Bất Tử Nhãn

Chương 82 - Long Giang Vs Ngọc Phong

Nhìn dáng vẻ như dã thú muốn ăn thịt người của Long Giang, Ngọc Phong cười nhạt “ ngươi đem quân đến tận nhà ta, uy hiếp người của ta, còn đòi mạng của ta mà lại không biết ta là ai sao?”

Tiếng nói của Ngọc Phong làm bùng lên ngọn lửa xôn xao khắp thành Vụ Đô, không ai có thể ngờ rằng đoàn trưởng của Hắc Lang dong binh đoàn uy danh hiểm hách lại chỉ là một người thanh niên.

“ Người thanh niên đó, hắn chính là đoàn trưởng củ Hắc Lang dong binh đoàn?”

“ Không ngờ người được mệnh danh là cao thủ số một thành Vụ Đô lại trẻ tuổi như vậy a”

“ Hắn chính là người đã giết chết Huyết Nha Lang, diệt sạch Huyết Lang dong binh đoàn?”

“ Thật không thể tin nổi”

Vài vị đoàn trưởng của các dong binh nhỏ hơn, đứng trên tường thành cách xa Ngọc Phong cũng không tin vào mắt mình, nhìn chăm chú thân ảnh cao ngất đó.

Hồng Chí, đoàn trưởng dong binh đoàn Hồng Hưng chỉ biết thở dài cảm khái “ thiên hạ hiện nay là của người trẻ a!!!”

Long Giang khi nghe Ngọc Phong trả lời, cũng ngạc nhiên, hắn biết người giết Long Phi là một thanh niên nhưng hắn không ngờ người thanh niên đó lại trẻ như vậy. Tuy nhiên hắn cũng chỉ ngạc nhiên một chút mà thôi, ngay sau đó trong tâm chí hắn chỉ còn sự điên cuồng. Linh khí bùng nổ, ào ạt tung ra, phía sau hắn ẩn hiện một con Kim Long nhe nanh, giơ vuốt, gầm lớn “ nếu là ngươi thì tốt, mau xuống đây nạp mạng, ta sẽ thanh trừ tên ma đầu giết người không chớp mắt như ngươi”

Ngọc Phong vẻ mặt nghi hoặc, chỉ tay vào mình, nói “ ngươi lại bảo ta là ma đầu giết người không chớp mắt!”.

“ Đúng, ngươi một lần hạ độc ám toán người của ta, giết chết một lúc hơn bốn nghìn người, ai có mặt ở đây cũng thấy, không phải ma đầu thì là gì”

“ Khi ngươi cho người thanh tẩy chi nhánh dong binh của ta ở thành Vũ Lôi, trảm sát hơn năm mươi huynh đệ sao không có ai nói ngươi là ma đầu, hôm nay người lại dám dẫn người của mình muốn càng quét thành Vụ Đô, muốn tiêu diệt chúng ta thì ta phải kính cẩn hai tay dâng mạng của mình lên hay sao. Ngươi nghe cho rõ đây, mất kỳ ai làm kẻ địch của chúng ta chỉ có một kết cục, CHẾT!” Chữ ‘chết’ vừa ra, khí thế của Ngọc Phong dần dần lên cao, như một toàn thái sơn vạn trượng, không thể lay chuyển.

“ Nói nhiều vô ích, ta sẽ cho người biết chọc vào ta sẽ có hậu quả như thế nào, chết đi” Long Giang hét lớn, linh khí cuồn cuộn quán chú vào hai chân, hắn ta phóng thẳng lên trên bức tường thành, tay biến thành một cái long trảo to lớn, vô tới Ngọc Phong.

“ Muốn giết ta sao,, ngươi còn chưa có sức mạnh đó” Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng, dẫm mạnh chân xuống đất, lao ra khỏi tường thành, nơi hắn dẫm chân vết nứt lan tràng khắp nơi như mạng nhện, có thể thấy sức mạnh của hắn là cực lớn.

Lai người lao vào nhau như hai khỏa lưu tinh với tốc độ cực cao, Ngọc Phong tay nắm thành quyền, đấm mạnh vào long trảo của Long Giang, hắn lựa chọn cứng đối cứng.

