Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 88

Triệu Triệu Huyền chia sẻ suy đoán của mình với Văn Văn.

“Anh vẫn giữ thái độ như cũ.” Văn Văn suy nghĩ một lát rồi trả lời Triệu Triệu Huyền: “Tất cả những điều này đều chỉ là suy luận của em, chưa có chứng cứ xác thực. Đợi Tiền Dư Dư tìm được hồ sơ khai sinh, chúng ta sẽ đến gặp đội trưởng Trác để đối chất.”

Triệu Triệu Huyền gật đầu. Văn Văn giúp Triệu Triệu Huyền lau bàn, sau đó bày bánh đường đỏ và sữa đậu nành mà Tiền Dư Dư mang đến lên. Anh dùng tay thử nhiệt độ bên ngoài của hộp sữa đậu nành, vừa đủ ấm.

“Em ăn chút gì đi. Sao vừa tỉnh dậy đã nghĩ nhiều chuyện thế? Mệt không?” So với những chuyện lớn lao, Văn Văn quan tâm đến tâm trạng của Triệu Triệu Huyền hơn.

Nhưng Triệu Huyền cần tìm một điểm tựa để chuyển hướng sự chú ý của mình. Sự ra đi của Đại Bảo khiến cô không thở nổi. Chỉ cần nghĩ đến việc mãi mãi không thể gặp lại Đại Bảo nữa đã khiến cô không muốn quay về nhà nữa.

Triệu Huyền là một người rất lý trí. Khi nuôi Đại Bảo, cô đã nghĩ đến cảm xúc mà mình nên có khi lo liệu cho việc Đại Bảo rời đi.

Nhưng cô đã quá lý tưởng hóa nó nên khi nỗi đau thực sự xuất hiện, mọi sự chuẩn bị đều trở nên vô nghĩa.

Dù cô có là Triệu Huyền đi chăng nữa.

Mở màn hình điện thoại, hình ảnh Đại Bảo vẫn đang phát ra ánh sáng mờ nhạt trên đó. Nó sẽ mãi mãi ở lại trong màn hình và không bao giờ xuất hiện nữa.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Triệu Huyền lại trở nên nặng nề. Nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống, nhỏ lên chiếc bánh đường đỏ mà Văn Văn đưa tới.

Văn Văn cắn ngay phần bánh đã dính nước mắt, sau đó lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt Triệu Huyền. Anh đặt mọi thứ trong tay xuống, ôm Triệu Huyền vào lòng. Trên người Văn Văn có mùi thơm sạch sẽ của bột giặt. Anh từng nói rằng anh không thích dùng nước giặt, mùi bột giặt thơm hơn.

Khi hít thở sâu, Triệu Huyền có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, tâm trạng cô dần bình tĩnh lại.

“Là lỗi của anh, anh không nên để em thả lỏng. Chờ mọi chuyện kết thúc rồi hãy nghỉ ngơi, Tiên Nhi.” Văn Văn đau lòng ôm chặt Triệu Huyền. Anh biết lúc này để Triệu Huyền thả lỏng chẳng khác nào để cô đi tìm cái chết cả.

Nghe giọng nói của Văn Văn bên tai, Triệu Huyền cảm nhận một cảm xúc khó tả. Cô cảm thấy mình được chữa lành bởi tình cảm này, một loại cảm xúc cô chưa từng có. Nó không giống tình thân, cũng không giống tình bạn. Đó là một cảm giác gần gũi hơn, riêng tư hơn, xuất phát từ lồng ngực và khiến tâm trí cô tê liệt.

Sau khi lấy lại tinh thần, Triệu Huyền ăn bánh và uống sữa đậu nành. Gương mặt cô cũng dần hồng hào hơn.

Một bịch glucose nhỏ được truyền rất nhanh. Khi Tiền Dư Dư xuất hiện ở cửa, cô ấy có chút bất ngờ.

“Hôm nay anh xin nghỉ à?” Tiền Dư Dư nhanh chóng rút kim truyền từ tay Triệu Huyền, đưa bông gòn cho cô ấn vào vết tiêm.

