Khi mở mắt ra, Triệu Huyền chỉ cảm thấy đau đầu một cách dữ dội, trước mắt là ánh sáng màu vàng mờ ảo. Trong làn sương mù, cô nhìn thấy hình bóng Đại Bảo biến mất trong ánh sáng vàng trắng, ngay sau đó nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống. Triệu Lan vội vàng gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ làm xét nghiệm toàn diện cho Triệu Huyền, ông nói với Triệu Lan rằng Triệu Huyền có biểu hiện thiếu oxy và thiếu máu, rất có thể do lo âu tâm lý. Tình trạng này sẽ thuyên giảm khi tâm lý cô tốt lên.
Khi bác sĩ rời đi, Triệu Huyền nhìn Triệu Lan. Cô cảm thấy trong lòng có một tảng đá lớn. Cô không dám mở miệng hỏi vì cô biết cái chết của Đại Bảo. Nếu cô hỏi thì cái chết của Đại Bảo sẽ thật sự trở thành sự thật.
“Tiên Nhi, cháu có đói không?” Triệu Lan nín thở rất lâu, cuối cùng tìm ra một câu hỏi không quá đau đớn và nhạy cảm để hỏi Triệu Huyền.
“Đói ạ, cháu muốn ăn cháo sườn.” Triệu Huyền cũng phối hợp trò chuyện với Triệu Lan.
Câu nói này khiến Triệu Lan yên tâm hơn rất nhiều. Khi người ta còn có thể ăn uống và có cảm giác thèm ăn, đó luôn là một dấu hiệu tốt.
“Vậy bà về nấu cháo cho cháu nhé. Bác sĩ bảo phải theo dõi cháu một ngày nữa, không có vấn đề gì thì mới được về nhà. Sợ cháu thiếu oxy.” Triệu Lan kéo chăn cho Triệu Huyền chặt thêm một chút, điều hòa trong bệnh viện lạnh, may mà chăn cũng dày.
"Vâng.” Triệu Huyền gật đầu, trông cô vẫn ngoan ngoãn như trước.
Triệu Lan chưa kịp rời đi thì Tiền Dư Dư đã xuất hiện ở cửa. Khuôn mặt cô ấy rất buồn nhưng vẫn cố nén đau thương, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Bà, bà đi đi ạ. Cháu sẽ chăm sóc Tiên Nhi.” Tiền Dư Dư đẩy xe y tá vào. Cô ấy chào hỏi những người còn lại trong phòng bệnh, sau đó lần lượt kiểm tra huyết áp và nhiệt độ của từng người.
Thấy Tiền Dư Dư ở đây, Triệu Lan yên tâm hơn nhiều. Bà cầm lấy đồ dùng của mình và rời khỏi bệnh viện.
Tiền Dư Dư chuẩn bị tiêm glucose cho Triệu Huyền. Đây là lần đầu tiên cô ấy tiêm cho người bạn thân của mình, khi cầm tay Triệu Huyền vẫn cảm thấy thật kỳ lạ. Cô ấy nhẹ nhàng cắm ống kim vào chỗ truyền trên tay cô. Chất lỏng lạnh dần dần chảy vào máu của Triệu Huyền, đồng thời làm sắc mặt cô tốt lên rất nhiều.
“Dư Dư.” Triệu Huyền đã lau khô nước mắt trên mặt, chỉ nhìn Tiền Dư Dư với vẻ mặt hoang mang, biểu cảm khác hẳn với bình thường, có vẻ khờ khạo hơn.
"Đừng suy nghĩ nhiều quá. À, đúng rồi, có một tin tốt. Mặc dù tôi không thể xem thông tin của khoa phụ sản được, nhưng tôi có thể giúp cô tra cứu hồ sơ phụ sản của 10 năm trước ở phòng tài liệu. Những tài liệu đó đều là bản giấy.” Tiền Dư Dư mang đến một tin khá tốt cho Triệu Huyền.
Nghe xong, Triệu Huyền bỗng sáng mắt lên. Cô chợt nhớ ra món đồ mà người đàn ông mặc đồ đen đã mang đi ngày hôm qua, chính là giấy khai sinh của cô. Tuy nhiên, trên giấy khai sinh đó không có bất kỳ chứng cứ rõ ràng nào cả, chỉ có một dấu ấn mơ hồ, không lớn không nhỏ mà thôi.
