Bất Tử Nhãn

Chương 195 - Bóng Hình Cô Độc

Luân Vũ tiểu thư vừa rời đi, Ngọc Phong cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa, hắn gọi quản lý Vương đang trốn ở sau chậu cây phía xa, đang quan sát cuộc chiến đến. Trong lúc quản lý Vương vẫn còn đang run cầm cập vì sợ hãi, Ngọc Phong đút tấm thẻ 5 vạn kim tệ vào tay hắn, rồi cùng Tinh Tinh và Hách Mi rời đi.

Đương nhiên khi ra khỏi nhà hàng, hắn cũng đã tranh thủ đổi một bộ đồ mới thay cho áo quần rách nát không khác gì giẽ lau kia.

Cách nhà hàng một khoản không xa, Luân Vũ công tử ngồi trên tần cao nhất của một tửu lâu, hai tay nắm lấy ống nhòm, một chút cũng không rời chăm chú quan sát nhà hàng đó. Đến khi nóc nhà hàng bị một thương của Luân Vũ tiểu thử nháy mắt xé nát, bản thân hắn cũng theo đó mà đổ mồ hôi hột khắp người, đồng thời cũng tự khen mình nhanh trí, vứt đi mặt mũi mà trốn thoát khỏi đó từ trước, nếu không thì lúc này đây, hắn đã một thân thương tích nằm lau sàn rồi.

Mới chỉ thoán nghĩ đến chuyện đó thôi, Luân Vũ công tử đã dựng cả tóc gáy, run cầm cập không ngừng.

Nhưng sự việc tiếp diễn sau đó lại làm hắn ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm, bà chị cuồng chiến của hắn đánh nhau còn chưa được mười mấy phút đã nhảy cửa sổ bỏ đi, tiếp theo đó Ngọc Phong lại không một chút sức mẻ đi từ cửa trước, nhàn nhã ra ngoài.

Cái chuyện này hoàn toàn không giống như dự tính của hắn nha, theo như hắn nghĩ, nếu là bình thường, cái trận chiến này ít nhất phải kéo dài đến một tiếng hoặc hơn, cái nhà hàng kia cũng sẽ trở thành một phế tích. Và sau một hồi chiến đấu khốc liệc, bà chị của hắn cuối cùng cũng chiến thắng với bộ dạng chật vật không chịu nổi, còn Ngọc Phong chắc chắn là bị đánh cho thành một con chó chết.

Nhưng mọi chuyện lại khác xa hoàn toàn dự đoán của hắn, trận chiến thì chớp nhoáng, nhà hàng nóc banh thì banh thật nhưng sữa sang lại cũng không phả là vấn đề quá lớn, hơn nữa cả hai người kia cũng không ai trầy gia tróc vảy gì cả. Quá sức là sư cấu, thật không thể tin nổi!

Đây có còn là bà chị mà hắn đã từng biết hay không đây?

Hay cô gái kia mạnh hơn bã? Cái này cũng không đúng, cô nương đó mạnh thì mạnh thật đấy, nhưng đó là khi so sánh với hắn, còn với bà chị bá đạo của hắn, làm sao mà so sánh được, bà chị kia mạnh như thế nào, hắn chính là biết rõ nhất?

Hoặc là hai người này giống như mấy cái truyện ngôn tình máu chó, vừa gặp là yêu, nhất kiến chung tình? Cũng không đúng, nếu đã vừa gặp là yêu làm sao chia tay sớm vậy được, hơn nữa còn mỗi người một ngã nữa chứ?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây, ây chà sao mà rối quá?

Đột nhiên, một tia tinh quang lóe qua trong đầu Luân Vũ, cái ý nghĩ này vừa chớm nở liền sinh sôi không ngừng trong đầu hắn, càng nghĩ lại càng thấy đúng, liền có thể giải thích cho mọi chuyện vừa xảy ra. Tất cả chỉ tóm gọn trong một câu

“ Bà chị của hắn tới tháng rồi, nếu không thì làm gì có chuyện dễ dàng đang đánh hăng mà lại xách đít lên bỏ chạy như thế, đúng, chắc chắn là như vậy rồi!”

Không biết nếu để cho Luân Vũ tiểu thư biết cái suy nghĩ bẩn thiểu này của hắn, sẽ có biểu cảm như thế nào đây? Ây da, thật là tò mò quá đi hả!

……………………

Ngọc Phong sau khi ra khỏi nhà hàng không lâu, còn chưa đi được mười mấy mét, cũng từ trong cái nhà hàng đó, một tiếng rống giận kinh thiên phát ra

“ Thằng nào dám phá nhà hàng của bố, mau xách đít ra đây chịu chết. Mẹ nó, đến cả địa bàn của Đao gia mà tụi mày cũng dám làm loạn, muốn chết có phải hay khôngggggg!”

