Bất Tử Nhãn

Chương 172 - Giới Hạn Của Nhu Quyền

Lương Cẩu thú trảo đau đớn nắm chặt lại, ánh mắt huyết hồng sáng rực nguy hiểm, thè cái lưỡi đỏ lòm liếm hàm răng sắc nhọn, chửi lớn

“ Đậu móa nó, loại nai con như cưng sinh ra mục đích chỉ là để cho loài thú săn mồi như anh xơi thịt, không hơn không kém.

Cưng đừng tưởng phế được một cánh tay của anh mà nghĩ thắng rồi à, há há, cưng còn non lắm!”

Nói rồi Lương Cẩu thân chuyển một cái xuất hiện bên cạnh cái xác tên dong binh lúc nãy, nhanh chóng xé lấy một cánh tay đưa lên mồm, điên cuồng nhai nuốt, kể cả xương cốt bên trong cũng bị hắn nghiền nát trôi hết xuống bụng.

Tiếp theo cánh tay là thân hình, nội tạng và cả cái đầu cũng đều bị Lương Cẩu xơi tái gọn gàng trong chưa đầy mười giây, hắn như là một con da thú, mồm dính đầy máu tươi rơi vãi tí tách đang thưởng thức bữa ăn ngon lành, hắn ăn chính là thịt đồng loại.

Ngọc Phong đứng đằng xa thu hết tất cả vào mắt cũng không nhịn được mà nhíu chặt mày, giết người thì hắn đã thấy nhiều mà chính bản thân hắn cũng giết không ít người, nhưng cái thể loại ăn thịt người như tên biến thái trước mắt này thì là lần đâu tiên hắn được thấy. Tên này thật sự đã hoàn toàn mất đi bản chất cuối cùng của nhân loại.

Tuy kinh tởm là vậy, hành động ăn thịt gớm ghiếc kinh khủng kia không phải là việc vô nghĩa, Ngọc Phong có thể cảm nhận rõ ràng sau khi ăn hết cái xác kia, khí tức của Lương Cẩu lại mạnh mẽ hơn một bậc, khí huyết căn cứng tràng đầy, nhất là vị trí bàn tay bị hắn dùng một đòn Nhu Quyền Kích Xung phế đi lúc trước hình như cũng đã khôi phục lại như cũ, hơn nữa còn cường đại hơn không ít.

Kiểu sức mạnh này, gần như đã sánh ngang với Cửu Tinh Khí Tông rồi, uy thế cực kỳ nguy hiểm.

Lương Cẩu thè cái lưỡi đỏ lòm ra liếm máu trên khóe miệng, hai cánh tay nắm chặt cảm thụ luồng sức mạnh đang trào dân mãnh liệt trong cơ thể, sản khoái ha ha cười lớn

“ Cưng thấy sao? Kinh dị lắm đúng không? Rồi không lâu nữa đâu, cưng sẽ nếm trải cảm giác bị anh ăn sống từ từ, từng chút một, khà khà! Cực Tốc Lang Trảo!”

Nói rồi Lương Cẩu liền lao nhanh lên, tốc độ di động cao đến nổi chỉ để lại duy nhất một tàn ảnh mơ hồ tại vị trí đứng, thoáng cái xuất hiên trước mặt Ngọc Phong. Thú trảo to lớn được bao bọc bên trong linh khí bạo ngược màu đồng, kèm theo lực gia tốc cực mạnh phá không mà đến.

Một trảo này mạnh đến nổi không còn tiếng xé gió vun vút bèn nhọn mà là từng âm thanh tí tách rung động do không khí bị dồn nén quá mức đến phát nổ, một chiêu này nếu đánh trúng không chết cũng trọng thương.

Ngọc Phong thấy Lương Cẩu một trảo uy thế cực đại lao đến, ánh mắt mở lớn dõi theo từng chuyển động của thú trảo, không chút chần chừ chân liền đạp Vô Âm Bát Bộ lướt qua một bên hoàn mĩ né tránh ma trảo trong gang tất.

