Sắc trời dần tối, Nam Cung Kiệt đi ra ngoài đã mấy canh giờ còn chưa trở lại. Phong Ngâm lo lắng an nguy của y lại chỉ có thể lẳng lặng chờ, …vô lực làm bất cứ chuyện gì.
-“Thắng y, Thiếu chủ có nói đi nơi nào không?”_Phong Ngâm nghi ngờ hỏi thắng y canh giữ ở bên giường.
Thắng y cúi đầu nói_: “Thiếu chủ chỉ phân phó thắng y đến đây hầu hạ Phong Đại hộ pháp”_nhỏ giọng nói thêm một câu_: “Thiếu chủ cát nhân thiên tướng*, Phong Đại hộ pháp không cần phải lo lắng.”
*cát nhân thiên tướng: ý là người tốt được phù hộ-“Thiếu chủ đã nói, từ nay về sau nếu người tiếp quản Huyền Minh giáo, tuyệt đối không lập đệ nhất hộ pháp. Phong Ngâm là duy nhất của người”_Thắng y hai tròng mắt trong suốt, giọng nói bình thản nhưng gợi ra kinh hoảng.
Phong Ngâm nghe vậy ngẩn người, đem mặt hướng sang một bên, một hồi lâu mới hỏi lại_: “Y….sao lại nói như vậy…”
Thắng y khẽ mỉm cười_: “Thiếu chủ vì Phong hộ pháp mới tự tay may bộ y phục kia, có kể qua chút ít chuyện của hai người.”
Phong Ngâm than nhẹ một tiếng, quay đầu nói_: “Ta muốn đi ra ngoài một chút”_Nói xong liền lấy một tay ôm bụng, một tay chống vào mép giường, thắng y nhanh chóng đi qua đỡ người.
Đi tới cửa chỉ cần mấy bước, Phong Ngâm thế nhưng không khỏi một thân toàn mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt. Thật vất vả mới đi tới bên cạnh bàn đá ở trong sân viện, Phong Ngâm cơ hồ mệt lã nằm úp sấp trên bàn, sau lưng dồn dập một chỗ.
Thắng y đứng ở bên vừa vỗ lưng cho Phong Ngâm, vừa lo lắng hỏi_: “Có muốn tìm Sở đại phu đến đây không?”
Phong Ngâm lắc đầu, hơi dừng lại rồi mới thở mấy hơi, đối với thắng y cười nói_: “Ta muốn tự mình ngồi nghỉ một lát”_Nhìn thắng y bộ dạng không yên lòng Phong Ngâm lại nói_: “Có chuyện gì, ta sẽ gọi ngươi”.
Thắng y suy nghĩ một chút, gật đầu liền xoay người lui đi.
Phong Ngâm khẽ nhíu mày, nhẹ tay vuốt ve bụng. Hai tiểu gia khỏa tựa hồ bất mãn phụ thân không để ý đến thân thể mà chạy loạn, ở bên trong trừng phạt vừa đá vừa đánh.
Máy thai đối với Phong Ngâm mà nói chính là hành hạ biến tướng, tim Phong Ngâm một lúc lại đập nhanh cũng là vì máy thai mà ra. Mặc dù như thế, Phong Ngâm vẫn lòng tràn đầy vui sướng cảm nhận sự tồn tại của đứa nhỏ. Hắn còn lưu lại một chút hy vọng cuối cùng, đó là có thể nhìn thấy đứa nhỏ bình an ra đời.
Phong Ngâm cúi đầu, nhẹ tay ôm lấy bụng, khóe miệng câu lên nụ cười trìu mến.
-“Phong!”
Phong Ngâm ngơ ngẩn, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Nam Cung Kiệt đã vọt tới trước mặt mình.
Nam Cung Kiệt cầm đồ trên tay ném xuống đất, lo lắng ôm Phong Ngâm vào ngực, sắc mặt hờn giận_: “Ngươi sao lại đi ra một mình như vậy? Thắng y đi đâu rồi?”
