Bất Tử Nhãn

Chương 84 - Đòn Cuối Cùng

Long Giang trong trạng thái Long Nhân gào thét như một con da thú, nện chân mạnh xuống mặt đất gây ra một tiếng nổ lớn, lao nhanh về phía Ngọc Phong, cánh tay còn lại của hắn nổi lên từng luồng linh khí màu vàng kim lấp lánh đánh tới.

Kìm quyền lướt qua không khí như một quả đạn pháo vang lên âm thanh vang dội, chấn nhiếp lòng người, một quyền này, Long Giang muốn kết liễu hoàn toàn Ngọc Phong, không cho hắn làm trò mèo gì nữa.

Ngọc Phong lúc này linh khí đã cạn khô, vẻ mặt khó coi nhìn cự nhân đang lao tới như mãnh thú.

“ Tinh Tinh, kích hoạt Lưu Tinh Búa đi!” Ngọc Phong nói thầm, đây chính là đòn cuối cùng của hắn.

“ Được!” Nghe Ngọc Phong nói, Tinh Tinh ngay lập tức đáp.

Mặt giây chuyền trước ngực Ngọc Phong bổng nhiên lóe lên ánh sáng tím hồng, sau đó nó dần dần biến lớn lên trở thành một chiếc búa dài một mét rưỡi, vô cùng hoa lệ. Ngay lập tức Ngọc Phong hai tay chộp lấy Lưu Tinh Búa, xoay người, cong eo, vung mạnh. Lưu Tinh Búa xẹt qua không khí để lại một vệt ánh sáng màu hồng phía sau, đập mạnh vào thân hình Long Nhân to lớn của Long Giang.

Long Giang đang trên đà xông tới bổng nhiên thấy Ngọc Phong từ đâu lấy ra một cây búa to tổ chản liền nhết môi khinh thường, cho dù hiện nay Ngọc Phong có lấy ra khí binh cấp năm mà không có linh khí để thúc dục thì nó cũng chỉ như một cây sắt bình thường mà thôi. Chính vì thế, Long Giang cũng không hề có ý định tránh né cây búa màu tím hồng kia, hắn tự tin vào thân thể cường đại của bản thân, nhắm đầu Ngọc Phong mà đấm mạnh.

Tuy nhiên, Long Giang đã hoàn toàn đoán lầm, tuy Ngọc Phong không còn linh khí nhưng hắn vẫn còn man lực cực lớn, cộng với sức nặng cực đại hai mươi tấn của Lưu Tinh Búa, cho dù tấm thân hắn có đúc bằng kim thiết thì sao chứ, cũng sẽ không chịu nổi một đòn.

Chỉ trong nháy mắt, Bùm, Lưu Tinh Búa đập vào người Long Giang phát ra tiếng vang trầm đục, ngay sau đó, Long Giang giống như một quả đạn pháo bị đáng văng với tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn tốc độ mà hắn lao tới nữa, đập mạnh vào tường thành Vụ Đô. Mặc dù bức tường thành này hoàn toàn cấu thành từ Hắc Thạch, một loại đá siêu cứng nhưng bị thân hình Long Nhân của Long Giang tông vào cũng xuất hiện chằn chịt vết nứt, từ đó có thể thấy đòn đánh của Ngọc Phong có uy lực lớn đến thế nào.

Long Giang đậm mạnh vào tường thành rơi xuống đất, phun ra một búng máu, hai cái sừng trên đầu giờ đây đã gãy mất một chiếc, lồng ngục to lớn cũng bị lõm vào, cái đuôi dài hai mét thì hoàn toàn dập nát. Long Giang không thể nào tin được, ngay trong lúc tưởng chừng hắn đã chiến thắng, thế cục lại lần nữa đảo ngược. Hiện giờ cơ thể hắn đau đớn vô cùng, thân hình cự nhân to lớn cũng bắt đầu thu nhỏ lại, bí thuật biến thân của hắn sắp hết tác dụng, điều đó cũng có nghĩa tất cả lượng linh khí mà Long Hoa truyền cho hắn cũng đã dùng hết hoàn toàn.

Nhưng Ngọc Phong cũng không hề có ý định để cho Long Giang suy nghĩ nhiều, ngay sau khi Long Giang rơi xuống mặt đất, hắn lại lần nữa xông tới. Ngọc Phong hai tay vận hết sức lực, nâng Lưu Tinh Búa lên cao quá đầu, sau đó nện mạnh xuống thân hình tàn tạ của Long Giang.

