Văn Văn không phản bác lời của Triệu Huyền, anh chỉ yên lặng ở bên cạnh cô, nhìn những đám mây trôi trên bầu trời. Đối với Văn Văn, một người đã quen với chốn quan trường và công sở phức tạp, nơi đó có những bức tường cao tựa pháo đài không thể vượt qua được.
Nhưng trước mặt Triệu Huyền, dù là pháo đài hay tường cao thì cô đều muốn thử, thử xem mình có thể tìm ra lỗ hổng nào trên bức tường kiên cố này không. Chỉ cần có một lỗ hổng, cô sẽ lật đổ được pháo đài kín kẽ này.
Anh quay đầu lại, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Triệu Huyền, những từ ngữ như thanh tú hay xinh đẹp không thể hiện được tính cách của cô. Đôi mắt cô mơ màng phản chiếu ánh sáng từ bầu trời.
“Cuối tuần chúng ta đi nhé, anh đã nhắn mẹ rồi. Bà ấy đã hẹn Y tế Mộc Mai vào cuối tuần.” Văn Văn chỉ có thể dùng hành động để ủng hộ Triệu Huyền.
Hai người ở trên sân thượng một lúc rồi quay về văn phòng. Phương Thừa Vận đang làm việc, tay cầm ống nghe điện thoại, dường như đang báo cáo với ai đó. Anh ta thấy Triệu Huyền và Văn Văn quay lại, lập tức gật đầu.
Cuối tuần trời mưa, Triệu Huyền mặc một chiếc áo khoác dài chống mưa, còn Văn Văn mặc một chiếc áo phông màu xanh có logo nhỏ, nhìn kỹ mới thấy chiếc áo này có giá không hề rẻ.
Vẫn là chú Trương lái xe đến đón họ. Chú Trương thân thiện chào hỏi Triệu Huyền với gương mặt hiền lành, Triệu Huyền cũng nở một nụ cười đáp lại.
Từ huyện đến Y tế Mộc Mai mất khoảng 1 tiếng rưỡi. Trên xe, Triệu Huyền và Văn Văn dùng máy tính để tra cứu một số thông tin về bệnh viện này.
“Lần này chúng ta sẽ đến trụ sở chính của Y tế Mộc Mai. Đó là một bệnh viện tư nhân khá lớn. Tốt nhất là em nên mặc đồ đắt tiền hơn một chút, nếu không khi đến đó, họ sẽ tỏ thái độ với em ngay.” Văn Văn nhìn trang phục của Triệu Huyền. Cô mặc rất thanh lịch nhưng nhìn quá giản dị, chất liệu vải cũng không cao cấp, rất dễ bị người ở bệnh viện tư nhân ghét bỏ.
“Có cần thiết không? Em chỉ đi cùng mẹ anh thôi mà.” Triệu Huyền hỏi lại Văn Văn.
“Cần chứ. Cô không biết đâu, những người kinh doanh với giới nhà giàu thường không tử tế với những người bình thường.” Chú Trương lên tiếng. Chú ấy đã theo gia đình Văn ra vào nhiều nơi, tự nhiên hiểu được cách mà các bệnh viện tư cao cấp đối xử với bệnh nhân.
“Vậy nên chú Trương đưa chúng cháu đến CLenn trước đi.”
CLenn là một thương hiệu cao cấp với dòng sản phẩm dành cho phái nữ. Nếu để Triệu Huyền mặc đồ cao cấp thì hơi quá, dòng phái nữ này phù hợp với khí chất và tuổi tác của cô hơn.
“Ừm, đến lúc đó em chuyển tiền lại cho anh.” Triệu Huyền có phần ngại ngùng.
“Không cần đâu...” Văn Văn cúi xuống thì thầm bên tai Triệu Huyền: “Hôn anh một cái là được.”
Triệu Huyền lần đầu tiên biết anh còn là người như vậy, mặt cô lập tức đỏ bừng. Làm sao anh có thể trắng trợn nói ra điều đó trước mặt người ngoài cơ chứ?
Văn Văn thấy Triệu Huyền đỏ mặt, cảm thấy vô cùng đắc ý. Anh táo bạo hơn, nhẹ nhàng vuốt qua d** tai cô. d** tai mềm mại, hồng hào dưới ngón tay anh, khiến toàn thân Triệu Huyền như có luồng điện chạy qua.
Ánh mắt cô đột nhiên lóe lên một tia cảm xúc khó tả khiến Văn Văn cũng bắt đầu cảm thấy nóng bừng. Anh vội rút tay lại, không dám đùa giỡn nữa.
Sự thân mật ngắn ngủi giúp Triệu Huyền thả lỏng tinh thần rất nhiều. Khi tới trung tâm mua sắm, biểu cảm của cô đã trở nên vui vẻ hơn. Các nhân viên tại cửa hàng đón tiếp cô rất nhiệt tình.
Ngay sau đó, Văn Gia Hân cũng tới. Bà ấy cùng Triệu Huyền dạo hơn 10 cửa hàng, trong khi Văn Văn và chú Trương ở phía sau xách đồ. Triệu Huyền rất ít khi ra ngoài mua sắm, quần áo của cô đa phần đều mua qua mạng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một bộ quần áo ở đây lại có giá bằng chi phí sinh hoạt của gia đình cô trong vài tháng.
