Bất Tử Nhãn

Chương 58 - Lưu Tinh Búa Bùng Nổ

“ Chưa kết thúc đâu, không phải ta vẫn còn sống nhăn răng hay sao” Ngọc Phong bình tĩnh nói, hắn đang cố gắng suy nghĩ đối sách, tìm cách thoát thân

“ Đã thế, ta sẽ cho ngươi thấy cách biệt thực lực của chúng ta lớn như thế nào” Huyết Nha Lang gằn giọng, lấy một cây trường thương màu tím bạc từ trong không khí như làm ảo thuật.

“ Ngươi cũng có trữ vật giới chỉ?” Ngọc Phong kinh ngạc

“ Ngươi có thể có, chẳng lẻ ta không thể có hay sao, ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái nhất, Tử Kim Thương, Huyết Khoan ” Huyết Nha Lang hai tay nắm lấy thân thương, lao tới.

Trên thân thương, vô số thuật hình ấn bắt đầu phát sáng lên khởi động, từng luồng linh khí tuông ra từ cơ thể Huyết Nha Lang cuốn quanh đầu thương tạo thành một mũi khoan huyết sắc to lớn, trên đường đi của Mũi khoang huyết sắc, tất cả đất đá đều nát vụn thành bột phấn.

“ Chẵn lẽ phải chết vô ích tại đây” Ngọc Phong nhìn mũi khoang huyết sắc đang dần dần phóng lớn trong tầm mắt, không cam lòng nói

“ Ta có thể cho ngươi mượn một ít sức mạnh của mình để phản công, tuy nhiên ta không dám chắc cơ thể của ngươi có thể chịu đựng được đâu” Tinh Tinh đột ngột nói

“ Không cần lo lắng, ta không muốn chết mà không tặng cho hắn một lễ vật cuối cùng” Ngọc Phong lạnh lùng cất tiếng, cho dù có bạo thể mà chết hắn cũng muốn Huyết Nha Lang chôn cùng.

“ Đã như vậy thì được, ta bắt đầu đây” Tinh Tinh nghiêm túc nói.

Ngay lập tức Ngọc Phong cảm thấy bên trong cơ thể có một dòng linh khí cực lớn cấp tốc lưu chuyển, làm hắn ngập tràng trong cảm giác thoải mái khôn tả. Cùng lúc đó, mặt dây chuyền trước ngực cũng bắt đầu phát ra ánh sáng chói mắt, nó từ từ phóng lớn lên, cuối cùng biến thành một cây búa dài một mét sáu màu tím hồng, bên trên cán búa còn quấn quanh hai dãi ruy băng màu hồng phấn, phất phơ.

Ngay khi Lưu Tinh Búa khôi phục bản thể, Ngọc Phong ngay lập tức hai tay chụp lấy cán búa không chút do dự, cảm giác thoải mái trong cơ thể hắn cũng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác đau đớn khôn cùng, linh khí năng lượng như dòng nước lũ, chạy ngược xuôi trong cơ thể, tàn phá kinh mạch của hắn.

“ Chết đi!” Huyết Nha Lang gầm lớn, mũi khoang chỉ còn cách đầu của Ngọc Phong khoảng hai mét, chỉ trong nháy mắt mà thôi, cảnh tượng đầu óc của Ngọc Phong tung tóe sẽ xuất hiện trước mắt hắn, hắn sẽ không còn phải trông thấy cái bản mặt của tên nhóc ghê tởm này trong giấc mơ đã ám ảnh hắn hai năm nay nữa.

“ Tiểu Phong, mau phản công, nếu không ngươi sẽ bạo thể mà chết đấy” Tinh Tinh lo lắng, hối thúc

“ Được! Nhận lấy này tên khốn kiếp!” Ngọc Phong hét lớn, hai tay nắm chặt Lưu Tinh Búa, xoay người, cong éo, vung mạnh vào đỉnh đầu của mũi khoang Huyết Sắc.

Ầm, một tiếng nổ lớn vô thiên tái địa phá tang không khí, tại vị trí Lưu Tinh Búa và Huyết Khoan va chạm, mặt đất nứt toát ra, tạo thành một rãnh sâu hung húc vài chục mét. Kình khí sinh ra từ vụ va chạm tỏa ra bốn phương tám hướng, từng hàng cây rừng bị bật gốc, đổ rập, có cây còn bị phá nát thành mảnh vụn. Cả mặt đất có bán kính năm mươi mét đều bị lúng sâu, tạo thành một vùng lòng chảo. Từ đó có thể thấy uy lực của hai đòn đánh này ghê gớm như thế nào.

