Bất Tử Nhãn

Chương 173 - Cái Kết Của Lương Cẩu

Kim Hỏa, ngọn lửa hoàng kim được năng lượng hỏa thuộc tính đản sinh sau hàng nghìn năm xúc tích, là ngọn hỏa diễm thiên sinh của trời và đất, không có gì nó không thể đốt, không có gì nó không thể thiêu rụi, không có bất kỳ thứ gì còn có thể nguyên vẹn đằng sau sự tàn phá của nó, cho dù là con người hay vạn vật.

Đã là vạn vật đều có thể thiêu rụi thì Lương Cẩu và hai phân thân linh khí của hắn tính là gì?

Trong cơn lốc hỏa diễm cuồng loạn, nhiệt độ gần như đã kéo lên hơn nghìn độ C, mặt đất đầy rẫy loạn thạch phía dưới đã bắt đầu đỏ rực, nóng chảy thành dung nham.

Đối mặt với lượng nhiệt kinh khủng như thế này, hai phân thân linh khí của Lương Cẩu cuối cùng cũng không chịu được mà thiêu đốt thành tro bụi.

Còn hắn lúc này cũng không khá hơn là bao, bộ lông đen xám rậm rạp gần như đã bị Kim Hỏa đốt sạch sành sanh, cả cơ thể từ trên xuống dưới chỗ đen chỗ trắng bị cháy đen một mảng ghê rợn, bốc lên mùi thịt khét gay mũi.

Lương Cẩu bị thiêu đốt trong hỏa diễm mãnh liệt tru lên tiếng gào đau đớn thấu tim gan, tuy nhiên cũng vì sự đau đớn này đã làm cho đầu óc hắn thanh tỉnh được một tý. Không một chút do dự, hắn dùng tất cả sức mạnh còn lại của mình điên cuồng bùng bổ linh khí màu đồng, cực tốc thoát ra khỏi lốc lửa hủy diệt kia.

Nhưng dù là sử dụng tốc độ tối đa, cũng phải một lúc lâu, Lương Cẩu mới có thể phát vỡ thế gió xoáy cực mạnh của lốc lửa mà thoát thân ra ngoài.

Bất quá cho dù có thoát thân được, cơ thể của hắn đã không còn nguyên vẹn như lúc lao vào, cả thân thể gần như bị thiêu đốt thành than đen nhìn không ra hình dạng, cái đuôi luôn phe phẩy sau lưng giờ này cũng đã biến mất, duy chỉ có cặp mắt đỏ rực huyết quang kia là vẫn không thay đổi, đôi mắt của dã thú vẫn nhìn sòng sọc vào Ngọc Phong bên trong cơn lốc hỏa diễm đầy căm thù và tức giận.

Sau khi Lương Cẩu thoát ra ngoài thành công, thì cơn lốc hỏa diễm cũng theo đó mà tan đi, để lại một tràng cảnh hổn độn như núi lửa bùng phát, nơi nơi đều là dung nham nóng chảy đỏ rực.

Đứng giữa hồ dung nham, tuy rằng vẻ mặt Ngọc Phong vẫn bình tĩnh như thường, hơi thở vẫn đều đặng không chút gấp gắp nhưng trên tráng đã lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu.

Để tạo ra cơn lốc lửa kinh khủng vừa rồi, hắn đã đẩy sức mạnh của Kim Hỏa đến giới hạn cao nhất, mà theo đó cũng rút đi hai phần ba lượng linh khí tích trữ còn lại bên trong cơ thể.

Lượng linh khí cần để tung một đòn Lốc Lửa này còn nhiều gấp hai mươi lần số lượng linh khí hắn tiêu hao khi sử dụng Nhu Quyền chiến đấu lúc đầu nữa.

Việc này giống như đốt cháy một ngọn lửa vậy, thêm củi càng nhiều thì lửa cháy càng to. Kim Hỏa cũng như thế, cung cấp cho nó lượng linh khí khổng lồ thì uy lực nó gây ra cũng khủng khiếp không kém.

Tuy rằng mất rất nhiều linh khí cho một chiêu này nhưng Ngọc Phong cảm thấy rất đáng, rất thỏa mãnh với tràng cảnh uy lực khủng khiếp nó tạo ra. Huống chỉ một đòn này cũng đã khiến có Lương Cẩu trọng thương nghiêm trọng, với tình trạng cơ thể gần như bị thiêu sống như thế kia, còn đứng được hay không đã là điều khó nói.

