Văn Văn ngồi trong phòng chờ ngoài quán cà phê, vừa uống cà phê vừa nhìn điện thoại, dáng vẻ rất thư giãn.
“Đã 1 tiếng rồi, cậu ta có vẻ không gấp chút nào cả.” Phương Thừa Vận cầm một quyển tạp chí của sân bay, dùng tạp chí che gần hết khuôn mặt mình.
“Đội trưởng Trác, bây giờ có tin tức gì về Triệu Huyền không?” Trương Khâu đang dùng tai nghe trao đổi thông tin với Trác Chính Thành.
“Vẫn chưa, khả năng phản trinh sát của cô ấy rất mạnh, đã tránh được rất nhiều camera của bệnh viện. Chúng ta thậm chí không biết cô ấy rời bệnh viện lúc nào.” Trác Chính Thành hơi đau đầu. Khi nhận được tin tức, anh ấy đã lập tức đến bệnh viện huyện. Tất cả tài liệu đều là do chính tay anh ấy thu thập.
Nhưng dù vậy, anh ấy vẫn không tìm thấy dấu vết của Triệu Huyền. Điều này đối với một cảnh sát kỳ cựu như anh ấy có chút nhục nhã.
“Đừng vội, đội trưởng Trác, đi theo Văn Văn chắc chắn không sai đâu.” Phương Thừa Vận thốt ra một câu.
“Anh ấy vào nhà vệ sinh rồi!” Trương Khâu chỉ về hướng nhà vệ sinh. Văn Văn đang đi vào trong.
“Một người vào theo đi.”
Trác Chính Thành ra lệnh qua tai nghe. Phương Thừa Vận liếc nhìn Trương Khâu. Trương Khâu gật đầu, Phương Thừa Vận đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam không đông người, nhưng Phương Thừa Vận không nhìn thấy bóng dáng của Văn Văn. Anh ta nghi ngờ Văn Văn đã vào buồng vệ sinh riêng, nên bắt đầu gõ cửa từng buồng.
Mãi đến buồng thứ ba, Phương Thành Vận mới nghe thấy giọng nói quen thuộc của Văn Văn. Ban đầu anh ta định giám sát từ buồng bên cạnh, nhưng cả hai buồng bên đều có người nên anh ta đành đứng chờ ở cửa nhà vệ sinh, đợi Văn Văn đi ra.
Có hai nhóm người từ từ đi ra, trong số đó có một người đàn ông mặc vest và đeo khẩu trang. Trương Khâu liếc nhìn nhưng không để ý, tiếp tục theo dõi cửa ra vào của nhà vệ sinh. Phương Thừa Vận cũng không chú ý đến người này. Sân bay Trần Châu vốn đã đông đúc, mỗi lúc có một chuyến bay cất cánh hoặc hạ cánh, sẽ có một đợt người đi qua.
Khoảng 10 phút sau, Văn Văn mặc áo thun đỏ mới từ nhà vệ sinh đi ra, một tay cầm một gói khăn giấy, tay kia thì đeo khẩu trang.
“Đi vệ sinh thật.” Phương Thừa Vận thấy Văn Văn ra ngoài liền lập tức tránh vào phía bên trong nhà vệ sinh. Anh ta và Văn Văn vừa mới lướt qua nhau.
Văn Văn quay lại chỗ ngồi ban nãy, bắt chéo chân, lười biếng nghịch điện thoại. Trương Khâu hơi nghi ngờ nhưng không nói gì.
“Tôi đã kiểm tra về các tuyến bay riêng mới nhất rồi, có một chiếc Airbus nhỏ thuộc về Tư Hạo Mặc đang chuẩn bị cất cánh, điểm đến là Đảo Hải Loan.” Giọng của Lý Giai Trinh từ tai nghe truyền đến.
Đảo Hải Loan nằm ở vùng biển phía Nam trong nước, là một khu du lịch nổi tiếng. Vì vậy các chuyến bay đi Đảo Hải Loan không ít, nhưng đi máy bay riêng giống như Tư Hạo Mặc đến Đảo Hải Loan thì lại rất hiếm.