“Thật tốt quá. Cô tra cứu hồ sơ sinh cách đây 15 năm rồi lấy cho tôi một cây bút cùng giấy nhé.”
Cái chết của Đại Bảo, vụ buôn bán các bé gái, tất cả những mối liên hệ này khiến Triệu Huyền nhớ lại những lời của Tư Hạo Mạc đã nói với cô trước đây.
Đó là một lời cảnh báo.
Và lần này, cái chết của Đại Bảo lại là một lời cảnh báo nữa.
Nhưng Triệu Huyền đâu dễ dàng bị dọa lui như vậy. Cái chết của Đại Bảo ngược lại càng làm cô kiên quyết hơn trong việc tiếp tục điều tra. Vì Đại Bảo, vì những bé gái đã mất tích, cô không thể dừng lại ở đây được.
“Được. Đợi tôi xong việc của sáng nay sẽ đi.” Tiền Dư Dư thuần thục dùng băng dính cố định kim trên tay Triệu Huyền rồi đứng dậy, chuẩn bị đi tiêm cho bệnh nhân khác.
“Chú ý an toàn, cố gắng tránh xa camera nhé.” Triệu Huyền thấp giọng dặn dò bên tai cô ấy.
Tiền Dư Dư làm động tác ok, sau đó đẩy xe y tá rời khỏi giường bệnh của Triệu Huyền.
Triệu Huyền cầm điện thoại lên, bắt đầu xem những tin nhắn và tài liệu mà Tô Vịnh Hà đã gửi. Cô tìm ra vài điểm nghi ngờ, bắt đầu kiểm tra từng cái một.
Một cái tên của một cơ sở y tế đã thu hút sự chú ý của Triệu Huyền.
Trong các ghi chép mà Tô Vịnh Hà gửi đến, cơ sở y tế này xuất hiện hai lần, một lần vào tháng Hai và một lần vào tháng Tư. Một lần là sự kiện hiến máu tình nguyện do trường tổ chức, Đồng Diệu cũng tham gia hiến máu. Lần còn lại là vì Đồng Diệu có một thẻ giảm giá nên đã đến cơ sở này để tiêm vắc-xin.
[Y tế Mộc Mai.]
Bức ảnh trong đoạn trò chuyện của Tô Vịnh Hà bị mờ do thời gian đã quá lâu. Triệu Huyền chỉ có thể gửi bức ảnh cho bộ phận kỹ thuật nhờ họ giúp sửa chữa.
Tên gọi “Mộc Mai” này khiến Triệu Huyền cảm thấy rất quen thuộc. “Mộc Mai”, “Mai” (*).
(*) Ở đây bản gốc là 每 và 梅. Cả 2 từ này dịch sang Hán Việt đều là “mai”.
Đây chính là công ty của gia đình Mai Thư Đinh! Nhà họ Mai là một trong những doanh nghiệp dược phẩm nổi tiếng trong khu vực, chuyên sản xuất thiết bị y tế và nghiên cứu dược phẩm.
Y tế Mộc Mai có mặt trên khắp tỉnh Ô và thậm chí là trên khắp cả nước. Bên cạnh đó, công ty Công ích Mỹ Hóa, nơi Đồng Diệu hiến máu cũng trực thuộc Y tế Mộc Mai.
Triệu Huyền đã tìm hiểu sơ qua cấu trúc của Y tế Mộc Mai trên mạng và các diễn đàn. Cơ sở y tế này không chỉ liên kết với các bệnh viện cấp 3 của quốc gia mà còn hợp tác với nhiều ông lớn trong cả chính trị và kinh doanh.
Có thể nói, Y tế Mộc Mai nắm giữ huyết mạch y tế của cả tỉnh Ô.
Thông qua trang web của Y tế Mộc Mai, Triệu Huyền còn nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
[Viện trưởng liên hợp: Tả Kinh Nghiệp].
Dường như trong khoảnh khắc này, tất cả các thông tin đã liên kết lại với nhau. Hai vụ án tưởng chừng như không liên quan đã giao nhau tại đây. Triệu Huyền dùng điện thoại ghi lại những thông tin mà cô tìm thấy trên mạng, sau đó sắp xếp thành tài liệu và lưu trữ trên đám mây.
Ngay khi vừa nhấn lưu, Triệu Huyền bỗng nghe thấy một âm thanh lạ, giống như tiếng cọ xát của vải quần hoặc tiếng v*t c*ng va vào nhau. Âm thanh này rất rất quen thuộc...
