khăn giấy sát khuẩn để lau sạch rồi đặt máy ghi âm vào túi niêm phong chuyên dụng.

“Vậy thì, thầy Phù, nếu đã mắc bệnh lây truyền qua đường t*nh d*c thì hãy nhanh chóng nghỉ việc đi. Chúng tôi sẽ nộp lên văn phòng nhà trường chứng cứ về việc ông mua dâm. Hãy giữ lại chút thể diện cho mình đi.” Triệu Huyền dường như đã sớm nhận ra điều này, giọng điệu của cô mang theo sự châm biếm và ghê tởm.

Phù Văn Nguyên ngồi phịch xuống ghế trong phòng thí nghiệm của mình, vẫy tay như thể đã chấp nhận số phận. Từ khoảnh khắc được chẩn đoán mắc bệnh lây truyền qua đường t*nh d*c, ông ta đã biết rằng báo ứng đến rồi. Ông ta vốn định giấu diếm thêm một thời gian nữa, nếu may mắn sẽ có thể tiếp tục ăn lương nhà nước cho đến khi chết.

Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi. Nữ cảnh sát này rốt cuộc đã tìm ra chứng cứ từ đâu?

Phù Văn Nguyên mệt mỏi nhìn Triệu Huyền và Văn Văn rời khỏi phòng thí nghiệm của mình. Ông ta nhìn những lọ thuốc và thuốc mỡ chưa được dọn dẹp trên bàn. Đột nhiên ông ta hiểu ra, có lẽ chính là lọ thuốc mỡ trông có vẻ không có gì đáng chú ý này.

Văn Văn và Tô Vịnh Hà cảm thấy hơi sợ hãi. Nếu không phải Triệu Huyền phát hiện sớm thì chiếc bút ghi âm này đã gặp rắc rối rồi.

Bệnh lây truyền qua đường t*nh d*c.

Văn Văn suy nghĩ một hồi, phát hiện ra sự khác thường trên người Phù Văn Nguyên. Ông ta có vẻ rất lo lắng, trên người cũng có phát ban đỏ, nhưng những điều này có đủ để xác định là bệnh lây truyền qua đường t*nh d*c không?

“Trên bàn của ông ta có một lọ thuốc mỡ.” Triệu Huyền giải thích suy đoán của mình cho Văn Văn và Tô Vịnh Hà: “Dựa vào tình trạng cơ thể của ông ta, rõ ràng là đã mắc bệnh lây truyền qua đường t*nh d*c. Đối với ông ta mà nói, đó là báo ứng. Nhưng điều đó cũng cho thấy, dù thuốc trên bàn của ông ta có phải là thuốc gây mê hay không thì ông ta cũng không thể nào ra tay với Đồng Diệu được. Vì hôm đó ông ta đã đi mua dâm.”

Triệu Huyền giải thích suy luận của mình cho Văn Văn và Tô Vịnh Hà. Lần này họ cũng không phải đến đây một cách vô ích, ít nhất đã giải quyết được một vấn đề đang tồn tại trong trường học.

Nhưng vụ án của Đồng Diệu lại rơi vào bế tắc. Những manh mối mà họ tìm thấy đều dẫn đến những sai lầm, sự thật càng trở nên xa xôi hơn.

“Tôi cảm thấy dường như chúng ta đang đi vòng quanh trong một cái vòng tròn không thoát ra được.” Hôm nay Tô Vịnh Hà không nói nhiều. Cô ấy chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, đã chạy hai ngày rồi mà vẫn không phát hiện ra điều gì cả.

“Phá án vốn là quá trình loại trừ những điều không thể để tìm kiếm từ những điều có thể.” Triệu Huyền không cảm thấy chán nản. Cô cần mở rộng tư duy, cần một điểm đột phá mới để tiếp tục khám phá.

Khi Triệu Huyền đang suy nghĩ về điểm đột phá này thì một số điện thoại lạ gọi đến.

“Xin chào, tôi là Tư Hạo Mặc.”

Bình Luận (0)
Comment