“Ây da, cô gái trẻ, cô gấp gáp thế.” Tả Kinh Nghiệp bình tĩnh, từ từ ngồi thẳng dậy từ chiếc ghế tựa. Vai ông ta hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn vào Triệu Huyền.
“15 năm rồi, tôi không thể coi là quá gấp được.” Triệu Huyền quan sát bố cục của phòng viện trưởng, kiểu nhà hình vuông, bàn làm việc của Tả Kinh Nghiệp nằm ở chính giữa, bên cạnh là một bộ sô pha tiếp khách với bàn trà.
Mọi thứ có thể nhìn rõ đến tận cùng, chỉ có bức tường phía Tây là được làm bằng chất liệu kính phản chiếu, trông rất hiện đại.
“Việc anh Lý qua đời, tôi vô cùng tiếc nuối, chỉ có thể nói là trời ghen ghét người tài mà thôi.” Tả Kinh Nghiệp không đổi sắc mặt, hai tay chống lên bàn làm việc, trông rất thoải mái và tự nhiên.
“Theo những chứng cứ tôi nắm được, sau khi Lý Học Cảnh gặp tai nạn giao thông, có người đã câu kết với nội bộ cảnh sát sửa đổi báo cáo tử vong của Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng. Lúc đó người lái xe không phải là Lý Học Cảnh, người sử dụng thuốc điều trị cao huyết áp quá liều cũng không phải là Lý Học Cảnh.” Triệu Huyền đặt toàn bộ chứng cứ mình nắm được lên bàn. Đây là con át chủ bài để cô đàm phán với Tả Kinh Nghiệp.
“Vậy thì tại sao Lý Ngạn Hàng lại sử dụng thuốc quá liều? Để tôi đoán thử nhé. Khi đó các người ép Lý Học Cảnh uống rượu, xúi giục ông ấy cùng các người làm việc phi pháp. Nhưng Lý Học Cảnh không đồng ý, còn Lý Ngạn Hàng vì phải lái xe nên chắc chắn không uống rượu. Vì thế các người đã lén bỏ quá liều Amlodipine vào đồ uống của anh ấy. Với hai bác sĩ như ông và Mai Quý, việc này chẳng phải rất đơn giản à?”
Giả thuyết này Triệu Huyền chưa từng nói với bất kỳ ai. Lúc này, cô chăm chú quan sát biểu cảm của Tả Kinh Nghiệp. Mặc dù khả năng che giấu cảm xúc của ông ta rất mạnh, nhưng trong khoảnh khắc đó, một biểu cảm thoáng qua vẫn bị Triệu Huyền bắt được. Khóe miệng Tả Kinh Nghiệp hơi giật, sau đó lại trở về bình thường. Ánh mắt ông ta vô thức liếc về phía bức tường kính bên phải.
“Triệu Huyền, khả năng suy luận của cô rất tốt, vô cùng logic. Nhưng chứng cứ đâu?” Tả Kinh Nghiệp không hề bị Triệu Huyền dọa. Ông ta đã có câu trả lời trong lòng, tự nhiên biết được suy luận của Triệu Huyền là đúng hay sai.
“Tôi đương nhiên có chứng cứ. Chính là thứ mà các người phái Trác Chính Thành xông vào nhà tôi nhưng không tìm được.” Triệu Huyền xoay chiếc điện thoại trong tay. Biểu cảm của cô rất vi diệu, điều này khiến Tả Kinh Nghiệp lạnh người.
Đồng tử Tả Kinh Nghiệp giãn ra. Ông ta đứng dậy, nhanh chóng bước về phía Triệu Huyền, trên gương mặt lộ rõ vẻ khó tin.
“Không thể nào! Bọn tao đã tìm suốt 15 năm rồi, làm sao mày biết nó ở đâu được hả?” Giọng nói của Tả Kinh Nghiệp vang lên như tiếng gầm của một con sư tử điên cuồng. Ông ta hét lên với toàn bộ sức lực.