Cùng lúc đó, Văn Văn đứng dậy, đi về phía cửa lên máy bay. Anh đi đến cửa lên máy bay dành cho VIP, Trương Khâu và Phương Thừa Vận không tiện đi theo nữa.
Trác Chính Thành suy nghĩ một lúc. Anh ấy nhớ lại hồi trước Triệu Huyền đã được Tư Hạo Mặc giới thiệu đi đào tạo, có lý do để nghi ngờ mối quan hệ giữa Tư Hạo Mặc và Triệu Huyền. Vì vậy, Trác Chính Thành đã xem lại thông tin các chuyến bay gần đây.
“Mua hai vé đi Đảo Hải Loan ngay lập tức. Đồng thời sắp xếp một cuộc kiểm tra an ninh tạm thời tại sân bay của Đảo Hải Loan, để Văn Văn rời sân bay muộn một chút.” Trác Chính Thành lập tức ra lệnh.
Khi ba người đồng loạt phản hồi, Văn Văn đã bước lên chiếc máy bay đi Đảo Hải Loan.
Từ thành phố Trần Châu đến Đảo Hải Loan mất 2 tiếng rưỡi bay, trong khi chuyến bay thứ hai đến Đảo Hải Loan cất cánh sau một tiếng nữa. Trác Chính Thành đã trao đổi với cơ quan kiểm tra an ninh ở Đảo Hải Loan, họ sẽ phối hợp với Trác Chính Thành để sắp xếp kiểm tra tạm thời.
Khoảng 3 tiếng rưỡi sau, Trương Khâu và Phương Thừa Vận cũng đã đến Đảo Hải Loan.
“Không thể không nói, không khí ở Đảo Hải Loan thật sự rất tốt.” Trương Khâu muốn giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng nên chủ động trò chuyện với Phương Thừa Vận.
“Đúng thật, họ chắc chắn trốn đến đây để chuyển máy bay. Hiện tại chưa có lệnh truy nã nên nếu Triệu Huyền trốn ra nước ngoài thì sẽ khó giải quyết.” Phương Thừa Vận hoàn toàn không quan tâm đến chất lượng không khí, anh ta chỉ quan tâm liệu có bắt được Triệu Huyền hay không thôi.
Trương Khâu nhún vai, cậu ta hiểu rằng giữa mình và Phương Thừa Vận, ngoài công việc ra thì chẳng còn gì để nói cả nên lập tức im lặng.
Phương Thừa Vận luôn có một cảm giác xa cách của thế hệ trước. cảm giác này khiến Trương Khâu và anh ta không thể thân thiết với nhau được, dù hai người quen biết nhau lâu nhất nhưng cũng là người hiểu nhau ít nhất.
Mà trong mắt Phương Thừa Vận, Trương Khâu là một kẻ dị biệt. Dù bản thân anh ta hút thuốc, uống rượu và đánh bài, nhưng anh ta là một thẳng nam chính hiệu và đã có vợ. Mà Trương Khâu lại thích đàn ông, chỉ riêng điều này thôi đã khiến Phương Thừa Vận không thể nhìn nhận Trương Khâu một cách bình thường được nữa.
Lần này thực hiện nhiệm vụ là vì Trác Chính Thành. Phương Thừa Vận tập trung vào phần trăm nhiệm vụ, ánh mắt anh ta không rời khỏi Văn Văn.
Cho đến khi…
Văn Văn đến quầy bar, gọi 3 tháp ly sâm panh, rồi còn gọi thêm 5 “công chúa”…
Phương Thừa Vận và Trương Khâu mới sững sờ nhận ra đây không phải là Văn Văn, mà là Văn Hào.
Văn Hào lấy hai ly sâm panh từ trên tháp ly xuống, đi từ từ đến trước mặt Phương Thừa Vận và Trương Khâu. Anh ấy có khuôn mặt thanh tú, khi tháo khẩu trang ra, vết bớt ở khóe miệng mới lộ rõ.
“Hai vị cảnh sát, theo dõi suốt chuyến hành trình vất vả rồi, uống chút gì đó nhé.” Biểu cảm của Văn Hào lộ vẻ trêu chọc, giọng điệu hờ hững khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Phương Thừa Vận bị chọc tức, túm lấy cổ áo của anh ấy.