Ở bên ngoài vòng chiến, nhóm người vest đen nhìn cảnh tượng như địa ngục trần gian mà Ngọc Phong vừa tạo ra không khỏi há hốc mồm đến nổi cái cằm gần như rớt xuống đất, ngạc nhiên và khiếp sợ không thể nói thành lời.

Bọn họ người nhìn ta, ta nhìn người thấy rõ sự kinh ngạc khủng khiếp trong mắt đối phương, cái sức mạnh quái quỷ này làm gì còn nằm trong phạm trù trình độ của Khí Tông nữa, nó đã hoàn toàn vượt hơn xa rồi. Hay ít nhất, không ai trong số bọn họ nhận thức một Khí Tông nào có thể tung ra đòn đánh uy lực khủng khiếp như vừa rồi.

Ngay lập tức cả bọn đều đồng thời không hẹ mà gặp, liệt Ngọc Phong vào danh sách những thành phần cực kỳ nguy hiểm cấp thiết phải tránh xa, thật...thật xa ra.

Nhìn cảnh tượng tan hoang trước mắt cùng thảm trạng của Lương Cẩu, không một ai dám nghĩ đến tình huống đối đầu với nàng ta cả. Cho dù là cả sáu người cùng lên cũng không, hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội hào.

Nếu làm bạn được thì là tốt nhất, mà nếu không kết bạn được thì nhất quyết cũng không được kết thù với nàng. Mỗi người chỉ có duy nhất một cái mạng, không ai ngại mình sống lâu cả, nhất là khi bọn họ vẫn còn quá trẻ, bọn họ thất sự không muốn chết sớm.

Mà đứng bên cạnh, Z 21 nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt mà thầm vuốt ngực thở phào một hơi, may mắn lúc trước hắn không đánh hết sức với Ngọc Phong, nếu không thì thắng hay thua thì chưa biết nhưng cái mạng nhỏ của hắn chắc chắn là không còn. Đối mặt với nhiệt độ hơn ngàn độ C của cơn lốc lửa vừa rồi, cho dù là chính hắn tế ra cấp độ cao nhất của Hoàng Kim Giáp cũng chống đỡ không được bao lâu.

Huống chi nhìn biểu hiện trước mắt của Ngọc Phong, hình như sau một đòn khủng khiếp như vừa rối nàng cũng tiêu hao rất lớn, bất quá vẫn chưa thật sự đạt đến giới hạn. Ai biết được nàng còn đại chiêu nào kinh khủng khiếp hơn không?

‘ Những người đi ra từ nơi đó, tên nào tên nấy đều là quái vật a, tên này cũng vậy mà vị thiếu tông chủ kia cũng thế!’ Z 21 thầm cảm thán trong lòng.

Lương Cẩu ánh mắt đỏ rực huyết quang nhìn Ngọc Phong ở phía xa, sau đó lại quét mắt nhìn cơ thể cháy đen của mình, bởi vì thanh quản bị Kim Hỏa làm tổn thương mà trúc trắc nói không ra lời, thanh âm đứt quản mà ẩn chứa sự điên cuồng, sự giận dữ không giới hạn

“ Má...Khố.n...Kiếp, Khốn kiếp, Khố.n...k.iế.p! Đ.ồ...K.hố.n! Grào....Grào! Xe.m ngươi đã...là.m...gì...t.a! Ngươi...ngư.ơ.i dám đố.t...t.a..như...đ.ốt...m.ột con thú vậ.t! Số...p.hận..củ.a ngư.ơi là thức ă.n của t.a, ch.ính là nh.ư vậy!grừ , Ngư.ơi phải chết, phả.i ch.ết, phải c.hết, ph.ải chế.t. Ta s.ẽ g.iết....giế.t....g.iết....gi.ết.... giết....giết.....giế.t!”

Nói rồi cũng không biết phải vì quá tức giận hay không, Lương Cẩu lấy một tay cào rách ngực mình, từng dòng máu đỏ theo năm vệt rách mà tuông chảy ra ngoài trông rất ghê rợn.

Ngọc Phong đứng phía đối diện, nghe được tiếng có tiếng không trong lời nói của Lương Cẩu liền đưa tay móc móc lỗ tai, sau đó lấy ra một chút ráy nho nhỏ búng về phía Lương Cẩu, cười cười nói

“ Muốn giết ta? Nực cười, ngươi hãy tự xem lại tình trạng của mình đi. Ta thấy cũng không sống được bao lâu nữa đâu a!”

