Bất Tử Nhãn

Chương 196 - Xét Tuyển Bắt Đầu

Lục Linh nhìn bầu trời rộng lớn với ánh mắt xa xăm, khúc ca du dương lãng vãn trong màn đêm bất tận, cuối cùng lại kết thúc bằng một tiếng thở dài.

“ Tiểu Linh, sao lại thở dài rồi?”

Phía dưới ban công, một bóng đen lao vút lên với tốc độ cực nhanh, rồi nhẹ nhà hạ cánh bên cạnh Lục Linh. Cái bóng này là một người nam tử tuấn mĩ, khoản hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt không phải là nét trẻ trung hoàn mĩ nhưng lại mang theo hơi thở thành thục và trầm ổn, là một quý ông thực thụ.

Lục Linh lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời đây sao, nói khẻ

“ Manh thúc thúc lại đến nữa à?”

Nam tử tuấn mĩ nương theo ánh mắt Lục Linh, cùng nàng nhìn lên bầu trời cao vời vợi, nói

“ Ta mà không đến làm sao có thể nghe được tiếng thở dài của con chứ, nói đi, có chuyện gì rồi?”

Lục Linh khẻ cười, quay đầu lại nhìn nam tử tuấn mĩ, nói

“ Ta thì có chuyện gì được chứ, thúc không cần lo đâu”.

Nam tử tuấn mĩ nghe thế chỉ biến thở dài, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Linh, tựa như có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của nàng, lắc đầu nói

“ Con còn nói không có chuyện, con nhìn xem bộ dạng lúc này của mình đi, cả ngày nhìn ai cũng không vừa mắt, hở tí thì hừ lạnh đe dọa, ra tay đánh người ta, cả cái Bạch Vân Tông này đều bị con dọa cho sợ rồi.

Như thế còn chưa hết, đó là khi con gặp gỡ người khác, còn lúc con ở một mình, ngoài thở dài thì tâm thần thờ thẩn ngắm trời, ngắm sao, khi thì hát hò mấy câu vô nghĩa! Đến rốt cuộc là con gặp chuyện gì trong Bạch Vân sơn mạch rồi, từ ngày trở về cứ như bị biến đổi thành một người khác vậy”.

Lục Linh hơi chớp hai mắt ngạc nhiên

“ Ta thể hiện rõ như vậy ạ?”

Nam tử tuấn mĩ trừng mắt nhìn nàng, trách móc

“ Con còn nói, bất kỳ ai trong tông cũng đều nhìn rõ mồn một, bọn họ đâu phải mù, cũng chả phải là heo, làm sao lại nhìn không ra. Nói đi, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

Lục Linh nghe thế, ánh mắt thoán qua sự hoảng loạn, những hình ảnh ướt át đêm hôm đó lại một lần nữa xoay vần trong đầu nàng. Nhưng rồi rất nhanh Lục Linh liền cưỡng ép xua tan đám hình ảnh đó đi, nhoẻn miệng cười với nam tử tuấn mĩ

“ Nếu ta nói trong lần làm nhiệm vụ trong Bạch Vân sơn mạch này, ta đã tự tay giết chết hai đại thú vương, Bát Dực U Minh Bức và Độc Nhãn Bạo Hùng Long, thúc có tin không?”

Nam tử tuấn mĩ mới bắt đầu nghe thì chưa sao, nhưng sau vài giây, đại não cuối cùng cũng phản ứng kịp mà nhảy cần lên một chỗ, ánh mắt hiện rõ không thể tin nổi

“ Cái quác! Con vừa nói gì, con nói lại lần nữa cho thúc nghe thử, con thế mà đã giết hai đại thú vương? Làm sao có khả năng đó chứ? Con tuy rằng rất mạnh nhưng không thể mạnh hơn Khí Tôn được, huống chi hai con thú vương kia là ma thú cấp năm cao giai, nghĩa là tương đương với cường giả Lục Thiên Tôn đến Thất Thiên Tôn đấy!"

Lục Linh đã lâu lắm rồi mới có thể chiêm ngưỡng bộ dáng ngạc nhiên đến như thế này của Manh thúc thúc. Cái lão già này bình thường, tuy rằng tính tình hiền hòa nhưng bản lĩnh lại rất lớn, cho dì có gặp phải bất cứ chuyện gì thì tinh thần cũng không bao giờ bị rối loạn.

Nàng bị chọc cho tức cười, nói

“ Đúng thế nha, con làm gì có bản lỉnh giết chết hai đại thú vương chứ!”

“ Thế rốt cuộc là thế nào, đừng nói con lừa ta nhé?” Nam tử tuấn mĩ bắt đầu rối rắm.