Lương Cẩu một trảo thất bại đánh thẳng xuống đất liền gây ra một tiếng nổ kinh thiên kéo theo hàng loạt vết nứt chằng chịt khắp nơi, sau đó cả mặt đất liền đổ xập, tan vỡ thành từng khối nhỏ.

Bất quá đòn tấn công này của hắn đâu phải chỉ có một trảo liền chấm dứt, đôi mắt dã thú của Lương Cẩu sáng lên huyết quang lập lòe khóa chặt bóng hình của Ngọc Phong, hai châm dẫm mạnh mặt đất đổ nát lần nữa cực tốc lao lên, từng trảo, từng trảo uy lực mạnh mẽ liên tiếp tung ra.

Ngọc Phong đối với sự đuổi giết không ngừng của Lương Cẩu thì vừa triển khai Vô Âm Bát Bộ nghiên trái lướt phải tránh né vừa dùng Nhu Quyền hoàn mĩ chặn đòn.

Đương nhiên Ngọc Phong cũng không phải chỉ muốn bị động phòng thủ, chỉ là hắn đang muốn tìm sơ hở trong lối đánh của đối thủ mà phản công. Hiện nay Lương Cẩu đang thế tiến hung mãnh, nếu hắn cứ đơn giản mà phản công sẽ lập tức lâm vào bất lợi.

Nhưng chính vì như thế, Lương Cẩu lại tưởng rằng Ngọc Phong đã vô phương thất sách, thú trảo đánh ra cành lúc càng mạnh hơn, càng dồn dập hơn, ánh mắt háu đói đỏ rực nhìn Ngọc Phong chòng chọc. Hắn thật sự là rất...rất muốn ‘thịt’ Ngọc Phong ngay bây giờ, cơn thèm khát mùi vị thịt tươi đã lên đến đỉnh điểm.

Sau một lúc lâu, cuối cùng Ngọc Phong cũng nắm bắt được sơ hở của Lương Cẩu, ánh mắt hiện lên tia sáng sắc lạnh kèm theo chút ít sát khí mờ hồ tỏa ra, cơ thể thoáng một cái lùi về phía sau một khoảng cách lớn, đồng thơi hai tay kết ấn nhanh như gió, khẻ quát

“ Gia Trọng Cụ Thuật, Hắc Lực Quyền!”

Ngay lập tức từ hai bàn tay Ngọc Phong lóe lên quang mang hắc sắc, sau tó từng đường vân màu đen bắt đầu lan tràng khắp nơi. Tuy nhiên lần này những đường hắc tuyến này không còn bao bọc song kiếm của hắn nữa mà là bao phủ hoàn toàn hai cánh tay trong một màu đen u tối, mạnh mẽ mà quỷ dị.

Sau khi cường hóa hai cánh tay bằng Gia Trọng Cụ Thuật, Ngọc Phong lập tức tụ lực vào chân dẫm mạnh mặt đất lao thẳng vào Lương Cẩu đang vung trảo tiến đến, sức mạnh hơn hai mươi tấn hoàn toàn bộc phát

“ Nhu Quyền Kích Xung!”

“ Tuyệt Mạch Chỉ!”

“ Thập Nhị Tuyệt Mạch!”

Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng !

Cả hai trực tiếp lao thẳng vào nhau, quyền đối trảo, lực phá lực kéo theo hàng loạt âm thanh rền vang chấn động không dứt trong không gian. Cả mảnh rừng cứ thế từng chút, từng chút một bị sóng xung kích ghiền nát thành mảnh nhỏ, loạn thất bát tao.

Cách nơi giao phong khuynh đảo của Ngọc Phong và Lương Cẩu không xa, bảy người vest đen cuối cùng cũng giết chết tên dong binh cuối cùng, bắt đầu tản ra xung quanh tạo thành vòng tròn bao vây Ngọc Phong và Lương Cẩu ở phía trong.

Trừ Z 21 vẫn thong dong bình tĩnh ra ra, sáu người còn lại nhìn trận chiến kịch liệt không cân sức của Ngọc Phong mà nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt trố lên kinh ngạc gần như muốn văng ra ngoài.

