Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 43

Cuối cùng đám lưu phỉ vẫn không thể chống cự lại được mê hoặc lớn như vậy, ý muốn hoàn lương còn vội vàng hơn so với Dương Mộc. Giống hệt như mấy thiếu nữ bị trượt chân vào hang ổ, đột nhiên được mấy chú cảnh sát giải cứu vậy.

Dương Mộc vốn dự định thả toàn bộ những người này về. Nhưng được Vệ Trung Toàn nhắc nhở, cuối cùng quyết định lưu lại những nhân vật quan trọng bên trong mỗi trại. Sắp xếp một chút hơn bảy trăm người còn lại cùng đi tiêu diệt bốn trại kia, sau đó sẽ chạy tới hội hợp, tạo thành một đội sáu ngàn người.

Dương Mộc tin chắc một điều. Hắc ăn hắc, khẳng định có lợi hơn nhiều so với việc vây quét chính diện.

Đám binh sĩ dù bận rộn đến tận đêm khuya vẫn đồng tâm hiệp lực giải quyết sạch sẽ chuyện của Kim Đao trại, thu hồi chiến lợi phẩm, sau đó thống kê công lao của từng binh sĩ rồi phân chia điểm xuống.

Luận công ban thưởng vốn là để sau khi chiến sự kết thúc mới làm. Thế nhưng vì khích lệ sĩ khí, cũng vì để cho mấy người trong sơn trại kia xem, Dương Mộc liền hạ lệnh tính toán mấy điểm đơn giản trước.

Vừa mới tính toán đã trực tiếp sinh ra ba mươi bình dân hai sao, hai bình dân ba sao.....

Trời ạ, đây mới chỉ là tiêu diệt một đám thổ phỉ thôi đó.....

Nhất thời cả doanh trại đều xôn xao, đám binh sĩ đều thét lên, cả người đều hưng phấn và kích động, chạy đi rêu rao khắp nơi. Chỉ có chút điểm nhưng cũng khiến bọn họ vui mừng không thôi, âm thầm thề sẽ cố gắng.

- Nghe nói không, Lý Cẩu Đản của thôn ta đã thăng cấp thành bình dân hai sao.

- Con mẹ nó, ngày hôm qua vẫn còn cùng chúng ta ăn cơm vậy mà đã vô thanh vô tức giết được hai tên lưu phỉ, vận khí đúng là quá tốt.

- Đây không phải là vận khí. Lý Cẩu Đản lúc còn ở trong thôn được gọi là Nhị Lăng Tử, không nghĩ tới người ngốc có phúc của người ngốc, biết xông lên phía trước kiếm món lời lớn, còn lúc chúng ta xông lên thì lưu phỉ đều đã bị giết sạch.

- Hừ, đây cũng không tính là gì! Bên Thiên nhân đội thứ nhất của chúng ta có người được lên cấp bình dân ba sao đấy, sau khi về chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp mười dặm tám hương.

- Ồ, bên kia không phải là đội cung tiễn thủ sao, bọn họ hưng phấn cái gì vậy, cũng không nghe nói là có người lên cấp.

- Mọi người đều không nghe nói à? Vừa nãy thư lại nói rồi, lần này mỗi người của đội cung tiễn thủ đều được một trăm điểm. Ài, cũng trách ta chỉ núp sau không dám xông lên, lần này thiệt thòi lớn rồi. Ngày mai nếu như đánh trận tiếp, ta nhất định sẽ xông lên trước đầu tiên, tránh lại bị người khác đoạt.

- Ha ha, đi ăn cơm thôi. Ngửi thấy mùi không, nghe nói Kim Đao trại có mười mấy con lợn chết đuối được lấy làm thức ăn, tối hôm nay nhất định được ăn một bữa thật no.

Mấy binh sĩ đồng hương hàn huyên một lúc, sau đó toàn bộ đều hùng hục chạy về nơi đóng quân.

