Bất Tử Nhãn

Chương 59 - Trị Thương

Kinh Túc Thảo, toàn thân chỉ có một lá màu xanh lục, cao ba mươi cm, điều đặc biệt là trên bề mặt phiến là có rất nhiều gân xanh nổi lên như mạng nhện, lưu chuyển linh khí bên trong. Là một trong những loại dược thảo chữa trị kinh mạch bị tổn thương tốt nhất.

Thường thì người ta hay dùng Kinh Túc Thảo kết hợp với một số dược thảo khác, luyện chế thành đan dược cấp ba hoặc ít nhất là cấp hai để tăng tối đa công dụng dược liệu của nó. Nhưng hiện nay Ngọc Phong còn chưa biết luyện đan, bên cạnh hắn cũng không có lấy một khí sĩ nào luyện đan giúp, biện pháp duy nhất của hắn là ăn sống.

Ngọc Phong cầm lên một gốc Kinh Túc Thảo, vo tròn lại thành một cục, rồi bỏ vào miệng nhai nhóp nhép “ đậu, mùi vị của nó cực kỳ đắng và chác a”

“ Ráng mà ăn hết đi, cố gắng hồi phục, ta sẽ hộ pháp cho ngươi” Tinh Tinh lên tiếng cổ vũ

“ Được rồi, hãy tưởng tượng nó là một cái đùi gà, ôi đùi gà thơm phức của ta!!” Ngọc Phong nhắm mắt, tự huyễn hoặc chính mình

Có được Kinh Túc Thảo trong tay, kinh mạch của Ngọc Phong mau chóng bình phục, chỉ qua ba ngày hai đêm, tất cả các vị trí kinh mạch bị đứt đã hoàn toàn được nối lại, đan điền nức vỡ cũng được hàn gắn, trở lại bình thường. Kinh mạch hồi phục cũng có nghĩa Ngọc Phong có thể bắt đầu hấp thu linh khí thiên địa, kết hợp với những dược thảo có sẵn tiếp tục chữa trị những ngoại thương còn lại.

Bên trong cơ thể Ngọc Phong, từng luồng linh khí tinh thuần vận chuyển dược lực đổ vào đan điền bắt đầu tinh luyện, cuối cùng sẽ từ đan điền đưa đến tất cả các vết thương trên cơ thể.

Tất cả các thương thế trên người Ngọc Phong dần bình phục với tốc độ cực nhanh trong vòng hai ngày, đó cũng bởi vì hắn tu luyện công pháp luyện thể Long Lực Công nên cơ thể hắn mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Còn nếu hắn không luyện thể, với những vết thương như thế này, phải mất ít nhất là mười ngày nữa tháng mới có khả năng chữa khỏi.

Ngọc Phong đang ngồi nhập định luyện công bổng mở bừng hai mắt ra, ánh mắt hắn phản chiếu ánh mặt trời, rạng ngời mà sâu thẳm.

“ Ha ha, không ngờ lần này lại nhân họa đắc phúc, tu vi cả ta lại tăng tiến thêm một bậc, đạt tới cửu tinh khí linh rồi” Ngọc Phong mỉm cười sảng khoái

“ Bây giờ, ngươi định làm gì tiếp nào, tiểu Phong, leo lên trên à” tiểu hồ ly chớp chớp hai mắt, hỏi

“ Leo lên là không có khả năng, vách đá này là dựng thẳng đứng, nếu chỉ sai sót một tý, các cố gắng mấy hôm nay coi như đổ biển hết” Ngọc Phong lắc đầu

“ Vậy ngươi muốn thế nào, chảy xuống dưới à” Tinh Tinh hóm hỉnh trêu chọc

“ Hồi nãy ngươi đi vào cái sơn động kia, có thấy lối ra hay không, ta không nghĩ nhiều dược thảo như thế lại tự nhiên lại mọc chung một chỗ đâu” Ngọc Phong chợt hỏi

“ Cái sơn động đó à, ta cũng không chắc nữa, lúc đó ta vội quá, nên không hề quan sát kỹ xung quanh” Tiểu hồ ly lắc cái đầu nhỏ nhắn

“ Vậy thì ta cũng xuống xem sao” Ngọc Phong lập tức nhảy xuống tán cây, men theo vách đá, rơi vào hang động, mọi động tác đều diễn ra hết sức trơn tru, nhịp nhàn, không có một chút khó khăn.

