Triệu Huyền nhẹ nhàng đặt cuốn album xuống, nhìn Triệu Lan đứng ở cửa. Ấnh mắt cô hiện rõ sự do dự.
Cuối cùng, sau một hồi im lặng, Triệu Huyền cũng mở lời.
“Bà à, cháu muốn nói chuyện với bà về ông nội, ông Lý Học Cảnh.” Cách xưng hô này khiến cô hơi ngập ngừng, dường như cô chưa bao giờ gọi ai là ông nội cả.
Ánh mắt Triệu Lan trở nên đục ngầu. Cái tên này như một câu thần chú, mãi ám ảnh bà. Bà không muốn nhắc đến, không muốn nghe thấy, cũng không muốn quên đi.
Bà bước đến bên cạnh Triệu Huyền, cầm lấy cuốn album từ tay cô.
“Bức ảnh cưới này được chụp sau khi sinh Lý Ngạn Hàng. Học Cảnh nói xin lỗi bà vì ngày cưới chỉ có hai bàn tay trắng, không có tiền để chụp ảnh cưới. Mãi đến khi cuộc sống khấm khá hơn…” Triệu Lan lật từng trang album. Những bức ảnh như bùa chú giam cầm bà, kéo bà chìm vào ký ức.
“Bức này là lúc Lý Ngạn Hàng đầy tháng. Bà và ông ấy cố tình mua một chiếc máy ảnh. Thời đó nó rất hiện đại, chụp được rất nhiều ảnh của Lý Ngạn Hàng.” Khi nói về con trai mình, Triệu Lan luôn gọi thẳng tên, không như cách bà gọi cô bằng tên thân mật là Tiên Nhi.
Trong ảnh, Lý Ngạn Hàng mới đầy tháng, một đứa trẻ nhỏ bé được quấn trong chiếc chăn màu vàng nhạt. Triệu Lan ôm cậu bé vào lòng, gương mặt lộ rõ niềm vui. Lúc đó bà còn rất trẻ, tràn đầy sức sống và hy vọng về tương lai.
Người chụp ảnh là Lý Học Cảnh. Khi nhìn chồng, nét mặt Triệu Lan toát lên sự dịu dàng và đáng yêu.
Triệu Huyền thấy trong ảnh bóng dáng một thiếu nữ dịu dàng và tràn đầy sức sống. Nhưng hiện tại, Triệu Lan đã là một bà cụ với gương mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt mất đi ánh sáng của năm xưa. Chỉ khi nhìn ảnh Lý Học Cảnh, bà mới thoáng hiện lên chút hoài niệm.
Sự hoài niệm ấy khiến Triệu Lan càng thêm buồn bã.
“Bức này là ảnh thời đại học của Học Cảnh. Thời đó, sinh viên đại học rất oai. Cả thị trấn đều biết bà lấy được một anh sinh viên đại học.” Nói đến đây, hốc mắt Triệu Lan đỏ lên. Bên dưới, tiếng của Tiền Dư Dư và Từ Chí vọng lên, dường như họ sắp rời đi.
“Bà ơi, chúng cháu dọn dẹp xong rồi. Chúng cháu đi đây.”
Triệu Lan nén nước mắt, đè giọng xuống, đáp lại một câu.
“Được, nhớ đóng cửa nhé.”
Ngón tay bà dừng lại trên bức ảnh. Người đàn ông trong ảnh toát lên vẻ rạng rỡ, tóc ngắn gọn gàng trên trán. Dù ảnh đã ố vàng nhưng vẫn không che giấu được sự tươi trẻ và tràn đầy sức sống của Lý Học Cảnh.
Triệu Lan nhìn ảnh như ngắm nhìn một báu vật hiếm có. Bà xem đi xem lại, chạm vào ảnh một cách trân trọng, nhưng cũng sợ tay mình làm bẩn bức ảnh. Sau khi xem, bà lập tức bỏ ảnh vào túi nhựa bảo vệ.
“Bà, cháu muốn hỏi ông Lý Học Cảnh có quen với Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp không?” Câu hỏi của Triệu Huyền cắt ngang cảm xúc của Triệu Lan.