“Tiên Nhi!” Văn Văn xuất hiện với đôi mắt thâm quầng, mắt đỏ và sưng lên. Sau cái chết của Đại Bảo, anh cũng không nghỉ ngơi, luôn bận rộn lo hậu sự cho Đại Bảo rồi làm thủ tục báo án ở đồn cảnh sát. Trong thời gian đó, anh còn thay cảnh phục để đến báo danh và chấm công ở cục cảnh sát.
Triệu Huyền gật đầu với anh. Kể từ khi xác nhận mối quan hệ, cô rất hiếm khi gọi tên anh. Cô cảm thấy điều đó quá xa cách. Nhưng nếu phải gọi anh bằng cách khác thì cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Em ổn chứ? Cơ thể thế nào rồi?” Văn Văn lo lắng nhìn tay của Triệu Huyền, cẩn thận kiểm tra vết kim trên tay cô.
"Em không sao. Đúng rồi, em đã điều tra được rằng trước khi chết, Đồng Diệu đã đến Y tế Mộc Mai hai lần.” Triệu Huyền trực tiếp chuyển sang thảo luận về vụ án.
“Haiz, em thật sự ổn chứ? Nghỉ ngơi nhiều hơn đi, đừng lo chuyện của người khác nữa.” Văn Văn xót cô, không muốn cô phải tiêu hao quá nhiều sức lực và tâm trí vào vụ án nữa.
“Không được, em nhất định phải tìm ra kẻ đã sát hại Đồng Diệu và người đã làm hại... Đại Bảo.” Đôi mắt Triệu Huyền ánh lên một tia lạnh lẽo.
“Tiên Nhi, trước tiên em phải giữ sức khỏe cho bản thân trước. Những chuyện này, anh sẽ giúp em điều tra. Anh nhất định sẽ giúp em.” Văn Văn nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Huyền. Trong mắt anh tràn đầy sự thương xót, nhưng anh cố không để lộ trước mặt cô.
“Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em và ủng hộ em. Nhưng em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Giọng nói của Văn Văn rất dịu dàng. Đôi mày anh hơi nhíu lại, môi mím chặt, biểu cảm đầy lo lắng.
“Em biết rồi. Anh có suy nghĩ gì về chuyện này không?” Triệu Huyền vừa truyền glucose vừa hỏi, tinh thần cô rõ ràng đã phấn chấn hơn.
“Anh trai anh từng có liên hệ với Y tế Mộc Mai, nhưng anh không tìm hiểu nhiều về họ, chỉ biết rằng hiện tại họ đang mở rộng quy mô trên toàn quốc. Bắt đầu từ việc phát triển app và kết nối với các bệnh viện ở khắp nơi. Ngoài ra, người phụ trách Y tế Mộc Mai tên là Mai Quý, chính là bố của Mai Thư Đinh mà em biết. Điều kỳ lạ là nhà họ Mai không phải là dòng họ có truyền thống làm ngành y. Họ phát triển nhờ sự hỗ trợ của chính phủ sau khi trúng thầu một dự án sản xuất thiết bị y tế lớn.” Văn Văn chia sẻ một vài thông tin nội bộ. Những người làm kinh doanh luôn có những quy tắc ngầm, mà những quy tắc này sẽ chi phối các mối quan hệ trong thương trường.
Nói xong, Văn Văn đứng dậy, dọn dẹp đồ đạc trên bàn của Triệu Huyền rồi lấy khăn lau mặt và bàn chải đánh răng dùng một lần mà anh đã chuẩn bị sẵn ra. Đến lúc này, Triệu Huyền mới nhận ra mình chưa rửa mặt và vệ sinh cá nhân. Từ lúc tỉnh dậy, cô chỉ chăm chăm suy nghĩ về vụ án mà quên mất những việc cá nhân quan trọng như vậy.
Cô bước vào nhà vệ sinh của phòng bệnh, nhìn mình trong gương, thấy bên khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa lau sạch. Cô vội dùng khăn lau mặt lau sạch má và mắt.
Dường như Văn Văn đang đi lại ngoài cửa, có tiếng động phát ra từ quần áo của anh. Âm thanh đó bất chợt gợi lại sự quen thuộc trong trí nhớ của Triệu Huyền.
“Bao súng... Hôm nay anh mang theo súng à?” Triệu Huyền lao ra khỏi nhà vệ sinh, túm lấy cánh tay của Văn Văn khi anh đang đổ nước nóng. Ngón tay cô giữ chặt cánh tay anh.