Sơn động trong vách núi này phải gọi là một cái hang núi thì đúng hơn, lối vào hang chỉ rộng có hai mét, nhưng một khi đã vào bên trong mới biết nó rộng rãi như thế nào. Có thể xem cái hang này giống như một cái sân vận động chuẩn olimpic, nhưng thay vì cỏ xanh, bao phủ khắp hang là vô vàng dược thảo đủ sắc màu khác nhau, tỏa ra hương cỏ xanh thơm ngát lòng người, chỉ mới hít một hơi thôi mà Ngọc Phong đã thần tinh khí sản rồi.

“ WO, nhiều dược thảo ghê, toàn là hàng tốt nữa chứ, bây nhiêu đây mà đem bán hết cho thương hội Việt Châu, có khi mình được thăng cấp thành khách quý cấp B không chừng a” hai mắt Ngọc Phong tỏa ra ánh sáng hoàng kim lấp lánh khi nhìn cánh đồng dược thảo bát ngát này.

“ Đừng có mơ mộng nữa, ngươi không thể đem mấy cây thảo dược này ra ngoài được đâu” Tinh Tinh cười khẩy

“ Cũng đúng, trữ vật giới chỉ đâu có chứa được thảo dược sống cơ chứ, nếu mà bỏ vào thì nó chết queo hết a, tiết thật” Ngọc Phong tiết nuối không thôi, cái cảm giác nhìn được mà không ăn được, nó cực kỳ bức rức trong người ( không biết có bạn nào bị như thế chưa ? Cái cảm giác ấy, nó thật là vi diệu a!!!)

Tuy nhiên cho dù không lấy được, Ngọc Phong vẫn luồn lách khắp nơi quan sát dược thảo, nói đến cùng, hắn có thể xem như một tên khí sĩ học đồ, thấy nhiều thảo dược như thế chắc chắn sẽ rất hưng phấn mà tìm hiểu, nghiên cứu.

]

Tinh Tinh thì không giống như hắn, nàng chỉ tìm một cục đá cao cao ngoài cửa động, nằm xuống phơi nắng mà thôi.

Bổng nhiên Ngọc Phong hét lớn làm nàng giật mình“ tiểu Tinh đến xem cái này nè, hay lắm!”

Tinh Tinh liền chồm dậy, phóng thẳng về phía Ngọc Phong “ chuyện gì vậy?”

“ Cái này nè” Ngọc Phong đưa nhón tay chỉ một cái cục hình xoắn ốc, màu vàng nâu, dẻo dẻo, đang bốc mùi hôi thối.

“ Nó là cục phân mà, ngươi đột nhiên bảo ta đến đây để xem cái này à, ngươi có điên không” Tinh Tinh bực mình hét lớn

“ Ngươi không hiểu à, nếu ở đây có phân tức là có động vật đã ị ra nó” Ngọc Phong giải thích

“ Thì sao chứ?” Tinh Tinh lùi lại phía xa xa, cách Ngọc Phong hai mét, bịt mũi hỏi

“ Ngươi lui lại đó làm gì, lại đây ta chỉ cho điểm đặc biệt của nó này” Ngọc Phong vẻ mặt tỉnh bơ, nhổ một cây dược thảo cưng cứng, banh cục phân ra

“ Ngươi lại làm trò mèo gì vậy, ta không ngờ ngươi lại thích thú với cục phân như thế” Tinh Tinh vẻ mặt ghê tởm, rùng mình nói

“ Đừng có làm bộ mặt đó, ta đang nói việc chính sự đó, mau lại đây nhìn này” Ngọc Phong nhăn mặt hối thúc

“ Thật à?” Tinh Tinh từ từ tiếng tới, dè dặt hỏi

“ Thật, ngươi xem những cái này là gì” Ngọc Phong chỉ cành dược thảo vào những hạt nho nhỏ đủ màu sắc bên trong cục phân