Phong Ngâm vỗ vỗ lưng Nam Cung Kiệt, nói_: “ Là ta kiên trì muốn đi một mình một chút, không nên trách nàng”
Nhờ ánh trăng, Nam Cung Kiệt nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Phong Ngâm, đau lòng hôn khóe mắt hắn, ôn nhu nói_: “
Vào đi thôi, ban đêm gió lớn”
Phong Ngâm “ừ” một tiếng, cúi đầu nhìn một đống y phục gì đó trên mặt đất, hỏi_: “Đây là….”
Nam Cung Kiệt hơi cười không nói, ôm lấy Phong Ngâm đi vào Phù Nguyệt các.
Thắng y bình tĩnh đứng ở trước cửa, Nam Cung Kiệt liền nhàn nhạt phân phó một câu_: “Đem bồn nước tới đây” Nàng nhận lênh “ vâng” liền vội vã lui ra.
Nam Cung Kiệt đem Phong Ngâm đặt lên giường, ôm lấy mặt hắn hôn mấy cái rồi liền cười chạy ra ngoài. Một lát sau lại vuốt ve bao đồ đi tới quỳ gối trước giường, đem bọc đồ ném vào bồn nước mà thắng y đem đến kia. Trong bồn lập tức thoát ra sương mù màu trắng.
Đây không phải là khối băng bình thường, mà là Huyền băng ngàn năm ở hồ lạnh Huyền Băng. Huyền Băng ngàn năm ngàn năm không đổi, dùng để giải nóng không thể tốt hơn. Chẳng qua là muốn lấy Huyền Băng cũng không phải là chuyện dễ, chỉ có “xoáy băng chưởng” mới có thể….
Phong Ngâm đột nhiên cầm lấy tay Nam Cung Kiệt kéo lại đây, nhìn thấy vết thương chồng chất phía trên, ngực phảng phất như bị búa tạ đập vào, tiếp theo cầm cổ ta lên bắt mạch cho y, nước mắt lại không cách nào khống chế mà rơi xuống.
-“Phế đi một nửa công lực của chính mình chính là vì thứ băng này?”_Phong Ngâm nước mắt mơ hồ nhìn Nam Cung Kiệt. Hắn biết mình rất hèn yếu, hắn không chịu nổi quá nhiều xúc động. Hắn đã bị Nam Cung Kiệt làm cho đến thở không nổi.
Nam Cung Kiệt nhất thời luống cuống chân tay. Hai tay bị Phong Ngâm cầm lấy, y liền dùng sức ngưởng mặt hôn lên nước mắt trên mặt Phong Ngâm.
Phong Ngâm cắn môi khóc, âm thanh ẩn nhẫn nghẹn ngào từ răng tràn ra. Phòng thủ nhiều ngày trong cái hôn của Nam Cung Kiệt từ từ sụp đổ, thân thể của hắn, tim của hắn đều đã không còn chỗ để trốn tránh.
Nam Cung Kiệt không biết làm sao Phong Ngâm vẫn nhắm mắt, bối rối an ủi Phong Ngâm_: “Không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì mà…..”
Phong Ngâm cúi đầu thởi dài một hơi, kéo lấy tay Nam Cung Kiệt, đôi môi hôn lên lòng bàn tay y, nhắm mắt hỏi_: “Có đau hay không?”
Nam Cung Kiệt đang muốn lắc đầu nói không, ôn nhu của Phong Ngâm đã rơi xuống lòng bàn tay, đầu ngón tay, mu bàn tay đến nơi có vết thương trải rộng kia, từng điểm từng nơi đều thành tâm hôn xuống.
-“Không đau….”_Thanh âm Nam Cung Kiệt nghẹn ngào, hai tay ôm lấy mặt Phong Ngâm ngẩng đầu hôn lên môi hắn_: “Một chút cũng không đau….”
Hai người điên cuồng mà quấn giao chung một chỗ, ý thức hỗn độn, cả người vây hãm.
Hắn không thể rời bỏ Nam Cung Kiệt, cho dù đến cuối cùng đều khiến cả hai đau thương nhưng hắn vẫn không nỡ từ bỏ.
Muốn sống cho thật tốt, muốn dùng sinh mệnh còn lại để thương y, muốn cho y hạnh phúc.
Đây là ý muốn cuối cùng của Phong Ngâm.