Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 86

Tư Hạo Mặc mặc một bộ vest màu xám đậm, nơ được thắt chỉn chu trước ngực. Bộ vest mang phong cách thoải mái, toát lên vẻ thanh lịch tự nhiên. Chú ấy chỉnh lại kính, lịch sự đứng lên.

“Chào cô Triệu, chào cậu Văn.” Giọng nói của Tư Hạo Mặc trầm thấp, mang âm sắc đặc trưng của người đàn ông trung niên, tựa như một chiếc đĩa than cổ đã nhuốm màu thời gian.

“Chào ông Tư. Tôi có vài câu muốn hỏi trực tiếp ông.” Triệu Huyền không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề. Văn Văn đứng bên cạnh nhìn đến ngây người, có lẽ ngay cả Tư Hạo Mặc cũng chưa từng gặp ai trực tiếp đưa ra yêu cầu với mình như vậy.

Sắc mặt của Tư Hạo Mặc thay đổi một cách tinh tế. Chú ấy buông tay, ánh mắt bất chợt nhìn về phía Triệu Huyền.

“Cô nói đi.” Tư Hạo Mặc không từ chối câu hỏi của Triệu Huyền, ngược lại còn vẫy tay ra hiệu cho bảo vệ phía sau rời đi.

Người bảo vệ mặc vest đen bước vào thang máy và rời đi. Trong căn phòng rộng lớn giờ đây chỉ còn lại ba người, không gian im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên nền đá hoa cương.

“Ông có tham gia vào vụ buôn bán trẻ em ở bệnh viện huyện không?” Đôi mắt của Triệu Huyền sắc bén. Cô chăm chú quan sát từng biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt của Tư Hạo Mặc, cố gắng tìm kiếm câu trả lời mà mình muốn.

Thế nhưng Tư Hạo Mặc lại rất bình thản. Thần thái của chú ấy ung dung, không hề tức giận trước câu hỏi thẳng thắn của Triệu Huyền. Trái lạ, chú ấy còn nhìn cô bằng ánh mắt thân thiện.

“Tôi không tham gia.” Tư Hạo Mặc phủ nhận phán đoán của Triệu Huyền.

“Vậy ông đến bệnh viện huyện làm gì?” Triệu Huyền tiếp tục chất vấn. Văn Văn chỉ cảm thấy toàn thân toát mồ hôi, dù điều hòa trong phòng rất mát nhưng bầu không khí giữa hai người này lại căng thẳng đến mức ngột ngạt, khiến anh không dám mở miệng nói câu nào.

“Để kiểm tra DNA của cô.” Tư Hạo Mặc gần như không hề do dự, lời nói của chú ấy khiến không khí lập tức đóng băng. Triệu Huyền và Văn Văn đều không tin rằng Tư Hạo Mặc lại thẳng thắn đến vậy.

“Ông điều tra tôi? Ông nghi ngờ tôi là con gái thất lạc của ông?” Triệu Huyền gần như đã đoán ra được lý do, nhưng cô không tin mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.

“Vậy cô nghĩ sao? Cô có phải cô con gái đã thất lạc của tôi không?” Tư Hạo Mặc không trả lời câu hỏi của Triệu Huyền, chú ấy ném câu hỏi ngược lại cho cô. Đây là cách nói chuyện mà Triệu Huyền ghét nhất, nhưng lúc này cô lại rơi vào trầm tư.

Việc mơ mộng rằng cha mẹ ruột của mình là người giàu có chưa bao giờ phù hợp với tính cách của Triệu Huyền. Cô cũng chưa từng suy nghĩ sâu về khả năng này.

Nhưng ngay lúc này, khi nhìn vào khuôn mặt có vài nét giống mình của Tư Hạo Mặc, sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn lắc đầu.

Sự từ chối của cô không có nghĩa là cô khẳng định mình không phải con gái của chú ấy. Đối với Triệu Huyền, chỉ đơn giản là cô không muốn trở thành con gái của Tư Hạo Mặc.

