Bất Tuần

Chương 97

Trần Dã bảo Lục Tuần đừng sợ, nhưng cậu chỉ có thể an ủi được Lục Tuần thôi còn chính cậu thì chịu.

Gần đây thời tiết nóng dần, buổi tối bà dậy đi vệ sinh, nghĩ bụng trời nóng Trần Dã không thích đắp chăn, nhưng buổi tối nhiệt độ sẽ giảm xuống, vẫn sẽ có sự chênh lệch.

Bà đẩy cửa ra, mới vừa đi vào trong hai bước liền dừng lại. Trong phòng không bật đèn, song rèm cửa sổ không kéo, ánh trăng mờ mờ rọi vào trong phòng, soi bóng Trần Dã đang ngồi trên ghế giữa không gian đen kịt.

“Tiểu…… Dã?” Bà kinh ngạc đi tới.

Mất vài giây Trần Dã mới ngẩng đầu lên, “Bà nội?”

Bà nhíu mày, “Con biết mấy giờ rồi không? Ngày mai con không định đi học hả?”

Trần Dã lại cúi đầu.

Bà đứng lặng một thoáng, thở dài thườn thượt rồi ngồi xuống bên giường.

“Nhà Lục Tuần…… thế nào rồi?”

Trần Dã không trả lời, sau một lát cậu mới cất tiếng gọi, “Bà ơi.”

“Ơi.” Bà nắm lấy tay cậu.

“Lục Tuần có từng nói với bà rằng bà rất giống bà ngoại của cậu ấy chưa?” Trần Dã nói.

“……Thật sao?” Bà ngạc nhiên sờ sờ mặt mình.

“Không phải giống về ngoại hình.” Trần Dã cười cười, cười xong lại lặng người.

“Bà ơi.” Trần Dã rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt bà.

“Ơi.” Bà lại đáp lời.

“Con muốn ở bên cậu ấy.” Trần Dã khẽ nói.

Bà siết chặt tay cậu.

“Nhưng con…… không làm được, ngay cả việc ở bên cậu ấy con cũng không làm được……” Trần Dã căm hận sự bất lực, căm hận khoảng cách xa xôi, việc cậu có thể làm thực sự chