Bất Tử Nhãn

Chương 83 - Những Lá Át Chủ Bài

“ Là Ngũ Long Tranh Châu, thuật khí gia truyền của Long gia, các đời gia chủ mới có quyền học được, không ngờ người thiếu niên kia lại ép Long Giang phải thi triển nó” Viên Thạch nhìn năm con Kim Long vần vũ trên bầu trời, nuốt một ngụm nước miếng

Ngưu Mông đứng bên cạnh hắn cũng gật đầu đồng ý “ chiêu này sẽ quyết định ai là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến lần này, không biết tên kia sẽ giải quyết như thế nào?”

Dao động linh khí khủng khiếp phát ra từ năm con kim long cũng uy hiếp không nhỏ tâm thần của đám dong binh Hắc Lang trên tường thành.

“ Năm con kim long kia làm cho ta có cảm giác như đứng trước năm con ma thú cấp ba hậu kỳ”

“ Không biết đoàn trưởng có đỡ nổi không?”

“ Các ngươi nói nhăn nói cuội gì đó, đoàn trưởng là vô địch, lão già gần đất xa trời kia làm sao mà so sánh được!”

Long Giang sau khi thi thuật, nhìn năm con kim long đang vần vũ bay múa mà thỏa mãn “ nhóc con, để ta cho ngươi biết sức mạnh thật sự của ta là như thế nào , lên!”. Hắn đưa tay lên trên bầu trời sau đó hạ xuống chỉ thẳng vào Ngọc Phong.

Năm con Kim Long sau khi nhận được mệnh lệnh liền gầm thét, phá không lao vào Ngọc Phong giống như một bầy thú hoang khát máu, những nơi chúng đi qua, không khí liền vặn vẹo đến biến dạng, uy thế cực kỳ ghê gớm.

Là mục tiêu của năm con Kim Long, nét mặt Ngọc Phong cũng dần dần nghiêm túc lại, lần này hắn phải toàn lực chống đỡ, “ Mai Hoa Kiếm, Lạc Hoa Thức” Ngọc Phong hét lớn. Từ trong cơ thể hắn, vô thiên tái địa kiếm khí xông ra như nước lũ, sau đó chúng cuốn lại với nhau tạo thành năm luồng kiếm khí to lớn màu trắng thuần, trực tiếp đối đầu với năm con Kim Long.

Kiếm khí to lớn mà sắc bén, lao trong không khí tạo thành từng tiếng rít ghê rợn, chỉ trong một hơi thở đã đâm xầm vào năm con Kim Long của Long Giang.

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Năm tiếng nổ vang dội cả bầu trời, phát ra ánh sáng lấp lánh như pháo hoa, năng lượng thoát ra từ vụ nổ lang tỏa bốn phương tám hướng trong không trung, xa đến vài dặm.

Những tên dong bính tu vi hơi yếu một chút khi tiếp xúc với những làng sóng năng lượng liền thụ nội thương, học máu đương trường. Còn những tên có tu vi cao hơn một chút cũng vật vã vận công để chống cự. Tuy nhiên vẫn có cơ số dong binh không thể đối kháng. Đây chính là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chế a.

Đứng gần vụ nổ nhất, Long Giang cùng với Ngọc Phong phải thúc giục linh khí tạo một lớp khiên bảo vệ mới miễn cưỡng cầm cự được, tuy nhiên cả hai đều bị đẩy ra xa cả tram mắt mới dừng lại được.

Những làng sóng năng lượng kéo dài một lúc mới dần dần tiêu tán, năm con Kim Long cùng năm luồng kiếm khí của Ngọc Phong đã hoàn toàn hủy diệt lần nhau.

Long Giang nhìn kết quả trước mắt mà nhíu chặt lông mày, hắn không ngờ Ngọc Phong lại tu luyện ra kiếm khí có uy lực lên đến như vậy, có thể mặt đối mặt, ngạnh kháng với Ngũ Long Tranh Châu của hắn.

“ Phải dùng đến chiêu đó hay sao” Long Giang lẩm bẩm.

Sau khi năm con Kim Long bị hủy diệt, Ngọc Phong cũng ngay lập tức xông tới, đây là lần đầu tiên hắn chủ động tấn công, cơ thể hắn lại một lần nữa tuông ra vô số kiếm khí nhưng lần này chúng không phần tán mà tập hợp lại tạo thành một thanh đại kiếm dài mười lăm mét, rộng bốn mét màu trắng thuần khiết, trên bề mặt của thanh cự kiếm phủ đầy họa tiết hoa Mai vô cùng tinh mĩ. Ngọc Phong hai tay ôm lấy cự kiếm to lớn hường Long Giang mà vung mạnh. Thanh cự kiếm lướt qua không khí tạo thành tiếng rít cùng áp lực cực lớn.

