“Dư Dư, để chìa khóa phòng nghỉ ở trên bàn rồi rời khỏi đây đi.” Triệu Huyền chỉ vào chiếc chìa khóa phòng nghỉ của y tá trên bàn.
Tiền Dư Dư không hiểu cô đang nói gì, nhưng thấy vẻ mặt gấp gáp của Triệu Huyền, cô ấy lập tức nghe theo, đặt chìa khóa lên bàn rồi rời khỏi quầy y tá.
Triệu Huyền cầm lấy chìa khóa, kéo một chiếc ghế đến, di chuyển vị trí camera gần đó, sau đó lẩn vào góc khuất và trốn vào phòng nghỉ của y tá.
Trong phòng nghỉ của y tá có đầy đủ mọi thứ từ quần áo, bình nước, khẩu trang đến ví tiền. Triệu Huyền tùy tiện lấy một chiếc áo khoác màu xanh đậm không biết của ai, đeo găng tay rồi mở ngăn kéo trong phòng nghỉ lấy 500 tệ tiền mặt.
Cô đeo khẩu trang, trèo qua cửa sổ phòng nghỉ để ra ngoài.
Sau khi đi qua hai con phố, cô bắt một chiếc xe ở nơi cách bệnh viện khoảng 1km. Bây giờ quay về nhà họ Triệu vẫn kịp, nhưng cô phải chạy đua với thời gian, đồng thời còn phải giấu kín hành tung của mình, nếu không sẽ nhanh chóng bị cảnh sát phát hiện và bắt giữ.
Về đến nhà họ Triệu, Triệu Lan không có ở nhà. Triệu Huyền bước thẳng đến tủ thuốc đông y duy nhất trong nhà. Tủ được làm từ gỗ đỏ, tầng tầng lớp lớp, tỏa ra mùi thơm của dược liệu. Tủ thuốc ngang dọc bất quy tắc, tổng cộng có 56 ngăn, trong đó có 4 ngăn lớn. Triệu Huyền bắt đầu tìm ở 4 ngăn lớn phía dưới nhưng không có kết quả.
Cô phải lần lượt kiểm tra từng ngăn kéo theo thứ tự. Nhưng những ngăn kéo trong tủ thuốc này cô đã sắp xếp không biết bao nhiêu lần rồi, chưa bao giờ phát hiện bất kỳ ngăn bí mật hay vật gì bị giấu kín cả.
Bình tĩnh.
Đôi tay Triệu Huyền bắt đầu run rẩy. Lúc này, người vốn luôn bình tĩnh như cô, đầu óc lại trở nên trống rỗng. Nếu Lý Học Cảnh không giấu thứ được gọi là bằng chứng ở đây thì Triệu Huyền sẽ thua hoàn toàn. Cô không thể tìm ra bằng chứng mới để vạch trần kẻ chủ mưu thực sự, đồng thời còn bị vu oan đã g**t ch*t Tả Kinh Nghiệp.
Bằng chứng.
Triệu Huyền lùi xa khỏi tủ thuốc, im lặng quan sát. Tủ thuốc này có kích thước 1,2m x 2,0m x 0,6m, không khác gì những tủ thuốc đông y nhỏ thông thường. Cô rút một ngăn kéo ra, quan sát kích thước của nó.
Kích thước của ngăn kéo không khớp với tủ. Nhìn từ bên cạnh, tủ thuốc này có độ rộng ít nhất 60cm, nhưng trừ ngăn dưới cùng, các ngăn kéo còn lại đều dài 55cm. Các hoa văn mẫu đơn được khắc trên mép trên và mép dưới của tủ.
Cô gõ thử vào các mặt của tủ, lấy hết các ngăn kéo ra và tiếp tục gõ. Quả nhiên, cô phát hiện hoa văn ở mép trên là gỗ đặc, còn hoa văn mẫu đơn ở mép dưới là gỗ rỗng. Khi dò dẫm, cô phát hiện một bông hoa mẫu đơn có thể di chuyển. Cô ấn vào đó.
Một ngăn kéo nhỏ bật ra, bên trong chứa một xấp tài liệu được gói bằng giấy da màu vàng.
