Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 90

Triệu Huyền dẫn Văn Văn đi đến trước cánh cửa kính. Ở cửa có một khóa mật mã. Triệu Huyền dùng đèn pin của điện thoại chiếu vào bảng mật mã, thông qua sự phản chiếu trên bảng mật mã, cô xác định mật mã gồm bốn chữ số: “1, 4, 8, 7”. Tiếp theo, chỉ cần xác định thứ tự là có thể mở cửa thành công.

Người thiết lập mật mã thường đặt số nhỏ hơn ở đầu, phù hợp với logic thông thường. Theo thói quen tâm lý, “1” rất có thể là số đầu tiên.

Triệu Huyền quan sát đơn giản vị trí các số trên mật mã, rồi nhìn xuyên qua kính để đánh giá bố cục bên trong phòng. Nếu mật mã này do vị giám đốc kia tự đặt thì rất có thể nó bắt đầu bằng 18 vì tuổi của vị giám đốc này khoảng thế hệ 8x. Rất có thể ông ta đã thiết kế mật mã cơ bản này dựa trên ngày sinh của mình.

Xem ra, mật mã này có thể dễ dàng bị suy luận ra.

Triệu Huyền thử nhập mật mã mà cô suy luận và thành công ngay lần đầu tiên.

Văn Văn kinh ngạc nhìn cô.

Triệu Huyền không có thời gian giải thích. Cô bước thẳng vào văn phòng của giám đốc, cẩn thận lật xem các tài liệu trên bàn. Rõ ràng trên bàn không có thứ gì liên quan đến Đồng Diệu. Cô quay người lại nhìn về phía kệ sách phía sau. Trên kệ sách có nhiều bìa tài liệu màu xanh lam, một số ít là màu đen.

Cô đi thẳng đến chỗ những bìa tài liệu màu đen. Quả nhiên, sau khi xem qua hai cuốn, cô nhanh chóng tìm thấy tên Đồng Diệu.

Trong tài liệu không chỉ có thông tin cá nhân và nhóm máu của Đồng Diệu mà còn có biểu đồ ghép nội tạng thành công. Trong cùng một tài liệu còn có nhóm máu và thông tin ghép nội tạng của một người khác.

Triệu Huyền chụp lại hai tài liệu này bằng điện thoại rồi ra hiệu cho Văn Văn cùng rời đi.

Cả hai nhanh chóng rời khỏi khu vực văn phòng, sau đó lau sạch chiếc thẻ nhân viên rồi ném nó xuống sàn nhà trong nhà vệ sinh nữ. Triệu Huyền thuận tiện rửa tay rồi bước ra.

Buổi chiều Văn Gia Hân còn định đi chơi mạt chược nên bảo Văn Văn đưa Triệu Huyền về nhà nghỉ ngơi.

“Nhớ uống hết canh gà nhé. Hôm nay dì nghỉ, cháu muốn ăn gì thì cứ tự nhiên nhé.” Nói xong, Văn Gia Hân không quên liếc mắt ra hiệu cho Văn Văn, ý bảo anh phải thể hiện cho tốt.

Văn Văn gật đầu, ti theo Văn Gia Hân và tư vấn Chương, người luôn tươi cười rạng rỡ. Sau khi Văn Gia Hân dặn dò xong, tư vấn Chương mới lên tiếng.

“Là thế này, cô Văn, tình trạng sức khỏe của cô khá tốt, nhưng bên chúng tôi có một công nghệ mới có thể kiểm tra tỷ lệ mắc ung thư. Đây là công nghệ độc quyền của chúng tôi. Nếu cô muốn tìm hiểu, tôi có thể để lại thông tin liên hệ, sau đó giới thiệu thêm cho cô.”

Lần này, tư vấn CHương không đạt được thêm doanh số từ Văn Gia Hân vì cơ thể của bà quá tốt. Phụ nữ trung niên ở độ tuổi này thường ít nhiều sẽ gặp vấn đề về tuyến vú hoặc t* c*ng, nhưng Văn Gia Hân không chỉ khỏe mạnh về mặt tâm lý mà các chỉ số về mặt thể chất cũng có kết quả rất tốt. Thậm chí, vẻ ngoài của bà cũng hoàn mỹ tới mức khiến một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp như Trương Phi không thể lôi kéo gì thêm.