Lời nói châm chọc của Ngọc Phong rơi vào tai Lương Cẩu như một quả boom bạo tạc, nó hoàn toàn xóa đi hết chút ít tỉnh táo còn lại trong tâm trí của hắn, chỉ còn lại duy nhất sự khao khát điên cuồng giết chóc còn tồn tại.

Lương Cẩu ngửa đầu gầm lớn một tiếng, hai tay quệt lấy vết máu ở năm vết thương trên ngực, bắt đầu kết ấn rồi quát lớn

“ Ta..s.ẽ...g.iết..ngư.ơi..n.gay...bây...g.iờ!

Huyết luyện tượng khí, ta hi sinh ngươi đánh đổi sức mạnh cực đại, thức dậy đi nào quái thú trong ta.

Địa Ngục Ma Lang! Giết!”

“ Grừ ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư !”

Sau tiếng gầm kinh thiên động địa, cơ thể Lương Cẩu lại bắt đầu phình to lên, từng khối từng cụm cơ bắp căng cứng như sắt thép thô kệch nhô lên, cả cơ thể lại to lớn thêm một vòng.

Tiếp đó từng vết cháy đen trên cơ thể hắn lần lượt như những lớp vôi trét tường mục ruỗng nối đuôi nhau bong ra, rơi xuống đất để lộ làn da mới trắng nõn. Cuối cùng từ dưới lớp da đó, một tầng lông mao đỏ đậm màu máu nhanh chóng mọc lên che phủ toàn bộ thân thể.

Hắn đã lột xác hoàn toàn thành một ma lang mới, một con ma thú thứ thiệt không còn sót lại chúng nhân tính nào, trong ánh mắt đỏ rực huyết quang của nó chỉ có duy nhất sự thù hận và khát khao giết chóc mãnh liệt.

Khí tức cường đại của Cửu Tinh Khí Tông hoàn toàn bùng nổ, hơn nữa còn là loại mạnh nhất trong Cửu Tinh Khí Tông, khí tức này gần như đã chạm đến vị trí cao cao tại thượng Khí Tôn

Lương Cẩu biến thân hoàn tất, cả người bốc lên từng luồng linh khí hắc sắc cường đại nồng nặc, một áp lực vô hình bổng chốc bao phủ khắp nơi, thập chí còn ảnh hưởng đến cả nhóm người vest đen đang quang chiến từ xa.

Áp lực khủng khiếp đến từ thực lực, khí tràng cực đại đến từ sức mạnh, hơi thở nguy hiểm mãnh liệt đến từ những luồng linh khí hắc ám quỷ dị. Tập hợp lại, chúng là cho người ta nổi lên một nổi sợ hãi không tên, sự khuất phục vô lực và cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt. Cứ như rằng đứng trước mặt con mãnh thú này, mọi cố gắng đều vô ích, bởi vì nó có thể giết chết bạn chỉ trong nháy mắt.

Nhóm người mặc vest đen đều có thể cảm nhận rõ ràng sự uy hiếp và nguy hiểm nồng đậm tỏa ra từng con ma lang huyết sắc. Đối mặt với nó, họ cảm thấy Ngọc Phong thật sự không có bất kỳ phần thắng nào.

Cho dù là vậy, vẫn không có một ai dám tiến lên cứu viện.

Sáu người bọn Hắc Báo không dám tiến lên vì chịu ảnh hưởng của sự sợ hãi đang len lõi trong tâm trí, nhất thời không dứt ra được.

Còn Z 21, hắn không tiến lên không phải vì chịu ảnh hưởng của khí tức kỳ dị kia mà là hắn biết rõ chuyện đó là hoàn toàn không cần thiết. So với con ma thú điên cuồng mất hết lý trí kia, cô gái trước mắt này còn đáng sợ hơn nhiều.

Nhưng đối mặt với uy áp kinh khủng bạo phát ra từ Lương Cẩu, Ngọc Phong vẫn bình chân như vại, hoàn toàn không có một chút gì gọi là ảnh hưởng, dù gì đối với tinh thần lực cường đại của hắn thì chút tiểu xảo làm rối loạn tâm thần này cũng không tính là gì.

Lương Cẩu đang nổi điên hình như cũng không quan tâm Ngọc Phong có hay không bị khí tức quỷ dị ảnh hưởng. Trong mắt hắn giờ đây, Ngọc Phong không khác gì một con mồi đang chờ đợi làm thịt, không hơn không kém.