Triệu Huyền lấy xấp tài liệu ra và lần lượt kiểm tra. Bên trong không chỉ có giấy khai sinh mà Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp đã mua bán trái phép, mà còn có một số hóa đơn hàng hóa y tế có chữ ký của Mai Quý. Điều khiến Triệu Huyền kinh ngạc là những hóa đơn này đắt gấp 5 lần so với hóa đơn hàng hóa y tế thông thường. Trên hóa đơn còn có một chữ ký khác, nhưng nét chữ quá nguệch ngoạc khiến cô không thể nhận ra là của ai.
Tuy nhiên, con dấu được đóng có ghi “Sở Y tế tỉnh”.
Hóa ra Mai Quý đã làm ăn với Sở Y tế tỉnh, không ngạc nhiên khi công việc kinh doanh của ông ta lại thuận lợi như vậy. Điều này cho thấy trong Sở Y tế tỉnh cũng có một nhân vật lớn đứng sau.
Triệu Huyền gói bằng chứng lại, cất vào hành lý của mình, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà họ Triệu.
Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu mưa nhỏ. Trong cơn mưa, Triệu Huyền tìm đến một quán net hẻo lánh. Cô nhìn thấy vài người trông giống học sinh cấp hai bước vào, biết đây là một quán net chui nên lập tức theo họ vào trong.
Quả nhiên, quản lý quán net không hỏi chứng minh thư của cô, chỉ hỏi cô định dùng máy bao lâu.
“Qua đêm thì bao tiền?” Triệu Huyền cúi đầu, cố gắng giấu mặt sau lớp khẩu trang. Bộ quần áo không vừa vặn càng khiến cô trông nhếch nhác hơn, đến mức quản lý quán không buồn để ý.
“30 tệ.”
“Được.” Triệu Huyền rút một tờ 100 tệ ra.
Quản lý quán hơi nghi hoặc, nhưng nhìn cô nhỏ con lại gầy gò, cũng không hỏi thêm, lấy mấy tờ tiền lẻ nhàu nhĩ trả lại cô.
“Cho tôi một tô mì ăn liền.” Triệu Huyền chỉ tay về phía quầy hàng. Bụng cô đã đói cồn cào rồi.
“Được. Cô ra tìm máy ngồi trước đi. Tôi mang tới ngay.” Quản lý quán dán mắt vào màn hình máy tính, dường như đang chơi game, không rảnh để ý đến cô.
Triệu Huyền tìm một chiếc máy tính có vẻ sạch sẽ, lấy cồn khử trùng mang theo để lau bàn phím và chuột, rồi đăng nhập vào tài khoản lưu trữ dữ liệu trực tuyến của mình. Điện thoại cô không còn nên không thể sử dụng tài khoản chính được. May mắn thay, tài khoản chia sẻ này chỉ cần đăng nhập bằng mã số là được. Cô lần lượt mở từng tệp chứng cứ mình tìm được ra.
Chẳng bao lâu sau, quản lý quán mang mì tới.
“À... Tôi có thể mượn điện thoại của anh không?” Triệu Huyền cúi đầu ngại ngùng hỏi: “Tôi cần gửi vài bức ảnh cho bạn để báo bình an.”
Có lẽ đã thấy nhiều trường hợp trẻ em bỏ nhà đi nên quản lý quán không hỏi thêm, đưa điện thoại cho cô luôn.
Triệu Huyền nhanh chóng dùng điện thoại chụp lại toàn bộ tài liệu từ tài khoản trực tuyến của mình. Sau đó, cô xóa sạch mọi lịch sử trên điện thoại.
“Cảm ơn.” Triệu Huyền lịch sự trả lại điện thoại.
Lúc này, quản lý mới nhận ra đôi mắt xinh đẹp của cô, hơi ngại ngùng gật đầu.
Cô đăng một số bài viết về quá khứ của Mai Quý và Tả Kinh Nghiệp lên diễn đàn, cùng một số hình ảnh đã chỉnh sửa kỹ càng. Chẳng mấy chốc, diễn đàn sôi động hẳn lên.
Nhiều người lên tiếng kể lại những lần gặp rắc rối với hệ thống y tế Mộc Mai. Có người còn nhắc đến việc bệnh viện huyện Trần Châu không cho mổ đẻ, hoặc vấn đề cấp giấy khai sinh không đúng quy định, khiến con cái họ không được đăng ký hộ khẩu.
