Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 91

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi phát hiện ra điểm mù này, Triệu Huyền lập tức gọi một cuộc video cho Triệu Lan. Gương mặt của Triệu Lan ở đầu dây bên kia lộ rõ sự mệt mỏi.

Khi nhìn thấy gương mặt của Triệu Lan, những lời định nói ra của Triệu Huyền bỗng nghẹn lại. Việc Đại Bảo ra đi đã mang đến cú sốc lớn cho gia đình. Triệu Lan sống ở nhà cũ của nhà họ Triệu không mấy yên ổn, còn cô vì điều tra vụ án mà cả đêm không về nhà.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Huyền bỗng trào lên vài phần áy náy. Cô mím môi, cười một cách gượng gạo.

“Tiên Nhi, sao vậy?” Triệu Lan cũng mỉm cười, biểu cảm vô cùng ôn hòa và tự nhiên.

Văn Văn đứng bên cạnh không hiểu tại sao Triệu Huyền lại đột nhiên gọi cho Triệu Lan. Nhưng anh nhìn ra sự không tự nhiên trong biểu cảm của cô nên chủ động giúp cô tiếp chuyện.

“Bà ơi, là thế này ạ, Tiên Nhi sợ bà ở nhà một mình bất tiện mới đặc biệt gọi video đấy ạ. Bà cũng biết cô ấy ngại nên không nói ra mà.”

Giọng của Văn Văn rất điềm tĩnh. Triệu Lan cũng không nghi ngờ, ngược lại còn nhìn Triệu Huyền trong video với nụ cười đầy ấm áp.

“Thế à, còn biết nghĩ đến bà nữa cơ đấy. Tốt lắm, bà ở đây không có chuyện gì đâu, các cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Ánh mắt của Triệu Lan có chút ý tứ sâu xa. Bà liếc nhìn Văn Văn như muốn nhắc nhở điều gì đó: “Ở ngoài phải chú ý một chút, đừng làm phiền người ta.”

Ý tứ của Triệu Lan, Văn Văn tự nhiên hiểu rõ. Anh lập tức trấn an bà bằng một câu chắc chắn.

“Đây là phòng của cháu. Phòng của Tiên Nhi ở kế bên. Bà Triệu cũng xem đi.” Văn Văn dẫn Triệu Huyền rời khỏi phòng của mình, sau đó cầm tay cô để điện thoại quét qua phòng bên cạnh một vòng.

“Tốt lắm, tốt lắm. Bà đi tắm đây, các cháu nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Triệu Lan tỏ ra rất hài lòng, gật đầu rồi tắt điện thoại.

Triệu Huyền rõ ràng không hiểu cuộc đối thoại giữa Triệu Lan và Văn Văn. Cô bối rối nhìn anh.

“Không có gì đâu. Vừa rồi em muốn nói gì với bà nội thế?” Văn Văn tránh ánh mắt của Triệu Huyền, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở chiếc gối màu hồng trắng cách đó không xa.

“Em nhớ lúc ở nhà đã thấy một bức ảnh chụp chung của Mai Quý, Lý Học Cảnh và Tả Kinh Nghiệp.” Triệu Huyền kể lại điều cô vừa nghĩ đến cho Văn Văn.

“Vậy nên, em nghĩ ba người này quen biết nhau?” Văn Văn kéo ghế bên cạnh bàn làm việc, mời Triệu Huyền ngồi xuống, còn anh thì dựa vào giá sách phía sau, lắng nghe cô nói một cách nghiêm túc.

Triệu Huyền gật đầu. Trí nhớ của cô rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể nhớ lại ngay lập tức mọi thứ mình từng nhìn thấy. Trong một số hoàn cảnh nhất định, cô mới dễ dàng nhớ lại những sự việc trong quá khứ.

Ví dụ như khi Văn Văn cho cô xem bức ảnh cũ, cô mới nhớ ra đã từng thấy một bức ảnh tương tự ở nhà họ Triệu.

“Lý Học Cảnh là người chồng đã mất của bà nội. Ông ấy qua đời vì tai nạn giao thông vào 15 năm trước. Điều này trước đây em đã nhắc đến với anh rồi. Em từng nói cái chết của ông ấy có nhiều điểm đáng ngờ.”