“Không, tôi sắp phải quay về ngay đây.” Văn Văn lắc đầu. Anh chỉ lấy danh nghĩa thăm bệnh nhân để đến gặp Triệu Huyền mà thôi.

“Em cũng phải đi làm.” Vừa rút kim truyền xong, Triệu Huyền lập tức yêu cầu được trở lại làm việc.

“Cô ấy có thể đi làm không?” Văn Văn quay sang hỏi Tiền Dư Dư.

Tiền Dư Dư cầm bệnh án ở cuối giường của Triệu Huyền, lướt qua một lượt rồi gật đầu.

“Đi nói với bác sĩ một tiếng, chắc không vấn đề gì.”

Văn Văn đành thuận theo Triệu Huyền. Anh đứng dậy đi làm thủ tục xuất viện cho cô. Triệu Huyền cũng gọi điện báo với Triệu Lan rằng mình đã xuất viện.

“Xuất viện sớm thế à? Cũng tốt, cháu cũng không thích ở bệnh viện. Vậy cháu có về nhà không?” Đầu dây bên kia, giọng Triệu Lan vang lên cùng tiếng nước sôi ùng ục, chắc bà đang nấu cháo.

“Cháu đi làm, tối sẽ về ăn cơm.”

Triệu Huyền không nói nhiều với Triệu Lan trong cuộc gọi.

Trở lại cục cảnh sát, Triệu Huyền đột nhiên cảm thấy không khí ở đây rất kỳ lạ. Từ lúc cô đi, Từ Chí đã không có mặt ở cục nữa. Nghe nói có một vụ án mạng ở huyện bên cạnh, Trác Chính Thành dẫn Từ Chí đi hỗ trợ điều tra. Còn Trương Khâu và Lý Giai Trinh thì lên thành phố để báo cáo công tác quý.

Trong văn phòng chỉ còn lại Phương Thừa Vận, Văn Văn và Triệu Huyền. Phương Thừa Vận và Triệu Huyền ít giao tiếp. Anh ta lặng lẽ ngồi tại vị trí của mình xử lý công việc.

Những bức ảnh mà Triệu Huyền gửi cho nhóm chứng cứ trước đó đã được chỉnh sửa xong. Triệu Huyền tìm thấy vài bức ảnh nghi vấn trong những tấm hình về các cuộc trò chuyện.

Trong số đó, có một bức ảnh là kết quả xét nghiệm máu mà Đồng Diệu gửi khi cô ấy hiến máu. Bình thường, việc hiến máu không cung cấp kết quả xét nghiệm chi tiết như vậy. Nhưng lần hiến máu của Đồng Diệu không chỉ có xét nghiệm máu bình thường, mà còn có kiểm tra phản ứng kháng thể nhóm và xét nghiệm độ tế bào lympho, thử nghiệm phân phối phù hợp nhóm máu.

Triệu Huyền tra cứu thông tin trên mạng về những xét nghiệm này và phát hiện rằng chúng thường được sử dụng trong việc ghép nội tạng.

Ghép nội tạng?

Triệu Huyền bừng tỉnh. Tại sao kẻ giết người lại phải lấy hết nội tạng của Đồng Diệu? Không phải vì có sở thích đặc biệt, mà là để giấu đi những cơ quan được dùng để ghép nội tạng.

Nếu chỉ lấy đi một bộ phận thì sẽ rất dễ phát hiện, nhưng nếu lấy đi toàn bộ nội tạng thì hướng điều tra của cảnh sát sẽ hoàn toàn thay đổi.

Y tế Mộc Mai.

Triệu Huyền tìm thấy một số bài đăng về Y tế Mộc Mai trên diễn đàn. Phần lớn đều khen ngợi rằng cơ sở y tế này có giá cả hợp lý, nhiệt tình với các hoạt động từ thiện và có điều kiện chăm sóc sau sinh rất tốt.

Cô xem mãi mà không tìm ra manh mối gì có ích cho vụ án.