Cô là Triệu Huyền, cô có danh tính của riêng mình. Danh tính này cô đã mang suốt 19 năm qua rồi, cô rất thích nó. Cô không muốn từ bỏ cuộc sống hiện tại của mình.

“Thú vị thật, cô đúng là không phải.” Tư Hạo Mặc mỉm cười gật đầu. “Nhưng chúng ta đã gặp nhau, với tư cách là bậc trưởng bối, ít nhất tôi cũng muốn khuyên cô vài điều.”

Tư Hạo Mặc tiến gần đến Triệu Huyền, chú ấy cúi xuống nhìn cô từ trên cao, đôi mắt sâu thẳm, khó đoán được suy nghĩ.

“Vụ án ở bệnh viện huyện có liên quan rất rộng. Tôi khuyên cô đừng nên điều tra sâu thêm nữa.” Giọng nói của Tư Hạo Mặc vang lên bên tai Triệu Huyền. Chú ấy lấy ra một tấm danh thiếp, trên đó có thông tin liên lạc của mình.

“Nếu gặp rắc rối, tôi sẵn lòng giúp cô một lần.” Tấm danh thiếp của Tư Hạo Mặc chẳng khác nào một tấm vé ước nguyện. Chú ấy đã trao cho Triệu Huyền cơ hội thực hiện một điều ước.

“Vì sao?” Triệu Huyền không hiểu ý của Tư Hạo Mặc. Nếu cô không phải con gái chú ấy, tại sao chú ấy lại muốn giúp cô?

“Vì duyên phận. Chúng tôi, những người làm kinh doanh, rất coi trọng duyên phận. Cô tuy không phải con gái tôi, nhưng giữa chúng ta vẫn có một mối nhân duyên. Cầm lấy đi. Tôi không tiện tiễn đâu.” Tư Hạo Mặc gật đầu với Văn Văn và Triệu Huyền. Ngay sau khi nói xong, thang máy ở cửa kêu “ting” một tiếng và mở ra.

Văn Văn nửa hiểu nửa không, đi theo Triệu Huyền rời khỏi tòa nhà quốc tế. Điều duy nhất anh hiểu rõ là Triệu Huyền không nên tiếp tục điều tra vụ án buôn bán trẻ em này nữa. Đây là một vụ án rất nguy hiểm. Nếu Tư Hạo Mặc biết Triệu Huyền đang điều tra thì chắc chắn bệnh viện huyện cũng đã nhận được tin tức rồi. Việc điều tra sau này sẽ càng khó khăn hơn.

“Người này đúng là rất kỳ lạ.” Triệu Huyền nhìn tấm danh thiếp trong tay, vô thức nói với Văn Văn.

“Đúng vậy, nhưng anh nghĩ lời nhắc nhở của ông ấy cũng không phải không có lý.” Văn Văn cảm thấy Tư Hạo Mặc không vô duyên vô cớ gọi Triệu Huyền đến chỉ để nói chuyện này.

Hai người lái xe về huyện. Đây là lần đầu tiên Văn Văn đến nhà họ Triệu với tư cách là bạn trai. Triệu Lan nhìn anh, ánh mắt rõ ràng đã khác trước.

“Văn Văn à, cháu có muốn ăn một ít đồ khuya không?” Triệu Lan đặt hành lý của Triệu Huyền vào phòng rồi vội vàng ra đón Văn Văn.

“Dạ không cần đâu bà, chúng cháu ăn tối no lắm rồi.” Văn Văn nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ đêm rồi, không phải thời điểm thích hợp để ăn khuya nữa. Anh cũng không muốn làm phiền bà.

“Ừ, đúng rồi, đúng rồi. Vậy cháu về nghỉ sớm đi, mai còn đi làm nữa.” Triệu Lan cũng nhìn đồng hồ theo ánh mắt của Văn Văn.

Sau khi Văn Văn lái xe rời đi, Triệu Lan lập tức kéo Triệu Huyền lại để hỏi chuyện.

“Tiên Nhi à, cháu với cậu ấy… bắt đầu từ khi nào vậy?” Triệu Lan có quá nhiều điều muốn biết. Bà không để ý đến cơn buồn ngủ, nắm lấy tay Triệu Huyền không buông.