Ngón tay của Văn Văn mân mê chiếc tay nắm bằng kim loại phía sau lưng. Chiếc tay nắm mát lạnh, ánh mắt anh lại không biết từ lúc nào đã quay trở lại dừng trên gương mặt của Triệu Huyền.

“Trong hồ sơ vụ tai nạn của Lý Học Cảnh không đề cập đến Mai Quý và Lý Học Cảnh, chỉ xử lý như một vụ tai nạn giao thông bình thường.” Trong điện thoại của Triệu Huyền vẫn còn lưu lại những bức ảnh tài liệu đã chụp trước đó. Trong đó ghi rõ ràng [sự việc không có nghi vấn, tai nạn giao thông bình thường].

“Vậy nên em nghi ngờ… Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp có liên quan đến vụ tai nạn của Lý Học Cảnh? Nhưng lúc đó họ đều không có mặt ở hiện trường. Hơn nữa em cũng không biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Văn Văn dựa theo dòng suy nghĩ của Triệu Huyền mà phân tích.

“Nhưng tất cả đều quá trùng hợp. Em không dám tin rằng đây chỉ là những sự trùng hợp đơn giản. Mối quan hệ giữa Tả Kinh Nghiệp, Mai Quý và Lý Học Cảnh, e rằng chỉ có hỏi bà nội mới có được câu trả lời thôi.” Triệu Huyền ngừng lại một chút: “Nhưng em có chút không nỡ.”

Cô không nỡ nhắc lại nỗi đau trong quá khứ của Triệu Lan. Những năm qua, bà đã rất khó khăn để chấp nhận sự thật về cái chết của chồng và con trai rồi. Giờ cô lại phải một lần nữa gợi lại vết thương đó, bắt bà đối mặt với vụ tai nạn năm xưa.

“Nhưng nghĩ theo hướng tích cực, nếu có thể tìm ra sự thật về cái chết của Lý Học Cảnh thì bà Triệu cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.” Quan điểm của Văn Văn khác với Triệu Huyền. Vì là người ở trong cuộc nên cô có phần lưỡng lự. Đứng từ góc nhìn của người ngoài cuộc, anh cho rằng việc gợi lại vết thương tuy đau đớn nhưng việc tìm ra hung thủ thật sự mới giúp những người còn sống thực sự được giải thoát.

Văn Văn quỳ một chân xuống bên cạnh Triệu Huyền, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Căn phòng bật điều hòa nhiệt độ thấp nên ngón tay của Triệu Huyền cũng lạnh lẽo. Hơi ấm từ đầu ngón tay Văn Văn truyền đến đầu ngón tay cô.

Anh nhẹ nhàng xoa xoa những ngón tay của cô, cho đến khi nhiệt độ của cô và anh dần trở nên giống nhau.

“Em biết. Nhưng em nên mở lời thế nào đây?” Triệu Huyền khẽ nắm chặt ngón tay của Văn Văn như đang làm nũng.

“Anh nghĩ em có thể từ từ nói ra những suy đoán của mình với bà nội. Bà sẽ chấp nhận thôi. Có lẽ bà còn mạnh mẽ hơn em tưởng tượng đấy.” Văn Văn nắm lấy những ngón tay run run vì bất an của Triệu Huyền, nắm trọn bàn tay cô trong lòng bàn tay anh.

Sự tiếp xúc giữa những người yêu nhau thật kỳ diệu. Rõ ràng chỉ là một cái chạm tay đơn giản nhưng lại khiến người ta nảy sinh những cảm xúc rung động.

Triệu Huyền nhanh chóng rút tay mình lại. Cô cầm lấy điện thoại, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình ảnh Đại Bảo trên màn hình, khiến cô từ trạng thái xúc động quay trở lại thực tại.

“Được rồi, hôm nay em cũng nghỉ ngơi sớm đi. Anh sẽ giúp em tra thử trong mạng nội bộ, xem phía bộ giao thông có tìm được manh mối nào hữu ích không.” Văn Văn không ép buộc cô nữa, đứng dậy duỗi người một cái. Giọng anh nhẹ nhàng, nghe có chút yếu ớt, không còn tràn đầy sức sống như thường ngày.