Nhìn cự kiếm dần phóng to trước mắt, khuôn mặt Long Giang trở nên dữ tợn, hắn cắn chặt răng quát “ Long Hình Công, Phong Ấn Bát Long, Khai”.

Rống, Ngoàm, từ bên trong cơ thể của hắn vang lên những tiếng răng rắc như xương gãy, sau đó lại có vô số tiếng rồng ngâm long thét, cơ thể rắn chắc của Long Giang bổng nhiên to thêm một vòng, chiều cao của hắn cũng từ một mét tám tăng lên hai mét rưỡi, làn da cũng hoàn toàn chuyển thành một màu vàng kim chói lọi, bên trên đó phủ đầy lần giáp hình vảy cá vô cùng cứng rắn. Hắn hiện tại đã trở thành một cự nhân màu vàng kim sặc sỡ, hai tay hắn không còn là tay người nữa, thay vào đó lại là một đôi long trảo sắc bén, trên đầu hắn mọc ra hai cái sừng xoắn ốc như sừng cừu, tuy nhiên nó lại có các lớp vảy bao phủ toàn bộ, phía dưới xương cụt của hắn cũng mọc ra một chiết đuôi dài hai mét đung đưa qua lại như đuôi giao long.

Nhìn hình dáng của Long Giang bây giờ không khác gì Long Nhân trong truyền thuyết. Cự nhân ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng, tung long trảo đấm mạnh vào cự kiếm đang lao tới. Quyền đầu lướt qua không khí với tốc độ như hỏa thạch, vang lên những tiếng nổ lách của không khí bị đè nén hết sức.

]

Chỉ trong cháy mắt, cả hai đã va chạm vào nhau thế nhưng. RẮC, cự kiếm to lớn không thể chịu nổi một đòn của cự nhân, ngay lập tức vỡ vụng rồi tan biến trong không trung. Sau khi phá tan cự kiếm, Long Quyền không hề dừng lại mà tiếp tục hướng thẳng đến Ngọc Phong.

Không còn các nào khác, Ngọc Phong chỉ còn cách dùng kiếm đón đỡ. Keng, một tiếng vang thanh thúy, Hải Lam kiếm chém vào Long Quyền nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, sức lực của Long Giang trong trạng thái Long Nhân đã hoàn toàn vợt qua Ngọc Phong.

Tuy nhiên Ngọc Phong cũng nương người theo phản lực mà dễ dàng lui lại, giữ khoảng cách với Long Nhân, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, ấn đường cũng đã nhíu lại, nói thầm “ không hay rồi”

Trên tường thành, đám dong binh Hắc Lang nhìn Long Giang bổng nhiên biến hình mà trợn mắt.

“ Quác! Thì ra lão già kia lại là ma thú thành tinh”

“ Ma thú cái đầu của ngươi, hắn chính là đang sử dụng thuật khí biến hình nào đó”

“ Các ngươi suy nghĩ chuyện đó làm mẹ gì, điều quan trọng là cự kiếm của đoàn trưởng bị phá vỡ rồi kìa”

“ Chẵn lẻ đoàn trưởng xắp thua”

“ Câm cái mồm thúi của ngươi lại, đoàn trưởng đại nhân là người vĩ đại mà người vĩ đại thì làm sao mà thua được, chúng ta phải cổ vũ cho đoàn trưởng!”

“ Đúng, đoàn trưởng, cố lên, đập cho hắn hiện lại nguyên hình đi”

“ Đúng, đập bẹp hắn về một mét tám đi!”

Trên ngọn đồi không xa, Ngưu Mông cùng Viên Thạch cũng giật mình vì biến hóa kinh người của Long Giang.

Ngưu Mông ánh mắt co rụt như đầu kim hét lớn “ Long Giang, hắn , tu vi của hắn nâng cao đến khí tông rồi! Không thể nào, mới vài ngày trước hắn mới chỉ có cửu tinh khí hồn đỉnh phong mà thôi”

“ Ta cũng chưa bao giờ thấy thuật biến hình đó của hắn, với sức mạnh này, thành Vũ Lôi tương lai sẽ không còn thuộc về chúng ta nữa” Viên Thạch, ánh mắt hoảng loạn lầm bẩm, Long Giang đã đến tu vi khí tông rồi, hắn không còn tin tưởng Ngọc Phong sẽ làm gì được Long Giang. Mà sau khi Long Giang nuốt trọn thành Vụ Đô rồi sẽ tới lượt hai gia tộc bọn hắn, không có cách nào ngăn chặn Long Giang được cả.