ẦM, cả mặt đất trong vòng bán kính năm trăm mét lấy Ngọc Phong làm trung tấm bổng nhiên xụp đổ, bức tường thành kiên cố cao bốn mươi mét bằng Hắc Thạch đã bảo vệ Vụ Đô thành bao nhiêu năm tháng qua cũng ngay trong lúc ấy vỡ tan thành từng mảnh, một dãy tưởng thành dài hàng trăm mắt hoàn toàn biến mất, bụi bay mù mịt. Vô số dong binh Hắc Lang cũng vì thế mà chao đảo, rơi rụng, tuy nhiên với tu vi của bọn hắn thì rơi từ độ cao bốn mươi mét cũng không có vấn đề gì lớn lắm.

Tuy nhiên Long Giang thì không được may mắn như bọn chúng, hắn chính mình hứng trọn một đòn toàn lực của Ngọc Phong, cơ thể hắn giờ đây đã không còn hình người, nát vụn thành tương, có chi chỉ làm một vài mảnh sa thịt còn rớm máu tươi sót lại cùng một cái đầu lăng lông lốc. Một đời gia chủ Long gia kiêu hùng đã chết đi dưới tay Ngọc Phong. Giấc mơ lớn mạnh gia tộc cũng từ đấy mà biến mất mãi mãi.

Sau khi vung Lưu Tinh Búa lần thứ hai, kết liễu Long Giang, sức lực của Ngọc Phong cũng hoàn toàn cạn kiệt, hắn ngồi bệt xuống đất, dựa vào một tảng đá lớn thở phì phò, đồng thời hắn cũng lấy ra vài viên đan dược bỏ vào miệng nuốt xuống.

Nói là vậy nhưng từ lúc Ngọc Phong triệu hồi Lưu Tinh Búa đến lúc kết liễu Long Giang chỉ xảy ra trong vòng vẻn vẹn vài hời thở mà thôi, tất cả mại người quan chiến tại đây còn chưa kịp nhận ra điều gì đã xảy ra thì bức tường thành cùng mặt đất bổng nhiên xụp đổ, bụi mù bay lên khắp nơi, che mất tầm mắt. Không ai biết rốt cục chuyện gì đã xảy ra. Đến khi làn khói bụi bị một cơn gió thổi đi mất, mọi người nhìn hiện trường mà hít một luồng khí lạnh.

]

Hàng trăm mét tường thành bị đỗ vỡ, hơn bảy trăm cây số vuông hoàn toàn xụp đổ, tạo thành một vùng lòng chảo rộng lớn. Đây là sức hủy diệt mà hai khí hồn có thể tạo ra hay sao.

“ Mọi người nhìn kia, là đoàn trưởng, là đoàn trưởng” một tên dong binh tinh mắt hét lớn

“ Đúng rồi, là đoàn trưởng, còn kia, không phải là đầu của lão gia hỏa Long gia hay sao?”

“ Đoàn trưởng đã giết được ông ta”

“ Chúng ta thắng rồi, hú!!!!”

Đám dong binh nhìn thấy thì tất cả mọi người đang quan sát cuộc chiến chắc chắn cũng nhìn thấy.

“ Long Giang đã chết thật rồi!” Viêm Thạch nhìn cái đầu đầy máu của Long Giang mà rung động. Nhưng chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn “ lão Ngưu, thời thế của chúng ta đã đến rồi, chỉ cần giết chết tên thanh niên kia, cả hai thành Vụ Đô và Vũ Lôi sẽ thuộc về hai gia tộc chúng ta”. Vừa nói, Viên Thạch vừa vận linh khí, lao nhanh tới vị trí mà Ngọc Phong đang ngồi, theo sau hắn còn có vài chục tên hộ vệ.

Ngưu Mông sau khi nghe Viên Thạch nói vậy cũng hơi động tâm tuy nhiên hắn không hề lao lên theo, trực giác cho hắn biết, việc này có mùi vị nguy hiểm.

