Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 42

Đầu danh trạng?

Một đám lưu phỉ sắc mặt quái dị.

Làm lưu phỉ, người nào mà không biết món đồ này? Rất nhiều trại trực tiếp quy định, người mới gia nhập trại nhất định phải có đầu danh trạng. Nếu không có thì khi bị hỏi đến, ồ, hóa ra chỉ là một cá nhân liên quan, nghênh tiếp ngươi chính là từng cái khinh bỉ và khinh thường.

Nói chung, đầu danh trạng chính là giấy cam đoan biểu thị trung tâm với việc gia nhập nghành nghề lưu phỉ, nó sẽ đi theo ký ức một đời của lưu phỉ, cũng là tiền vốn để nói khoác. Có thể nói là kỳ thi đại học của giới lưu phỉ, IELTS của giới di dân, là tiêu chí thành công của lưu phỉ...

Hiện tại, ba chữ này lại được nói ra từ trong miệng Hoàng đế Thương Quốc. Mùi vị đó... Quả thực còn quen thuộc với nội khố của lão bà nhà mình hơn.

- Bệ hạ xin phân phó, bất kể là đầu danh trạng gì, các huynh đệ cũng có thể lấy về.

Trại chủ Huyết Nha trại Lưu Đinh Sơn nói.

- Chỉ cần không gây họa tới người nhà trong sơn trại, lên núi đao xuống biển lửa chúng thần đều nguyện ý.

Trại chủ Thái Bình trại cũng lập tức tỏ thái độ.

- Đúng đúng, hai vị Trại chủ nói đúng.

Các tiểu trại chủ còn lại cũng vô cùng tán thành, tha thiết mong chờ.

Dương Mộc trầm ngâm một chút, nói:

- Lần này chinh phạt sơn mạch Lưu Phỉ, là hiệp thương với Thân Quốc. Hai nước đồng lòng, chính là muốn trị loạn tượng ở sơn mạch Lưu Phỉ, để bách tính an cư lạc nghiệp. Ngoài ra còn có mục đích khác, cũng chưa cần đề cập tới ở đây, thế nhưng trước mắt có một chút chuyện khó khăn cần các ngươi đi làm.

- Khẩn cầu bệ hạ an bài.

- Thế lực bên trong sơn mạch Lưu Phỉ rất phức tạp, nếu như thảo phạt từng cái một sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức, trẫm cũng có không tâm tư chơi trốn tìm với các ngươi. Do đó, trẫm muốn các ngươi mang đầu của mấy con cá lọt lưới kia đến đây, đồng thời tổ chức người trong trại tiếp thu giám sát, khí ác hoàn lương, làm một bình dân an phận thủ thường.

Cắt đầu người? Làm một bình dân an phận thủ thường?

Mọi người cuối cùng đã rõ ràng đầu danh trạng mà Dương Mộc nói là cái gì. Đơn giản chính là để bọn họ tự giết lẫn nhau, nhổ tận gốc Vô Cấu trại, Bát Phương trại, Lang Huyết trại, từ nay về sau thành thật mà tiếp thu sự thống trị của Thương Quốc.

Chuyện này quá đơn giản rồi.

Phải biết, trong sơn mạch Lưu Phỉ thường sẽ phát sinh ác chiến, có thể vì chút lợi ích hoặc là chút hiểu lầm liền ra tay đánh nhau, không có bất kỳ gánh nặng đạo nghĩa nào trong lòng. Mười mấy sơn trại vây đánh bốn, năm cái sơn trại khác, quả thực là việc nhỏ như con thỏ.

Không thể không nói, cái điều kiện này vừa mở ra làm rất nhiều lưu phỉ tim đập thình thịch. Gần một nửa trong số bọn họ kỳ thực đều xuất thân từ nông dân và nô lệ trung thực, bởi vì bị quý tộc áp bức, cũng có thể là không còn đất ruộng, không nộp nổi thuế, hoặc là thực sự sống không nổi nên mới phải lên núi.

Những tháng ngày của lưu phỉ cũng không dễ vượt qua, hoàn cảnh sinh tồn kém, một ngày lo hai bữa ăn đã phát sầu. Ngoài ra còn phải thời thời khắc khắc cảnh giác các trại xung quanh đánh lén, cả ngày đều lo lắng sợ hãi.

Bây giờ có một cơ hội tẩy sạch miễn phí, sao có thể dễ dàng buông tha?

Nếu nói đến người động lòng nhất, đó chính là người của Thái Bình trại. Bọn họ đều là đời sau của quý tộc lưu vong, phương thức sống gần như là giống với dân chúng dưới núi. Nhưng dù sao cũng là ở trong núi sâu, tin tức bế tắc, vật chất giao lưu không tiện, ngay cả người trẻ tuổi lấy vợ cũng không tìm được đối tượng. Do đó bất kể là nam nữ già trẻ, đều rất mong có một cuộc sống bình thường.

Điều khiến cho mọi người do dự không quyết chính là triều đình Thương Quốc thật sự có thể khoan dung, để cho mọi người an phận thủ thường làm một bình dân sao?

Vì thế Trại chủ Thái Bình dập đầu bái nói:

- Xin hỏi bệ hạ, sau khi quy hàng chúng thần sẽ mang thân phận gì?

- Mỗi người các ngươi có thể đăng ký tạo sách ở quan phủ, trở thành con dân Thương Quốc ta, hưởng thụ đãi ngộ giống như dân thường. Đồng thời có thể thành lập một tòa thành trì ở bên trong sơn mạch Lưu Phỉ, thiết lập quan phủ, Trại chủ có thể đảm nhiệm chức quan.