“Bà à, mới hôm qua thôi ạ.” Triệu Huyền mệt mỏi, đôi mắt gần như không mở nổi nữa.

“Ôi trời ơi, chuyện lớn như vậy, cháu phải kể kỹ cho bà nghe chứ!” Triệu Lan hiếm khi kéo Triệu Huyền lại không cho cô nghỉ ngơi. Nhưng đây quả thực là chuyện lớn trong đời của Triệu Huyền, bà cần phải biết rõ hơn.

“Vâng… bà thấy Văn Văn thế nào ạ?” Triệu Huyền cố gắng gượng dậy, nhịn cơn buồn ngủ để trò chuyện với bà.

“Rất tốt.” Triệu Lan nhớ lại những hành động của Văn Văn trong nửa năm qua, việc nào cũng xử lý tốt, tính cách lại nhiệt tình và lương thiện.

“Đúng thế, không chỉ vậy, cháu còn thích ở bên anh ấy. Khi ở bên anh ấy, cháu cảm thấy rất an tâm.” Đôi mắt Triệu Huyền mỏi mệt, chỉ đủ sức nâng nhẹ mi mắt. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên góc nghiêng của gương mặt khiến cô càng thêm cuốn hút.

Nhìn thấy vẻ thư thái trên gương mặt Triệu Huyền, Triệu Lan hiểu ý cô. Khi ở bên người này, cô thấy thoải mái và tự nhiên. Triệu Lan vui mừng vì cháu gái của bà cuối cùng cũng tìm được một người có thể cùng cô chia sẻ và gắn bó.

“Đi tắm đi. Bà mở nước nóng cho cháu.” Triệu Lan không hỏi thêm nữa, trong lòng vui như mở hội.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Triệu Huyền lái chiếc xe máy điện nhỏ đến cục cảnh sát. Thời tiết gần đây đã trở nên nóng hơn, ánh nắng buổi sáng gay gắt hơn hẳn. Cô mặc áo khoác chống nắng, tạm thời chống chọi với cái nóng mùa hè.

“Ô kìa, Tiên Nhi, không phải Tiên Nhi à?” Từ Chí nở nụ cười đầy ẩn ý, bắt chuyện với Triệu Huyền. Có lẽ tối qua Văn Văn đã kể với anh ấy không ít chuyện.

“Chào buổi sáng, Từ Chí.” Triệu Huyền chào lại, dựng chiếc xe máy điện của mình, sau đó nhìn về phía sau lưng Từ Chí nhưng không thấy Văn Văn đâu cả.

“Cậu ấy đi mua bữa sáng rồi, mua cho cô một phần cơm nắm.” Từ Chí nhìn thấu tâm tư của Triệu Huyền, nói thẳng ra.

“Thế à? Thế thì tốt quá, tôi đang muốn ăn cái đó.” Trên mặt Triệu Huyền nở một nụ cười nhẹ khiến Từ Chí nhìn đến ngây người. Phải chăng phụ nữ khi yêu đều trở nên như thế này sao?

Trương Khâu và Phương Thừa Vận cũng chạy tới chỗ Triệu Huyền. Hai người chẳng sợ náo nhiệt, nhìn thế nào cũng thấy là đang muốn xem chuyện vui hơn. Họ đã xem qua trang cá nhân của cô nên lại càng thấy chuyện này là một tin thú vị, ngay từ sáng sớm đã đứng sẵn để xem đôi tình nhân nhỏ rồi.

“Sao cả đám lại đứng ở cửa thế này?” Lý Giai Trinh từ văn phòng bước ra, thấy các thành viên trong đội mình xếp thành một hàng ngay trước cửa.

Thì ra là Văn Văn vừa mua cơm nắm về, anh và Triệu Huyền sóng vai bước đi. Trong ánh bình minh, trông họ tươi trẻ như hai sinh viên đại học.

“Trẻ trung thật đấy.” Lý Giai Trinh cảm thán. Đội cảnh sát của họ không cấm chuyện tình cảm nơi công sở, nhưng rất hiếm có ai công khai.