Ầm, cả hai va chạm vang lên một âm thanh to lớn, kình khí sinh ra từ hai cú đấm uy lực càn quét bốn phương làm cho những người đan quan khán cũng bị đẩy lùi về sau, nhất là những tên dong binh ở trên tường thành, kình khí quét qua khuôn mặt của bọn chúng, mang đến cảm giác đau rát cực kỳ. Từ đó, có thể thấy uy lực cú đấm của hai người lớn đến mức nào.

Đòn đánh đầu, Long Giang bị ép về sau mười mét, cũng như thế, Ngọc Phong cũng bị đẫy lui mười mét, tình trạng ngang tài ngang sức.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Ngưu Mông cũng vô cùng ngạc nhiên “ tên đó, thế mà có sức lực sánh ngang với Long Giang, nên biết Long Hình công của Long gia là công pháp chuyên tu luyện sức mạnh a”

]

“ Ngươi có để ý không, hình như tu vi của người thanh niên đó mới chỉ tam tinh khí hồn mà thôi” Viên Thạch bật thốt lên, điều này là bất khả tư nghị

“ Hả, tu vi tam tinh khí hồn mà có thể đánh ngang cơ với Long Giang, hắn là quái thai hay sao” Ngưu Mông há hốc mồm, không thể tin được, điều này là quá sức tưởng tượng của hắn

Nếu hai người Ngưu Mông cùng Viên Thạch ngạc nhiên một thì Long Giang ngạc nhiên tới mười, hắn không thể ngờ rằng người giết Long Phi con của hắn, người có thể tiếp một quyền cực mạnh của hắn chỉ có tu vi tam tinh khí hồn. Tuy nhiên, ngạc nhiên cũng không hề làm gián đoạn cuộc chiến đấu này.

Sau khí bị đẩy lui, Long Giang lại lần nữa xông lên, linh khí kim sắc quán chú vào long trào nhiều thêm một chút, làm nó to lớn thêm một vòng, dồn dập tấn công Ngọc Phong.

Trước sức tấn công cuồng mãnh đó, Ngọc Phong không hề tỏ ra lép vế, linh khí lam sắc cũng cuồn cuộn dung nhập vào quyền đầu, dùng phương thức bạo lực nhất, hung mãnh nhất, cứng đối cứng với Long Giang. Chiến ý của hắn hừng hực bốc cao, đã lâu lắm rồi, hắn không có gặp đối thủ nào có thể sánh ngang với hắn về mặt sức lực, hôm nay lại bổng nhiên xuất hiện, hắn muốn đánh cho thỏa thích với tên này.

BÀNH, BÀNH, BÀNG, CHÁT. Từng tiếng va chạm mãnh việt vang lên, từng luống kình khí quét ra bốn phía, hai người áp sát dùng toàn lực đánh cận chiến. Lúc này tay, khủy tay, cùi chỏ, đầy gối, bả vai đều là những lợi khí chiến đầu của Ngọc Phong, từng đòn hắn ra đều mang theo tiếng rít xé gió đánh vào yếu điểm của Long Giang như cổ họng, mắt, thái dương, nách, đến cả vùng bụng dưới cũng không tha.

Long Giang vẻ mặt hung ác, từng quyền đối đầu với Ngọc Phong, càng đánh càng hăng, người một quyền, ta một quyền, ngang tài ngang sức.

“ Đoàn trưởng cố lên!”

“ Hắc Lang vô địch!”

“ Đoàn trưởng, đập bẹp cái mặt già của hắn đi”

Trên tường thành, đám dong binh hưng phấn cổ vũ cho Ngọc Phong.

Thế trận cứ thế kéo dài đến mười lăm phút, Long Giang từ từ dành phần áp đảo, và cuối cùng Ngọc Phong cũng là người chủ động thoát ly khỏi vòng chiến đầu tiên, hắn lùi lại phía sau hai mươi mét, nét mặt có ý cười nhìn khuôn mặt như dã thú của Long Giang “ ngươi còn chưa đánh hết sức sao, khinh thường ta à”

Long Giang bổng nhiên thấy Ngọc Phong đột ngột lui lại thì giật mình, sau một hồi giao thủ, hắn biết tu vi của Ngọc Phong tuy thấp nhưng lực chiến thì không như vậy, có thể ngang ngửa với hắn. Cho nên hắn định dùng ưu thế linh khí dồi dào xa luân chiến với Ngọc Phong, dần dần âm thẩm tích trữ linh khí, một đòn hủy diệt Ngọc Phong mà không để bản thân xảy ra bất kỳ thương thế nào, tránh cho bọn sói đang rình rập xung quang chuộc lợi.

Nhưng không ngờ rằng Ngọc Phong quá sức giảo hoạt, khi nhận ra có điều gì đó không đúng, hắn liền lùi ngay lại phía sau, tăng cao cảnh giác.

Biết rằng kế hoạch của mình có thể đã bại lộ, bộ dạng điền cuồng khi trước cũng biến mất, tay vào đó là khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ, làm cương vị gia chủ Long gia đã mấy chục năm, định lực của hắn không phải là những người khác có thể so sánh. Tuy gia tộc bị thiệt hại cực lỳ nặng nền nhưng hắn vẫn giữ được một cái đầu lạnh, là một tộc trưởng, không được làm việc bằng cảm xúc mà là bằng lý trí.

Hình ảnh điên cuồng như dã thú lúc trước chính là hắn cố thể hiện ra để làm giảm sự đề phòng của Ngọc Phong mà thôi, nhưng hiện nay với tính cảnh giác cực cao đó của Ngọc Phong, mọi sự lừa dối đều vô ích, cho nên hắn không cần thiết phải diễn nữa.

Long Giang nhìn nụ cười xuất hiện trên mặt Ngọc Phong, trầm tĩnh nói “ không ngờ ngươi có thể nhận ra ý định của ta đấy, tuy nhiên ngươi đã đoán sai một điều, giải quyết ngươi ta không cần phải dùng toàn lực”. Dứt lời, linh khí kim sắc phô thiên tái địa trào ra từ cơ thể của Long Giang, tụ hợp tại quyền đầu của hắn biến thành một cái đầu rồng sống động như thật, đánh tới Ngọc Phong.

Nhưng nơi đầu rồng đi qua, không khí như bị dồn nén mà phát ra những tiếng nổ bạo liệt.

Nhìn thế công như mãnh thú của Long Giang, Ngọc Phong vẻ mặt dần nghiêm túc “ đã vậy thì ngươi cần phải cố gắn hơn nữa mới được, nhiều đây còn chưa đủ đâu”, hắn rút Hải Lam kiếm bên hông ra, hường về đầu rồng to lớn mà xuất chiêu, kiếm ảnh sáng lên như một ngọn đuốc, bên trên lưỡi kiềm lượn lờ kiềm khí, đâm thẳng vô đầu rồng.

Tốc độ của cả hai đều cực nhanh nên chỉ trong thoán chốc kiềm ảnh sáng rực cùng đầu rồng kim sắc đã va chạm vào nhau. Nhưng không hề có tiếng nổ lớn hay hai tia lửa bắn ra, kiếm ảnh cùng long đầu va chạm xong sau đó cứ giữ yên vị trí như thế mà rung động liên hồi, từng làng sóng linh khi khuếch tán trong không giang vang lên những tiếng tí tách.

“ Long Giang đã nâng cao sức mạnh thêm một khoản lớn nhưng vẫn ngang sức với tên thanh niên kia!” Viên Thạch quan sát cuộc chiến mà rung động.

“ Sức mạnh của hai người họ đã vượt xa chúng ta!” Ngưu Mông lắc đầu cảm khai nói

“ Mạnh hơn thì sao chứ, hai tên đó cứ đánh nhau sống chết đi, tốt nhất là cả hai cùng chết, thì hai toà thành này sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta” Viên Thạch nheo đôi mắt, nham hiểm nói. Điều hắn quan tâm chính là lợi ích có thể đạt được sau khi cuộc chiến này chấm dứt mà thôi. Nếu một trong hai người thương nặng, hắn sẽ không ngần ngại mà xuống tay đâu.