Sắc mặt Triệu Lan lập tức trở nên khó coi. Bà hơi bàng hoàng và hoảng hốt nhìn Triệu Huyền.
“Sao cháu biết Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp?”
Từ phản ứng của Triệu Lan, Triệu Huyền biết ông nội Lý Học Cảnh mà cô chưa từng gặp thực sự có quen biết Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp.
“Bà, bạn cháu bị giết hại. Trước khi chết, cô ấy từng đến cơ sở y tế của Mai Quý. Cháu đã điều tra được một số manh mối rồi.” Triệu Huyền giản lược nhiều chi tiết dài dòng, kể lại quá trình điều tra của mình cho Triệu Lan. Cô cũng hiểu rằng Triệu Lan biết càng ít thông tin càng tốt.
“Mai Quý… nó không phải người tốt.” Khi nói đến Mai Quý, giọng Triệu Lan nghiến răng nghiến lợi, khàn đặc: “Nhưng… bà không ngờ nó có thể làm ra những chuyện như vậy. Nó là một bác sĩ cơ mà!”
Giọng Triệu Lan ngày càng lớn. Bà nhớ lại lần đầu gặp Mai Quý. Khi đó bà và Lý Học Cảnh mới yêu nhau, cả hai đang trong thời kỳ mặn nồng. Nhưng Mai Quý thường xuyên đến từ nơi khác để thăm Lý Học Cảnh, chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của ông.
Làm bác sĩ vốn đã bận rộn rồi, một tuần được nghỉ một ngày đã là nhiều. Khi đó, Lý Học Cảnh phải dẫn theo Mai Quý và Triệu Lan cùng đi chơi.
Ba người khó tránh khỏi có mâu thuẫn. Cuối cùng, Triệu Lan không chịu nổi, phải nói thẳng với Lý Học Cảnh.
Lý Học Cảnh rất thấu tình đạt lý. Sau đó, ông đã nói rõ mọi chuyện với Mai Quý. Cũng vì thế mà quan hệ giữa ông và Mai Quý ngày càng xa cách. Mai Quý vốn không có nhiều kinh nghiệm xã hội, rất dựa dẫm vào Lý Học Cảnh, coi ông như một người anh lớn. Sau vài lần bị từ chối, ông ta cũng hiểu rằng Lý Học Cảnh muốn lập gia đình, còn ông ta chỉ là một người bạn mà thôi.
“Vậy họ quen nhau như thế nào ạ? Mai Quý nhỏ hơn ông Lý Học Cảnh tận 10 tuổi mà.” Triệu Huyền bày tỏ sự nghi ngờ của mình.
“Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp không phải là bạn học của Học Cảnh. Họ quen nhau tại một hội thảo y học. Lúc đó, có một bác sĩ rất nổi tiếng, bà nhớ hình như cũng họ Tả. Học Cảnh từng nhắc qua, hình như là họ hàng xa của Tả Kinh Nghiệp.” Triệu Lan hồi tưởng lại, nhưng bà không có trí nhớ tốt như Triệu Huyền. Chuyện đã xảy ra từ lâu, bà nhớ không rõ cũng là điều bình thường.
Triệu Huyền lập tức ghi chú chi tiết này vào điện thoại, sau đó hỏi tiếp.
“Quan hệ giữa ông Lý Học Cảnh với họ rất tốt, đúng không ạ?”
Nếu muốn biết cái chết của Lý Học Cảnh có liên quan đến Mai Quý hay không, cần phải tìm ra động cơ của Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp.
“Đúng vậy. Ngày bà và ông ấy kết hôn, họ đều tặng phong bì rất lớn. Đặc biệt là Mai Quý. Lúc đó nó tặng phong bì gần 10000 tệ. Bà nhớ rất rõ.” Triệu Lan nhớ lại cảnh tượng trong lễ cưới. Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp đều mặc những bộ âu phục sang trọng xuất hiện tại buổi lễ.
