Qua mấy ngày, Phong Ngâm đã không thể xuống giường được, Nam Cung Kiệt ngày đêm cẩn thận chiếu cố hắn.
Đối mặt với Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm, Sở Tương Tích vô cùng tự trách. Gã vắt hết tâm tư cùng với thuốc bổ cũng không tạo nên được nửa điểm tác dụng. Phong Ngâm ngày một tiếp tục tiều tụy, gã không cứu được Phong Ngâm.
Phong Ngâm đoán được tâm tư của Sở Tương Tích, hắn nói cho Sở Tương Tích bốn chữ “sinh tử tùy mạng”. Đáng tiếc không phải mỗi người đều rộng rãi như hắn, Sở Tương Tích nghĩ không thấu.
Nam Cung Kiệt cũng nghĩ không thông, nhưng y không có biểu hiện ra cái gì mà tình cảm biệt ly, vẫn ngày ngày ôm Phong Ngâm suy yếu ở viện tử phơi nắng như cũ, vẫn cười đến hạnh phúc mà ấm áp như cũ.
Phong Ngâm, Sở Tương Tích, Nam Cung Huyền, Nhan Ca, thậm chí là thắng y, mỗi người đều biết tính toán của Nam Cung Kiệt nhưng không ai nói toạc ra. Tất cả đều yên lặng, sinh sinh tử tử, chẳng qua là “số mệnh định trước”.
Cuộc sống như thế trôi qua một ngày chính là một ngày, Phong Ngâm không suy nghĩ thêm đứa nhỏ có thể sống sót hay không. Hắn chẳng qua lẳng lặng yên lặng tựa vào trong ngực Nam Cung Kiệt. Vì thế ngày thường đều cảm ơn lòng bạn đời như thế. Vì thế mỗi ngày mở mắt thấy Nam Cung Kiệt mà may mắn, hắn không muốn cưỡng cầu thêm gì nữa.
-“Kiệt….”_Phong Ngâm thoải mái mà ỷ lại vào Nam Cung Kiệt, híp mắt nhìn thấy bóng dáng ánh mặt trời loang lỗ qua các tàn lá.
-“Hả?”_Môi Nam Cung Kiệt ở bên tai Phong Ngâm nhẹ nhàng hôn, thanh âm trầm thấp vô cùng từ tính.
Phong Ngâm kéo lấy tay Nam Cung Kiệt đặt lên trên bụng mình vẽ vài vòng, hồi lâu mới nói_: “Tên……”
Nam Cung Kiệt ngừng một chút, khẽ cười nói_: “ Ngươi làm chủ, tất cả đều nghe theo ngươi!”
-“Ngươi không vì tụi nhỏ nghĩ tên sao?”_Phong Ngâm quay đầu hỏi Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt mổ nhẹ môi Phong Ngâm, gật đầu nói_: “Có!”
Phong Ngâm mỉm cười nói_: “Ngươi nói trước đi!”.
Nam Cung Kiệt ôm lấy mặt Phong Ngâm, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt hắn, đôi môi khẽ động nói ra bốn chữ.
Phong Ngâm khiếp sợ mở to hai mắt, khẽ mở môi nói không nên lời, khó có thể giữ vững nhúi đầu vào lồng ngực Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt ôm lấy hắn, ôn nhu hỏi _: “Xảy ra chuyện gì? Ta lấy tên không được tốt?”
Một lúc sau, Phong Ngâm mới buồn bực lên tiếng nói_: “Ngươi có tin không, ta và ngươi đều nghĩ giống nhau”.
Nam Cung Kiệt đầu tiên kinh ngạc, sau đó cười hôn Phong Ngâm, trầm giọng nói_: “Ta tin”
Bả vai Phong Ngâm không chút tự giác run rẩy, Nam Cung Kiệt trấn an vỗ nhẹ lưng hắn.
Sở Tương Tích bưng thuốc đến lẳng lặng đứng chỗ ngả rẽ hành lang, dùng góc áo lau nước mắt, xoay người bỏ đi.
Trở lại đình tạ, Sở Tương Tích không nói một một tiếng đem sách thuốc lật ra. Đầu ngón tay run rẩy mở từng tờ từng tờ, một chữ cũng không phù hợp với lời nói trên.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đến nửa đêm, Sở Tương Tích không có một khắc yên tĩnh. Gã không tin kết quả như thế. Dù cho thế nào, gã cũng không tiếp nhận bốn chữ sinh tử tùy mạng như thế.
Trên mặt đất lung tung vung vãi từng quyển từng quyển sách thuốc hoặc mỏng hoặc dày hoặc mới hoặc cũ. Sở Tương Tích rối bù ngồi xếp bằng ở trong đống sách, hai mắt vô thần lẩm bẩm tự nói.
Lần cuối cùng một chút hy vọng bị thực tế dập tắt, “chơi” như thế này Sở Tương Tích cũng sẽ hỏng mất.
-“Phế vật! Phế vật!”_Sở Tương Tích cầm sách trên mặt đất lên, điên cuồng mà xé rách, hai mắt đỏ bừng đem sách đã làm bạn hơn nửa đời người với mình mà xé thành mảnh nhỏ.
-“Đồ vô dụng!”_Sở Tương Tích đứng lên, nghiến răng nghiến lợi dùng chân đá văng những quyển sách không còn nguyên vẹn kia, sau đó giơ tay tát mình một cái, tuyệt vọng lẩm bẩm_: “Cũng là đồ vô dụng…..”
-“Vì sao còn chưa đến tìm ta?”-Âm thanh trong suốt như từ nơi xa xôi truyền đến, linh hoạt kỳ ảo mờ mịt hướng ra bốn phía.
Sở Tương Tích ngẩng đầu nhìn trong nhà cùng ngoài cửa, ngoại trừ tiếng gió thổi “vù vù” qua đại sảnh, cũng không được nửa tiếng chân người, cũng không nhìn thấy tới nửa hình ảnh của người nào.
Sở Tương Tích không khỏi co rúm lại một chút. Mặc dù gã không phải là đồ chết nhát, nhưng thấy quỷ lại là lần đầu tiên, hơn nữa quỷ kia còn nói ra những lời như vậy…
-“Ngươi…ngươi là ai…?”_Thanh âm của Sở Tương Tích cũng đang run rẩy, lông tơ toàn thân dựng lên, run rẩy thối lui đến cạnh cửa
Chỉ nghe thấy “Qủy” kia nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thanh âm trở nên chân thật_: “Ta ở chỗ này”.
Thanh âm rõ ràng đột nhiên vang ở bên tai, còn mang theo một cỗ hơi thở ấm áp lướt qua, Sở Tương Tích nhất thời hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi ngay dưới đất, ngay cả khí lực kêu cứu mạng cũng không có.
Sở Tương Tích lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn một thân áo đen trước mặt, người nọ đội mũ choàng, lấy lụa đen che mặt, lắp bắp nói_: “Tiêu, Tiêu…Tiêu……”
-“Tiêu Hà Thần”_Người nọ đưa tay ra, thanh âm trong trẻo lạnh lùng_: “Tại hạ, chính là ngày đó được cứu – Tiêu Hà Thần”.