“Vừa rồi tôi không biết, nhưng giờ thì tôi đã biết rồi.” Triệu Huyền bật cười. Cô vốn chỉ đang suy đoán và cần một người để xác nhận suy đoán của mình mà thôi.
Tại sao Tả Kinh Nghiệp và Mai Quý lại phải giết Lý Học Cảnh? Tại sao họ lại phái Trác Chính Thành đột nhập vào nhà họ Triệu lúc nửa đêm để tìm chứng cứ? Thứ mà Trác Chính Thành thực sự muốn tìm không phải là giấy khai sinh mà Triệu Huyền đã có từ hơn 10 năm trước mà là chứng cứ về việc Tả Kinh Nghiệp và Mai Quý buôn bán trẻ em và làm giả giấy khai sinh.
Lý Học Cảnh, với tư cách một bác sĩ của một phòng khám nhỏ, dù quan hệ có rộng đến đâu cũng không thể gây ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của Tả Kinh Nghiệp và Mai Quý được. Nhưng không biết từ khi nào, Lý Học Cảnh đã nắm được chứng cứ về những hành vi phi pháp của họ. Có thể chứng cứ này là do các bệnh nhân từng đến phòng khám của ông ấy cung cấp, hoặc cũng có thể do chính ông ấy tự thu thập được. Ông ấy đã nhiều lần khuyên răn hai người bạn tốt nhưng không thành công.
Cuối cùng, những con át chủ bài trong tay lại trở thành lá bài thương lượng cuối cùng của ông ấy. Lý Học Cảnh mang theo những bằng chứng đó để đối chất với Tả Kinh Nghiệp và Mai Quý.
Ngày ông ấy qua đời không phải là để chúc mừng Tiểu Tả mà là để đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng đối với người bạn của ông ấy. Nếu đối phương ngoan cố không chịu thay đổi, ông ấy sẽ dùng đến pháp luật.
Mọi bánh răng đã bắt đầu chuyển động từ thời điểm đó.
“Hôm đó, Lý Học Cảnh nói với các người rằng ông ấy có bằng chứng về hành vi phi pháp của các người. Các người giả vờ ăn năn, cùng ông ấy uống rượu cho đến khi ông ấy say. Ban đầu, các người định moi thông tin từ Lý Ngạn Hàng, nhưng anh ấy hoàn toàn không biết gì cả. Vì vậy, các người quyết định hành động một cách triệt để.”
Triệu Huyền gần như thuật lại mọi việc xảy ra hôm đó, như thể chính cô đã có mặt tại hiện trường.
Tả Kinh Nghiệp bắt đầu hoảng loạn. Biểu cảm của ông ta càng ngày càng căng thẳng, ánh mắt bất lực nhìn về phía Triệu Huyền.
“Cô muốn gì? Triệu Huyền, cô nói đi. Chúng tôi có thể đáp ứng tất cả.” Tả Kinh Nghiệp gần như sụp đổ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn Triệu Huyền. Càng có được nhiều thứ, con người ta càng sợ mất đi.
Ngồi trên chiếc ghế này, Tả Kinh Nghiệp gần như đã có tất cả những gì ông ta muốn. Chỉ cần chờ đến khi nghỉ hưu, ông ta sẽ có thể rời khỏi quốc gia này, không còn phải lo sợ hay thấp thỏm nữa.
Nhưng ngay lúc này, bất cứ biến cố nào cũng có thể hủy hoại cả cuộc đời ông ta.
“Tôi muốn gì? Tất nhiên là… sự thật.” Giọng điệu của Triệu Huyền lạnh lùng, không để lại chút không gian nào cho Tả Kinh Nghiệp.
Tả Kinh Nghiệp trợn mắt giận dữ, tay ông ta không ngừng run rẩy.
“Đây là lựa chọn của cô, Triệu Huyền.”
Ông ta vừa dứt lời, Triệu Huyền bỗng cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ. Trước khi kịp quay đầu lại, cô đã ngất đi.