“Con mẹ mày, chơi bọn tao hả?” Giọng của Phương Thừa Vận vang lên giữa tiếng ồn ào của quán bar, khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn họ.
Trương Khâu vội vàng ngăn anh ta lại. Văn Hào không liên quan đến chuyện này. Nếu tấn công Văn Hào ngay trước đám đông, họ sẽ không tránh khỏi việc bị người ta bàn tán.
Phương Thừa Vận cũng bình tĩnh lại, ánh mắt mờ mịt nhìn Văn Hào. Anh ấy và Văn Văn chỉ giống nhau 7, 8 phần mà thôi. Nhưng khi hai người đeo khẩu trang và thay đồ thì quả thật khó mà nhận ra được. Đây là sai lầm của bọn họ.
Trác Chính Thành cũng nhìn thấy cảnh này qua camera giám sát. Anh ấy khuyên Phương Thừa Vận dừng tay qua tai nghe.
“Đừng manh động, trước tiên đưa Văn Hào về đã.” Lời của Trác Chính Thành không còn giữ được sự bình tĩnh như trước nữa.
Cùng lúc đó, Lý Giai Trinh nhận được một email ẩn danh. Nội dung trong email chính là giấy khai sinh của con gái Trác Chính Thành, Trác Hân, kèm theo là chứng cứ Trác Chính Thành nhận hối lộ khi điều tra vụ án tại cục cảnh sát thành phố năm ngoái.
[Đội phó Lý, tôi vẫn luôn tin tưởng chị.]
Lý Giai Trinh lập tức nhận ra đây là tin nhắn từ Triệu Huyền gửi đến. Hóa ra mọi chuyện đều có thể tìm ra dấu vết. Tại sao Trác Chính Thành suốt bao nhiêu năm qua vẫn kiên trì ở lại cục cảnh sát huyện. Hóa ra không phải vì yêu vợ thương con, mà là vì anh ấy có lý do không thể rời đi được.
Anh ấy đã phạm lỗi ở đây, những vết nhơ không thể rửa sạch được nên chỉ có thể ở lại cục cảnh sát huyện. Vừa thao túng người khác, đồng thời cũng trở thành con rối của người khác.
Lý Giai Trinh cảm thấy phức tạp. Chị ấy nhìn Trác Chính Thành đang rót trà. người bạn mà chị ấy đã ngưỡng mộ từ hồi ở học viện cảnh sát. Lý Giai Trinh luôn lấy Trác Chính Thành làm gương, anh ấy như ngọn đèn dẫn đường trong cuộc đời chị ấy.
Nhưng trong khỏag khắc này, ngọn đèn đó đã tắt rồi.
“Cô sao thế?” Trác Chính Thành chú ý đến sự khác lạ trong ánh mắt của Lý Giai Trinh. Đó là một cảm giác không thể nói rõ. Anh ấy luôn bị ánh mắt của Lý Giai Trinh nhìn chăm chú, nhưng khoảnh khắc này, ánh mắt ấy rõ ràng đã thay đổi.
“Không sao, chỉ hơi đói thôi.” Lý Giai Trinh cố tình liếc nhìn điện thoại, nhưng không nói cho Trác Chính Thành chuyện chị ấy vừa nhận được email.
“Ừ, cũng đúng, bữa trưa cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Để tôi gọi đồ ăn mang về cho cô nhé. Cô muốn ăn gì?” Thái độ của Trác Chính Thành rất chân thành, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Nhưng người như vậy lại là kẻ phản bội của cục cảnh sát.
Lý Giai Trinh cảm thấy hơi buồn nôn. Chị ấy phải nén cảm giác khó chịu trong lòng lại rồi lắc đầu.
“Tôi không biết, để tôi tự gọi vậy. Tôi ra ngoài nghỉ một lát.” Lý Giai Trinh chỉ vào cửa sổ, ra hiệu rằng chị ấy muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
“Được. Tôi biết chuyện của Triệu Huyền chắc chắn đã ảnh hưởng đến cô. Cô ra ngoài hít thở một lúc đi.” Trác Chính Thành không nghĩ nhiều. Giờ anh ấy chỉ muốn bắt được Triệu Huyền, hoặc ít nhất không để Triệu Huyền tiếp tục điều tra nữa. Việc cô có thể tìm ra thông tin về Tả Kinh Nghiệp đã là quá đủ rồi.