Cái tên hóa thú kia khí tức tỏa ra đúng là Bát Tinh Khí Tông hàng thật gia thật, hơn nữa còn là loại Bát Tinh Khí Tông cực mạnh, gần như là tiếp cập đẳng cấp Cửu Tinh Khí Tông rồi. Còn cô gái mặt đen(thui) kia cho dù nhìn thế nào thì cũng chỉ có khí tức Tứ Tinh Khí Hồn mà thôi, mặc dù linh khí của nàng cực kỳ nồng đậm và mạnh mẽ nhưng Tứ Tinh Khí Hồn vẫn là Tứ Tinh Khí Hồn.

Nếu là bình thường, một Bát Tinh Khí Tông chỉ cần vả một cái thì Cửu Tinh Khí Hồn cũng lập tức chết không kịp ngáp chứ đừng nói đến Tứ Tinh Khí Hồn nhỏ yếu.

Thế mà lúc này đây, nàng lại lấy tu vi Tứ Tinh Khí Hồn đánh cường công 1 vs 1 với một Bát Tinh Khí Tông đỉnh cao mà hoàng toàn không rơi vào hạ phong, thật sự là ở thế cân bằng ngang ngửa.

Nếu muốn giết chết tên hóa thú gớm ghiếc kia thì sáu người bọn họ gộp sức lại vẫn có thể làm được dễ dàng. Nhưng nếu nói bất kỳ ai trong bọn hắn đứng ra đấu 1 vs 1 với tên người không ra người, chó không ra chó kia thì đích xác là hoàn toàn không có một chút cơ hội nào. Mà nếu có người đủ sức ra tay thì cũng chỉ có thể là sếp.

Nhưng cô gái này lại...!

Ngay lập tức thái độ nghi ngờ của sáu người đối với Ngọc Phong hoàn toàn không cáng mà bay, thay vào đó là sự sùng bái nồng nhiệt. Thử nghĩ xem có ai có thể dùng tu vi Tứ Tinh Khí Hồn đánh ngang cơ với Bát Tinh Khí Tông chứ, thiên tài thật sự là đây chứ đâu.

Hắc Báo dáng người to lớn đứng cạnh Z 21, ánh mắt rung động nhìn trận chiến không xa, thấp giọng hỏi

“ Sếp, cô nàng này đúng là mạnh thật, có phải sếp đã từng đánh với nàng ta rồi không?”

Z 21 ánh mắt một chút cũng không rời cuộc chiến kịch liệt, vẻ mặt vô cảm gật gật đầu

“ Ừ! Cách đây hai tháng, chỉ là nàng hiện nay hình như còn mạnh hơn trước nhiều a!”

Hồng Kê tuy rằng đôi mắt không rời cuộc chiến nhưng lỗ tai vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, tò mò hỏi

“ Vậy nàng ta so với xếp, ai mạnh hơn ai?”

“ Xem như ngang nhau đi”. Z 21 lạnh nhạt đáp, ánh mắt theo sát từng chuyển động của Ngọc Phong, dường như nhận ra một điều gì đó liền thoáng ngạc nhiên thầm nghĩ

‘ Sao nhìn thế đánh này có chút quen mắt nhỉ? Ta đã thấy ở đâu rồi kìa?’

Hồng Kê nghe sếp trả lời lại càng ngạc nhiên hơn, có chút khó tin hỏi tiếp

“ Là ngang nhau khi sếp dùng toàn bộ sức mạnh sao? Thật sự?”

Z 21 hiện vẫn đang lục loại trong đống kí ức của mình, thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng xem như đáp lời, ánh mắt hắn phía sau cặp kính râm nhìn Ngọc Phong càng lúc càng nhíu chặt

‘ Là trùng hợp hay thật sự là loại thuật khí đó? Mà nếu là thuật khí kia thì tại sao nó có thể lưu lạc ra bên ngoài được, hơn nữa lại xuất hiên trên người nàng? Hay thân phận nàng ta là một bí mật được thế lực đó luôn luôn che dấu? Có lẽ là như vậy, nếu là người ngoài làm sao có khả năng tu luyện thành công thuật khí đó được chứ!’