Lục Linh cười cười, lấy từ nhẫn trữ vật ra một khỏa ma hạch màu xám đen lấp lánh quang mang, đưa cho nam tử tuấn mĩ, nói

“ Cái này tặng cho thúc, là ma hạch của Bát Dực U Minh Bức đấy. Không lâu sau nữa thúc sẽ phải đột phá cảnh giới Tứ Thiên Tôn, có viên ma hạch này hổ trợ, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều”.

Nam tử tuấn mĩ cuối cùng cũng đã bình ổn tâm thần trở lại, cầm lấy viên ma hạch đưa lên trước mặt săm soi một chút, ánh mắt dần chuyền tử nghi hoặc sang vui sướng nồng đậm, rồi lại trở vui sướng trở lại thành ngạc nhiên, giật mình nói

“ Cái này đúng là ma hạch cấp 5 rồi, còn là loại thượng đẳng nữa, khí tức này, không sai, chính là khí tức của Bát Dực U Minh Bức. Con thế mà thật sự giết chết thú vương?”

Lục Linh dưa tay vuốt lấy lọn tóc quắn trước tráng, cười nói

“ Cũng có thể xem là như vậy. Thật ra là con trong lúc vô tình, bắt gặp hai đại thú vương này đang đánh nhau sống chết tranh đoạt một gốc thiên tài địa bảo, thế là con tiềm phục ở bên cạnh, chờ cho đến khi bọn chúng lưỡng bại câu thương liền nhảy ra chiếm tiện nghi. Chỉ là tiếc một điều, Độc Nhãn Bạo Hùng Long trước khi chết còn tự bạo, làm cho ma hạch của nó cũng theo đó mà tan thành mây khói”.

Lục Linh cũng chỉ kể đại khái vài chi tiết quan trọng, còn mấy chuyện về sau, nhất chuyện là đêm hôm đó, nàng chỉ có thể chôn sâu trong lòng, cố gắng quên nó đi càng sớm càng tốt.

Đây chính là dự định ban đầu của Lục Linh sau khi trở về. Thế nhưng ngày qua ngày, hình ảnh của cô gái đó cứ từng chút, từng chút một in sâu vào trong tiềm thức của nàng, cho dù nàng có đi đâu, làm gì, chỉ cần có thời gian rãnh, đầu óc không tự chủ được sẽ hiện lên hình ảnh ấy. Dường như nàng càng muốn quên đi, nó lại càng trở nên sâu đậm, đến nổi mà kể cả trong mơ, hằng đêm khi nàng nhắm mắt, tựa như là đang sống lại hình ảnh kiều diễm đêm hôm đó.

Nàng lúc này đây tựa như đã lạc vào một mê cung không có lối thoát, hình ảnh của người con ngài đó dường như đã chiếm trọn tâm trí của nàng, gần như đã chiếm đoạt và xóa nhòa hình ảnh của Phong ca ca lúc nhỏ.

Cũng vì cái sự ám ảnh đến cùng cực này, mà mấy hôm nay tâm trạng của nàng trồi sụt thất thường, lúc thì giận dữ, khi thì chán nản đến không muốn sống.

Nam tử tuấn mĩ nghe rõ từng chữ nàng nói, cũng không khách khí mà nhận lấy khỏa ma hạch, nói với nàng

“ Khỏa ma hạch này ta sẽ nhận, đúng là trong lần đột phá tiếp theo ta cũng không nắm chắc lắm, nhưng một khi có khỏa ma hạch này rồi thì mọi chuyện xem như là đã thành. Đa tạ con, tiểu Linh!

Tuy nhiên con cũng không thể dùng cái ma hạch này để di dời sự chú ý của ta được. Con nói đi, rốt cuộc là con đã gặp chuyện gì rồi, để mà biến thanh cái bộ dạng khó hiểu này?”

Lục Linh làm đến thế rồi mà Manh thúc thúc vẫn cắn chặt không bỏ, chỉ đành biết thở dài ngao ngán, cắn răng nói láo

“ Được rồi, sao thúc nhây quá vậy? Chỉ là trong Bạch Vân sơn mạch, khi con giết chết thú vương liền vô tình cảm ngộ được một tia áo nghĩa kỳ bí của thiên địa. Cũng bởi vì nó kỳ bí quá nên con đến tận hôm nay vẫn chưa thể hiểu rõ, cuối cùng bực tức thành ra như vậy đấy!”