Cùng lúc Viên Thạch lao lên, bốn tên trưởng lão của Long gia cũng đã nhận ra Long Giang đã chết, Long Giang chết thì có nghĩa là gì, chính là gia tộc của bọn họ sẽ không còn sức mạnh để thống trị thành Vũ Lôi nữa, cộng với bốn ngàn người Long gia chết trận tại đây, rất có thể Long gia cuối cùng sẽ bị xóa xổ. Bọn họ hai mắt đỏ ngầu như dã thú, mặc kệ chết độc còn chưa trục xuất hết, phóng xuất linh khí, xông lên, muốn trong thời gian nhanh nhất giết chết Ngọc Phong, kẻ đầu sỏ đã gây nên thảm trạng này.

Bổng nhiên trông thấy đoàn người Long gia nổi điên xông lên, Trần Nhân liền gân cổ hét lớn “ các anh em, bọn chúng muốn ám toán đoàn trưởng, mọi người mau xuống cứu viên!”

Dứt lời, Trần Nhân cũng phi thân ra khỏi tường thành, giải phóng linh khí, di chuyển đến cạnh Ngọc Phong. Phía sau hắn hơn mười vị thủ lĩnh cũng như hơn hai mươi tiểu đội trưởng của dong binh đoàn Hắc Lang cũng bám theo sau, mỗi người trong này để tỏa ra dao động linh khí cấp bập khí hồn.

Vì khoảng cách giữa nhóm người Trần Nhân và Ngọc Phong gần hơn nên, bọn họ đã đến nơi trước, chia người ra tạo thành một vòng tròn kín mít, bảo vệ Ngọc Phong bên trong. Ngay sau khi vòng trong được thành lập, đám người Lòng gia cũng đã đuổi tới nơi, tuy nhiên khi bọn họ trông thấy ba mươi người của dong binh đoàn Hắc Lang đều có tu vi khí hồn thì lập tức dừng lại, trong tâm hồn có chút rung động cùng kinh hãi.

“ Từ khi nào mà dong binh đoàn Hắc Lang lại có đến ba mươi vị khí hồn thế?” tam trưởng lão nhìn trận thế phía trước, lẩm bẩm nói

“ Không phải bọn chúng chỉ mói có năm khí hồn nhất tinh mà thôi hay sao?”

Bọn họ biết khi mình xông lên, thế nào cũng có người của dong binh đoàn Hắc Lang ra cứu viện, nhưng những tên dong binh yếu ớt đó họ còn không để vào mắt, chỉ cần có hai hay ba vị trưởng lão ngăn chặn bọn chúng lại, thì vị trưởng lão cuối cùng có thể dễ dàng giết chết Ngọc Phong, kẻ mà không còn một chút lực phản khánh. Không ngờ Hắc Lang lại ở đâu chui ra đến ba mươi người có tu vi khí hồn, cho dù bọn hắn có liều mạng thì cũng không chắc có thể xông vào.

Không chỉ bốn vị trưởng lão Long gia, Viên Thạch đang trên đà lao tới cũng ngạc nhiên không kém. Hắn đi tới gần bốn vị trưởng lão, nhìn qua khe hở của đám người Hắc Lang, trông thấy Ngọc Phong hơi thể nặng nề dựa vào tảng đá lớn, cười ha hả “ bốn vị trưởng lão Long gia, ta biết hiện giờ tình hình gia tộc của các ngươi cũng không được tốt lắm, hay là thế này, ta sẽ giúp đỡ các ngươi giải quyết tên kia, các ngươi sẽ trở thành gia tộc phụ thuộc của Viên gia ta, thế nào?”

“ Gia tộc phụ thuộc?” Nghe Viên Thạch nói, bốn vị trưởng lão Long gia, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Gia tộc phụ thuộc có nghĩa là từ đây Long gia sẽ không còn là gia tộc độc lập nữa mà phải sống nhờ vào Viên gia. Tất cả tài sản gia tộc kiếm được đều phải giao nộp lên trên và chỉ có thể trông chờ Viên gia cung cấp cho một ít tài nguyên trong đó chứ không còn quyền làm chủ nữa. Nói trắng ra là Long gia từ đây sẽ làm nô bộc cho Viên gia. Muốn một gia tộc lớn mạnh nhất trở thành một gia tộc nô bộc, làm sao mà bốn vị trưởng lão luôn cao cao tại thượng, nhìn xuống kẻ dưới có thể chấp nhận được chứ.