Chịu ảnh hưởng trực tiếp từ vụ va chạm, Tử Kim Thương đã hoàn toàn bị phá hủy, một khí binh tầm thường như nó làm sao có thể chịu nổi một đòn của Lưu Tinh Búa chứ. Cùng với nó, Huyết Nha Lang bị đánh bay ra xa hai trăm mét về phía sau như đạn pháo, tông gãy vô số cây cối, cho tới lúc va chạm vào một cây đại thụ cực to mới miễn cưỡng dừng lại. Hai cánh tay của hắn đã hoàn toàn bị dãy nát biến dạng, máu thịt bầy nhầy, khóe miệng trào ra một ngụm máu, ho khan không ngừng, hắn đã bị nội thương tương đối nặng. Hắn cũng không ngờ rằng, tên nhóc sắp chết kia có thể liều chết phản công một đòn uy lực như vậy.

Tình trạng của Ngọc Phong cũng không hề khá khẩm hơn Huyết Nha Lang là mấy, bởi vì kình lực của vụ va chạm, hắn đang bị rơi tự do xuống vực sâu không đáy, tất cả kinh mạch trong cơ thể đều bị đứt đoạn, đan điền khô kiệt linh khí, có dấu hiệu nức vỡ, cả người bị cháy xén do năng lượng quá tải thiêu đốt, toàn thân hắn chỉ có xương cốt vẫn còn nguyên vẹn, không bị làm sao. Tuy nhiên những thương thế như trên cũng đã đủ để Ngọc Phong chịu đựng đau đớn, chết đi sống lại mấy lần, nhưng may mắn cho Ngọc Phong là hắn đã hoàn toàn bất tỉnh, mất đi ý thức sau lần vung búa vừa rồi.

……………………….

Tiếng chim tiếu rít trên vòm trời, ánh nắng ban mai tỏa ra một làng nhiệt lưu nhè nhẹ sưởi ấm cơ thể lạnh giá, một cơn gió thoang thoảng, thơm mát, vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Ngọc Phong.

Ngọc Phong khó khăm mở đôi mắt nặng trịch, nhưng không đợi hắn nhận thấy điều gì, cả cơ thể ngay lập tức truyền đến từng cơn đau đớn không ngừng, nó đau đến nổi làm một người cứng cỏi như Ngọc Phong cũng phải mở miệng rên lên “ Ư!”

“ Tiểu Phong, ngươi tỉnh dậy rồi à” tiểu hồ ly từ trong mặt dây chuyền chui ra, ngồi trên người Ngọc Phong, quan tâm hỏi

]

“ Đau chết đi được, thé éo nào có thể đau như vậy chứ” Ngọc Phong không đáp lời mà liên tục chửi thề ( có thể bạn đã biết, chửi thề có thể giảm đau đớn rất hiệu quả!!)

“ Đau đớn là hiển nhiên rồi, ngươi nhận của ta một đống năng lượng linh khí như thế, không bạo thể chết là may lắm rồi” Tinh Tinh bĩu môi

“ Thế chuyện gì đã xảy ra, sau khi ta vung búa thì không còn nhớ gì nữa cả” Ngọc Phong vẫn nhắm tịt mắt, nhịn đau nói

“ Cũng không có gì, sau vụ va chạm, Huyết Nha Lang bị ngươi đánh bay mất xác vô trong rừng, còn ngươi thì bị văng xuống vực sâu” Tinh Tinh kể lại tình huống xảy ra lúc đó, nàng cũng đồng thời bị rơi xuống vực như Ngọc Phong, nên cũng không biết Huyết Nha Lang có chết hay không nữa.

“ Quác! Ta rơi xuống vực sao” Nghe Tinh Tinh nói, Ngọc Phong liền giật bắn người

“ Ngươi cứ mở mắt mà nhìn thì biết liền, số ngươi cũng tốt lắm đấy, rơi xuống vực sâu như thế này cũng không chết được” Tinh Tinh châm chọc

Ngọc Phong kiềm nén cơ đau dữ dội, cố gắn ngẩn đầu mở mắt ra quan sát xung quanh.

