Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 85

Triệu Huyền hoàn toàn bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Tư Hạo Mặc. Cô nhất thời ngẩn người tại chỗ. Văn Văn thấy cô không nhúc nhích thì lại gần nhìn một cái.

“Có chuyện gì thế?” Giọng Văn Văn không lớn, anh không muốn làm phiền đến cuộc gọi của Triệu Huyền.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, cô mới từ từ mở miệng.

“Xin chào, ông Tư. Tối nay có tiện gặp mặt ở thành phố không?” Triệu Huyền cần gặp vị tổng giám đốc tên Tư Hạo Mặc này, cô rất tò mò không biết chú ấy có liên quan gì đến bệnh viện huyện không.

Liệu chú ấy có đang tiếp tay cho vụ buôn bán trẻ em không?

Vì Tư Hạo Mặc đã chủ động liên lạc với Triệu Huyền nên cô cũng thuận theo.

Tư Hạo Mặc ở đầu dây bên kia phát ra một tiếng cười kỳ lạ, trong giọng điệu lạnh lùng lại có chút vui vẻ.

“Được, tối nay 8 giờ tại tòa nhà quốc tế tầng 88.”

Triệu Huyền không nghe ra điều gì khác thường trong giọng nói của Tư Hạo Mặc.

“Được, hẹn gặp tối nay.”

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Huyền kể lại với Văn Văn về cuộc gọi vừa rồi. Văn Văn cũng rất ngạc nhiên. Tư Hạo Mặc không phải là người mà họ có thể tiếp xúc trực tiếp một cách dễ dàng, ngay cả gia đình Văn cũng khó mà với tới.

“Em nghĩ có phải ông ấy đến tìm em là vì… chuyện của bệnh viện huyện không?” Văn Văn thì thầm bên tai Triệu Huyền. Anh nhìn cần cổ trắng ngần cùng những sợi tóc lướt qua vai cô.

“Em không rõ, bây giờ chưa thể vội kết luận được.” Triệu Huyền lắc đầu. Cô nhìn về phía Tô Vịnh Hà. Tinh thần của cô ấy không được tốt lắm nhưng đã khá hơn nhiều so với lần đầu gặp rồi.

Triệu Huyền đi đến bên Tô Vịnh Hà, không biết từ đâu lấy ra một gói kẹo bạc hà, đặt một viên vào lòng bàn tay của cô ấy.

“Tô Vịnh Hà, tôi cần cô tổng hợp lại lịch trình của Đồng Diệu trong nửa năm qua. Cô ấy đã đi đâu, gặp ai, mọi chi tiết đều phải tổng hợp thành bảng hoặc tài liệu.” Triệu Huyền giao cho Tô Vịnh Hà một nhiệm vụ. Nhiệm vụ này liên quan đến sự thật về cái chết của Đồng Diệu, đồng thời cũng giúp Tô Vịnh Hà có một mục tiêu trong cuộc sống.

“Ừ… được, tôi biết rồi. Tôi sẽ xem lại lịch sử trò chuyện và tổng hợp cho cô.” Tô Vịnh Hà nhận kẹo từ Triệu Huyền. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn vào điện thoại.

Khi Tô Vịnh Hà nhìn vào điện thoại, cô ấy đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng ngẩng đầu nhìn Triệu Huyền.

“Tiên Nhi! Cuộc thi vào thứ Sáu tuần sau thì sao? Bây giờ tôi hoàn toàn không thể tập luyện được.” Tô Vịnh Hà cuối cùng cũng nhớ đến đội của mình. GM không phải là đội của riêng cô ấy, nhưng cô ấy đã biến mất một tuần rồi. Mọi người đều rất lo lắng cho cô ấy.