Khi tỉnh lại, trong tay cô đang nắm một con dao mổ màu vàng. Lưỡi dao sắc bén dính đầy máu đỏ tươi. Cô run rẩy buông tay, con dao rơi xuống đất.
Cô ngẩng đầu lên, tầm mắt vẫn chưa rõ, giống như vẫn còn đang bị chấn động. Triệu Huyền cố gắng mở mắt ra.
Nhưng lúc Triệu Huyền mở mắt ra, cô nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng hơn. Tả Kinh Nghiệp nằm trong vũng máu, đồng tử giãn ra, cơ thể bất động.
Triệu Huyền né máu trên sàn, bước đến bên cạnh thi thể của Tả Kinh Nghiệp. Cô cúi xuống kiểm tra hơi thở của ông ta.
Ông ta đã chết.
Khoảnh khắc này như sét đánh ngang tai, những manh mối mà cô vừa tìm được đã hoàn toàn đứt đoạn. Tất cả đã vượt xa những gì cô có thể lường trước được.
Thi thể của Tả Kinh Nghiệp mở mắt trừng trừng, dường như vẫn đang nhìn chằm chằm vào Triệu Huyền.
Triệu Huyền hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi. Cô nhìn xung quanh. Gạch men lát sàn nối tiếp nhau, kéo dài đến bức tường kính.
Nhưng các đường nối giữa những viên gạch khi đến gần bức tường kính lại bị chia cắt một cách kỳ lạ, không khớp liền mạch. Triệu Huyền bước đến bức tường kính, nhẹ nhàng đẩy nó ra. Quả nhiên, đây không phải là một bức tường mà là lối dẫn vào một căn phòng nghỉ bí mật.
Trước khi cô và Tả Kinh Nghiệp nói chuyện, đã có người trốn trong căn phòng này.
Là ai?
Cơn đau đầu dữ dội bất ngờ ập đến. Triệu Huyền nhìn con dao mổ mình vừa vứt xuống đất. Trên lưỡi dao còn lưu lại dấu vân tay của cô, rõ ràng và dễ thấy. Cô lại nhìn đôi tay của mình, máu tanh bám chặt, cả quần áo cũng bị vấy bẩn bởi những vệt máu bắn tung tóe.
“Là mình làm?”
Triệu Huyền tự cố gắng tách mình ra khỏi sự việc. Nếu cảnh sát can thiệp vào lúc này, nghi phạm số một chắc chắn sẽ là cô.
Cô có lý do để giết Tả Kinh Nghiệp. Đó là trả thù cho Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng. Đồng thời trả thù cho chính bản thân mình, một nạn nhân của đường dây buôn bán trẻ em do Tả Kinh Nghiệp và Mai Quý điều hành.
Trong căn phòng này, chỉ có con dao mổ này lưu lại dấu vân tay của cô. Những dấu vân tay khác có liên quan đến hung thủ thực sự hẳn đã bị xóa sạch.
Triệu Huyền mò trong túi áo, điện thoại của cô đã biến mất.
Cô nhớ lại những gì mình đã nói. Hẳn người trong phòng nghỉ đã nghe thấy cô nhắc đến việc có bằng chứng trong điện thoại nên đã lấy nó đi.
Giờ phải làm sao đây?
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào. Triệu Huyền nhận ra cửa sổ này vốn dĩ đang mở.
Cô nhớ lại lần trước đến đây cùng Tiền Dư Dư, bên ngoài cửa sổ có một hiên nhỏ. Triệu Huyền leo qua cửa sổ, đi vòng qua camera giám sát trên mái nhà và đến được trạm y tá nơi Tiền Dư Dư đang làm việc.
Tiền Dư Dư đứng cách đó không xa, đang trò chuyện với một y tá khác. Triệu Huyền nhanh tay nhấn chuông báo ở một phòng bệnh gần đó. Y tá đi cùng Tiền Dư Dư nhìn đèn báo sáng trên tường, đứng dậy rời đi.
Triệu Huyền tranh thủ lúc Tiền Dư Dư ở một mình, nhanh chóng bước tới.