“Vâng.” Triệu Huyền lấy khăn tắm ở trên giường và một bộ quần áo mang theo bên mình.

Triệu Huyền rất thích phòng tắm ở nhà Văn Văn. Những viên gạch men sáng bóng như mới, luôn giữ được sự sạch sẽ và thơm tho. Những chiếc khăn tắm có hương thơm tươi mát, không khí còn phảng phất mùi sữa tắm. Tất cả những mùi hương này giống như mùi hương trên người Văn Văn.

Lúc cô bước ra từ phòng tắm, Văn Văn đã hâm nóng một ly sữa và đặt nó trên bàn làm việc trong phòng của cô. Cô mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, mái tóc dài bồng bềnh và mềm mại xõa xuống ngang eo.

“Em muốn đọc sách một lát không? Anh đã mua mấy quyển mà anh nghĩ em sẽ thích, để trên tủ đầu giường ấy.” Văn Văn bước đến bên cạnh Triệu Huyền, cánh tay anh tự nhiên ôm lấy eo cô.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng Văn Văn chỉ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn đọng sau tai của Triệu Huyền rồi buông tay ra.

“Sao thế, em mong chờ lắm đúng không?” Văn Văn cố ý làm ra vẻ nghiêm túc để trêu chọc Triệu Huyền.

Triệu Huyền bước lên một bước, tay cô đặt lên mặt Văn Văn sau đó hôn anh.

Rồi cô hỏi lại.

“Anh mới là người mong chờ, đúng không?”

Triệu Huyền mỉm cười tinh nghịch, không quan tâm đến Văn Văn đang sững sờ tại chỗ nữa. Cô bước vào phòng mình rồi đóng cửa lại.

Văn Văn khẽ l**m môi, cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, im lặng ngồi xuống sô pha.

Sáng hôm sau, Văn Văn lái xe đưa Triệu Huyền trở về huyện.

Cuối tuần, huyện rất đông đúc. Nhiều học sinh và người lao động tranh thủ về thăm nhà. Buổi sáng hơi tắc đường nên khi họ về đến nhà họ Triệu thì trời đã gần trưa.

Vừa đến cửa nhà, Triệu Huyền đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của nước dừa. Văn Văn giúp cô cầm hành lý, lịch sự đi phía sau cô.

“Ôi, hai người cuối cùng cũng về rồi.”

Người đón họ không phải Triệu Lan mà là Từ Chí và Tiền Dư Dư. Hai người họ đứng trong phòng khách, tay Từ Chí bê một đĩa lớn đầy thịt gà, còn Tiền Dư Dư thì cầm một bếp điện từ mới tinh.

“Tiên Nhi!” Tiền Dư Dư hào hứng gọi Triệu Huyền, cũng gật đầu chào Văn Văn.

Tiền Dư Dư quen biết Văn Văn sớm hơn, nhưng cô ấy rất biết giữ chừng mực, chưa từng ở riêng với anh bao giờ. Giờ Văn Văn và Triệu Huyền đã ở bên nhau, cô ấy càng không dám nhìn anh một cách trực tiếp nữa.

“Cái bếp điện từ này là?” Triệu Huyền rửa tay ở bồn rửa trong phòng tắm rồi nhanh chóng quay lại phòng khách.

“Đây là phần thưởng giữa năm của đơn vị bọn tôi.” Tiền Dư Dư thoải mái khoe chiếc bếp điện từ mới.

“Vừa hay hai người về, chúng tôi làm món gà nấu nước dừa để mọi người cùng ăn.” Từ Chí lấy một quả dừa từ bên cạnh ra, dùng dao chặt gọn gàng rồi đổ nước dừa vào nồi.

“Bà nội đâu rồi?” Triệu Huyền lau tay sạch sẽ, sau đó hỏi thăm về Triệu Lan.

“Bà nội sang nhà hàng xóm xin hoa đông trùng (*) rồi. Bà nói bên đó phơi nhiều lắm.” Từ Chí cũng gọi Triệu Lan là “bà nội”, dường như anh ấy cũng đã trở thành cháu của bà rồi.