“ Grào!” gầm một tiếng giận dữ, thân hình to lớn của Lương Cẩu phóng đến như tên rời dây cung, cường mãnh nhảy bổ vào Ngọc Phong, linh khí hắc sắc tuông trào ra mãnh liệt như nước lũ gầm thét cuốn lấy cơ thể hắn, bùng nổ như núi lửa phung trào, hai thú trảo vươn ra mang theo sức mạnh cực đại. Uy thế như thiên quân vạn mã không gì cản nổi.

Đón đầu thanh thế lao đến to lớn mà sắc bén của Lương Cẩu, bộ dạng của Ngọc Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nheo lại thành một khe hẹp nhìn kẻ địch, khóe môi nhết lên nụ cười khinh thường.

Ngọc Phong đã cảm nhận được khí tức quen thuộc tỏa ra từ người Lương Cẩu, khí tức của Hắc Ám. Mà thứ hắn không sợ nhất chính là loại khí tức hắc ám này. Huống chi tên điên loạn trước mắt này đã hoàn toàn mất đi lý trí của con người, biến thành một con ma thú ngoài sức mạnh cuồng dã và dữ tợn ra thì không còn lại gì cả.

Hắn cần thiết phải cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với thể loại như vầy hay sao? Đương nhiên không.

Chỉ thấy Ngọc Phong hơi cuối người xuống, tay đặt vào thanh kiếm giắt ngang hông, rồi bất ngờ quát lơn chém ra một kiếm

“ Gia Trọng Vô Hình Đoạt Mệnh Trảm!”

Luân Hồi kiếm vừa xuất ra liền bị bao phủ với một màu đen kỳ lạ bởi vô số hắc ty từ tay Ngọc Phong kéo dài ra, mà theo đó uy lực một kiếm trảm vào không trung bổng chốc tăng gấp đôi.

Đồng thời đôi mắt đen tuyền của Ngọc Phong nhìn vào Lương Cẩu cũng mở lớn, thoáng chốc biến thành một đôi mắt mèo màu lục bảo lóe lên ánh sáng yêu dị

“ Miêu Nhãn!”

Miêu Nhãn vừa ra, tốc độ lao lên như tên bắn của Lương Cẩu liền đột ngột chậm lại và ngay sau đó

“ Phựt!” một tiếng, máu bắn đầy trời nhuộm đỏ cả không trung.

Dưới một kiếm vô hình của Ngọc Phong, chiếc đầu sói ghê rợ của Lương Cẩu đã hoàn toàn đứt liền khỏi cổ, lăng lông lốc trên mặt đất, trong khi ánh mắt sáng rực huyết quang của hắn vẫn lộ rõ sự điên cuồng hiếu sát cực độ.

Mà cơ thể đã mất đi đầu của Lương Cẩu vẫn tiếp tục theo quán tính bay lướt qua người của Ngọc Phong, cuối cùng đổ ầm xuống đất, máu tươi từ phần cổ chảy lên láng ra mặt đất đầy dung nham nóng rực phát ra âm thanh ‘xèo xèo’ vô cùng chói tai. Hắn đã chết đến không thể chết hơn.

Cuộc chiến kéo dài hơn nữa tiếng đã hoàn toàn chấm dứt với phần thắng áp đảo thuộc về Ngọc Phong.

Mà trong thời khắc Lương Cẩu chấm dứt sinh mệnh đó, ở phía ngoài, nhóm người vest đen vừa hồi tỉnh từ sự ảnh hưởng của khí tức kỳ lạ kia lại một lần nữa lâm vào tình cảnh ngốc trệ. Bọn họ đã không còn từ ngữ nào để diễn tả cảnh tượng trước mắt, là rung động, kinh sợ, ngạc nhiên hay khủng bố.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết tâm trạng của bọn họ lúc này. Một Bát Tinh Khí Tông, không! là một Cửu Tinh Khí Tông cực kỳ mạnh mẽ mới đúng.

Một Cửu Tinh Khí Tông cường đại như thế, vậy mà lại bị cô gái trước mắt dùng một kiết cắt phăn đầu khỏi cổ, hoàn toàn kết liễu tính mạng chỉ trong vòng một nốt nhạc ngắn ngủi.

Phong thái này thật sự quá mạnh mẽ và bá đạo. Không còn gì để nói!

.............................~.~.............................

Bình Luận (0)
Comment