“Ôi, cô Triệu thật xinh đẹp, da lại trắng nên mặc gì cũng đẹp.” Nhân viên bán hàng không ngớt lời khen ngợi. Văn Gia Hân và Văn Văn không nói gì, lập tức mua thêm hai bộ nữa.
“Không cần… Thế này là nhiều quá rồi ạ.” Triệu Huyền nghi ngờ rằng Văn Văn đã quên mất mục đích chính của chuyến đi, cô vội vàng ngăn Văn Gia Hân đang chuẩn bị bước tới cửa hàng tiếp theo.
“À, đúng đúng. Chúng ta còn việc chính nữa.” Văn Gia Hân nhanh chóng tỉnh táo lại. Tay của Văn Văn và chú Trương đã không thể cầm thêm được chiếc túi nào nữa rồi.
Y tế Mộc Mai nằm trong một khuôn viên tư nhân cách trung tâm mua sắm không xa. Khuôn viên này có 5 tòa nhà, tất cả đều được xây từ thế kỷ trước. Chỉ cần nhìn bề ngoài đã biết được giá trị của chúng. Chú Trương lái xe qua cổng chính, đưa ba người đến trước cửa bệnh viện.
Phong cách kiến trúc Pháp của bệnh viện vẫn giữ lại một phần cổ kính, nhưng một phần khác đã được tu sửa hiện đại hơn, phù hợp với công nghệ y tế tân tiến. Bước qua cánh cửa xoay, họ như thể bước vào một thế giới khác. Triệu Huyền trong bộ váy mới mua trông không hề lạc lõng ở đây.
Nếu vẫn mặc bộ quần áo cũ, trong hoàn cảnh này cô sẽ trở nên cực kỳ gượng gạo.
Ba người vừa bước vào cửa thì một nhân viên lễ tân lập tức tới để xác nhận thông tin đặt lịch.
“Chào quý khách, đây là Y tế Mộc Mai. Xin hỏi quý khách đã đặt lịch hẹn trước chưa ạ?” Nhân viên lễ tân mặc một bộ sườn xám màu ngà voi, điểm xuyết họa tiết thủy mặc xanh xám, tóc búi gọn gàng phía sau, trông rất chuyên nghiệp.
Lúc ba người bước vào sảnh chính, ánh mắt nhân viên lễ tân đã bắt đầu quan sát trang phục của họ. Sau khi xác nhận rằng cả ba đều mặc đồ hàng hiệu thì cô ta mới chủ động tiến tới.
“Đây là mã đặt lịch của tôi.” Văn Gia Hân mở mã đặt lịch trong điện thoại ra.
Sau khi xác nhận xong, nhân viên lễ tân lập tức nở nụ cười rạng rỡ hơn.
“Chào cô Văn, rất hoan nghênh cô tới Y tế Mộc Mai. Chúng tôi sẽ phục vụ cô một cách tận tâm nhất.” Nhân viên lễ tân thấy Văn Gia Hân mua gói kiểm tra sức khỏe cao cấp nhất dành cho người trung niên thì lập tức hiểu đây là khách hàng quan trọng, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
“Xin mời ba vị đi theo tôi.”
Nhân viên lễ tân dẫn ba người đến quầy lễ tân chính để làm thủ tục đăng ký. Sau đó một người phụ nữ mặc đồ công sở từ phía thang máy bước tới.
“Đây là Chương Phi. Cô ấy sẽ là tư vấn viên riêng của quý khách.” Nhân viên lễ tân giới thiệu ngắn gọn người mới đến.
“Chào cô Văn, cứ gọi tôi là Tiểu Chương.” Chương Phi mặc bộ vest vừa vặn, không một nếp nhăn, chất liệu trông rất cao cấp: “Hai vị này là?”
“Con trai và con dâu tôi, chuẩn bị sinh em bé nên muốn đến đây kiểm tra.” Văn Gia Hân đáp lại một cách rất thuyết phục, đồng thời sắp xếp một thân phận hợp lý cho Triệu Huyền và Văn Văn.
Triệu Huyền và Văn Văn đều cảm thấy hơi xấu hổ. Hai người tự nhiên tỏ ra ngượng ngùng khiến Chương Phi không hề nghi ngờ.
“Thì ra là vậy. Vậy sau khi kiểm tra xong, tôi sẽ đưa hai vị đi tham quan khu trung tâm chăm sóc sau sinh của chúng tôi nhé. Đây là trung tâm tốt nhất trong thành phố rồi.” Chương Phi nói với giọng nhiệt tình hơn lúc trước.
Chương Phi dẫn ba người lên tầng 3, nơi có khu vực dành cho khám chữa bệnh. Chương Phi để Văn Gia Hân ký vài giấy tờ, xác nhận rằng bà không bị dị ứng thuốc hay có vấn đề sức khỏe đặc biệt nào thì mới đưa bà vào khu vực kiểm tra.
Triệu Huyền và Văn Văn nhân cơ hội quan sát xung quanh. Khi chắc chắn không ai để ý, họ lặng lẽ rời khỏi khu vực chính qua cửa phụ.
Hai người đi tới khu văn phòng theo bảng chỉ dẫn. Nhưng một cánh cửa kính trong suốt đã chặn đường họ. Văn Văn nhìn quanh và phát hiện một người phụ nữ mặc vest đang đứng gần đó.
“Xin chào, tôi không tìm được phòng tiêm. Tôi đưa bạn gái đến tiêm vắc-xin HPV.” Văn Văn tiến tới hỏi và chỉ tay về phía Triệu Huyền đứng phía sau.
“Xin chào, phòng tiêm ở phía trước, rẽ phải.” Nữ nhân viên tư vấn có đeo thẻ tên trên túi áo ngực, nhưng Văn Văn chưa tìm được cơ hội để lấy.
“À, thế à? Tôi không chắc lắm, vừa nãy tôi đi nhầm từ phía này ra.” Văn Văn cố kéo dài cuộc trò chuyện.
Triệu Huyền nhanh chóng thấy thẻ nhân viên gắn ở eo của nhân viên tư vấn. Cô liếc nhìn Văn Văn và ra hiệu.
“Này, sao anh cứ hỏi mãi thế, anh cố tình phải không?” Triệu Huyền bất ngờ đẩy mạnh cô tư vấn, giận dữ chất vấn Văn Văn, mặt đỏ bừng.
Văn Văn lập tức hiểu ý. Anh giả vờ lo lắng, vội vàng đỡ lấy cô nhân viên tư vấn, tay lướt qua thắt lưng cô ta và lấy được thẻ nhân viên.
“Em lại sao thế? Đẩy người ta làm gì?” Văn Văn tỏ ra trách móc, nhưng trong lòng lại rất hài lòng với màn diễn này.
"Anh cứ tán tỉnh người ta, tưởng em không nhìn ra hả? Hỏi đường gì mà hỏi lâu thế?” Triệu Huyền kéo mạnh áo Văn Văn, vừa nói vừa kéo anh rời đi.
Cô nhân viên tư vấn còn chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn bóng hai người rời xa.
Văn Văn rút thẻ nhân viên ra, lắc lắc trước mặt Triệu Huyền, nở nụ cười đắc ý.
“Bây giờ đi luôn chứ?” Văn Văn nhìn điện thoại. Việc kiểm tra của Văn Gia Hân còn ít nhất 1 tiếng rưỡi nữa.
“Đương nhiên.”
Hai người hiểu rõ thời gian không còn nhiều, nhân viên tư vấn có thể phát hiện mình bị mất thẻ bất cứ lúc nào.
Họ lén đi vào khu làm việc dành cho nhân viên. Tại lối vào khu vực này có gắn camera giám sát, Triệu Huyền bảo Văn Văn dịch nhẹ camera sang hướng khác, cả hai nhanh chóng qua cửa kính vào khu vực làm việc.
Khu vực này hầu như không có camera, từ lúc bước vào cửa gần như không thấy một chiếc camera nào.
“Bốp!” Một tiếng động lớn vang lên từ phòng giám đốc kinh doanh khiến cả hai giật mình. Họ nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng tiến đến trước cửa phòng.
Trước cửa phòng đặt một hàng điện thoại. Qua phần kính trong trên cửa, họ có thể thấy bên trong.
“Những ai không đạt chỉ tiêu quý này đứng ra!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là Mai Thư Đinh, cô ta đang đứng trước 6 nữ nhân viên, lớn tiếng quát tháo.
Hai nữ nhân viên bước lên, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Mai Thư Đinh. Dù có vẻ lớn tuổi hơn cô ta nhưng họ hoàn toàn bị khí thế của cô ta lấn át.
“Nhìn đây!”
Mai Thư Đinh vung tay tát mạnh vào mặt một trong hai nữ nhân viên. Dấu tay đỏ lập tức hiện rõ trên má cô ấy.
Triệu Huyền rút điện thoại, lén quay lại cảnh tượng qua khe hở trên cửa kính.
Ngay sau đó, Mai Thư Đinh lại tát nữ nhân viên còn lại.
“Chính là lực như vậy, một quý mười cái. Bắt đầu đi.”
Cô ta vừa dứt lời, hai nữ nhân viên liền tự tát vào mặt mình. Âm thanh vang lên rõ ràng và mạnh mẽ.
Quay xong, Triệu Huyền kéo Văn Văn rời khỏi đó. Vẻ mặt anh vẫn còn ngỡ ngàng, không nói nên lời.
“Khó trách hành lang lại trống không, hóa ra mọi người đều đang phải chịu phạt.” Văn Văn thốt lên, cằm gần như rơi xuống.
“Không có camera hay điện thoại nghĩa là không có bằng chứng. Dấu tay trên mặt cũng sẽ phai đi.” Triệu Huyền phân tích: “Chuyện này để sau hẵng tính, giờ chúng ta qua phòng kia xem thử đã.”
Cô chỉ về căn phòng không xa, trên cửa có biển ghi “Phòng Giám đốc Bộ phận Chăm sóc Khách hàng”.