Dù là lễ cưới của Triệu Lan và Lý Học Cảnh nhưng khách mời dường như lại quan tâm đến Tả Kinh Nghiệp hơn. Hồi còn học đại học, Lý Học Cảnh học giỏi hơn, nhưng hiện tại ông chỉ là một bác sĩ mở phòng khám nhỏ ở huyện. Còn Tả Kinh Nghiệp đã trở thành một nhân tài đi du học, được người đời ca tụng.
Lễ cưới của Triệu Lan không phải là một buổi tiệc xa hoa. Một bữa tiệc đơn giản biến thành cuộc trao đổi của các bác sĩ, khiến Lý Học Cảnh luôn cảm thấy ông ấy nợ Triệu Lan một lễ cưới thực sự.
Nhưng Triệu Lan không để ý. Chỉ cần nhìn thấy Lý Học Cảnh trong lễ cưới của hai người đã đủ để bà cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời rồi.
“Có một chuyện, lúc đó bà không để tâm lắm, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy rất kỳ lạ.” Triệu Lan nhớ lại một chi tiết nhỏ trong lễ cưới. Khi bà và Lý Học Cảnh đến bàn của các bạn học để mời rượu, Tả Kinh Nghiệp và Mai Quý hình như có nhắc đến một việc làm thêm.
“Nếu anh Lý chịu làm cùng chúng tôi, với các mối quan hệ của anh, chắc chắn sẽ tổ chức được một lễ cưới lớn hơn thế này, để chị dâu có thể sống tốt hơn đấy.” Mai Quý dường như đang nói bóng nói gió.
Lúc đó sắc mặt Lý Học Cảnh lập tức thay đổi, nụ cười trên môi ông bỗng ngưng lại.
“Quý Tử, cậu cũng biết mối quan hệ của tôi rộng rãi. Nhưng các mối quan hệ đó xây dựng trên uy tín nghề y của tôi, dựa vào niềm tin “lương y như từ mẫu”. Nếu tôi dùng những thứ đó để kiếm tiền, dù tôi đồng ý thì A Lan cũng sẽ không đồng ý.” Lý Học Cảnh thẳng thừng từ chối lời mời của Mai Quý, khiến không khí trở nên gượng gạo.
Mặc dù Triệu Lan không hiểu họ đang nói về công việc kinh doanh gì, nhưng bà biết mình cần phải ủng hộ chồng.
“Phải, phải, tôi cũng không cần giàu sang gì cả. Chỉ cần gia đình chúng tôi hòa thuận, bình an là được. Làm gì có người vợ nào không muốn điều đó chứ?” Triệu Lan nói một câu xoa dịu bầu không khí. Chuyện này coi như được khép lại.
Tả Kinh Nghiệp đứng lên, nâng ly chúc mừng Lý Học Cảnh và Triệu Lan.
Ban đầu, Triệu Lan không để ý đến sự cố nhỏ trong lễ cưới này. Dù sao việc làm ăn cũng không phải lĩnh vực bà hiểu rõ. Nhưng bà nhớ rằng, sau lễ cưới, Lý Học Cảnh bắt đầu giữ khoảng cách với Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp hơn.
“Vậy thì rất có thể việc Mai Quý từng mời ông Lý Học Cảnh tham gia làm chính là việc liên quan đến cơ sở Y tế Mộc Mai hiện nay.” Triệu Huyền đưa ra suy đoán của mình. Với phẩm giá của Lý Học Cảnh, ông ấy chắc chắn không thể đồng ý với lời mời của Mai Quý. Mà điều này cũng khiến ông ấy không thể đối diện với Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp nữa.
“Cụ thể là việc gì thì Học Cảnh không nói với bà. Sau khi cưới, bà và ông ấy vẫn sống như trước, chỉ điều hành phòng khám đông y mà thôi. Sau đó, lần cuối bà gặp lại Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp là ở tiệc đầy tháng của Lý Ngạn Hàng.” Triệu Lan lắp ghép lại các mảnh ký ức rời rạc. Nhưng dù đã cố gắng nhớ lại, hình ảnh về đứa con trai thân yêu của bà càng ngày càng mờ nhạt. Bà chợt nhận ra rằng, Lý Ngạn Hàng và Lý Học Cảnh đã rời xa bà 16 năm rồi.