Cách đó không xa, Hồng Kê bị một tiếng ‘Ừ’ của Z 21 mà tầm thần gần như bùng nổ, sức mạnh tối đa của sếp đến đâu hắn đương nhiên là rõ nhất. Đối với xếp, một Bát Tinh Khí Tông như tên điên hóa thú trước mắt này còn không thấm vào đâu, thế mà cô gái gọi là Ngọc Hân này lại có thể đánh ngang tay với sếp khi ở trạng thái mạnh nhất. Cái quái gì vậy chứ? Hư cấu cmnr! Nàng ta éo phải là người nữa rồi.

Trong khi Hồng Kê còn trào lên ngộp xuống trong sự rung động khó tả thành lời, Kim Xà vẻ mặt lại hơi trầm trọng có phần lo lắng hướng Z 21 hỏi

“ Sếp, hay là chúng ta gia nhập vòng chiến giúp nàng nhanh chóng giết chết con chó kia luôn đi. Trận chiến của chúng ta đã kéo dài hơn nữa tiếng rồi.

Hơn nữa nhìn cuộc chiến này chắc phải mất thời gian không ngắn nữa, dù sao thì nàng ta cũng chỉ có thể đánh ngang sức với tên kia.

Nhưng mà nếu kéo dài nữa thì chúng ta thật sự sẽ mất đi lợi thế bất ngờ khi tập kích doanh trại đó.”

Z 21 bị câu nói của Kim Xà kéo ra khỏi dòng suy ngẩm về lại hiện thực, ánh mắt phức tạm nhìn bóng hình thước tha đang quần ẩu không xa, bình tĩnh nói. Thanh âm không mặn không nhạt, vẫn không nhìn ra cảm xúc như bình thường.

“ Không cần, sẽ không lâu nữa đâu!”

Trong vòng chiến, thế trận cân bằng người một trảo ta một quyền đã kéo dài gần mười phút vẫn không thể phân rõ thắng bại. Điều này đối với Ngọc Phong thì không sao, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, linh khí sung mãn liên tục đỡ đòn và phản đòn không biết mệt mỏi.

Bất quá đối thủ của hắn lại không được như vậy, ánh mắt Lương Cẩu lúc này đã đỏ rực thể hiện sự điên cuồng cực độ, hắn không muốn dây dưa như thế này nữa, hắn muốn giết chết Ngọc Phong thật nhanh, cơn đói ‘thịt’ đã không còn chờ đợi được nữa, sự liên nhẫn đã đạt đến giới hạn.

Bổng Lương Cẩu điên cuồng gầm lên như dã thú, linh khí màu đồng nhưng biển thét sóng gầm bùng nổ mãnh liệt, trào ra bên ngoài đẩy lùi Ngọc Phong bật ra xa.

“ Con mồi của ta, con mồi của ta, con mồi của ta, ngươi không có quyền phản kháng trước quy luật của tự nhiên. Grào! Số mệnh của ngươi là bị ta ăn, được ta nuốt, là nguồn dinh dưỡng của ta.

Con mồi của ta, hãy chấp nhận số phận của ngươi. Hãy chết dưới sức mạnh của ta, Tam Ảnh Ma Lang!”

Dưới tiếng gầm thét đầy sự giận dữ làm chấn động cả khu rừng, linh khí màu đồng của Lương Cẩu tựa như một dòng chảy phân ra làm hai tồi ngưng tụ lại, cuối cùng biến thành hai Lương Cẩu tách biệt giống hệt bản thể, kể cả khí tức lẫn sức mạnh.

Tam Lang vừa hiện không nói một lời liền nhào tới điên cuồng tấn công Ngọc Phong, thế trận đang cân bằng bổng chốc biến thành ba đánh một. Áp lực cực lớn!