“Đội phó Lý.” Triệu Huyền và Văn Văn gần như đồng thanh chào Lý Giai Trinh.

“Hai người ăn ý thật đấy.” Lý Giai Trinh nháy mắt với Triệu Huyền nhưng cô không hiểu ý chị ấy.

Dù đã công khai mối quan hệ nhưng khi làm việc, Triệu Huyền và Văn Văn vẫn giữ thái độ nghiêm túc, không quá thân thiết. Cô chăm chỉ phân loại, thu thập và đăng tải các tài liệu tồn đọng từ tuần trước, đồng thời không quên truy cập nội bộ để xem các thông tin công khai liên quan đến vụ án của Đồng Diệu.

[Thi thể cao 1m63, tóc đen, dài 35cm. Vết tử thi có màu đỏ, nằm ở các vị trí không bị đè ép trên lưng. Bên trong cơ thể còn sót lại thuốc mê. Thi thể cứng nhẹ… Phần bụng bị mổ xẻ đồng đều, nội tạng bị lấy đi, không thể xác định vết thương chí mạng.]

Triệu Huyền luôn cảm thấy kỳ lạ. Tại sao kẻ sát nhân sau khi giết Đồng Diệu lại lấy đi toàn bộ nội tạng của cô ấy? Nếu đây là vụ án giết người theo nghi thức tôn giáo, hung thủ lẽ ra phải để lại thông điệp liên quan đến tôn giáo mới đúng. Nhưng hiện trường lại hoàn toàn không có dấu vết nào như vậy cả.

Những nghi ngờ trước đây liên quan đến công trường không có tiến triển vì không thu được video giám sát, dù sao đây cũng không phải vụ án thuộc cục cảnh sát của cô. Có nhiều bằng chứng Triệu Huyền không thể tiếp cận ngay từ đầu, điều này khiến việc điều tra của cô gặp không ít khó khăn.

[Thuốc mê, nội tạng]. Triệu Huyền dùng bút ghi lại hai từ này lên giấy.

Ngay cả khi đây là vụ án giết người vì tôn giáo thì hung thủ đã dựa vào tiêu chí nào để chọn Đồng Diệu làm mục tiêu? Nếu chỉ là hành vi lừa gạt thông thường, nạn nhân hoàn toàn có khả năng chạy trốn. Một kẻ sát nhân có kế hoạch sẽ không phạm sai lầm ngớ ngẩn như vậy.

Triệu Huyền cảm thấy đầu đau nhức. Loại thuốc cô đang uống gần đây rất kỳ lạ, mỗi lần uống xong đều khiến cô chóng mặt. Nhưng bác sĩ lại bảo đó chỉ là hiệu ứng tâm lý mà thôi. Dù cô cảm thấy bệnh tình mình đang thuyên giảm, nhưng kết quả chụp CT và chẩn đoán vẫn cho thấy không có tiến triển nào cả.

Đến khoảng trưa, Tô Vịnh Hà gửi cho Triệu Huyền bảng lịch trình trong một tháng gần đây của Đồng Diệu. Dù là dân chuyên văn, nhưng nhờ làm đội trưởng đội chiến thuật lâu năm nên khả năng sắp xếp bảng biểu của cô ấy rất tốt. Đặc biệt là vụ việc liên quan đến Đồng Diệu, thậm chí số lần cô ấy vào nhà ăn cũng được Tô Vịnh Hà ghi rõ.

[Cảm ơn cô rất nhiều. Cô đã giúp tôi có một hướng điều tra mới. Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra hung thủ.] Tin nhắn của Triệu Huyền vẫn ngắn gọn như mọi khi, cố gắng tránh nhắc đến tên Đồng Diệu.

[Giúp được cô là tốt rồi. Nhưng chuyện của đội, chắc phải nhờ cô hỗ trợ thêm.] Dù trạng thái tinh thần chưa ổn định, nhưng dưới sự hỗ trợ của Triệu Huyền, Tô Vịnh Hà rõ ràng đã khá hơn trước rất nhiều.