Lý Giai Trinh một mình đi ra ngoài cục cảnh sát, hít một hơi thật sâu không khí trong lành. Chị ấy cảm thấy thế giới của mình đang dần sụp đổ, nhưng chị ấy biết Triệu Huyền cần mình. Vào khoảnh khắc này, chị ấy có thể làm rất nhiều điều cho Triệu Huyền. Dù Triệu Huyền không tiết lộ thêm thông tin nào, nhưng dựa vào những dữ liệu mà Triệu Huyền đã tìm kiếm trước đó trên mạng nội bộ, Lý Giai Trinh cũng đã đoán được phần nào.
Lý Gia Trinh quay lại văn phòng, sắp xếp tài liệu lại thành báo cáo và gửi cho Phạm Vu Phi.
Cùng lúc đó, người thật sự là Văn Văn đã đến nơi đã hẹn với Tô Vịnh Hà. Tô Vịnh Hà lái xe, còn Mã Bác Nhiên ngồi ở ghế phụ.
“Văn Văn, tôi tìm được một đoạn video từ camera hành trình.” Tô Vịnh Hà rất phấn khích khi thấy Văn Văn. Có vẻ như cô ấy vẫn chưa biết tình cảnh của Triệu Huyền, chỉ biết rằng Triệu Huyền bảo cô ấy không được liên lạc với mình mà phải liên lạc với Văn Văn mà thôi.
“Camera hành trình gì?” Văn Văn cởi áo khoác vest, chỉ mặc một chiếc sơ mi.
Anh đã đổi đồ với Văn Hào trong phòng tắm ở sân bay, dùng cách này để trốn thoát khỏi sự giám sát của cảnh sát. Đây chính là kế hoạch của Triệu Huyền. Mục đích là khiến gián điệp của Trác Chính Thành mất dấu Văn Văn. Triệu Huyền cần Văn Văn, sau khi cô đã thất bại khi chiến đấu một mình.
Lần này, Triệu Huyền chắc chắn không thể phạm phải sai lầm giống trước nữa.
Mã Bác Nhiên mở máy tính bảng của mình ra, chiếu cho Văn Văn xem một đoạn video.
“Đây là đoạn video tôi đã sửa lại, có thể nhìn rõ mặt người đàn ông này.” Mã Bác Nhiên chỉ tay vào người đàn ông trong video.
Văn Văn không nói ngay danh tính của người trong video là ai trước mặt Mã Bác Nhiên và Tô Vịnh Hà, nhưng anh nhận ra người đó. Chính là bố của Mai Thư Đinh, Mai Quý.
“Hiểu rồi, chúng ta đi tìm Tiên Nhi đã. Đoạn video này hai người đã gửi cho cục cảnh sát thành phố chưa?” Văn Văn gửi một địa chỉ qua điện thoại cho Tô Vịnh Hà.
Bây giờ anh đang dùng điện thoại của Văn Hào.
Tô Vịnh Hà lái xe đưa cả hai đến trước cổng một biệt thự tư nhân. Triệu Huyền đứng cách đó không xa, dưới một cây lớn, mặc chiếc áo khoác cũ và đeo khẩu trang.
“Tiên Nhi.” Văn Văn và Mã Bác Nhiên xuống xe. Văn Văn lao đến bên Triệu Huyền. Anh quan sát Triệu Huyền từ trên xuống dưới, xác nhận Triệu Huyền không bị thương thì mới yên tâm.
Ba người đứng đợi Tô Vịnh Hà đỗ xe. Mã Bác Nhiên dùng máy tính bảng phát lại đoạn video cho Triệu Huyền xem.
Triệu Huyền hài lòng gật đầu. Cô biết rằng cán cân chiến thắng lần này đã hoàn toàn nghiêng về phía mình rồi.
“Chúng ta hiện đã có đầy đủ chứng cứ rồi. Lần này, bọn họ không thể trốn thoát được nữa đâu.” Triệu Huyền nhìn chằm chằm vào căn biệt thự không xa, ánh mắt kiên quyết.