Nghe Lục Linh nói, trên mặt nam tử tuấn mĩ liền rõ bốn chữ ‘có quỷ mới tin’, nhưng rồi hắn cũng chỉ biết thở dài, vỗ vai nàng, ánh mắt yêu chiều lại tràng ngập quan tâm nói

“ Thôi vậy, nếu con đã nhất quyết không muốn nói, ta cũng không ép. Chỉ có điều con cứ khư khư giữ cái chuyện đó trong lòng cũng không phải là cách. Ta nghĩ con nên đặt công việc qua một bên, ra ngoài giải trí cho khuây khỏa một chút, biết đâu lại có tá dụng”.

Nói đến đây, nam nhân tuấn mĩ như nhớ ra điều gì đó, cười vui vẻ nói

“ À đúng rồi, mấy hôm nữa ngoại viện sẽ tiến hành đợt tuyển sinh mới đấy. Tông chủ có hạ lệnh cho vài vị trưởng lão cùng học sinh nội viện đi quang khán, con hay là đi với ta đi, chúng ta vào thành giải trí, vui chơi cho thư giãn đầu óc!”

Lục Linh vừa nghe thế, định nói là không cần thiết, nhưng khi nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy ý tưởng này cũng không tồi, biết đâu sau khi thư giản thoải mái rồi, liền có thể loại bỏ hình ảnh của cô gái kia ra khỏi đầu.

Nàng mỉm cười gật đầu

“ Vậy cũng được, mấy hôm nữa ta sẽ đi với thúc, xem như là một kỳ nghỉ ngắn hạn đi”.

…………………………………….

Bốn ngày thấm thoát liền trôi qua nhanh chóng. Cuộc sống tại Đế Đô không có gì thay đổi, vẫn nhộn nhịp và sống động như vậy, chỉ có điều, hôm nay hình như là nhộn nhịp hơn bình thường rất nhiều.

Trên đường, từ sáu giờ sáng, khi mà mấy hôm trước chỉ là giờ thức dậy của mọi người, thì hôm nay lại đông đúc, tấp nập vô cùng, và đặc biệt hơn nữa là, đoàn người di chuyển trên những con đường rộng lớn đa phần chỉ là những thiếu niên từ mười hai đến mười tám tuổi.

Những thiếu niên này, có người thì đi, kẻ thì chạy, quện lại với nhau, tạo thành một dòng người đông đúc như kiến, giống như hàng nghìn cơn lũ lớn, càn quét tất cả phố phường, ngỏ nhỏ bên trong Đế Đô, tất cả đều đổ dồn về một nơi duy nhất, Bạch Vân học viện.

Hôm nay là ngày Bạch Vân học viện tuyển sinh, lúc này trước công học viện đã nút nhút bao nhiêu là đầu người, không thể đếm xuể, bất quá tụ tập là đông như vậy nhưng cũng không có cảnh tượng ồn ào như cái chợ xảy ra, nếu như có âm thanh, đó cũng chỉ là những tiến thấp giọng xì xào bàn tán.

Những thiếu niên này hôn nay có mặt ở đây, mặc kệ gia cảnh giàu nghèo thế nào, mặc kệ địa vị xã hội cao thấp ra sao, tất cả đều có chung một khát khao duy nhất là gia nhập Bạch Vân học viện.

Chỉ cần thuận lợi gia nhập vào Bạch Vân học viện, thì vịt liền có thể biến thành thiên nga, kẻ yếu biến thành kẻ mạnh, người nghèo trở thành người giàu, là nấc thang ngắn nhất để chạm tới ước mơ. Chỉ cần có đủ thiên phú, những ước mơ đều có thể trở thành sự thật.

Cũng chính vì thế, người người, nhà nhà đang sinh sống tại Đế Đô, nếu như là có con phù hợp độ tuổi từ mười hai đến mười tám, mặc kệ thiên phú có tốt hay không, đều mang theo một tia hi vọng nhỏ nhoi đến nơi đây khảo thí. Biết đâu được rằng, ông trời thương xót, bằng một cách kỳ diệu nào đó, để con bọn họ thuận lợi thông qua.

Mà trong đám người đông nghìn nghịt như một đại dương không có điểm cuối này, Ngọc Phong và Tiểu Ái cũng có mặt.

Ngọc Phong biết rõ Bạch Vân Tông là một cự đầu thật sự trên Bát Quốc Cương Vực, nhưng khi chính mắt chứng kiến dòng ngươi đông nghịt đổ về đầy lúc này, liền cũng không thể tin vào mắt mình rồi. Hắn không thể ngờ được, sức hấp dẫn khi gia nhập Bạch Vân học viện lại lớn đến như vậy.