“Tôi đã liên lạc với họ vài lần rồi, họ rất hiểu tâm trạng của cô bây giờ. Tôi sẽ tập luyện trực tuyến với họ từ thứ Hai đến thứ Sáu vào buổi tối. Nếu cô thực sự không thể tham gia cuộc thi vào thứ Sáu, tôi có thể xin nghỉ một lần để thay cô ra sân.” Lời cam kết của Triệu Huyền khiến Tô Vịnh Hà yên tâm hơn nhiều.

Bây giờ trong đầu Tô Vịnh Hà chỉ có Đồng Diệu. Cô ấy rất khó để có thể tập trung làm việc khác. Đối với cô ấy, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra kẻ đã giết hại Đồng Diệu.

Văn Văn làm tài xế, đưa Tô Vịnh Hà về nhà, sau đó cùng Triệu Huyền đi ăn.

Kể từ khi Triệu Huyền hôn Văn Văn, trong lòng anh luôn nhớ đến chuyện này. Những mấy ngày nay cô lại luôn bận rộn với đội và vụ án nên anh không có cơ hội để hỏi.

Nhà hàng mà hai người lựa chọn là một nhà hàng Ý được đánh giá khá tốt. Triệu Huyền gọi một phần salad, một phần mì và hai ly nước có ga.

Không khí trong nhà hàng rất tốt. Văn Văn lấy điện thoại ra xem mạng xã hội, đúng lúc thấy bức ảnh của Tiền Dư Dư và Từ Chí. Anh đột nhiên nghĩ, đã thổ lộ tình cảm với nhau rồi thì có phải mối quan hệ của họ đã trở thành người yêu rồi không?

Nhưng Triệu Huyền hoàn toàn không đề cập đến điều này. Cả ngày hôm nay cô vẫn giữ thái độ như trước, hành vi hay cử chỉ cũng không có gì thay đổi.

Văn Văn kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng. Khi món salad đầu tiên được mang lên bàn, Triệu Huyền uống một ngụm trà chanh bên cạnh, tiện tay chụp ảnh món ăn trên bàn.

Điều này khiến Văn Văn hơi ngạc nhiên. Triệu Huyền rất ít khi chụp ảnh đồ ăn. Mặc dù cô có thói quen thu thập bản đồ ẩm thực nhưng thường chỉ check-in trên bản đồ và viết mô tả mà thôi, không bao giờ cố tình tìm góc để chụp ảnh cả.

Khi tất cả món ăn đã được dọn lên,Triệu Huyền đột nhiên cầm điện thoại và nước có ga đi đến bên Văn Văn.

“Chúng ta chụp một bức ảnh chung nhé?”

Giọng Triệu Huyền trong trẻo. Trong nhà hàng có ánh sáng tối tăm, giọng nói của cô truyền đến tai anh rất rõ ràng. Trái tim Văn Văn như bị va chạm bởi tiếng chuông bạc.

“Được!” Văn Văn nhanh chóng chỉnh sửa lại tóc. Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, tóc được để tự nhiên, trông trẻ trung hơn nhiều.

Văn Văn cười trong bức ảnh như một chú chó vàng lớn, còn Triệu Huyền lại càng giống một cô chủ xinh đẹp. Mái tóc dài của cô buông lơi trên vai, còn anh thì nghiêng mặt lại gần bên tai cô. Hương thơm dễ chịu từ Triệu Huyền vây quanh Văn Văn.

“Cùng đăng lên mạng xã hội nhé.” Triệu Huyền thành thật ghép bức ảnh thành chín bức, giống như tất cả các cặp đôi khác khi công khai tình cảm. Cô đăng bài với một dòng chú thích đầy nghi thức

[Từ nay xin hãy quan tâm nhiều hơn.]

Đôi tai của Văn Văn lập tức đỏ ửng. Nhìn bài đăng trên điện thoại, anh không dám tin đây là sự thật. Ngày này đến nhanh hơn anh tưởng, còn ngọt ngào hơn những gì anh mong đợi. Thậm chí, nước ngọt vị đào cũng không thể ngọt bằng câu chú thích đơn giản ấy của Triệu Huyền.

Chẳng bao lâu sau, Tiền Dư Dư và Từ Chí gửi lời mời gọi video. Hai người họ cũng đang ăn tối cùng nhau, đang nói chuyện thì thấy bài đăng của Triệu Huyền, liền lập tức gọi điện hỏi thăm.

“Tiên Nhi!!!!!!! Các cậu đã ở bên nhau rồi hả???????????” Tiền Dư Dư há hốc miệng, như thể có thể nuốt trọn một nắm đấm.

“Tôi cứ tưởng Văn Văn đợi đến sinh nhật cô mới tỏ tình chứ! Sao lần này lại dũng cảm thế?” Từ Chí không quá ngạc nhiên, nhưng cũng tò mò vì sao Văn Văn lại đột nhiên có gan như vậy.

“Tôi… không phải… chỉ là nhân lúc nói chuyện, tôi thuận tiện hỏi ý kiến của Tiên Nhi thôi.” Văn Văn bị hai người hỏi dồn, cảm thấy hơi bối rối. Trong khi đó, Triệu Huyền vẫn bình tĩnh như nước, nhìn màn hình rồi ăn thêm một miếng mì Ý.

“Nói mau, có phải ở nhà anh không? Có phải anh làm gì Tiên Nhi rồi không!” Tiền Dư Dư lập tức nắm được điểm bất thường của Văn Văn, trêu chọc: “Tôi nói trước, trước khi cưới, không, được, phép!”

“Cô đang nói linh tinh gì thế?!” Mặt Văn Văn đỏ càng thêm đỏ hơn, vội vàng xua tay. Rõ ràng anh mới là người bị hôn, sao qua lời của Tiền Dư Dư lại biến thành anh làm gì kỳ quái thế này.

Triệu Huyền nhấp một ngụm nước có ga, nhàn nhạt đáp lời.

“Là tôi hôn anh ấy.”

Tiền Dư Dư và Từ Chí nhất thời cạn lời, biểu cảm trên mặt như bị đổ bảng màu, xanh đỏ lẫn lộn. Có lẽ câu nói của Triệu Huyền khiến họ bị sốc, não bộ không kịp xử lý, hình ảnh trên màn hình video đứng im như bị treo.

“Bị lag rồi à?” Triệu Huyền không hiểu họ ngạc nhiên điều gì, chỉ thấy hành động của mình rất phù hợp với bản năng sinh học.

“Không… Chúc mừng cô tìm được người mình thích.” Tiền Dư Dư hồi thần, sắp xếp lại cảm xúc. Tối nay, chắc cô ấy phải trò chuyện với Từ Chí cả đêm mất.

“Ừ, tôi cảm thấy Văn Văn rất tốt. Tôi thích anh ấy.” Triệu Huyền nói mà mặt không đỏ, tim không loạn, như đang nhận xét về thời tiết hôm nay vậy.

Nhưng Văn Văn thì không giống vậy. Mặt anh đỏ bừng như đèn giao thông, rực sáng cả nhà hàng.

Tiền Dư Dư lại dặn dò Triệu Huyền mấy câu rồi hỏi về chuyện ở bệnh viện huyện.

“Tư Hạo Mặc hẹn tôi tối nay gặp ở Tòa nhà Quốc tế.” Triệu Huyền cũng chia sẻ kế hoạch của mình.

Tiền Dư Dư lại thêm phần kinh ngạc. Mặc dù không biết Tư Hạo Mặc tìm Triệu Huyền vì lý do gì, nhưng kiểu người giàu có thế này chắc chắn sẽ không tìm đến tận nơi nếu không có việc gì quan trọng.

“Cô đi cùng Văn Văn à?” Tiền Dư Dư lo lắng Triệu Huyền bị bắt nạt khi chỉ có một mình.

“Tất nhiên, có một cảnh sát hình sự ưu tú đi cùng. Tôi rất yên tâm.” Từ khi công khai mối quan hệ, Triệu Huyền như bật công tắc kỳ diệu, chẳng hề che giấu sự yêu thích dành cho Văn Văn.

Ngay lúc đó, vị cảnh sát hình sự ưu tú ngồi bên cạnh, rót thêm cho Triệu Huyền một cốc nước chanh mới, trên mặt hiện rõ dòng chữ “nhìn bạn gái tôi lại khen tôi này”.

“Không chịu nổi. Không ngờ khi cô yêu đương lại như thế này.” Tiền Dư Dư không quá ngạc nhiên, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với Từ Chí bên cạnh. Trong mắt Từ Chí, Triệu Huyền giống như một cỗ máy, làm sao có thể nói những điều này chứ.

“Triệu Huyền, cô có bị ép buộc không? Nếu có thì…” Từ Chí chưa nói xong đã bị Tiền Dư Dư ấn lại.

“Xin lỗi, não của anh ấy có vấn đề. Hẹn gặp lại khi cô trở về nhé ~ Tạm biệt ~ ”

Tiền Dư Dư kết thúc cuộc gọi video.

Trong bữa ăn, Triệu Huyền còn gửi cho Triệu Lan hai tin nhắn thoại, nói cho bà biết tình hình của mình và Văn Văn. Triệu Lan luôn hy vọng Văn Văn có thể ở bên Triệu Huyền nên khi nghe được tin này rất vui mừng, bà liên tục hỏi khi nào hai người có thể về nhà ăn cơm.

Khoảng 7 rưỡi bữa ăn mới kết thúc, Triệu Huyền và Văn Văn quyết định đi bộ đến Tòa nhà Quốc tế vì nhà hàng họ ăn cách đó không xa, vừa hay có thể tiêu cơm.

Ra khỏi nhà hàng, Văn Văn có chút ngập ngừng đưa tay ra, cúi đầu chờ Triệu Huyền nắm lấy tay mình.

Triệu Huyền không chút khách khí, đặt tờ khăn giấy vừa dùng vào lòng bàn tay anh.

“Không phải, đợi đã.” Văn Văn nhanh chóng ném tờ giấy vào thùng rác gần đó, sau đó vội vàng đuổi theo Triệu Huyền. Lần này, anh thẳng thắn nắm lấy tay cô. Tay của Triệu Huyền hơi lạnh, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay Văn Văn truyền sang như một dòng nhiệt ấm áp chạy thẳng đến trái tim cô.

Triệu Huyền có thể nghe thấy nhịp tim mình lỡ một nhịp.

Các ngón tay đan chặt vào nhau. Văn Văn không dùng nhiều sức, nhưng Triệu Huyền có cảm giác bàn tay mình dường như đã hòa vào tay anh.

Đoạn đường đến Tòa nhà Quốc tế chỉ dài 1km. Hai người bước đi trong gió đêm. Mái tóc dài của Triệu Huyền bị gió thổi bay, cô không hề do dự dùng tay phải vén tóc ra sau tai. Ánh đèn đường xuyên qua những sợi tóc, chiếu lên khuôn mặt cô khiến Văn Văn không khỏi lặng người ngắm nhìn.

Họ cùng bước vào sảnh chính của Tòa nhà Quốc tế. Đây là một tòa nhà văn phòng cao cấp, nhân viên quầy lễ tân ở tầng một tiếp đón rất chuyên nghiệp. Đây là lần đầu tiên Triệu Huyền đến một nơi cao cấp như thế này, cô có chút bối rối, theo sát Văn Văn bước qua cửa kiểm soát.

Từ tầng 80 trở lên là thang máy riêng, Triệu Huyền và Văn Văn cùng nhau đi thang máy lên tầng 88. Sau lớp kính màu đen vàng, Tư Hạo Mặc chỉnh lại kính của mình, nhìn Văn Văn cùng Triệu Huyền bước vào với vẻ mặt đầy hứng thú.

Bình Luận (0)
Comment