Ngọc Phong ngay lập tức bị đồn vào chân tường, chỉ có thể miễn cưỡng bị động chống đỡ, hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội phản đòn nào.

Kim Xà ở bên ngoài nhìn thấy tình hình này liền không nhịn được muốn xông lên cứu viện nhưng lại bị Z 21 đưa tay cản lại, thanh âm lạnh nhạt nói

“ Đừng vội, cứ chờ xem đi!”

Chát Chát Chát Chát Chát Chát Chát Chát Chát Chát Chát Chát !

Theo hàng loạt âm thanh chát chúa vang lên , triền chiến đầu dường như đã đi đến hồi kết, bại cục nghiên hẳn về Ngọc Phong đã hiện rõ trước mắt.

Lương Cẩu thấy rõ chiến thắng đã đến gần, cái lưỡi đỏ tươi liên tục liếm môi, nhe hàm răng lởm chởm nanh nhọn, cười sằng sặc nói

“ Đến đây nào cưng, đến với anh nào, ‘thịt’ của cưng sẽ là của anh, máu của cưng sẽ là của anh, xương của cưng sẽ là của anh! Hãy mau chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi. Khà Khà khà! Hãy để anh nhanh chóng cảm nhận được vị ngọt của cưng, món ăn bé nhỏ ạ! Há há há!”

Ngọc Phong bị dồn vào thế bí, nghe Lương Cẩu nói vậy cũng không có vẻ gì là hoảng sợ hay tuyệt vọng, ngược lại trên môi hắn lại nở nụ cười ngụy dị vô cùng bí hiểm

“ Thật vậy chăng?”

Hắn biết đây đã là giới hạn trình độ Nhu Quyền của hắn hiện nay, cùng lúc chống đỡ ba cường giả Bát Tinh Khí Tông hợp tác cường công. Nếu hắn tiếp tục sử dụng Nhu Quyền chắc chắn sẽ không thể chiến thắng con sói đói khát máu trước mắt này được, bất quá Nhu Quyền chỉ là một trong những thủ đoạn chiến đấu của hắn, không phải là tất cả.

Ngọc Phong nở nụ cười bùng nổ lượng lớn linh khí kim sắc ra ngoài cơ thể, tạo ra một tiếng nổ mạnh tạm thời đẩy lùi Tam Lang ra một tí. Tận dụng khoảng thời gian nháy mắt này, hai tay hắn liền kết ấn cực nhanh, khẻ quát

“ Kim Hỏa Tàn Hoa, Lốc Lửa!”

Xoẹt Xoẹt Xoẹt Xoẹt Xoẹt Xoẹt Xoẹt Xoẹt Xoẹt Xoẹt !

Từ trong cơ thể Ngọc Phong, hàng vạn tia kiếm khí sắc nhọn kéo theo Kim Hỏa nóng rực phá không lao ra ngoài, sau đó lấy Ngọc Phong làm trung tâm mà xoay tròn với tốc độ chóng mặt, nháy mắt liền biến thành một cột lốc xoáy hỏa diễm khổng lồ màu vàng kim, tỏa sáng rực rỡ.

Kèm theo đó, nhiệt độ không khí bổng chốc tăng mạnh đến hàng trăm độ C, mặt đất bổng chốc khô cằn như xa mạc nóng rát, cây cối đổ gãy xung quanh bổng bốc cháy phừng lên rực lửa.

Mà bảy người nhóm vest đen, kể cả Z 21 cũng phải bất đắc dĩ phải lùi ra xa một khoảng cách lớn mới có thể tránh khỏi ảnh hưởng của lượng nhiệt kinh khủng khiếp này.

Còn ba tên Lương Cẩu sau khi bị Ngọc Phong đẩy văng ra đương nhiên liền không chút do dự điên cuồng lao thẳng trở lại, cũng vì thế cho nên khi Lốc Lửa bổng nhiên bốc lên cũng không kịp phản ứng, hoàn toàn bị nó nuốt chửng vào bên trong, sống chết không rõ.

..........................~.~...........................

Bình Luận (0)
Comment