“Đúng... đúng rồi, anh chưa kịp cất. Sao thế?” Văn Văn hơi ngạc nhiên nhìn Triệu Huyền. Tinh thần của cô dường như không ổn định, biểu cảm và hành động đều khoa trương hơn bình thường.
"Em đã nghe thấy âm thanh này. Tối qua…à không, đêm qua, khi kẻ tình nghi chạy khỏi nhà em. Em đã nghe thấy âm thanh này.” Khuôn mặt Triệu Huyền hiện lên vẻ kinh hoàng. Nếu là cảnh sát lẻn vào nhà cô giữa đêm thì tình thế hiện tại của cô còn nguy hiểm hơn tưởng tượng nhiều.
Văn Văn trầm ngâm. Anh không thể khẳng định lời nói của Triệu Huyền, nhưng anh tin vào trí nhớ và khả năng phán đoán của cô.
Điều này đồng nghĩa với việc, có khả năng có một người trong lực lượng cảnh sát đã đột nhập vào nhà cô để thực hiện hành vi trộm cắp. Tính nghiêm trọng của việc này là không thể tưởng tượng được.
Sau một hồi yên lặng.
Tiền Dư Dư bước vào với một cuốn sổ tay và một chiếc bút nước. Cô ấy còn mang theo một ly sữa đậu nành và một chiếc bánh đường đỏ.
“Bữa sáng ở đây rất tệ, chỉ có bánh đường đỏ là tạm được thôi.” Tiền Dư Dư đưa bữa sáng cho Triệu Huyền, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Buổi sáng của Tiền Dư Dư rất bận rộn. Là y tá trực ban, cô ấy phải thực hiện bàn giao công việc, kiểm tra phòng bệnh và phát thuốc. Cô ấy phụ trách 5 phòng bệnh, mỗi phòng có 4 bệnh nhân. Tâm lý của bệnh nhân nằm viện thường rất nhạy cảm, đôi khi có những bệnh nhân rắc rối, kéo cô ấy lại để trò chuyện cả nửa tiếng, hỏi han đủ chuyện.
Việc phát thuốc cũng không hề đơn giản. Với những bệnh nhân nằm viện lâu ngày, các lỗ kim trên tay bị sưng khiến thuốc không thể truyền vào mạch nữa. Cô ấy phải tìm các vị trí thích hợp khác để chọc kim lại từ đầu.
Sau khi hoàn thành công việc, cô ấy mới tranh thủ vài phút để mang đồ đến cho Triệu Huyền.
Nhận được giấy và bút, Triệu Huyền vẽ lại ký hiệu trên giấy khai sinh của mình: “十” và “J”. Cô cố gắng sắp xếp các chữ cái thành những tổ hợp có ý nghĩa, nhưng chỉ xuất hiện những ký hiệu kỳ lạ như “十Jennie”, “十Jack”. Tuy nhiên, việc ghép một tên nước ngoài với ký tự “十” tiếng Trung lại càng kỳ lạ hơn.
Đầu óc cô bắt đầu rối loạn, âm thanh đều đặn của nước truyền trong bình dịch cứ vang lên trên đầu cô. Tiếng “tích tích” như một chiếc máy thôi miên, khiến cô dần trở nên buồn ngủ. Cô cố gắng giữ tỉnh táo, ngước nhìn bức tường đối diện.
Trên tường là một bảng kiểm tra thị lực. Triệu Huyền nhìn vào các chữ “E” trên bảng, có chữ quay sang trái, có chữ quay xuống dưới. Chữ “E” quay xuống dưới thoạt nhìn lại rất giống chữ “M”.
“E.”
“M.”
Triệu Huyền bừng tỉnh. Cô lập tức cầm tờ giấy đã viết các ký hiệu lên, xoay nó 90 độ. Trước mắt cô, những ký hiệu giờ đây tạo thành một chữ chưa hoàn chỉnh.
Dựa vào chữ chưa hoàn chỉnh này, cô suy luận rằng đây có thể là một chữ có bộ “十” ở dưới.
“Trác.” (卓)
Đây không phải là một con số hay ký hiệu, mà là một chữ Hán với bộ “十” ở dưới. Phần “J” thực chất chính là một phần của chữ “日”.
Họ này không phải là một họ phổ biến. Trong số những người mà Triệu Huyền quen biết, chỉ có một người mang họ này, Trác Chính Thành.