Tinh Tinh cuối cùng cũng kìm chế sự ghê tởm mà quan sát “ hả chúng là những hạt giống của linh thảo”

“ Đúng vậy, chúng là hạt giống của linh thảo, vậy có nghĩa là, tất cả số dược thảo mọc ở nơi này đều bắt nguồn từ những cục phân như thế này. Mà theo ta biết, những loại dược thảo này chỉ mọc ở trên mặt đất mà thôi, bọn chúng không thích hợp để mọc trong hang động, nơi thiếu ánh nắng mặt trời như thế này đâu”

“ Thế có nghĩa là, chủ nhân của những cục phân này, chính là ăn nhưng cây dược thảo ở trên mặt đất, sau đó đến đây đi ị” Tinh Tinh phán đoán

“ Đúng, như vậy cũng đồng nghĩa với việc, có một con đường thông lên mặt đất trong sơn động này, hiểu chưa, mau chia ra đi tìm đi” Ngọc Phong kết luận

“ Vậy ta phía bên phải, tiểu Phong, ngươi bên trái nhé” Tinh Tinh đề nghị

“ Ok! Tìm thôi”

Cả hai tách ra, lùng xục khắp cánh đồng dược thảo, bắt đầu tìm kiếm lối ra. Không phụ lòng người, Tinh Tinh đã tìm ra một đường hầm tối om, không thấy điểm cuối, tai một góc đá hẹp trong hang động.

“ Chúng ta vào thôi, Miêu Nhãn, kích hoạt” Ngọc Phong dẫn đầu đi vào, đôi mắt đen láy của hắn biến thành đôi mắt mèo màu lục bảo, phát sáng trong đêm.

Tinh Tinh thì lại biến thành một luồng khí, chui vào trong mặt dây chuyền của Ngọc Phong “ tiểu Phong, ngươi cứ từ từ mà tìm đường ra nhé, ta đi nghỉ chút, năm sáu ngày chưa chợp mắt rồi, ngáp”

“ Ừ, ngươi ngủ đi, nếu có chuyện ta sẽ gọi ngươi dậy” Ngọc Phong, gật đầu đáp ứng.

Trong đường hầm u tối, Ngọc Phong cứ thế mà tiến thẳng về phía trước suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng hắn vẫn không hề thấy dấu hiệu nào của sự sống chứ đừng nói là lối ra. Con đường này nó cứ dài như vô tận, không có điểm cuối vậy.

“ Hử!” bổng nhiên một vật thể trơn bóng xuất hiện trong tấm nhìn của Ngọc Phong, ngay lập tức, hắn chạy lại, cầm vật đấy lên quan sát

Nó là một chiếc vảy hình oval màu tím nhạt, cực kỳ mềm dẻo.

Có phát hiện đầu tiên, Ngọc Phong có thêm niềm tin, tăng nhanh cước bộ, càng đi sâu hơn, hắn lại nhặt được nhiều mảnh vảy như thế, ngoài ra, hắn còn cảm nhận được, đường hầm rung động nhè nhẹ nữa. Loại rung động này giống như có một vật thể nào to lớn đang duy chuyển trên mặt đất vậy.

Theo thời gian, những rung động như thế càng lúc càng nhiều, nếu lúc đầu, cứ năm sáu phút sẽ có một lần rung động, thì hiện nay, số lần rung động đã là, ba lần một phút, như thế trung bình cứ hai mươi giây lại xuất hiện một lần rung động.

Đột nhiên, một cơn rung động cực mạnh kéo đến, nhưng khác với lần trước, rung động lúc này càng lúc lại càng mạnh dần chứ không hề chấm dứt.

Bằng Miêu Nhãn, Ngọc Phong có thể quan sát được đằng trước, cách hắn chưa đầy hai trăm mét, có một cái đầu rắn cực to đang dần dần đi về phía này. Cái đầu này to chừng một mét hai, trên đỉnh đầu có hai cái dừng nhọn hoắc hình xoắn ốc như hai cái mũi khoan, cái lưỡi chẻ đôi đỏ lòm thò ra, thục vào, phát lên những tiếng kêu Xì, Xì, chói tai, đặc biệt nhất là nó không hề có mắt, loài ma thú này không hề có mắt.