Trong giờ nghỉ trưa, Văn Văn ngay lập tức kéo ghế ngồi bên cạnh Triệu Huyền, giọng nói dịu dàng.

“Ăn cơm nhé? Có đói không?”

Triệu Huyền gật đầu, cô đã sắp xếp tất cả các manh mối mình tìm được lên đám mây, để phòng ngừa bất trắc sau này.

“Hôm nay ra ngoài ăn đi, gần đây có một quán súp nồi đất mới mở, khá ngon đấy.” Văn Văn lấy điện thoại ra, đưa trang chủ của quán ăn mà anh đã lưu trước đó cho Triệu Huyền xem.

Triệu Huyền không có khẩu vị lắm, nhưng lời đề nghị của Văn Văn rất hợp lý. Cô cũng muốn ăn một chút món súp thanh nhẹ.

“Hai người đi ăn cơm à? Tôi có thể đi cùng được không?”

Phương Thừa Vận, người trước nay ít giao tiếp với Triệu Huyền và Văn Văn, bất ngờ lên tiếng.

Phương Thừa Vận lớn tuổi hơn họ khá nhiều, có thể coi là bậc tiền bối. Lúc anh ta lên tiếng, cả Văn Văn và Triệu Huyền đều không có lý do gì để từ chối cả.

Ban đầu, Triệu Huyền định nhân lúc ăn cơm sẽ kể cho Văn Văn về những manh mối vừa tìm được, nhưng giờ chỉ có thể thành thật ngồi ăn cơm thôi.

Quán súp nồi đất không lớn, chỉ có 6 bàn. Văn Văn giúp Triệu Huyền kéo ghế, Triệu Huyền ngồi xuống tự nhiên, còn Phương Thừa Vận thì nhìn họ với vẻ ngạc nhiên.

“Anh Phương không thấy chúng tôi đăng trên vòng bạn bè ầ? Chúng tôi đang yêu nhau.” Văn Văn không hề ngại, trực tiếp khoác tay Triệu Huyền, vui vẻ như đang khoe khoang.

“À, à, đúng đúng đúng. Chúc mừng, chúc mừng.” Phương Thừa Vận lúc này mới phản ứng lại: “Vậy lần này tôi mời, coi như là chúc mừng hai người. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Phương Thừa Vận lớn tuổi, nói chuyện cũng khách sáo hơn. Triệu Huyền và Văn Văn không biết phải trả lời thế nào, đành im lặng và nghiêm túc đặt món trên điện thoại của mình.

“Triệu Huyền nhỏ hơn cậu mấy tuổi nhỉ, tôi nhớ cô ấy cũng gần bằng tuổi con gái đội trưởng Trác đúng không?”

Trong lúc đợi món ăn, Phương Thừa Vận bắt đầu tìm chuyện để nói.

“Đúng vậy, hình như đều 19 tuổi.” Văn Văn gật đầu, sau đó dùng khăn giấy sát trùng lau sạch bát đũa trước mặt Triệu Huyền. Động tác của anh rất thuần thục.

“Lớn hơn con trai tôi 2 tuổi.” Phương Thừa Vận tự nói một mình, không tiếp tục trò chuyện với hai người nữa.

Triệu Huyền và Văn Văn không tiện thảo luận về vụ án trước mặt Phương Thừa Vận, Triệu Huyền chỉ có thể đưa điện thoại cho Văn Văn xem thông tin mà cô tìm được hôm nay.

Khi nhìn thấy thông tin về việc ghép nội tạng, mắt Văn Văn mở to như đồng xu, dường như bị bốn chữ đó đánh trúng, con ngươi anh cũng rung động.

Đúng lúc này, súp nồi đất được nhân viên phục vụ mang lên. Phương Thừa Vận nhìn thấy vẻ mặt biểu cảm quá mức của Văn Văn, không nhịn được hỏi.

“Có chuyện gì thế, kinh ngạc thế à?” Phương Thừa Vận rõ ràng rất tò mò về cuộc trò chuyện giữa Triệu Huyền và Văn Văn, nhưng anh ta cũng không tiện nhìn vào tin nhắn của cặp đôi, chỉ có thể hỏi một cách gián tiếp.