Tiếng rống này tuy không chứa đựng linh khí bên trong nhưng uy lực lại cực lớn, đến cả Ngọc Phong nghe vào cũng cảm thấy lổ tai lùng bùng không ngừng, đau đớn inh ỏi.

Đến cả hắn còn thế thì mấy người dân đang đi trên đường cũng đừng hỏi, cả một đám mấy trăm người đồng loạt ngã vật ra đất, hai tay ôm lấy tai, đau đớn kêu la không ngừng. Cả một cảnh tượng thật sự là vô cùng quỷ dị và đáng sợ.

“ Tiểu Phong, tên Đao gia này thế nhưng lại là cường giả Khí Tôn đấy. May mắn là ngươi chạy nhanh, không thôi thì tan xác với hắn ta rồi” Tinh Tinh lên tiếng nhắc nhở

Ngọc Phong nghe vậy, phần lưng liền ướt đẫm mồ hôi, giờ thì hắn biết cô nàng kia tại sao lại chạy nhanh như vậy rồi, rõ ràng chính là sợ chạm mặt với cái gã tên là Đao gia này. Không dám nán lại lâu, Ngọc Phong liền ba chân, bốn cẳng chạy trốn như bay, trong nháy mắt liền biến mất xác, không thấy tăm hơi.

Chạy được một đoạn, sau khi cảm thấy không còn nguy hiểm nữa, hắn mới giảm cước bộ lại, vòng vèo một lát rồi trở về khách sạn. Sau khi về khách sạn, hắn liền trả phòng rồi đưa hai mẹ con Tống Ái đến chi nhánh Hắc Lang dong binh đoàn. Từ lúc này, cả hai mẹ con nàng và hắn sẽ định cư luôn tại đây để tránh gặp phải rắc rối không cần thiết, đồng thời cũng để làm việc cho tiện hơn.

Nhờ Ngưu Mông sắp xếp xong chỗ ở cho hai người, Ngọc Phong liền đưa Tống Ái vào một thạch thất bí mật được xây dựng dưới lòng đất, bắt đầu quá trình điều trị cho nàng.

Trong một căn phòng, bốn bức tường đều là bê tông cứng rắn, nương theo ánh sáng của tám viên Quang Thạch gắn trên trần, Ngọc Phong vẻ mặt nghiêm túc nói với Tống Ái

“ Tiểu Ái, lần tuyển sinh của Bạch Vân học viên bốn ngày sau, muội có muốn tham gia không?”

Tiểu Ái không cần ngẫm nghĩ, ngay lập tức gật đầu

“ Vâng, muội muốn tham gia!”

Ngọc Phong lại hỏi tiếp

“ Thế muội nghĩ, muội có bao nhiêu khả năng để thuận lợi vượt qua kỳ thi tuyển sinh?”

Lần này Tiểu Ái không ngay lập tức trả lời mà lại nghĩ một lát rồi nói dè dặt nói

“ Muội cũng không biết nữa, quy trình kiểm tra gia nhập Bạch Vân Tông thì muội cũng biết. Về phần kiểm tra tu vi, sức mạnh và thực chiến muội không hề lo lắng, nhưng về phần kiểm tra thiên phú, chắc chắn muội sẽ không đạt, đan điền của muội quá bé, cộng với huyết mạch sung khác với tượng khí, kiểm tra chắc không được bao nhiêu điểm đâu.

Mà phần kiểm tra thiên phú lại là phần quan trọng nhất nữa, muội sợ muội sẽ không qua nổi”.

Ngọc Phong nghe vậy liền cười cười, xoa đầu nàng.

“ Tiểu Ái, muội nghĩ như thế cũng không phải sai. Tuy nhiên có huynh ở đây, việc muội gia nhập được Bạch Vân học viện không phải là không được!”

Tiểu Ái nghe thế, hai mắt liền sáng rực nhìn Ngọc Phong

“ Vậy là huynh đã tìm ra cách chữa đan điền cho muội rồi?”

Ngọc Phong lắc đầu, cười nói

“ Vấn đề đan điền của muội bị khóa không phải một hai ngày là có thể giải quyết được, mà cần phải có một quảng thời gian tương đối dài mới có thể từ từ chữa khỏi. Cho nên giờ đây, ta muốn giúp muội gia tăng dộ tinh thuần cũng như mật độ linh khí hiện có. Bằng cách đó, cho dù đan điền muội chưa mở khóa thành công, vẫn có số lượng linh khí tích trữ không khác gì người bình thường”.

Tiểu Ái vui mừng quá đổi, gặn hỏi

“ Làm thế nào ạ!”