Một màn như vậy đều đồng loạt phát sinh khắp doanh trại.

Đặc biệt là binh sĩ được thăng cấp, hầu như mỗi người đều bị bao vây chúc mừng, cầu lấy chút kinh nghiệm, hệt như "chúng tinh củng nguyệt" vậy. Liếc mắt nhìn sang một chút, mấy tên mặt mày hồng hào kia nhất định chính là binh sĩ vừa được thăng cấp.

Điều này cũng khó trách. Từ khi chế độ công huân tước được ban bố cho tới nay, đây là nhóm người đầu tiên được lợi, tương đương với người thứ nhất dám ăn cua. Sau khi thành công tất nhiên sẽ được hoan nghênh vây quanh.

Dựa theo chế độ khen thưởng thì những binh sĩ này sau khi trở về sẽ được nhận một bút bạc, còn có tư cách nhận được từ một đến ba mẫu ruộng. Dù có là người nghèo rớt mồng tơi thì sau khi trở về cũng có thể trải qua cuộc sống ấm no, những người đàn ông lớn tuổi độc thân không cưới được vợ cũng sẽ nghênh đón mùa xuân. Sau khi tin tức này truyền đi, các bà mối quanh thôn nhất định sẽ đạp cửa mà tới.

Hơn nữa sau trận chiến này, bọn họ tuyệt đối sẽ trở thành nòng cốt trong quân đội, khi đề bạt nhất định sẽ ưu tiên cân nhắc bọn họ trước.

Không ngoài dự đoán, phần lớn binh sĩ được thăng cấp đều thuộc Thiên Nhân Đội thứ nhất, trong đó bao gồm cả mấy binh sĩ thăng cấp lên bình dân ba sao. Bọn họ là những người đầu tiên xông vào bên trong sơn cốc kia, tuy rằng bị tổn thất lớn nhất nhưng giết địch cũng là nhiều nhất.

Mặt khác, trong quân còn ban bố thêm một cái quân lệnh. Phàm là binh sĩ tử trận ở lần diệt cướp này thì thân nhân của bọn họ sẽ nhận được một bút tiền an ủi, tùy theo chức vị của mỗi người.

Mười lượng bạc đến trăm lạng bạc ròng không giống nhau, đồng thời một nửa điểm của từng người sẽ được chuyển cho thân nhân của bọn họ.

Binh sĩ biết được tin tức này đều nhiệt huyết sôi trào.

Xông lên phía trước có thể được ban thưởng công huân, lại còn không có nỗi lo về sau.

Quá tri kỷ!

Phải biết, lúc đánh trận trong quá khứ thì người lập công cũng chỉ có thể được các tướng quân tán thưởng vài câu, có chút cơ hội thay thế hoặc bổ sung vào các chức quan, nếu có thể làm một tiểu quan quân đã là rất tốt rồi. Có thể nói nguy hiểm và lợi ích hoàn toàn không ngang nhau, huống hồ khi lên cấp quan quân còn phải xem mặt của các Tướng quân. Nếu như bị Tướng quân ghét bỏ, dù cho dũng mãnh, ngao cả đời cũng chỉ là một tên lính quèn.

Hiện tại, hoàn toàn khác nhau.

Lập công lao thì tất cả đều sẽ đổi thành điểm, không chỉ có công bằng, còn có thể được nhiều chỗ tốt thực tế hơn, khiến người ta tràn ngập hi vọng.

Đêm đó rất nhiều người đều không ngủ, đếm lấy điểm của chính mình, âm thầm nắm chặt nắm đấm —— Lần sau, lần sau nhất định phải xông lên đầu tiên, giết thật nhiều kẻ địch, thu được thật nhiều điểm.