Nhưng nếu bây giờ mà không giải quyết Ngọc Phong, thì không lâu sau đó, hắn phục hồi thường thế thì Long gia chắc chắn sẽ bị xóa xổ không thể nghi ngờ. Tình thế lúc này vô cùng tiến thối lưỡng nan.

Sau một lúc thương thảo, nhị trưỡng lão hướng Viên Thạch ôm quyền nói “ chúng ta chấp nhận thỏa thuận này, nếu Viên gia chủ có thể giúp chúng ra giết chết tên thanh niên kia, Long gia sẽ trở thành gia tộc phụ thuộc của Viên gia”

Nghe nhị trưỡng lão cuối cùng cũng đồng ý, Viên Thạch mừng rơn trong lòng, nói khẻ “ như thế là lựa chọn đúng đắng đấy, các ngươi hãy tranh thủ cầm chân bọn dong binh này, ta sẽ thừa cơ mà kết liễu tên kia”

Bốn vị trưởng lão và Viên Thạch đứng cách nhóm dong binh Hắc Lang không xa, nên Trần Nhân cố thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện đó. Vẻ mặt của hắn như lâm đại địch, linh khí vận chuyển với tốc độ tối đa, sẵn sàng ứng biến bất cứ lúc nào.

Sau khi thương lượng thành công, bốn vị trưởng lão Long gia cùng đám người Viên Thạch bắt đầu bùng nổ linh khí, xông thẳng vào hàng rào phòng vệ của nhóm dong binh Hắc Lang

Phía đối diện, ba mươi người Trần Nhân, linh khí đủ màu sắc ào ạt tuông ra khỏi cơ thể, nét mặt nghiêm trọng, chuẩn bị chiên đấu.

Ánh mắt hai bên nhìn nhau tóe ra tia lửa, chiến ý hừng hực thiêu đốt, không khí toàn trưởng trong lúc này dường như đặc quánh lại, áp lực cực kỳ nặng nề.

Bổng nhiên, một tiếng nói vang vọng trong không gian “ tất cả dừng tay!”. Âm thanh tuy không lớn nhưng lại tràng đầy nội lực, đánh mạnh vào tâm thần của mọi người. Từ vị trí cửa thành, một đoàn gồm mười người mặc áo giáp màu xám viền vàng, bên trên áo giáp có khắc huy hiệu đôi cánh chim màu vàng đang dang rộng. Linh khí dao động xung quanh cơ thể của bọn họ đều đạt đến cấp độ khí hồn cao giai, ít nhất là thất tinh khí hồn. Dẫn đầu đoàn người là một lão già tóc trắng, gương mặt hiền hòa gần sáu mươi tuổi, chính là vị Tiêu lão của thương hội Việt Châu, ông cũng chính là người la lớn lúc nãy, đó là một thuật khí âm ba công làm cho tâm thần rối loạn, nhằm tận dụng thêm chút thời gian.

Ngay khi thấy một đoàn người kéo đến, đặc biệt là huy hiệu cánh chim vô cùng nổi bật, Viên Thạch liền dừng lại, khó hiểu hỏi “ các vị của Việt Châu thường hội đến đây làm việc gì thế?”

“ Đúng vậy, không phải Việt Châu thương hội không tham gia vào chuyện tranh chấp của thế lực địa phương hay sao?” một vị trưởng lão của Long gia cũng ngạc nhiên hỏi. Tiêu lão sau khi thấy hai bên đã dừng lại liền thở phào một hơi, điềm tĩnh nói “ làm phiền hai vị, xin tự giới thiệu, ta họ Tiêu là chủ tịch hiện tại của chi nhánh Việt Châu thương hội tại Vụ Đô thành , trận chiến hôm nay nên dừng lại tại đây thôi!”

“ Tại sao chứ, vị Tiêu chủ tịch này, trận chiến của chúng ta cũng đâu có ảnh hường gì đến lợi ích của quý thương hội cơ chứ, tại sao lại bảo chúng ta dừng lại” Viên Thạch khách khí hỏi, tuy hắn là tộc trưởng của một đại gia tộc thống lĩnh thành Vũ Lôi nhưng đứng trước gã khổng lồ mang tên thương hội Việt Châu, hắn chẳng khác gì là một con kiến hôi cả.

Bình Luận (0)
Comment