“Không có gì đâu, tôi chỉ ngửi thấy mùi súp sườn sen thơm quá thôi.” Văn Văn không đợi Phương Thừa Vận tiếp tục chất vấn, lập tức quay sang: “Anh đã nói đồ của quán này ngon mà, để anh mở cho em.”

Văn Văn nhanh chóng mở nắp nồi đất cho Triệu Huyền, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa quanh ba người. Triệu Huyền cũng gật đầu theo lời anh.

Cả hai bắt đầu chúi đầu vào uống súp. Phương Thừa Vận không tìm ra câu chuyện nào để tiếp tục, chỉ có thể im lặng uống súp, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi hai người.

Triệu Huyền cảm thấy rất kỳ lạ, cô có cảm giác Phương Thừa Vận như đang giám sát mình nhưng lại không có bằng chứng. Dù sao trong văn phòng cũng chỉ còn ba người, ăn cơm cùng nhau cũng là điền hợp lý.

Tuy nhiên, Triệu Huyền vẫn cảm thấy không thoải mái. Ánh mắt của Phương Thừa Vận không giống như đang nhìn đồng nghiệp mà giống như nhìn tội phạm hơn.

Sau bữa trưa, tranh thủ lúc Phương Thừa Vận đi vệ sinh, Văn Văn kéo Triệu Huyền lên sân thượng của cục cảnh sát. Trên sân thượng có vài chiếc chăn của đồng nghiệp được phơi. Cả hai cuối cùng tìm được một nơi yên tĩnh.

“Nếu Y tế Mộc Mai có liên quan đến việc buôn bán nội tạng thì vụ án này không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu.”

Văn Văn và Triệu Huyền ngồi bên bậc thang sân thượng, từ đây có thể dễ dàng phát hiện ai vào hành lang. Giọng nói của họ rất thấp và cẩn thận.

“Em chưa dám chắc. Em nghĩ cần phải đến Y tế Mộc Mai làm một cuộc điều tra bí mật.” Triệu Huyền chia sẻ suy nghĩ của mình. Giữa suy luận và sự thật vẫn còn một khoảng cách lớn.

“Được, anh có thể nhờ mẹ anh đặt lịch kiểm tra sức khỏe cho người cao tuổi tại Y tế Mộc Mai. Như vậy chúng ta đi cùng bà ấy là điều hợp lý.” Văn Văn nhanh chóng nghĩ ra một cách. Anh luôn linh hoạt và sắc bén trong những tình huống như thế này.

“Được, như vậy rất hợp lý, lại không để lộ thân phận của chúng ta.” Triệu Huyền vỗ tay khen ngợi. Cô cũng hy vọng có thể vào thành phố thăm Tô Vịnh Hà. Mấy ngày nay cô không liên lạc với Tô Vịnh Hà nhưng ít nhất cô còn có thể nhìn thấy cô ấy trong video.

Gần đây, thành tích của GM không tốt, nhưng mọi người đều biết rằng Tô Vịnh Hà có thể tiếp tục tham gia cuộc thi sau sự việc của Đồng Diệu đã là điều rất khó khăn rồi. Tất cả các cô gái đều đang cố gắng phối hợp với đội trưởng để điều chỉnh lại.

“Cảm giác vụ án của Đồng Diệu phức tạp hơn chúng ta nghĩ. Có quá nhiều vấn đề liên quan, có lẽ không phải là chuyện chúng ta có thể giải quyết được.” Văn Văn ít khi nói những lời tiêu cực như vậy, nhưng anh thật sự không muốn Triệu Huyền rơi vào nguy hiểm. Bây giờ vẫn còn kịp để rút lui.

“Vậy ai có thể xử lý được đây?” Trong mắt Triệu Huyền có chút bất lực. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc. Nếu cô không điều tra, ai sẽ mang lại công lý cho họ đây?

Bình Luận (0)
Comment