Triệu Huyền cũng tìm được Trương Khâu trên diễn đàn, gửi cho cậu ta một số tài khoản cần theo dõi. Cô cần sự hỗ trợ của cậu ta trên mạng để hoàn tất việc thu thập chứng cứ. Đồng thời, cô cũng liên lạc với Văn Văn đúng giờ mà hai người đã hẹn trước.
-
Ngày hôm sau, Văn Văn bị Trác Chính Thành gọi đến văn phòng. Lý Giai Trinh cũng có mặt, nhưng sắc mặt không tốt lắm, như thể đã làm sai điều gì đó. Chị ấy chỉ im lặng nhìn Văn Văn.
Trên bàn Trác Chính Thành là ảnh dấu vân tay lấy được ngày hôm qua. Các nhân viên cảnh sát đều đã được lưu dấu vân tay nên tìm ra dấu vân tay của Triệu Huyền là chuyện rất dễ dàng.
“Văn Văn, chúng tôi bước đầu nghi ngờ rằng người g**t ch*t Tả Kinh Nghiệp chính là Triệu Huyền.” Trác Chính Thành đặt ảnh chụp hung khí lên trên cùng, mọi chuyện có vẻ rất rõ ràng. Triệu Huyền là người cuối cùng bước vào phòng làm việc của Tả Kinh Nghiệp, nhưng camera không quay được cảnh cô rời khỏi đó.
“Văn Văn, gần đây Triệu Huyền có từng nói với cậu về Tả Kinh Nghiệp không?” Lý Giai Trinh rõ ràng đang tìm cách để Văn Văn dễ dàng trả lời hơn. Nếu Văn Văn chịu nói ra tung tích của Triệu Huyền, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn. Nếu Triệu Huyền không giết người, Lý Giai Trinh cũng sẽ tìm mọi cách để chứng minh sự trong sạch của cô.
Tuy nhiên, phối hợp điều tra với cảnh sát là trách nhiệm mà bất kỳ công dân nào cũng phải tuân thủ.
Triệu Huyền không thể không biết rằng việc bỏ trốn sẽ khiến tình hình nghiêm trọng hơn.
“Tôi không biết. Đội trưởng Trác, tôi không thích hợp để tham gia vào cuộc điều tra này. Tôi muốn xin nghỉ phép.” Văn Văn làm theo những gì Triệu Huyền đã dặn, trực tiếp nộp đơn xin nghỉ phép với Trác Chính Thành.
“Hả? Cậu không biết? Cậu nghĩ tôi không biết mấy người đang điều tra vụ án của Lý Học Cảnh à?” Trác Chính Thành lấy từ ngăn kéo ra một xấp tài liệu. Đó chính là những bằng chứng mà Triệu Huyền thu thập được liên quan đến cái chết của Lý Học Cảnh.
“Triệu Huyền nghi ngờ Tả Kinh Nghiệp là kẻ đã giết Lý Học Cảnh. Vì muốn trả thù cho Triệu Lan, cô ấy đã đi đối chất với Tả Kinh Nghiệp. Trong lúc tức giận, cô ấy đã phát bệnh và g**t ch*t Tả Kinh Nghiệp.” Lời của Trác Chính Thành nghe rất hợp lý. Thậm chí đến cả Lý Giai Trinh đứng bên cạnh cũng gần như tin vào điều đó.
“Văn Văn… cậu nên đưa cô ấy về để phối hợp điều tra. Nếu cô ấy vô tội, chúng tôi chắc chắn sẽ chứng minh được.” Lý Giai Trinh nhẹ nhàng khuyên nhủ. Chị ấy tin vào cảnh sát và pháp luật, hy vọng Triệu Huyền sẽ ra tự thú.
“Tôi muốn xin nghỉ phép.” Văn Văn vẫn chỉ lặp lại một câu, không nói thêm bất kỳ điều gì khác.
Thấy Văn Văn cứng đầu, Trác Chính Thành và Lý Giai Trinh thì thầm bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định thả hổ về rừng.