“Tiên Nhi? Bà ơi? Cháu mang sữa cho hai người đây.” Giọng của Văn Văn vang lên ngoài cửa. Anh đứng ở cửa, sợ làm phiền hai người bên trong.
Sau khi Từ Chí và Tiền Dư Dư rời đi, Văn Văn đã lau lại sàn nhà dưới tầng, coi nơi này như nhà của mình.
“Vào đi.” Triệu Lan dùng khăn giấy lau khóe mắt. Bây giờ bà đã coi Văn Văn như người trong nhà rồi. Những chuyện này để anh biết cũng không sao cả. Hơn nữa, anh là cảnh sát, chắc chắn có thể giúp được Triệu Huyền.
“Có thêm mật ong.” Văn Văn đưa hai ly sữa ấm cho hai người.
Sự xuất hiện của Văn Văn làm thay đổi bầu không khí trong phòng. Với tư cách là người mới gia nhập gia đình, anh mang đến một nguồn năng lượng tươi mới, là động lực để gia đình này tiếp tục tiến về phía trước.
Triệu Huyền từng là lý do duy nhất để Triệu Lan tiếp tục sống. Nhưng giờ đây, mối quan hệ giữa Văn Văn và Triệu Huyền đã cho Triệu Lan hy vọng về sự hình thành của một gia đình mới. Điều này làm bà thấy nhẹ nhõm hơn. Bởi bà không thể chăm sóc và đồng hành cùng Triệu Huyền mãi được. Sự xuất hiện của Văn Văn dường như đã phá bỏ được tảng đá lớn trong lòng bà .
“Lý Học Cảnh, Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp từng là bạn tốt.” Triệu Huyền tóm tắt lại những gì Triệu Lan vừa kể với Văn Văn: “Mai Quý từng mời ông Lý Học Cảnh tham gia một dự án khởi nghiệp, nhưng bị ông từ chối.”
Văn Văn gật đầu. Trong lòng anh bắt đầu đồng tình với suy đoán của Triệu Huyền. Mọi sự trùng hợp đều có nguyên nhân, không đơn thuần chỉ là sự ngẫu nhiên.
“Bà nhớ trong tiệc đầy tháng, Tả Kinh Nghiệp, Mai Quý và Học Cảnh uống rất nhiều rượu. Họ luôn ở trong phòng riêng để trò chuyện. Khi đó, gia đình bà đã khá hơn trước rồi, nhưng so với Mai Quý thì vẫn còn thua xa.” Triệu Lan tiếp tục nói: “Hình như lúc đó Tả Kinh Nghiệp đầu tư chứng khoán và gặp vấn đề, muốn vay tiền của Mai Quý và Học Cảnh.”
“Học Cảnh đã cho ông ta mượn 10000 tệ, còn Mai Quý thì cho mượn 50000 tệ, nhưng kèm theo điều kiện là Tả Kinh Nghiệp phải cùng nó khởi nghiệp.” Ký ức của Triệu Lan ngày càng rõ ràng hơn. Bà thậm chí nhớ được mùi bia trong không khí hôm đó và vẻ nghiêm nghị trên gương mặt Lý Học Cảnh.
“Tả Kinh Nghiệp đi du học là nhờ vay nợ lãi cao. Ông ta liều lĩnh đánh cược để mở ra một con đường mới cho mình. Nhưng vì quá tham lam nên ông ta mang toàn bộ tiền kiếm được đi đầu tư chứng khoán. Ban đầu ông ta thắng lớn, nhưng sau đó lại thua sạch, không trả nổi tiền lãi. Học Cảnh cho ông ta mượn tiền và nói với bà rằng, số tiền này chính là tiền mừng cưới mà họ từng đưa. Sau khi cho mượn, ông ấy nói sau này hai người sẽ không còn liên quan gì đến họ nữa.”
Triệu Lan kể chuyện với giọng điệu chậm rãi và mạch lạc.
“Sau đó họ không còn gặp nhau nữa. Cho đến khi Tả Kinh Nghiệp được điều về làm việc ở bệnh viện huyện…”