Trông thấy nó càng lúc, càng tiếng lại gần, Ngọc Phong lập tức giang hai tay hai châm, bám lên nóc đường hầm, bế khí nín thở, đồng thời cũng thu liễm linh khí hết cỡ, nằm bất động.

Con rắn to khi di chuyển tới vị trí của Ngọc Phong thì dừng lại, thục thò cái lưỡi, nếm mùi vị trong không khí, tuy nhiên nó dừng lại không lâu, chỉ sau một lúc, nó lại uốn lượn cơ thể bò nhanh về phía trước.

Chờ đến khi nào con rắn khuất xa khỏi thầm mắt, Ngọc Phong mới dám thả người đi xuống, lau mồ hôi lấm tấm trên tráng, đây là lần đầu tiên Ngọc Phong trông thấy loại ma thú này, hắn không dám hành động nóng vội vì hắn hoàn toàn không có chút thông tin gì về nó cũng như cấp độ của nó là mấy.

Sau khi bình tĩnh lại tâm tình, Ngọc Phong lại cẩn thận từng ly từng tý một, tiến về phía trước, hắn không còn dám di chuyển nhanh nữa, dù con rắn to kia có đi mất nhưng những cơn chấn động không hề chấm dứt, càng vào sâu, các cơn chấn động lại càng nhiều và kéo dài càng lâu, đến tận lúc này, những cơn chần động đã duy trì liên tục, không hề chấp dứt.

Lại sau hai tiếng hành tẩu, Ngọc Phong đã phải dùng cách cũ né tránh hai con rắn như lúc trước, một cảm giác bất an dâng trào trong lòng hắn, hắn cảm giác cứ như hắn đang đi đến một nơi không có lối về vậy.

Xì, Xì, Xì, Xì, Khè, KHÈ, bổng nhiên hắn lại nghe thấy âm thanh của ma thú rít gào ở phía đằng trước không xa, đi kèm với nó là những cơn chấn động cực mạnh như động đất vậy, Ngọc Phong phải dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, không bị té ngã.

Men theo vách động, Ngọc Phong tiếp tục tiến lên, đây là con đường duy nhất mà hắn có, không thể quay đầu lại được. Phía trước không xa dần dần hiện lên ánh sáng xanh léo lắt, đây cũng là ánh sáng đầu tiêng hắn nhìn thấy sau khi đi vào đường hầm tăm tối này. Ngọc Phong ngay lập tức triển khai thân pháp chạy nhanh tới, tuy hắn chạy rất nhanh nhưng không hề phát ra một âm thanh ồn ào nào cả.

Sau mười giây tăng tốc ngắn ngủi, hắn cũng biến nguồn ánh sáng kia là cái gì, một viên đá Thạch Anh làu lam cực lớn nhô ra trên nóc động, phát ra ánh sáng huyền ảo, phía dưới viên đá là một đầm nước, không là một đầm lầy, lầy lội, rộng hàng trăm mét vuông, bên dưới đó có hàng chục con rắn to lớn dài ba mươi mấy mét đang cuốn lại với nhau cùng rít gào, trên mỗi cái đầu của từng còn đều có một cặp sừng nhọn hoắc hình xoắn ốc, và chúng nó cũng không có mắt như con rắn lúc nãy.

“ Chết tiệt, nơi này lại là hang ổ của một bầy rắn, mà chúng nó còn đang giao phối nữa chứ” Ngọc Phong trợn mắt trắng dã, mồ hôi tuông ra như mưa, cẩn thận lùi về phía sau, thời kỳ động dục là lúc bọn ma thú hung hãn nhất, nếu mà làm chúng kích động thì cho dù là ma thú ăn cỏ cũng rất đáng sợ chứ đừng nói chi đến mấy con rắn to lớn kia a.

“ Bình tĩnh, phải bình tĩnh, điều mình cần làm là tìm đường ra ngoài, đừng có chọc vô chúng nó” Ngọc Phong tự nhủ, hắn thục lùi về sau hai mét, cách xa vùng đầm lầy, bắt đầu dùng Miêu Nhãn quan sát địa thế xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment