Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 93

“Bà nhớ rất rõ từng việc xảy ra ngày hôm đó. Nhưng kỳ lạ là khi cảnh sát đến hỏi bà lúc đó, bà lại chẳng nhớ được gì. Vậy mà hôm nay, bà lại nhớ được mọi thứ.” Triệu Lan thở dài, cốc sữa nóng giúp đôi tay bà không còn lạnh nữa.

Triệu Huyền đặt ly sữa xuống, nắm lấy tay Triệu Lan.

“Bà, nếu bà không muốn nói, cháu có thể tìm cách khác để tìm hiểu.” Triệu Huyền mấp máy môi, khó khăn nói ra từng từ.

Văn Văn cũng gật đầu, đồng tình với lời của Triệu Huyền. Anh vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Triệu Lan. Nếu bà có vẻ không muốn chia sẻ thêm, anh sẽ ngay lập tức ngăn cuộc trò chuyện giữa Triệu Lan và Triệu Huyền lại.

“Không sao. Tiên Nhi, cháu đánh giá thấp bà rồi.” Triệu Lan cười, một nụ cười hơi bất đắc dĩ. Bao năm qua bà đã nuôi dạy Triệu Huyền trưởng thành, chịu đựng những lời chỉ trích không ngừng từ nhà chồng nhưng bà chưa bao giờ lùi bước.

Triệu Lan nhìn Triệu Huyền. Bà rất hiếm khi dùng ánh mắt như vậy. Bà luôn không muốn tạo áp lực cho cháu mình, nhưng lúc này, bà buộc phải thừa nhận rằng nếu không có Triệu Huyền, có lẽ bà đã không vượt qua được những ngày tháng đó.

“Đó là vào 16 năm trước, ngày 17 tháng 4...”

Tháng Tư tại huyện Trần Châu mưa dầm không dứt, bầu trời như bị thủng một lỗ, nước mưa rơi tí tách không ngừng. Hôm đó là ngày trước tiết Thanh Minh, Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng đều được nghỉ ở nhà.

Mặc dù là ngày nghỉ nhưng Lý Học Cảnh vẫn dậy rất sớm. Trong kỳ nghỉ hiếm hoi này, ông dậy sớm làm bánh cho Lý Ngạn Hàng và Triệu Lan. Những chiếc bánh nhân măng và thịt trong suốt. Lý Học Cảnh chưa bao giờ ngại làm việc nhà cả. Vào ngày nghỉ, ông thường dậy sớm làm hết mọi việc trong nhà để Triệu Lan có một ngày nghỉ thật sự.

Khi Triệu Lan thức dậy, trên bàn đã bày sẵn sữa đậu nành, bánh và ba quả trứng luộc bóc sẵn. Bà ngồi trước bàn ăn, từ từ thưởng thức tài nghệ của chồng mình.

“Vợ dậy rồi à?” Lý Học Cảnh luôn không ngại gọi bà là vợ. Vào thời đó, từ này nghe có chút thân mật, nhưng Lý Học Cảnh lại cảm thấy như vậy rất ngọt ngào.

“Chồng à, anh cũng đừng bận nữa, ăn đi kẻo nguội.” Triệu Lan ngủ rất ngon, khuôn mặt rạng rỡ. Bà gọi Lý Học Cảnh, giọng nói mềm mại và dịu dàng.

“Chờ anh một chút. Anh đi gọi Tiểu Hàng dậy.”

Lý Học Cảnh vừa bước lên lầu thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiếng chuông dồn dập khiến Triệu Lan ở dưới tầng sinh ra một cảm giác lo lắng khó tả, như thể đó là lời nhắc nhở cuối cùng của thần chết dành cho bà.

“Alo? Là Tiểu Tả hả?”

Biểu cảm của Lý Học Cảnh hơi không tự nhiên, nhưng giọng điệu của ông vẫn giữ được sự kiên nhẫn và dịu dàng như thường ngày.

“Cậu được điều về huyện rồi à? Vậy thì tốt quá.”

Giọng nói của Lý Học Cảnh nhẹ nhàng hơn một chút. Nội dung cuộc trò chuyện khiến ông buông bỏ phần nào sự cảnh giác.

“Tôi chắc chắn sẽ đến.”

Triệu Lan nghe ra được, người ở đầu dây bên kia có lẽ là Tả Kinh Nghiệp. Trong danh sách bạn bè của Lý Học Cảnh, chỉ có một người được ông gọi là Tiểu Tả, đó chính là Tả Kinh Nghiệp.

Khi câu chuyện đến đây, Lý Ngạn Hàng từ phòng bước ra, trực tiếp hỏi Lý Học Cảnh.

“Bố, ai thế ạ?”

Người ở đầu dây có lẽ cũng nghe thấy giọng của Lý Ngạn Hàng, lại bắt đầu trò chuyện với Lý Học Cảnh.

“Là chú Tả của con... Mang theo nó đi làm gì?”

Ban đầu, Lý Học Cảnh không muốn đưa Lý Ngạn Hàng đi. Chuyện này, Lý Ngạn Hàng hoàn toàn không hay biết, ông cũng thật sự không biết phải mở lời như thế nào với con trai.

“Ba, là chú Tả Kinh Nghiệp phải không? Chú ấy không phải vừa đi du học ở Đức về à? Hai người định họp mặt hả? Con cũng muốn đi.”

Lý Ngạn Hàng vẫn luôn muốn đi du học ở Đức nên không muốn bỏ lỡ cơ hội học hỏi kinh nghiệm từ Tả Kinh Nghiệp. Cậu vội vàng bước đến bên cạnh Lý Học Cảnh, giọng điệu có phần làm nũng.

“Chú Tả, cháu có thể đi không?”

“Tất nhiên, bọn chú rất hoan nghênh cháu.” Giọng nói của Tả Kinh Nghiệp khàn và trầm, vẫn như từ trước đến giờ, không có gì thay đổi. Chỉ từ giọng nói, không thể đoán được cảm xúc của ông ta.

Ngay sau đó, Lý Ngạn Hàng nhanh chóng thay quần áo, kéo Lý Học Cảnh xuống tầng. Lý Học Cảnh mỉm cười, rõ ràng ông và Tả Kinh Nghiệp đã đạt được sự đồng thuận trong một số việc.

Triệu Lan nhìn thấy sự phấn khởi của Lý Học Cảnh, tự nhiên không ngăn cản ông. Trước đây, khi Tả Kinh Nghiệp và Mai Quý xảy ra mâu thuẫn, tinh thần của Lý Học Cảnh rất sa sút. Bà không muốn nhìn thấy chồng mình tiều tụy như vậy nữa.

“Mẹ, con với bố lên thành phố. Chú Tả mời ăn cơm, mẹ không phải lo đâu.” Lý Ngạn Hàng trả lời.

Dù sao thì hiện tại Lý Học Cảnh đang chuyên về trung y, còn Lý Ngạn Hàng thì đang học ngoại khoa. Vì vậy cậu càng hy vọng có thể học hỏi được một số kiến thức y học mới nhất từ Tả Kinh Nghiệp.

Đối với sinh viên y khoa, cập nhật tài liệu nghiên cứu thường xuyên là điều rất quan trọng. Có nhiều thành tựu nghiên cứu bằng tiếng Anh và tiếng Đức trong thời gian ngắn chưa thể phổ biến trong nước được, nhưng Tả Kinh Nghiệp chắc chắn có những kênh dịch thuật tốt, thậm chí ông ta cũng thường làm một số công việc dịch thuật.

Chỉ riêng điều này đã khiến Lý Ngạn Hàng rất ngưỡng mộ rồi.

“Lên thành phố?” Triệu Lan đứng dậy. Bà nhìn Lý Học Cảnh với vẻ không hiểu, còn Lý Học Cảnh chỉ gật đầu.

“Không phải là Tiểu Tả vừa được điều về à? Họ mời ăn ở trên thành phố, bảo chúng ta cùng lên.” Lý Học Cảnh mặc áo khoác, ngồi xuống bàn ăn: “Tiểu Hàng, con cũng ăn chút gì đó rồi hãy đi.”

Lý Ngạn Hàng ngoan ngoãn quay lại bàn ăn. Quan hệ giữa cậu và mẹ không được thân thiết lắm. Vì bố bận công việc, còn mẹ lại thường xuyên ra ngoài giúp việc tại phòng khám nên từ nhỏ Lý Ngạn Hàng đều ở nội trú. Mặc dù hiện tại Triệu Lan dành nhiều thời gian ở nhà hơn, nhưng mối quan hệ giữa hai mẹ con vẫn xa cách.

“Con nói chuyện với mẹ lễ phép một chút.” Lý Học Cảnh vừa đưa cho Triệu Lan một cái bánh, vừa nhắc nhở Lý Ngạn Hàng.

“Con đâu có nói năng không lễ phép, đúng không mẹ? Với mẹ thì làm sao phải khách sáo chứ.” Lý Ngạn Hàng vẫn còn trẻ, giọng điệu mang chút tinh nghịch.

Sau khi ăn sáng xong, Lý Ngạn Hàng dọn dẹp bát đĩa. Từ nhỏ cậu đã tự lập, việc rửa bát nấu ăn không làm khó được cậu. Nhiều người nói nuôi con trai rất vất vả, nhưng với Triệu Lan, từ khi Lý Ngạn Hàng ra đời đến lúc thi đậu đại học y, bà chưa từng phải lo lắng gì cả.

Ngay cả những lúc nổi loạn nhất, cậu cũng chỉ nhuộm một đầu vàng mà thôi. Ngoài ra, cuộc sống của cậu luôn theo kế hoạch, từ học tập đến thể thao cậu đều xuất sắc, thừa hưởng mọi ưu điểm từ bố mẹ.

Triệu Lan nhìn hai cha con đứng cạnh nhau, giống như được đúc từ một khuôn. Có những khoảnh khắc sẽ mãi khắc sâu trong ký ức, đối với Triệu Lan, khoảnh khắc đó chính là hình ảnh Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng đứng trước cửa nhà họ Triệu, cả hai đứng sừng sững ở hiên nhà.

Nhiều năm sau, khi ký ức của Triệu Lan bắt đầu mờ dần, hình ảnh của Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng không còn rõ ràng nữa. Nhưng cảnh tượng đó vẫn mãi in sâu trong tâm trí bà. Mỗi lần nhớ lại, bà dường như ngửi thấy mùi đất ẩm ướt trong cơn mưa ngày hôm đó.

Kể đến đây, Triệu Lan bắt đầu khóc nức nở. Những giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào quần áo của bà. Nước mắt tuôn ra như những hạt châu đứt chỉ, không thể ngừng lại.

Triệu Huyền đưa tay ra, ôm chặt lấy Triệu Lan. Khi cơ thể hai người tiếp xúc, Triệu Huyền mới cảm nhận được rằng bà mình không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Cơ thể bà không còn rắn chắc mà đã trở nên mềm yếu, giống như một chiếc bánh mì cũ, khô cứng và héo úa theo thời gian.

Triệu Lan ôm chặt Triệu Huyền, khóc không ngừng. Thời gian như kéo dài ra theo dòng nước mắt.

Văn Văn cảm nhận được nỗi đau của Triệu Lan, nhưng anh lại không biết phải làm gì, chỉ đứng ngây ra nhìn hai người phụ nữ trước mặt. Trong mắt nhiều người, việc xuất thân từ gia đình đơn thân như Văn Văn đã là bất hạnh lắm rồi. Nhưng khi so với Triệu Lan, hoàn cảnh của anh chẳng khác gì một phước lành.

Sau khi lau khô nước mắt bằng khăn giấy, Triệu Lan lại tiếp tục kể.

Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng lái xe lên thành phố. Vừa xuống xe, Lý Học Cảnh đã gọi điện cho Triệu Lan để báo tin. Đây là thói quen của ông, mỗi khi lái xe đi xa, khi đến nơi ông đều gọi về để Triệu Lan yên tâm.

Ông không nhắn tin, chỉ gọi điện thoại. Vì ông biết mắt Triệu Lan không tốt, ông cũng muốn bà có thể nhận được tin tức ngay lập tức.

“Vợ ơi, anh tới rồi.” Lý Học Cảnh đỗ xe ở bãi đỗ của một khách sạn. Đây là một khách sạn 5 sao rất đẹp. Lý Ngạn Hàng không phải được nuôi dạy một cách kham khổ, nhưng cậu cũng ít khi đến những nơi như thế này, trông có vẻ hơi rụt rè.

“Anh đừng uống rượu, phải lái xe đấy.” Triệu Lan nhắc nhở.

“Chắc chắn rồi. Nếu uống rượu, anh sẽ để Tiểu Hàng lái xe.” Lý Học Cảnh trò chuyện đôi câu với Triệu Lan rồi cúp máy.

Ở đầu dây bên kia, giọng Lý Học Cảnh vẫn vang rõ và khỏe mạnh.

Triệu Lan không biết trong bữa tiệc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong cuộc điện thoại cuối cùng, bà nghe thấy giọng Lý Ngạn Hàng có gì đó rất lạ.

“Mẹ, con và bố chuẩn bị về rồi.” Giọng của Lý Ngạn Hàng rất nhỏ, như thể cậu sợ ai đó nghe thấy: “Ở nhà vẫn ổn chứ mẹ?”

“Ổn lắm, vậy hai bố con về sớm nhé. Mẹ đã nấu cơm tối, còn hầm cả chè đậu xanh mà con thích đấy.” Lúc này Triệu Lan hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường, thậm chí không hề nghi ngờ gì.

“Sau đó, bà nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.” Triệu Lan ngừng lại, úp mặt vào hai bàn tay, trông vô cùng tiều tụy. Đôi tay vốn đã già nua của bà, giờ đây lại càng khiến người ta xót xa hơn.

Triệu Huyền chưa bao giờ nghe Triệu Lan kể về những chuyện này. Bà luôn giữ kín, không muốn nói ra. Nhưng giờ đây, cô hiểu rằng mình phải gánh vác trách nhiệm, phải đi tìm sự thật.

Theo lời khai của Triệu Lan, Triệu Huyền phát hiện một điểm đáng ngờ: Cuộc gọi cuối cùng không phải do Lý Học Cảnh thực hiện, mà là Lý Ngạn Hàng. Theo thói quen, nếu Lý Học Cảnh còn tỉnh táo, ông chắc chắn sẽ tự mình gọi điện cho Triệu Lan.

Có lẽ lúc đó Triệu Lan không cảm thấy gì lạ, nhưng khi nghĩ lại, bà đã nhận ra điều đó không đúng.

Triệu Huyền đưa tay vuốt nhẹ mép giường. Căn phòng này vốn là phòng của Lý Ngạn Hàng. Cậu là một sinh viên y khoa năng động và hoạt bát, nhưng lời nói cuối cùng của cậu lại hoàn toàn không giống giọng điệu thường ngày.

Trong tình huống nào mà Lý Học Cảnh lại không muốn tự mình gọi cho Triệu Lan?

Say rượu?

Bị ốm?

Rất có khả năng lúc đó người lái xe không phải là Lý Học Cảnh, mà chính là Lý Ngạn Hàng?

Nếu lúc đó người lái xe là Lý Ngạn Hàng thì không thể có chuyện mắt bị mờ do uống thuốc cao huyết áp, vụ tai nạn này sẽ không còn đơn giản nữa.

Nhưng nếu Lý Ngạn Hàng là người lái xe, tại sao cậu lại đâm vào xe ở làn đường đối diện?

Báo cáo pháp y… thuốc cao huyết áp quá liều…

Nếu người uống thuốc quá liều không phải là Lý Học Cảnh, mà là Lý Ngạn Hàng thì sao?

Có lẽ Lý Học Cảnh không lái xe, ông ngồi ở ghế phụ vì say rượu, cũng có thể ông cảm thấy không khỏe do cao huyết áp. Còn người uống thuốc quá liều là Lý Ngạn Hàng.

Đây có thể là một vụ mưu sát có tính toán, hoặc có ai đó đã thay đổi báo cáo pháp y của cảnh sát.

Chỉ cần tìm được bản gốc của báo cáo pháp y, có lẽ sẽ có thể tìm ra sự thật.

“Bà, bà yên tâm. Cháu nhất định sẽ tìm ra sự thật. Cháu hứa.” Giọng Triệu Huyền chắc chắn, ánh mắt kiên định nhìn vào đôi mắt Triệu Lan.

Triệu Lan run tay, nước mắt lưng tròng. Bà như một cái vỏ rỗng bị rút hết linh hồn, ngây người nhìn Triệu Huyền. Bà chỉ nghe được giọng nói của Triệu Huyền, nhưng dần dần không còn nhìn rõ bóng dáng cô nữa. Sau một cái chớp mắt ngắn ngủi, Triệu Lan lại mở mắt ra.

Bà ôm chặt lấy Triệu Huyền. Lúc này, bà dường như hiểu rõ rằng mọi chuyện không chỉ là một vụ tai nạn đơn giản nữa. Nhưng bà không dám để Triệu Huyền dấn thân vào vùng nước đục này.

“Tiên Nhi, đừng điều tra nữa… Chúng ta rời khỏi đây… đừng điều tra nữa…”

Bình Luận (0)
Comment