Trong lúc hai người đang bàn tán, linh khí khuếch tán ra từ vị trí tiếp xúc của hai chiêu thức ngày càng lớn, bổng nhiên răn rắc, hành loạt vết nứt xuất hiện trên đầu rồng cũng như kiếm ảnh. Sau đó vết nứt dần dần lan rộng và cuối cùng cả hai đều nổ tung. Khí kình từ vụ nổ làm bụi đất bay tứ tung mù mịt che mất tầm nhìn của mọi người.

Ai nấy đều phải cố gắng căng mắt ra để quan sát kết quả của cuộc chiến.

Vù, một cơn gió mùa hè nhẹ diệu thổi qua, xua tan đi lớp màng bụi đất, phơi bày hiện trường cuộc chiến. Mặt đất phía dưới giờ đây đã hoàn toàn vỡ nát thành một đống hỗn loạn, ở giữ đống loạn thạch là một cái hố hình lòng chảo sâu hai mét rộng sáu mét, Long Giang vẻ mặt khó coi, bộ đồ rách nát dính đầy bụi đất đứng giữa lòng hố, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước. Cách hắn không xa, Ngọc Phong tay cầm kiếm, vẻ mặt điềm tĩnh, cơ thể không dính một hại bụi nào, mái tóc đen tuyền theo từng cơn gió hè mà tung bay. Vụ nổ lúc trước hoàn toàn không gây bất cứ tổn hại gì tới hắn cả.

Nhìn tình trạng của hai người lúc này, chúng ta có thể biết tương đối, lần giao phong vừa rồi, Long Giang đã ăn chút thiệt thòi nhỏ.

“ Đoàn trưởng vạn tuế!”

“ Đoàn trưởng number one!”

Đám dong binh Hắc Lang sau khi nhận thấy kết quả của lần giao phong này, liền điên cuồng hét hò, cổ vũ, trợ uy cho Ngọc Phong.

“ Thế nào lão già, ta đã nói lão nên cố gắng hơn rồi mà, như thế này còn chưa làm gì được ta đâu” Ngọc Phong nhe hàm răng trắng sáng, khiêu khích. Qủa thật đúng là như vậy, nếu so sánh với lần giao thủ cùng mẹ hắn, lão già này cũng chưa tính là gì.

Long Giang nghe lời khiêu khích của Ngọc Phong thì bổng nhiên cười khằng khặc “ tiểu tử, đúng là không biết trời cao đất dày, mới chỉ đạt được một chút lợi thế thì đã lên mặt, để ta xem thử ngươi sẽ phản hứng ra sao khi bị ta đập dẹp, Ngũ Long Tranh Châu”. Hai tay hắn kết ấn, đây cũng là lần đầu tiên hắn kết ấn trong trận đấu này.

Quần áo Long Giang bổng nhiên căn phồng lên rồi bất ngờ nổ tung, phơi bày ra thân hình rắn rõi của hắn, tuy tuổi tác đã cao nhưng cơ thể vẫn có từng khối cơ bắp to lớn nổi cộm lên tràng đầy lực lượng, bên cạnh đó, làng da hắn cũng có chi chít đầy vết thường ngang dọc, đây cũng là tác phẩm thời kỳ tung hoành của hắn khi còn trẻ.

Rống, Ngoàm! Từng tiếng long ngâm từ trong cơ thể Long Giang vang lên, hình xăm năm con kim long trên cơ thể hắn bổng mở hai mắt ra, ngẩn đầu bay lên không trung như những con rồng thật sự, tràng ngập linh tính. Bên trong bản thể mỗi con rồng đều có dao động linh khí cực kỳ khổng lồ như những con ma thú cấp ba hậu kỳ nhưng bọn chúng lại toát ra hơi thở mạnh mẽ và nguy hiểm hơn xa ma thú thông thường.

Bình Luận (0)
Comment