“Dư Dư, cho tôi mượn điện thoại ở trạm y tá một lát.” Triệu Huyền cố giữ vẻ bình tĩnh khi nhìn thấy Tiền Dư Dư. Cô không muốn kéo bạn mình vào chuyện này.
“Hả? Được, cô cứ dùng đi.” Tiền Dư Dư ngạc nhiên khi nhìn thấy vết máu trên áo Triệu Huyền: “Cô làm sao vậy? Bị thương à?”
Tiền Dư Dư định chạm vào người cô, nhưng Triệu Huyền né tránh, dùng ngón tay ra hiệu bảo Tiền Dư Dư im lặng.
“Alô, Văn Văn, em có chuyện muốn nói với anh.” Triệu Huyền nói nhanh vào điện thoại. Trong một thời gian ngắn, cô sắp xếp tất cả các khả năng và kể lại kế hoạch của mình một cách ngắn gọn nhất.
“Bọn anh vừa nhận được một cuộc gọi báo án.” Văn Văn nhỏ giọng nói từ đầu dây bên kia.
Hóa ra ngay sau khi Triệu Huyền tỉnh dậy, một y tá đã bước vào phòng viện trưởng, phát hiện thi thể của Tả Kinh Nghiệp và lập tức báo cảnh sát.
“Văn Văn, anh có tin em không?” Giọng Triệu Huyền yếu ớt. Lúc này, cô chẳng còn trông đợi vào ai khác được nữa, nhưng cô vẫn cần xác nhận sự tin tưởng từ Văn Văn.
“Tất nhiên, anh luôn tin em.” Văn Văn không chút do dự: “Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẵn lòng vì em mà làm mọi thứ.”
Giọng Văn Văn kiên định. Triệu Huyền có thể hình dung ánh mắt dịu dàng của anh, đầy ắp tình cảm.
“Kể cả khi em đã giết người?” Giọng Triệu Huyền run rẩy.
“Kể cả khi em giết người.” Văn Văn trả lời dứt khoát.
“Em sẽ nói cho anh kế hoạch tiếp theo. Mỗi ngày vào lúc 2 giờ sáng, em sẽ gửi lịch trình ngày hôm sau của em cho anh. Sau 2 ngày, anh hãy làm theo những gì em nói.”
Triệu Huyền mỉm cười. Từ câu trả lời của Văn Văn, cô vừa cảm nhận được một điều kỳ lạ, vừa cảm nhận được sự ấm áp vô bờ.
Trong đầu cô, một kế hoạch khả thi dần hiện ra từ mớ hỗn độn.
“Anh hiểu rồi. Nhưng em có chắc là mình làm được không?” Văn Văn nghe ra sự gấp gáp trong giọng nói của Triệu Huyền. Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng anh biết chắc cô đang đối mặt với một vấn đề rất lớn.
“Em cần phải biến mất một thời gian.” Nói xong câu này, Triệu Huyền lập tức ngắt máy.
Cô không nói với Tiền Dư Dư hoặc Văn Văn về những gì mình sẽ làm tiếp theo.
Lúc này, càng ít người biết, càng an toàn.
Điều cấp bách nhất bây giờ là tìm ra bằng chứng mà Lý Học Cảnh đã để lại. Lúc ông ấy đi gặp Tả Kinh Nghiệp, chắc chắn ông ấy không mang chứng cứ theo bên mình. Việc ông ấy dẫn theo Lý Ngạn Hàng, một người đàn ông trưởng thành, có lẽ là để đề phòng nguy hiểm, khiến đối phương phải thận trọng hơn.
Nhưng Lý Học Cảnh có lẽ cũng không ngờ rằng Tả Kinh Nghiệp và Mai Quý lại độc ác đến vậy.
“Lương y như từ mẫu.”
Câu nói này hiện lên trong đầu Triệu Huyền khi cô đón một chiếc taxi. Ngồi trong xe, cô nhớ lại câu nói mà Lý Học Cảnh đã nhắc trong ngày cưới của ông ấy.
Tủ thuốc đông y?