(*) Hoa Đông Trùng Khô là sản phẩm được chiết xuất từ loài nấm Đông Trùng Hạ Thảo quý hiếm, được sử dụng trong y học cổ truyền với nhiều công dụng tốt cho sức khỏe.

undefined

Triệu Huyền chia đều bát đũa trên bàn, sau đó một mình sang nhà hàng xóm tìm Triệu Lan. Khi thấy cô, Triệu Lan có chút ngạc nhiên.

“Về rồi à, sao còn sang đây tìm bà? Gần thế này mà.” Triệu Lan đã quen làm những việc này một mình, thậm chí không nghĩ đến việc cần cô giúp đỡ.

“Để cháu xách cho.” Triệu Huyền lập tức nhận lấy túi hoa đông trùng từ tay Triệu Lan, sau đó chào hỏi bà hàng xóm.

Những người hàng xóm xung quanh đều biết Triệu Huyền, cũng biết cô từng có bệnh. Thường ngày dù cô không chào hỏi thì họ cũng quen rồi, nhưng giờ lại cảm thấy hơi lạ khi cô chủ động giao tiếp với họ.

“Tôi về trước đây, ở nhà còn có mấy đứa nhỏ.” Triệu Lan có vẻ rất vui, tiếng cười nói rộn rã từ nhà truyền sang đây. Ai cũng biết nhà họ Triệu hiện tại rất đông người, điều đó khiến bà cảm thấy mãn nguyện.

Vừa bước vào cửa, Triệu Huyền đã ngửi thấy mùi thơm của món gà nấu nước dừa. Hương dừa ngọt ngào hòa quyện cùng mùi thịt gà khiến bụng cô không kiềm được mà kêu lên.

“Đến đây, các cháu ăn nhiều một chút.” Triệu Lan vừa nói vừa bước vào bếp, rửa sạch hoa đông trùng và mang ra đặt lên bàn.

Trên bàn bày đầy đủ hoa đông trùng, mộc nhĩ, thịt bò, tôm tươi và phù trúc (*).

(*) Phù trúc hay còn được gọi là váng đậu hay tàu hũ ky, là một loại thực phẩm truyền thống của người Hán, cũng là một nguyên liệu thường gặp trong ẩm thực của cộng đồng người Hoa

Văn Văn là người cao nhất nên nhận nhiệm vụ múc canh cho từng người. Anh đứng dậy, đầu tiên múc một bát cho Triệu Lan, sau đó đến lượt Triệu Huyền.

“Này không cần múc cho Dư Dư đâu, để tôi tự làm.” Từ Chí giành lấy muôi múc canh từ tay Văn Văn, nhiệt tình múc một bát canh gà kèm một cái đùi gà cho Tiền Dư Dư.

“Cảm ơn anh yêu.” Tiền Dư Dư cười ngọt ngào, bát canh gà trước mặt dường như cũng ngọt hơn bình thường.

Sau bữa cơm, Từ Chí và Văn Văn rửa bát, Tiền Dư Dư ở phòng khách trò chuyện với Triệu Lan, còn Triệu Huyền thì một mình lên phòng bà nội. Những món đồ nội thất cũ kỹ vẫn giống y như 15 năm trước, Triệu Huyền quen thuộc đến mức dễ dàng tìm thấy ngăn kéo chứa album ảnh.

Cô mở ngăn kéo ra, quả nhiên bên trong có một quyển album ảnh.

Triệu Huyền lật từng trang, bên trong chứa đầy kỷ niệm. Cô nhìn thấy ảnh của Triệu Lan khi còn trẻ, cùng với ảnh cưới của bà và Lý Học Cảnh.

Cuối cùng, cô tìm thấy một bức ảnh đứng dọc ở một góc ít ai để ý. Trong ảnh, ba người đứng trước cổng trường Đại học Y, cùng nhau nở nụ cười rạng rỡ.

“Tiên Nhi… cháu đang xem gì vậy?” Giọng nói của Triệu Lan vang lên từ cửa, mang theo chút hoảng hốt khi nhìn thấy quyển album trên tay Triệu Huyền.

Như thể một chiếc hộp Pandora đã bị mở ra, những điều không nên lộ ra ánh sáng bắt đầu thoát khỏi quyển album.

Bình Luận (0)
Comment