“Vậy à, vậy thêm một cái đi.” Văn Gia Hân không từ chối. Ở bà có sự rộng lượng đặc trưng của người giàu có, không bao giờ tính toán chi li mà luôn để lại đường lui cho người khác. Điều này giúp bà không chỉ thoải mái trong công việc mà còn có các mối quan hệ rất tốt trong đời sống.

Một người mẹ như vậy không khó hiểu khi đã nuôi dạy được một đứa trẻ như Văn Văn.

Chương Phi nở nụ cười mãn nguyện. Chỉ cần thêm thông tin liên hệ, dù doanh số hôm nay không đạt, ít nhất cô ta cũng có một khách hàng tiềm năng, tránh việc bị phê bình.

Văn Văn nhận ra suy nghĩ của Chương Phi.

“Hay là thêm của tôi nữa nhé? Tôi cũng muốn tìm hiểu về trung tâm chăm sóc các bà mẹ sau sinh của các cô.” Văn Văn nói rất tự nhiên, nhưng sau khi nói xong, lúc nhìn Triệu Huyền, mặt anh lại đỏ lên.

Chương Phi vui mừng khôn xiết, lập tức lấy điện thoại ra quét mã liên lạc của Văn Văn. Cô ta không ngừng cảm ơn, có vẻ vì mới làm công việc này chưa lâu nên cô ta vẫn còn giữ được sự chân thành tự nhiên, không quá khéo léo như những nhân viên bán hàng chuyên nghiệp khác.

Rời khỏi cơ sở Y tế Mộc Mai, Văn Gia Hân gọi một chiếc xe, nói sẽ đi chơi mạt chược với bạn bè. Trong khi đó chú Trương sẽ đưa Văn Văn và Triệu Huyền trở về nhà họ Văn.

Khác hẳn với cảm giác lần đầu đến nhà họ Văn, lần này Triệu Huyền đã có riêng một đôi dép đi trong nhà. Đôi dép lông mềm mại màu hồng đúng kiểu mà cô thích. Văn Văn giúp cô xếp gọn quần áo vào phòng dành cho khách.

Phòng dành cho khách giờ đã trải ga giường và chăn bằng lụa thật. Bộ ba món màu xanh nhạt trên giường tạo cảm giác yên bình. Trông tấm ga lụa có cảm giác sẽ thật mát lạnh khi sờ vào.

Triệu Huyền bước ra ban công, nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài. Lần trước đến đây, cô đã nhìn thấy cảnh đêm. Lần này, cô được chiêm ngưỡng cảnh ban ngày. Bầu trời xanh ngắt, không một gợn mây, trông rộng lớn đến mức khiến lòng người có chút trống trải.

Cô đứng thẫn thờ trên ban công một lúc rồi rút một điếu thuốc ra. Khói thuốc xanh nhạt phả ra từ môi cô, nicotin làm tê liệt thần kinh khiến cô tạm thời thư giãn hơn.

Khi cô nhắm mắt lại, đột nhiên cảm nhận được một sự ấm áp và ướt át trên môi. Đôi môi của Văn Văn chạm vào môi cô, khói thuốc từ môi cô truyền sang môi anh.

“Khụ khụ.” Văn Văn không nhịn được, ho khan.

“Thật không hiểu... tại sao mọi người lại thích... thứ khó chịu như thế này…” Văn Văn thắc mắc, đôi mắt đỏ hoe nhìn Triệu Huyền. Trong ánh mắt anh, dường như d*c v*ng đang tràn ra, chiếu thẳng lên người cô.

Triệu Huyền cũng cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong bầu không khí. Cô dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, bước thẳng đến ghế sô pha trong phòng khách, nằm ngửa ra, dang tay như để mời Văn Văn đến ôm cô.

Dù điều hòa trong nhà họ Văn bật rất mạnh, hai người vẫn cảm thấy nóng bức. Trong hơi thở ngập tràn hơi nước, Triệu Huyền chìm đắm trong nụ hôn của Văn Văn. Dopamine mang lại cảm giác hưng phấn còn mạnh hơn cả nicotin. Trong khoảnh khắc, cô quên đi vụ án, quên đi những ký ức đau khổ, toàn tâm toàn ý cảm nhận sự thư thái khác lạ từ phút giây gần gũi này.