Ngọc Phong lấy từ nhẫn trữ vật ra một chiếc bình thủy tinh trong suốt, bên trong có chứa một viên đan dược màu đỏ cam láng bóng. Hắn lắc lắc cái bình, đặt vào bàn tay bé nhỏ của Tiểu Ái, cười nói

“ Bằng cái này. Đây là một viên Đào Dương Đan, chỉ cần muội phục dụng viên đan dược này vào, độ tinh thuần cũng như cường độ, mật độ linh khí của muội sẽ lập tức gia tăng gấp bội lần”

Tiểu Ái hai tay run run nắm chặt lấy chiếc bình trên tay, tựa như sợ nó không cánh mà bay mất, ánh mắt long lanh vì kích động, lại vừa vui vẻ nói

“ Thần kỳ như vậy”.

“ Ừ!” Ngọc Phong gật đầu

Tiểu Ái nghe thấy Ngọc Phong xác nhận, ánh mắt hơi lưỡng lự, mím môi nói

“ Vậy thì chắc chắn nó rất quý giá rồi!”

Tiểu Ái là một cô bé vô cùng đơn thuần, có suy nghĩ gì thì đều hiện lên trên mặt, Ngọc Phong không cần đoán cũng biết nàng đang nghĩ chuyện gì. Hắn cười vui vẻ, vuốt nhẹ tóc nàng nói

“ Tiểu Ái, muội đừng có suy nghĩ chi mấy chuyện đó, muội chỉ cần ghi nhớ một điều duy nhất, muội là người của ta, ta giúp đỡ muội cũng là giúp đỡ chính bản thân mình. Nếu như muội còn cảm thấy áy náy thì sau này cố gắng làm việc một chút, bù đắp lại cho ta là được”.

Tiểu Ái hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Nàng thầm hạ quyết tâm, sau này một khi đã lớn mạnh rồi, nàng sẽ dùng hết sức của mình, làm việc một cách tốt nhất để trả ơn cho Phong ca ca.

“ Vậy là được rồi, muội mau uống viên đan dược này đi. Sau đó ta sẽ sử dụng thuật khí đặc biệt, giúp muội đã thông kinh mạch, tăng cường tốc độ hấp thụ dược lực một cách nhanh và hiệu quả nhất”

“ Vâng ạ!”

Tiểu Ái khẻ đáp lời, nghiên bình thủy tinh lấy ra Đào Nguyên Đan, bỏ vào miệng nuốt xuống, sau đó bắt đầu nhắm mắt vận công, hấp thụ dược lực.

Ngọc Phong ngồi đối diện, đợi cho Tiểu Ái vận công một lúc mới bắt đầu ra tay. Hắn hai tay đều nắm thành chỉ, hướng cơ thể bé nhỏ của Tiểu Ái, nhanh như chớp giật điểm ra

“ Nhu Quyền, Thật Nhị Tuyệt Mạch!”

Hai tay Ngọc Phong liên tục điểm vào cơ thể Tiểu Ái với tốc độ và tần xuất cực nhanh, hầu như chỉ có thể trông thấy tàn ảnh. Nơi hắn điểm không phải là tử huyệt như mọi khi mà là những huyệt đạo chưa từng được khai phá trong cơ thể nàng, giúp nàng khơi thông thất cả kỳ kinh, bát mạch, luân chuyển năng lượng của Đào Dương Đan đi hết vòng này đến vòng khác bên trong cơ thể, tạo thành một vòng tuần hoàn cầu kỳ nhưng khép kín.

Qúa trình này diễn ra trong vòng năm phút, sau đó Ngọc Phong mới dừng tay lại, để tự thân Tiểu Ái luân chuyển, từ từ luyện hóa và hấp thu. Còn hắn thì ngồi ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần, đề phòng có chuyện bất trắc ngoài ý muốn xảy ra.

Thế nhưng mà nhắm mắt một lát đã trôi qua sáu tiếng, đợi cho đến khi Tiểu Ái tỉnh lại là đã sớm ngày hôm sau.

Ngọc Phong mở miệng hỏi

“ Thế nào, muội cảm thấy cơ thể ra sao?”

Tiểu Ái ánh mắt sáng rực, khoa tay múa chân một hồi, đánh ra vài quyền, đá đi vài cước, mới gật đầu vô cùng vui sướng nói

“ Phong ca ca, ta cảm thấy cơ thể mình tràng trề sinh lực, cực kỳ thoải mái. Cho dù là đấm hay đá đều cực kỳ uyển chuyển, liền mạch, dường như là lợi hai hơn lúc trước rất nhiều”.

Ngọc Phong nghe vậy liền vô cùng hài lòng gật đầu, hắn lấy ra từ nhẫn trữ vật một cuốn sách đưa đến cho Tiểu Ái, cười nói

“ Tại đây ta có một cuốn công pháp hỏa hệ dành cho muội, là một cuốn công pháp Hoàng Giai cao cấp gọi là Thiên Minh Luân Nhật Công”.