Văn Văn chính là mồi nhử tốt nhất. Việc để anh nghỉ phép không khác gì cho anh cơ hội tìm gặp Triệu Huyền. Trác Chính Thành không tin rằng Văn Văn có thể thoát khỏi sự giám sát chặt chẽ của cảnh sát. Một khi Triệu Huyền và Văn Văn liên lạc, cô chắc chắn sẽ bị bắt.
Nhận được đồng ý cho nghỉ phép, Văn Văn rời văn phòng mà không ngoảnh lại. Anh cố tình tỏ ra vội vã và bối rối, thậm chí còn luống cuống thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc của Triệu Huyền. Tất cả đều nằm trong tính toán của anh.
Sau khi Văn Văn rời khỏi sở cảnh sát, Trác Chính Thành và Lý Giai Trinh triệu tập một cuộc họp ngắn. Trác Chính Thành sắp xếp cho Trương Khâu và Phương Thừa Vận theo dõi Văn Văn, đồng thời yêu cầu Lý Giai Trinh phối hợp với bộ phận giao thông để điều tra hành tung của Triệu Huyền.
Đúng như dự đoán, Trác Chính Thành xem Văn Văn như mồi nhử để buộc Triệu Huyền lộ diện.
Ngày hôm sau, Văn Văn làm theo chỉ dẫn của Triệu Huyền và đến sân bay. Trương Khâu và Phương Thừa Vận mặc thường phục, theo sát anh ở phía sau.
Trong văn phòng, Trác Chính Thành và Lý Giai Trinh theo dõi màn hình giám sát từ camera mà Trương Khâu đang đeo. Lý Giai Trinh cầm cốc hồng trà, gương mặt có vẻ mệt mỏi. Hôm nay chị ấy không búi tóc, trông có phần tiều tụy. Tối qua, chị ấy gần như thức trắng để đọc toàn bộ tài liệu mà Triệu Huyền thu thập được.
Chị ấy cũng nhận ra rằng cái chết của Lý Học Cảnh có nhiều điểm nghi vấn. Với tính cách của Triệu Huyền, việc tự mình đi tìm Tả Kinh Nghiệp là điều có thể xảy ra. Nhưng việc giết người… Lý Giai Trinh không dám nghĩ đến.
Cùng lắm, chị ấy chỉ có thể hình dung cảnh Tả Kinh Nghiệp và Triệu Huyền cãi nhau, sau đó Triệu Huyền phát bệnh và vô tình gây ra cái chết của Tả Kinh Nghiệp mà thôi.
“Đội trưởng Trác, anh thực sự nghĩ rằng Tiểu Huyền là hung thủ hả?” Lý Giai Trinh nhìn hình ảnh Văn Văn trên màn hình. Chị ấy không muốn tin rằng Triệu Huyền đã tự hủy hoại cuộc đời mình như thế.
“Giai Trinh, dù là người tốt, cũng có thể phạm sai lầm.” Lời của Trác Chính Thành không rõ chủ ngữ, không thể biết anh ấy đang nói về Triệu Huyền hay chính bản thân mình.
Trên màn hình, Văn Văn mặc áo thun đỏ sẫm, đeo khẩu trang và đội mũ. Trong sảnh sân bay trắng sáng, anh trở nên vô cùng nổi bật.
“Hãy theo sát cậu ta. Nếu cậu ta mua vé máy bay, nhất định phải chú ý.” Giọng nói của Trác Chính Thành vang lên qua tai nghe.
Trương Khâu và Phương Thừa Vận đồng thanh trả lời, sau đó đi theo Văn Văn đến một quán cà phê. Văn Văn mua một cốc nước đá lớn, thong thả ngồi uống.
“Cậu ta không mua vé máy bay mà lại đến sân bay để ngồi chơi à?” Phương Thừa Vận nhận ra điều gì đó không ổn: “Đội trưởng, tôi nghĩ cậu ta có vấn đề.”
“Cứ theo sát. Nhà họ Văn có thể có máy bay riêng.” Trác Chính Thành đưa ra phán đoán. Với địa vị của gia đình Văn Văn, khả năng sử dụng máy bay riêng là rất lớn.
“Gia đình anh ấy giàu thế á?” Trương Khâu ngạc nhiên. Cậu ta không ngờ Văn Văn lại có xuất thân như vậy.