Cho đến khi bàn tay của Văn Văn vô thức chạm vào nơi không nên chạm, anh mới thở hổn hển rồi bật dậy khỏi ghế sô pha. Anh không dám hôn tiếp, sợ bản thân không thể kiềm chế.

Gương mặt Triệu Huyền ửng đỏ, điều này càng khiến Văn Văn mất lý trí. Nhưng anh cố gắng giữ chút tỉnh táo còn lại, rời khỏi sô pha.

“Anh... đi nấu cơm. Em nghỉ ngơi, xem TV một lát đi.” Văn Văn đỏ bừng cả tai, tóc rối tung hai bên, trên đỉnh đầu còn vểnh lên một chút.

Triệu Huyền cảm thấy anh thật đáng yêu.

“Được.”

Cô vào phòng tắm, chỉnh trang lại quần áo và khuôn mặt của mình trong gương. Trong gương, cô vẫn xinh đẹp rạng ngời. Đã lâu rồi cô không mơ những giấc mơ mông lung. Kể từ khi xác định mối quan hệ với Văn Văn, dường như cô đã tìm thấy một phiên bản chân thực hơn của bản thân.

Khi trở lại phòng khách, Triệu Huyền ôm một chiếc gối rồi ngồi xuống sô pha xem TV. Nhưng những chương trình giải trí trên TV đều rất nhàm chán, cô cảm thấy không hứng thú lắm nên nằm xuống rồi bất giác thiếp đi.

Mùi thơm của canh gà từ bếp bay ra, lúc này Triệu Huyền đã ngủ say. Cô cuộn mình như một chú mèo nhỏ, lông mi khẽ rung động. Văn Văn đứng trước sô pha nhìn Triệu Huyền đang ngủ, cảm giác như đang nằm mơ.

Anh đã thực sự ở bên cạnh Triệu Huyền như thế này từ bao giờ?

Trong lòng Văn Văn dâng lên một cảm giác ấm áp. Anh đã chuẩn bị xong bữa ăn, chờ cô tỉnh dậy. Ánh nắng ngoài cửa sổ dần chuyển sang màu cam, chiếu qua khung kính, nhẹ nhàng phủ lên người Triệu Huyền như một tấm chăn vàng óng.

Đôi môi của Triệu Huyền khẽ mở khép theo nhịp thở, khiến anh chỉ muốn lại gần hôn cô lần nữa.

Văn Văn cố gắng kìm nén, lặng lẽ đi vào phòng làm việc. Anh ngồi trước máy tính, bắt đầu tra cứu các chứng cứ mà hôm nay Triệu Huyền thu thập được.

[Ngày 24 tháng 6, một tỷ phú Đông Nam Á đã thực hiện thành công ca ghép thận. Được biết, vị tỷ phú này đã 65 tuổi…]

Văn Văn nhìn những thông tin hiển thị trên màn hình, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả. Nếu đúng như suy luận của Triệu Huyền thì cách người này kéo dài mạng sống chính là đổi lấy một mạng sống khác còn trẻ.

Gương mặt của Đồng Diệu hiện lên trong tâm trí Văn Văn. Cô gái luôn mỉm cười như một người chị đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh một lão già với ống thở trên màn hình.

Văn Văn không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có chuyện kinh tởm như vậy. Trong khi công nghệ và nền văn minh phát triển với tốc độ chóng mặt, điều này không mang lại sự tiện lợi cho người thường mà lại tiếp tay cho những kẻ giàu áp bức người khác.

Trang web hiển thị thông tin về quỹ từ thiện của tỷ phú, nơi mà ông ta tuyên bố tài trợ cho các bé gái nghèo khó. Nhưng đồng thời, ông ta đã tước đoạt sinh mạng của một cô gái khác.

Thật là một thực tại vừa trừu tượng vừa méo mó.

Lồng ngực Văn Văn thắt lại. Anh là người có sự đồng cảm mạnh hơn người khác, điều này khiến anh trở nên đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Tim anh đập nhanh hơn, hơi thở trở nên gấp gáp.

Đúng lúc này, một vòng tay ấm áp ôm lấy Văn Văn từ phía sau. Hương thơm dịu nhẹ của thảo mộc từ người Triệu Huyền làm nhịp tim anh dần ổn định lại. Trong vòng tay của cô, anh tìm được sự an ủi ngắn ngủi. Anh tham lam tận hưởng nhiệt độ ấm áp từ cô.

“Đi ăn thôi.” Triệu Huyền nói một cách tự nhiên. Cô cũng nhìn thấy những nội dung trên màn hình, nhưng cô lý trí hơn nhiều so với Văn Văn. Trong đầu cô chỉ có ý nghĩ làm thế nào để vạch trần những kẻ xấu xa này, làm thế nào để không để người khác rơi vào cái bẫy như vậy nữa.

Với các bằng chứng hiện có, không thể đưa các hoạt động của Y tế Mộc Mai ra tòa được.

Trên bàn ăn bày biện các món ăn mà Văn Văn vừa nấu. Một bát canh gà hầm bao tử cá, mềm thơm và không còn mùi tanh, ăn vào như miếng thạch trong suốt.

Ba món ăn khác bao gồm bò xào tiêu đen, bí ngòi xào và sườn xào chua ngọt.

Các món ăn đều đúng khẩu vị mà Triệu Huyền thích. Đây là lần đầu tiên cô nếm thử tay nghề của Văn Văn, thực sự vượt xa mong đợi của cô.

“Em cứ tưởng anh không biết nấu ăn cơ.” Triệu Huyền thẳng thắn. Thường những người lớn lên cùng mẹ như Văn Văn sẽ rất hiếm khi biết nấu nướng.

“Mẹ anh trước kia làm việc rất vất vả. Anh và anh trai sẽ thay phiên nhau nấu cơm. Nhưng anh có năng khiếu thiên bẩm đấy. Thế nào, ngon không?” Văn Văn dùng đũa gắp một miếng sườn xào cho Triệu Huyền. Miếng sườn có tỷ lệ mỡ và nạc vừa đủ, là phần sườn ngon nhất.

Triệu Huyền gật đầu, cắn một miếng sườn. Vị ngọt mặn vừa phải, thêm chút chua nhẹ từ giấm, rất đưa cơm.

Hai người nhanh chóng dùng bữa. Sợ Triệu Huyền sẽ cảm thấy buồn chán, Văn Văn kéo cô vào phòng anh, giới thiệu từng món đồ trong đó.

“Đây là giải thưởng anh đạt được khi tham gia thi đấu robot năm lớp 11.”

“Đây là cúp anh đoạt được ở giải bóng rổ 3v3 hồi lớp 10.”

“Còn đây là huy chương của cuộc thi bắn súng.”

Văn Văn như một chú công đang xòe cánh, muốn phô ra tất cả những điều tốt đẹp nhất của mình trước mặt Triệu Huyền.

Cuối cùng, anh lấy ra một album ảnh, cho cô xem bức ảnh của bố mình.

“Đây là bố anh. Nhưng chỉ còn bức ảnh chụp chung này thôi. Lúc ly hôn, mẹ anh đã đốt hết ảnh của bố đi. Chỉ còn lại bức này, không biết là do sơ sót hay cố ý để lại.” Văn Văn chỉ vào một người đàn ông trong bức ảnh chụp chung.

Triệu Huyền chăm chú nhìn bức ảnh. Bố của Văn Văn có nhiều nét giống với hai anh em anh.

Điều này khiến cô nhớ lại thời thơ ấu, lúc còn ở nhà, cô từng xem qua album của Triệu Lan. Trong đó có rất nhiều ảnh chụp chung của Triệu Lan và Lý Học Cảnh.

“Nhà em cũng có...”

Hồi tưởng lại, trong một góc ký ức của mình, Triệu Huyền nhớ ra một bức ảnh. Trong bức ảnh đó là ba người đứng chụp chung...

“Mai Quý, Lý Học Cảnh, Tả Kinh Nghiệp.”

Bình Luận (0)
Comment