Trở lại trận đấu, Ngọc Phong hai mắt híp lại, bình tĩnh quan sát Long Nhân, Long Giang lúc này đã mang đến cảm giác nguy hiểm cực độ cho hắn, linh khí trong cơ thể Ngọc Phong bắt đầu vận chuyển với tốc độ cực nhanh, sẵn sàng phản ứng bất cứ lúc nào.

Long Nhân màu vàng nhìn bộ dạng cẩn thận của Ngọc Phong liền mở miệng cười to, tiếng cười của hắn như sấm giữa trời quang “ thế nào tiểu tử, đã biết sợ rồi sao, tuy nhiên hiện nay biết sợ đã muộn rồi, người chỉ có một con đường là chết thôi, muhahaha”. Sau tiếng hét, Long Giang đột ngột biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt Ngọc Phong trong nháy mắt, long trảo nắm chặt, tung quyền.

“ Qúa nhanh!” Ngọc Phong giật mình vì tốc độ bạo tăng của Long Giang, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị từ trước nên phản ứng kịp thời, Ngọc Phong tay nắm thành quyền, dồn lượng lớn linh khí vào đó dùng cứng đối cứng chống lại Long Giang.

Bùng, hai quyền giao nhau phát ra tiếng nổ trầm thấp, kình khí sinh ra quét ngang bốn phía, san bằng tất cả loạn thạch. Tuy nhiên khác với lần trước, lực tay hai mươi tấn của Ngọc Phong cũng không thể nào đọ lại cự nhân màu vàng, hắn bị lực đánh cực mạnh của cự nhân tống văng xa hai trăm mét mới có thể miễn cưỡng dừng lại, đầu cánh tay phải của hắn máu thịt mơ hồ, cảm giác mấy hết, nhưng may là xương cốt vẫn còn nguyên vẹn.

Nhìn thảm trạng của Ngọc Phong, Long Giang mỉa mai “ ta hiện nay đã là khí tông, một tam tinh khí hồn như người cho dù có nhiều thủ đoạn cũng không có cách nào thắng được ta đâu, đây là khác biệt to lớn về đẳng cấp, mau chịu chết đi, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái.

Ngọc Phong ở phía xa nghe thế chỉ nhết môi khinh thường “ ngươi chỉ là khí tông giả tạo , dùng bí thuật để nâng tu vi lên trong một khoản thời gian ngắn mà thôi, nếu ta kéo dài cuộc chiến đến lúc đó, ngươi chắc chắc sẽ bại”. Điều này cũng không phải là bản thân Ngọc Phong nhận ra mà là do Tinh Tinh nhắc nhở, tuy tu vi của Long Giang đã nâng cao đến khi tông nhưng linh khí lại rất phù phiếm, không hề ổn định.

Chính xác như những gì Tinh Tinh dự đoán, tu vi lúc này của Long Giang đúng là nhờ vào sự kết hợp tu vi cửu tinh khí hồn của hắn cũng như tu vi cả đời của Long Hoa, thúc thúc của hắn. Đúng ra là lúc ở trong mật thất, Long Hoa chính là muốn dùng tu vi của bản thân hổ trợ Long Giang đột phá lên khi tông nhưng đến phút cuối lại thất bại trong tiết nuối. Ngay sau đó Long Hoa cũng tuyệt khí mà bỏ mình, số lượng linh khí của hắn đưa vào người Long Giang tuy không thể giúp Long Gianh tăng lên Khí Tông nhưng cũng không hề mất đi, nó được phong ấn tại vị trí trái tim. Nếu gặp tình huống cần thiết, uy hiếp đến tính mạng, Long Giang có thể giải khai phong ấn đó để có thể nâng cao tu vi đến đẳng cấp khí tông trong thời gian ngắn, đây chính là con bài cuối cùng của hắn.

Bị Ngọc Phong đoán trúng thủ thuật nhưng Long Giang không hề có vẻ gì là lo sợ, hắn chỉ cười nhạt “ vấn đề ở chỗ là ngươi có thể sống sót mà kéo dài cuộc chiến được hay không”. Dứt lời Long Giang lại lần nữa lao lên tấn công Ngọc Phong như một con mãnh thú, từng quyền từng quyền như vẫn thạch đánh tới, trong khi đó Ngọc Phong chỉ có thể vung kiếm mà đón đỡ mà thôi.

Từng tiếng vang thanh thúy phát ra, nắm đấm vàng kim va vào Hải Lam kiếm làm hoa lửa tung tóe khắp nơi, mỗi lần va chạm Ngọc Phong lại bị đáng văng xa đến vài trăm mét, bộ dạng chật vật vô cùng. Nếu nhìn từ bên ngoài, đây hoàn toàn mà một màng ngược đãi, mùi hành khắp nơi.

“ Đoàn trưởng cố lên!”