Đúng bảy giờ, từ bên trong Bạch Vân học viện, một tiếng chuông ngân thanh thúy vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cánh cổng to lớn luôn luôn đóng kín của Bạch Vân kêu lên một tiếng ‘kẽo kẹt’, trong ánh mắt trông đợi và tràng ngập hi vọng của tất cả mọi người, cuối cùng cũng mở ra.

Mà đứng trước cánh cổng lúc này, đang đứng hai người đàn ông trung niên mặc áo bào màu lam nhạt với họa tiết đáp mây lơ lững, một người dáng vẻ to cao, khí thế hừng hực như núi lửa, một người khí chất lại thanh đạm, nho nhã, ánh mắt sắc bén thấu hiểu lòng người.

Người đàn ông to cao, ánh mắt to lớn quét ngang qua một vòng biển người đông ngút cũng không có tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, tựa như là hắn đã quá quen thuộc với cảnh tượng này rồi. Hắn vận linh khí vào cổ họng, há miệng quát lớn

“ Tất cả mọi người nghe đây, kỳ tuyển sinh của Bạch Vân học viện bắt đầu kể từ lúc này. Tuy nhiên không phải ai cũng có đủ tư cách để tham gia khảo thí cho nên các ngươi phải trải qua một cuộc kiểm tra đào thải ban đầu, nếu ai có thể thuận lợi thông qua mới có thể tham gia chính thức khảo thí.”

Đến đây thì người đàn ông nho nhã nối tiếp theo sau cất lời

“ Cuộc kiểm tra ban đầu này cũng không phải quá khó, ta tin rằng rất nhiều người trong các ngươi đều có thể dễ dàng thông qua. Các ngươi cứ dọc theo con đường từ cổng chính này mà chạy vào bên trong, nếu ai chạy được đến nơi khảo thí tiếp theo thì xem như được thông qua.

Tất nhiên ta cũng nói trước, con đường dẫn vào học viện này có vô số trận pháp ẩn giấu bên trong, khi các ngươi di chuyển bên trên, càng đi vào sâu, trọng lực sẽ càng tăng lên, tốt đa là gấp tám lần trọng lực thông thường, vì thế cho nên nếu cảm thấy không đủ sức thì hãy ngay lập tức từ bỏ, nếu không, các ngươi có thể bị ép chết đấy.

Và một điều nữa, cuộc khảo thí của Bạch Vân học viện chỉ giới hạn độ tuổi từ mười tám trở xuống, nếu ai đã vượt qua số tuổi quy định mà cố ý xông vào, tính mạng có bị làm sao thì tự chịu nhé!”

Nói rồi, người đàn ông dáng vẻ nho nhả hướng người đàn ông to cao, gật đầu. Người đàn ông to cao hiểu ý, lấy ra một tấm thẻ bài đặt lên một cái trụ đá gần cánh cổng.

ROẸT!

Ngay lập tức, cả bền mặt con đường dẫn vào bên trong Bạch Vân học viện bổng chốc sáng rực lên hàng nghìn đồ hình thuật hình ấn kỳ dị, chậm rãi chuyển động, rồi sau đó từ tốn tỏa ra những hạt bụi ánh sáng nhẹ diệu, du đãng trong không khí. Nhìn bằng mắt thường, thật sự là vô cùng đẹp mắt.

Kích hoạt xong trận pháp, hai người đàn ông mới đứng qua một bên, nói lớn

“ Khảo thí chính thức bắt đầu, các ngươi hiện nay liền có thể xông quan, tuy nhiên không được chen lấn xô đẩy, rõ chưa!”

“ Rõ!”

Đoàn người thiếu niên ngay lập tức đáp lời, rồi sau đó lần lượt từng tốp năm, tốp ba nối đuôi nhau tiến vào trong yên ắng. Không có thằng ngu nào lại dám làm loạn trước cổng Bạch Vân học viện cả.

Tuy nhiên cái yên ăng này chỉ là mới khởi đầu, ngay sau khi đặt chân lên con đường lát đá dẫn vào bên trong Bạch Vân học viện, hàng trăm, hàng ngàn tiếng hậm hừ, kêu rên đồng loạt vang lên.

Đây không phải là do những thiếu niên này đánh nhau, hay chen lấn làm loạn mà là do trọng lực tăng cao bất thường đè nặng lên cơ thể, khiến cho cả đám không thích ứng kịp mà ngã nhào xấp mặt xuống đất, hơn nữa mấy cú ngã này dưới trọng lực gia tăng gấp mấy lần thì không khác gì bị búa tạ đập vào cơ thể cả, nói chung là đau đớn vô cùng.

.............................~.~...........................

Bình Luận (0)
Comment