Hiện nay bản thân của hắn đang nằm cheo leo trên một tán cây, mọc trên vách núi dựng đứng, từng luồng gió mạnh chốc chốc vụt qua, làm cho tán cây rung rinh không ngừng, gần đó, trên một mỏm đá nhô khỏi vách núi có một tổ chim nho nhỏ, những tiếng ríu rít lúc trước hắn nghe được chắc là phát ra từ đây. Cơ thể hắn hiện nay thì trần trụi với thiên nhiên, không một mảnh vải che thân, làm da thì nám đen như thịt cháy.

“ Chết tiệt, đã nghèo còn gặp cái eo, làm sao mà ra khỏi đây bây giờ chứ? À mà tiểu Tinh, ta đã hôn mê bao lâu rồi?” Ngọc Phong bất lực, gục đầu xuống thở dài, hỏi

“ Ngươi hôn mê một ngày một đêm rồi, mà ngươi kiểm tra cơ thể lại một chút, xem xét tình trạng thương thế thử xem” Tinh Tinh nhắc nhở

“ Còn cần tiểu hồ ly như ngươi nhắc sao, ta đã kiểm tra qua rồi, phải nói là rối tinh rối mù, kinh mạch thì đứt đoạn từng khúc, đan điền thì nức vỡ, cạn kiệt kinh khí, hiện nay mà muốn vận công hấp thụ linh khí để chữa thương là điều không thể a” Ngọc Phong thẩn thờ nói.

“ Ngươi thế này là bỏ cuộc hay sao? Định tự tử à?” Tinh Tinh chớp chớp hai mắt

“ Chứ biết phải làm gì nữa bây giờ, cơ thể thì trọng thương, linh khí không thể hấp thu, muốn thoát ra ngoài là không thể, ngươi xem cái vách đá dựng đứng mấy trăm mét thế kia làm sao mà leo lên. Cũng chỉ đành tự tử rồi hồi sinh chứ sao, mặc dù sẽ tổn hại tu vi với tiềm lực, nhưng ta đã hết cách mẹ rồi” Ngọc Phong bất lực nói, hắn nhịn đau, kéo lê cái cơ thể vô lực tới mép tán cây, chuẩn bị nhảy xuống vực sâu.

“ Ấy từ từ đã” Tiểu hồ ly Tinh Tinh nhìn thấy hành động của Ngọc Phong liền biến lớn thân hình, giữ chặc Ngọc Phong lại

“ Ngươi làm cái gì thế, có cách gì hay hơn à?” Ngọc Phong ngạc nhiên nhìn hành động của Tinh Tinh

Thấy Ngọc Phong đã dừng hành động di chuyển lại, Tinh Tinh mới thả cẳng chân của Ngọc Phong ra, tức tối nói “ Ngươi làm cái quái gì mà hấp tấp thế, hại ta phải cắn cái chân thối quắc của ngươi, phi phi!”

“ Rốt cuộc thì ngươi đã nghĩ ra cách gì, mau nói đi” Ngọc Phong ánh mắt mong đợi nhìn Tinh Tinh, hắn cũng đâu có muốn tự tử, chả ai thích tự tử cả đâu.

“ Hừ, ngươi thử bình tĩnh, ngửi trong không khí xem có mùi gì đặc biệt không” Tinh Tinh nói

“ Hử, mùi gì?” Ngọc Phong nhắm mắt lại, bình tĩnh hít một hơi thật sâu

“ Cảm thấy gì chưa” Tinh Tinh bí ẩn, nói

Ngọc Phong nhắm mắt ngẫm nghĩ hổi lâu rồi đáp “ ta thấy mùi cỏ non, một ít mùi phân chim, à mà còn có mùi dược thảo thoang thoảng nữa, hay là ở gần đây có dược thảo?”

“ Đúng, có dược thỏa nằm trong cái sơn động trong vách núi đằng kia” Tinh Tinh vươn cái chân hồ ly nho nhỏ chỉ vào một cái sơn động to hai mét, cách tán cây một đoạn phía dưới

“ Thế là, chỉ cần ta tìm cách đi vào đó là có cơ hội chữa thương rồi, quá tốt” Ngọc Phong nhìn theo cái chân của Tinh Tinh, cũng đã trông thấy sơn động, hưng phấn nói

“ Có tinh thần như thế mới tốt, rồi bây giờ hãy suy nghĩ xem làm sao để xuống dưới” Tinh Tinh gật gật cái đầu nhỏ nhắn khen ngợi

“ Còn nghĩ cái gì nữa chứ, ngươi cứ chạy xuống, hái vài cộng dược thảo lên cho ta là được, cái vách đá này con người không thể leo được nhưng ngươi nhỏ nhắn như vậy, điều đó quá đơn giản mà” Ngọc Phong ngay lập tức nói, không cần suy nghĩ