“ Đoàn trưởng vô địch”

Trên tường thành, tuy nhìn thấy Ngọc Phong rơi vào thế yếu nhưng đám dong binh vẫn gân cổ kêu gào, cổ vũ cho Ngọc Phong.

ĐÙNG, lại một tiếng vang, Ngọc Phong lại bị Long Giang đánh bay về phía xa, ngay sau đó Long Giang lại tăng tốc đuổi theo bồi thêm một quyền nữa. Nhưng không đợi hắn đuổi kịp Ngọc Phong đã móc ra một khỏa đan dược màu tím đen, giống y như khỏa đã đầu độc bốn ngàn người của Long gia, lập tức bóp nát bóp nát.

Bụp, một đám khói tím đột ngột trào ra bao phủ một phạm vi rộng lớn, che hết tấm mắt của mọi người.

Nhìn Ngọc Phong lại giở trò cũ, Long Giang khinh thường nói “ ngươi chỉ có bao nhiêu thủ đoạn đó hay sao, hết chiêu rồi à, nhóc con muốn bỏ trốn hay sao”. Đồng thời hắn cũng di chuyển thân hình với tốc độ cực nhanh, tìm kiếm trong đám màng độc, loại độc tố như thế này, hiện nay đã không thể làm khó hắn được nữa.

Tuy nhiên Ngọc Phong cũng không hề có ý định bỏ trốn, hắn đang đứng cách vị trí của Long Giang năm mươi mét, kiếm đã đút vào vỏ, trọng tâm hạ thấp, mắt nhắm hờ, đây chính là tư thế chuẩn bi của Đoạt Mệnh thức trong Mai Hoa Kiếm. Chỉ sau một lúc, làng khí độc cũng đã tan biến, Ngọc Phong đột ngột mở bừng mắt ra, rút kiếm hướng Long Giang chém mạnh “ Vô Hình Kiếm Ý, Đoạt Mệnh”.

Khí độc vừa tan, Long Giang liền đưa ánh lắt láo liên tìm kiếm vị trí của Ngọc Phong, bổng nhiên một cảm giác nguy hiểm ập đến làm hắn lạnh xương sống, mùi vị nguy hiểm lan tràn, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn liền lướt người qua một bên tuy nhiên đã chậm một bước, xoạt, một làn kiếm ý vô hình đã yên lặng không một tiếng động chặt đứt cánh tay của hắn, tại vị trí vết thương, máu tuông xối xả không ngừng.

“ AAAAAAAAAAAAAAAAA!” Long Giang ôm lấy cánh tay dứt lìa, kêu gào đau đớn

Tình thế bổng nhiên bị đổi ngược, Long Giang đang đuổi giết Ngọc Phong nảy giờ lại đang ôm cánh tay đứt lìa gầm rú đau đớn, trong khi Ngọc Phong lại điềm tĩnh đứng cách đó không xa.

Đám dong binh Hắc Lang thấy thế, hét lớn vui mừng không thôi. Trần Nhân thấy thế cũng ôm ngực mà thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ngưu Mông cùng Viên Thạch trên ngọn đồi xa xa cũng không tin vào mắt mình mà dụi dụi hai mắt. Trận đấu hôm này đem đến cho hai người bọn hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cảm xúc vui buồn lẫn lộn đang xen.

Ngọc Phong đứng cách Long Giang không xa, vẻ mặt cũng không tốt lắm, chiêu kiếm vừa rồi đáng lẽ là phải cắt Long Giang ra làm hai rồi, không ngờ tâm trí hắn lại linh mẫn như thế, tránh thoát trong phút chốc, chỉ để lại một cánh tay mà thôi. Nhưng một chiêu vừa rồi cũng đã rút cạn số linh khí còn lại của Ngọc Phong, tình huống lúc này tưởng như lợi thế nhưng thật ra rất bất lợi cho hắn.

“ Chẵn lẽ thật phải dùng đến nó?” Ngọc Phong nhíu chặt đôi mày, thầm nghĩ.

Sau một hồi kêu gào đau đớn, Long Giang cũng đã kìm nén lại, hắn tụ tập linh khí tại chỗ cánh tay đứt lìa, ngăn chặn máu chảy ra. Hắn cứ nghĩ tăng tu vi đến khí tông đã là nắm chắc phần thắng rồi không ngờ tý nữa là lật thuyền trong mương. Chết dưới kiếm của tên nhóc quỷ quyệt kia.

Khuôn mặt hắn vặn vẹo đến đáng sợ hướng Ngọc Phong gầm to “ nhóc con khá lắm, vẫn còn giấu một lá át chủ bài như thế. Nhưng một chiêu uy lực như thế chắc chắn ngươi cũng không nuốt trôi đâu nhỉ, lần này để ta xem làm sao ngươi trốn thoát!!!!”

Bình Luận (0)
Comment