“ Đa tạ Phong ca ca!”

Tiểu Ái hai tay nhận lấy cuốn công pháp, vui mừng cuối đầu cảm tạ. Lúc này nàng đối với Ngọc Phong đã không còn ngại ngùng gì nữa rồi, cho dù có nhận thêm một cuốn công pháp cũng không sao, chỉ cần sau này lớn lên, nàng sẽ cố gắng ra sức làm việc thêm tý nữa là được.

Hơn nữa đây lại còn là một cuống Hoàng Giai cao cấp công pháp đó nha, nàng chưa bao giờ tu luyện một cuốn công pháp lợi hại như thế này cả. Công pháp mà nàng tu luyện hiện giờ cũng chỉ là một cuốn cao cấp công pháp hỏa hệ mà thôi, còn chưa bằng với Hoàng Gia sơ cấp nữa là.

Ngọc Phong xoa đầu nàng, cười cười

“ Không có gì, muội cũng vất vã một đêm rồi, chúng ta về nghỉ ngơi thôi. À mà nhớ đừng đưa cuốn công pháp này cho bất kỳ ai thấy, chỉ một mình muội tu luyện thôi, biết chưa”

Tiểu Ái cực kỳ nhu thuận gật đầu “ vâng ạ!”

Ra đến bên ngoài rồi, Tiểu Ái quay về nghỉ còn hắn thì trở lại căn phòng của mình, bắt đầu xếp bằng vận công, vừa hấp thu linh khí vừa tu luyện tinh thần lực.

Tiểu hồ ly thì nằm dài trên chiếc giường lớn, lăng qua lăng lại trên chiếc nệm êm ái, tùy ý nói

“ Này tiểu Phong, ta không ngờ ngươi đem luôn Thiên Minh Luân Nhật Công, một cuốn công pháp Huyền Giai cao cấp, sánh ngang với Long Lực Công tặng cho nàng đấy, nói thật đi, có phải ngươi xem trọng cô bé đó rồi hay không hả?”

Ngọc Phong vẫn nhắm chặt mắt, linh khí tuần hoàn hết vòng này đến vòng khác, tùy ý đáp

“ Ừ!”

Tinh Tinh nhắt mắt tinh thần liền phấn chấn, cười hắc hắc gian manh nói

“ Thế thì định khi nào mới ăn thịt nàng ta đây, ta cũng thật không ngờ người như ngươi lại đi thích mấy tiểu loli”

Ngọc Phong tuy rằng nhắm mắt nhưng từ lời nói, hắn cũng thừa biết được bộ dạng của Tinh Tinh lúc này có bao nhiêu bỉ ổi. Ngọc Phong hắng giọng một cái, nói

“ Ngươi đừng có ăn nói lung tung, Tiểu Ái bây giờ cũng mới chỉ là một tiểu cô nương, còn với ta, nàng chỉ như một người em gái mà thôi, không hơn không kém. Với lại ta đối với mấy tiểu loli vẫn là không có hứng thú đâu!”

Tiểu hồ ly bộ mặt nham nhở, liên tục gật gù, tỏ vẻ như là ‘ta biết mà’, trêu chọc nói

“ Ừ thì tiểu quỷ ngươi không thích loli, không có hứng thú với nàng, nhưng ngươi không phải là đang ra sức vổ béo nàng hay sao. Đợi cho đến khi nàng trưởng thành rồi thì, hắc hắc!”

Ngọc Phong vẫn nhắm tịt hai mắt, hơi thở điều độ, cười nhạt nói

“ Vậy thì đến lúc đó hẳn tính!”

………………………………..

Cũng trong đêm hôm đó, khi mà Ngọc Phong đang điều trị cho Tiểu Ái, ở một nơi cách Đế Đô không xa. Trên sườn núi Bạch Vân Sơn, tại một tòa tháp cao cao bên trong Bạch Cung, một bóng dáng tuyệt mĩ, đẹp tựa tiên thiên đứng tại ban công, ánh mắt u buồn ngước nhìn bầu trời đầy sao, đôi môi như cánh hoa đào nhẹ nhàn hé mở, ậm ừ cất lên một khúc ca như có như không.

Vầng trăng sáng trên bầu trời tựa như hô ứng với khúc ca u sầu của nàng, chui ra khỏi đám mây tăm tối, buông xuống những tia sáng nhẹ diệu chiếu lên cơ thể tuyệt mĩ đó. Tuy nhiên ánh trăng cũng vì thế mà in bóng nàng xuống nền nhà tuyết trắng phía sau, kéo dài đến vô tận không thấy điểm cuối.

Chiếc bóng của sự cô độc và quạnh quẽ trong tâm hồn.

........................~.~........................

Bình Luận (0)
Comment