Thành lập thành trì? Làm quan?

Mọi người kinh hãi, hơn 800 tên lưu phỉ đang bị trói đều ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đây rốt cuộc là tù binh của Hoàng Đế, hay là Hoàng Đế bị bắt làm tù binh?

Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy?

Mọi người theo bản năng không tin, nhưng lại không thể không tin. Người ta đang nắm giữ tính mạng của bọn họ trong tay, còn nhất thiết phải lừa gạt sao?

- Chắc các ngươi đang rất nghi hoặc. Thế nhưng trẫm muốn nói cho các ngươi biết, mục đích cuối cùng của trẫm là đi cứu viện Thân Quốc, do đó không có thời gian chơi đùa với các ngươi… Trẫm cũng lý giải, các ngươi lên núi làm lưu phỉ đều có nỗi khổ tâm riêng, chỉ cần không làm hại đến Thương Quốc thì trẫm sẽ không truy cứu.

- Tạ chủ long ân.

- Tạ bệ hạ thông cảm! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

- Thảo dân nhất định sẽ sửa đổi, sau này tuyệt sẽ không làm chuyện xằng bậy.

Mọi đều mồm năm miệng mười tỏ thái độ, mỗi người đều là một bộ cảm động đến rơi nước mắt, thề quyết tâm làm một công dân tốt.

Dương Mộc gật đầu, không quan tâm tới là thật sự cảm kích hay là hư tình giả ý, chí ít có thể giải quyết vấn đề này.

Vì thế hắn lần thứ hai tung một đại bom:

- Trong quá trình trợ giúp Thân Quốc sẽ căn cứ vào biểu hiện của các ngươi, sau đó sẽ luận công ban thưởng. Sau khi xây dựng thành trì mới sẽ dựa theo công lao để phân phối chức quan, đồng thời trao tặng ba chức vị Bá tước.

Ồ, Bá tước...

Cái... cái gì... Bá tước?

Mọi người không kịp phản ứng lại. Luận công ban thưởng, trao tặng Bá tước...

Sau thời gian ngắn ngủi, các vị Trại chủ đều điên cuồng.

Luận công ban thưởng là thưởng cho ai? Vị trí Bá tước là trao tặng cho ai?

Rất rõ ràng, chính là chọn ra từ các Trại chủ.

Chỉ cần nỗ lực một chút, còn không phải liền có thể đạt được?

Chức quan và tước vị đều mang ý nghĩa trở thành quý tộc, có thể quang minh chính đại hưởng thụ vinh quang do cái địa vị này mang đến, có thể sử dụng đặc quyền một cách hợp pháp, nháy mắt liền trở thành người trên người.

Đây không phải là thứ mà một tiểu trại chủ bên trong núi có thể so sánh được.

Trong nháy mắt, hơn 800 tên lưu phỉ đều kích động lên. Trại chủ uống rượu ăn thịt, thì đám tiểu lâu la bọn họ cũng có thể hưởng đến chút xương chứ?

Không nói đến chức quan gì, dù chỉ làm một Tiểu Lại vô tích sự, vậy cũng coi như ăn cơm quan gia.

Lần này nghi ngờ trong lòng mọi người đều hoàn toàn biến mất, chỉ từ điểm này liền có thể thấy được Hoàng Đế Thương Quốc là thực tâm thực lòng. Dù sao cũng chỉ là đối phó với một đám lưu phỉ không có sức phản kháng, không cần thiết phải biên ra một vở kịch như vậy.

Theo như nhu cầu mà thôi!

- Như thế nào, các ngươi suy nghĩ kỹ chưa?

Dương Mộc nhàn nhạt hỏi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, gật đầu thật mạnh, không ngừng cuống quýt quỳ xuống đất khấu tạ thiên ân của Hoàng Đế. Đãi ngộ như thế, đừng nói là phối hợp với Hoàng Đế bệ hạ trợ giúp Thân Quốc, bảo họ trực tiếp đi lên chiến trường chém giết cũng có thể.

Trong lúc nhất thời mọi người đều có một loại ảo giác, Hoàng đế Thương Quốc không phải đến để diệt cướp, mà là trời cao phái tới giúp mọi người.

Đối với biểu hiện này của đám lưu phỉ, Dương Mộc đều thấy rõ, cũng nằm trong dự liệu của hắn.

Dù sao đây cũng là lợi ích chân thật, nhất là ba cái vị trí Bá tước kia đủ để toàn bộ Trại chủ tim đập thình thịch.

Làm lưu phỉ, tuy rằng luôn mắng quý tộc, mỗi khi nhắc tới đều là một bộ nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng ai cũng có tâm tư làm quý tộc cả.

Giống như một người nghèo, cả ngày đi mắng chửi người có tiền không có đạo đức. Thế nhưng ở sau lưng, lại càng khát vọng trở thành người có tiền hơn bất cứ ai.

Đây chính là tình huống hiện tại của các đại trại ở sơn mạch Lưu Phỉ. Dùng võ lực để giải quyết thì cần rất nhiều thời gian, thế nhưng dùng lợi ích để buộc chặt chẳng khác nào đi đường mà không mất sức vậy.

“Cao hứng đi, cười đi, lập tức sẽ hiểu được cái giá mà các ngươi phải trả!” Dương Mộc nói thầm ở trong lòng.

- ------------------------
Bình Luận (0)
Comment