Đồng dạng, mười ba Trại chủ cũng trắng đêm khó ngủ, bọn họ tận mắt chứng kiến việc phân chia điểm, bị chấn động đến tột đỉnh. Đồng thời trong lòng cũng mơ hồ chờ mong —— Cuối cùng ai sẽ được ba cái chức vị Bá tước mà bệ hạ đã hứa đây?

Không thể không nói, này một làn sóng lung lạc lòng người này xác thực rất hữu dụng. Sáng sớm ngày thứ hai, binh sĩ đều giống như được uống thuốc kích thích, không ngừng giục đầu bếp làm bữa sáng, muốn ra tiền tuyến sớm một chút.

Tựa hồ thứ mà bọn họ sắp đối diện không phải chiến trường, mà là một con đường thăng quan phát tài rộng thênh thang.

Được mười ba Trại chủ dẫn đường qua mười tám trại. Trên đường dừng tại Lục Giác trại và Thái Bình trại nghỉ ngơi một đêm, hai ngày sau đại quân rốt cuộc đến biên giới của Thân Quốc.

Không, hiện tại phải nói là biên giới của Trịnh Quốc.

Mệnh lệnh thám báo đi đến thôn trang gần đó tìm hiểu một phen mới biết rằng, mấy ngày nay Thân Quốc đã mất đi bốn tòa thành trì.

Tuy trên mặt Dương Mộc không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại lấy làm kinh hãi.

May mà Hoàng Thành của Thân Quốc, cũng chính là Thân Thành vẫn chưa bị công phá, nếu không chuyến đi này của hắn vô ích rồi.

- Mang địa đồ Thân Quốc tới đây.

Dương Mộc phân phó.

Thư lại đi theo lấy địa đồ ra. Đây là một phần bản đồ rất tỉ mỉ mà sứ thần Thân Quốc giao cho hắn, bao gồm cả các con đường ở nông thôn đều được đánh dấu rất rõ ràng, đây là vì muốn quân đội Thương Quốc tới tiếp viện nhanh hơn.

Địa đồ bày ra ở trên bàn, Dương Mộc đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, ánh mắt nhìn về phía bản đồ trên bàn.

Lấy Thân Thành làm đường ranh giới, phía Bắc phân ra ba tòa thành trì, phân biệt là Bình Hương thành, Sơn Tuyền thành, An La thành. Phía Nam thì có một tòa thành trì đã luân hãm tên là Khương Sơn thành.

Quân đội Thương Quốc hiện nay ở vào phía Bắc Thân Thành, chính là An La thành.

Đối với việc ba tòa thành trì ở phía Bắc Thân Quốc bị đánh chiếm, Dương Mộc cũng không ngoài ý muốn. Thế nhưng Khương Sơn thành mà bị chiếm thì rất nghiêm trọng.

Đây chẳng khác nào đang chặt đứt đường lui của quân thần Thân Quốc cả, đồng thời cũng ngăn tiếp viện của Thương Quốc ở phía Bắc. Nếu như quân đội Thương Quốc dựa theo con đường bình thường mà đi, như vậy sẽ trực tiếp bị chặn ở Khương Sơn thành, tiến thoái lưỡng nan.

Tình thế bây giờ rất ác liệt, xem ra Trịnh Quốc rất có thể đã biết được tin tức Thương Quốc đang gấp rút tiếp viện, do đó cố ý đánh hạ Khương Sơn thành, gia tăng áp bách đối với Thân Thành.

Đúng lúc này thám báo lần thứ hai truyền đến tin tức, ở bên ngoài thôn mười dặm, phát hiện tung tích của địch nhân.

Đó là một nhánh Bách nhân đội, đi ngang qua thôn trang, đang cướp đoạt tài vật của từng nhà, cướp đốt giết hiếp, thậm chí trên rất nhiều trường mâu máu vẫn còn chưa khô.

Tất nhiên nếu hai bên đã phát hiện sự tồn tại của đối phương thì một trận ác chiến là không thể tránh khỏi.

- --------------------------
Bình Luận (0)
Comment