Tối nay về nhà, bà Triệu Lan làm cho Triệu Huyền món trứng hấp, thêm thịt bò xào và khổ qua xào. Mùa hè ăn phối hợp như vậy để tránh nóng trong người. Nhìn Triệu Huyền về nhà vẫn vùi đầu vào máy tính và điện thoại, bà không khỏi xót xa.

Sau khi ăn tối, Triệu Huyền lại quay về phòng tiếp tục xem tài liệu nội bộ và bảng biểu của Tô Vịnh Hà. Nhưng vì đã làm việc liên tục suốt một tuần nên cô không chịu nổi nữa, cuối cùng gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, Triệu Huyền dường như nhìn thấy một bóng dáng lạ trước mặt. Người đó không làm hại cô mà đang lục lọi thứ gì đó trong tủ cạnh giường. Triệu Huyền quá mệt mỏi, cô mở mắt một cách nặng nề, còn tưởng mình đang nằm mơ.

“Ai đấy?” Giọng nói của Triệu Huyền mơ hồ, làm kẻ kia giật mình. Lúc này Triệu Huyền mới nhận ra đây không phải là mơ mà thực sự có người lẻn vào nhà mình.

“Ai?” Triệu Huyền đưa tay tìm chiếc đèn bàn cạnh giường, nhưng dường như cầu dao điện trong nhà đã bị ai đó ngắt rồi, không có chút ánh sáng nào. Bóng người đó như đã tìm được thứ mình cần, vội vàng chạy xuống tầng một. Trong lúc hoảng loạn, một âm thanh quen thuộc mà xa lạ vang lên khiến Triệu Huyền hoàn toàn tỉnh táo.

Triệu Lan ngủ rất say, không bị tiếng động làm thức giấc.

Nhưng còn Đại Bảo thì sao? Đại Bảo không thể nào không sủa được.

Trong lòng Triệu Huyền trầm xuống. Cô không đuổi theo bóng dáng đó mà lập tức chạy xuống tầng. Cô phát hiện trước mặt Đại Bảo có nửa miếng cơm nắm, còn Đại Bảo thì nằm bất động trên sàn nhà.

Triệu Huyền lập tức hoảng loạn, cô đưa tay sờ vào ngực Đại Bảo, cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay khiến tim cô như ngừng đập.

Cô lấy tay che miệng, nhất thời không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào, chỉ biết ngồi sụp xuống sàn trong sự sụp đổ. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, toàn thân co giật, miệng bắt đầu sùi bọt trắng. Cô không dám nhìn về phía Đại Bảo, cũng không dám đánh thức Triệu Lan.

Trong thời khắc nguy cấp, cô cố gắng dồn hết sức lực cuối cùng để lấy điện thoại trong túi, bấm vào số của liên lạc khẩn cấp mới thêm gần đây.

“Tút… tút…”

Cổ Triệu Huyền cứng đờ, dịch lỏng trong khoang miệng đã bắt đầu tràn lên khoang mũi. Cô cố gắng giữ cơ thể mình nghiêng về một phía, đầu nghiêng sang bên để tránh bị nghẹt thở do chất nôn chặn khí quản. Ánh mắt của cô lướt qua đầu của Đại Bảo, bộ lông vàng ấm áp của nó vẫn rất quen thuộc, nhưng nó đã không còn hơi ấm.

Nghĩ đến điều này, hai chân của Triệu Huyền đau đến mức không thể chịu được nữa, đầu óc cũng bắt đầu rối loạn.

“Alo, Tiên Nhi? Sao thế?” Giọng của Văn Văn giống như một tia sáng ấm áp, kéo Triệu Huyền ra khỏi vũng lầy.

Triệu Huyền cố gắng hết sức, muốn nói với Văn Văn tình hình hiện tại, nhưng tay chân cô cứng đờ, không thể cử động được.

“Tiên Nhi?” Giọng của Văn Văn càng lúc càng hoảng loạn.

“Đến… Em… Báo cảnh sát…”

Bình Luận (0)
Comment