Tiểu hồ ly nghe thế, liền nhăn mặt “ ngươi không sợ ta bị rơi xuống vực mà chết à, nên nhớ nếu ta cách bản thể quá xa, ta sẽ bị tan biến đấy”

Ngọc Phong nghe thế liền khịt mũi khinh thường “ ngươi muốn lừa ai đó, với tu vi khí vương của ngươi, bay lượn chỉ là chuyện nhỏ, làm như ta không biết sao, ta cũng đã trông thấy khả năng này của ngươi rồi, làm bộ làm tịt với ai đó”

“ Ngươi, ngươi dám nhìn lén ta” Tinh Tinh tức giận quát lên

“ Thôi đừng có làm khó dễ ta nữa, ngươi nhìn tình trạng của ta thế này còn có thể làm được gì nữa chứ, thôi mà Tinh Tinh tỷ tỷ, xem như lần này tiểu Phong cầu xin tỷ đó, mong tỷ rũ lòng thương!” Ngọc Phong vẻ mặt buồn khổ, đáng thương cầu xin

Nhìn bộ dáng đáng thương của Ngọc Phong, Tinh Tinh tuy không thích nhưng cũng mềm lòng “ được rồi, để ta hái cho”,nói rồi nàng tiến về mép tán cây, chuẩn bị bay đi

“ Yes! Dùng chiêu này, biết thế nào cũng thành công mà” Ngọc Phong nói thầm

“ Người vừa lầm nhẩm cái gì đó?” Tinh Tinh quay ngoắc cái đầu lại hỏi

“ A HAHA, ta có nói cái gì đâu, ta chỉ bảo Tinh Tinh tỷ tỷ thật tốt mà thôi” Ngọc Phong cười hàm hồ “ Oái, ui cha đau”, nhưng hành động đó cũng làm hắn đau đơn đến nhe răng, nhăn mặt.

“ Hừ, tưởng ta không biết ngươi nói cái gì hay sao?” tiểu hồ ly hừ lạnh một tiếng rồi phóng người bay xuống sơn động

“ Cho dù biết, không phải tỷ tỷ vẫn đi sao, ta biết tỷ ngoài cứng trong mềm mà” Ngọc Phong nhìn theo bóng lưng của Tinh Tinh thầm nhủ, hắn cũng cực kỳ yêu thương vị tỷ tỷ này.

Sau một lát, Tinh Tinh đã quay trở lại, miệng nàng ngậm một đống dược thảo, thả xuống cạnh người Ngọc Phong, nói “ rồi đấy, ngươi bắt đầu chữa thương đi”

“ Cảm ơn tỷ tỷ, để ta xem” Ngọc Phong chống tay, gắn gượng ngồi dậy, nhìn chỗ dược thảo “ Lam Miên Hoa, Linh Phục Thảo, Hoạt Huyết Thảo, Hồng Vụ Thảo, tất cả những dược thảo này đều có công dụng hồi khí và gia tăng khí huyết mà thôi, không phải loại chữa thương kinh mạch, phía dưới đó còn loại dược thảo nào khác nữa không?” Ngọc Phong hỏi

“ Vẫn còn, chờ ta một chút, à mà ngươi cứ gọi ta là tiểu Tinh như trước đi, ngươi gọi la tỷ tỷ ta nghe không có quen” Tinh Tinh bỏ lại một câu rồi phóng đi

“ Thật là, lúc thì muốn gọi tỷ tỷ, lúc thì không thích, thật là, ý nghĩ của phụ nữ đúng là khó đoán nhất a” Ngọc Phong cảm khái

Lại mất một lúc, lần này thì lâu hơn một tý, Tinh Tinh mới quay trở lại, lúc này không chỉ miệng nàng mà cả lưng của nàng cũng cột thêm một bó dược thảo to đùng nữa “ này xem thử, có loại nào có thể chữa kinh mạch không?”

“ Để ta xem, Yên Linh Mộc, Qua Đằng, Kinh Túc Thảo, a đúng là loại này rồi, Kinh Túc Thảo, thảo dược cấp ba, chuyên dùng để tái tạo kinh mạch, có cái này là quá tốt rồi, mọi chuyện đều sẽ đơn giản” Ngọc Phong vui mừng ôm chầm tiểu hồ ly hôn cái chụp, vui mừng nói.

Bình Luận (0)
Comment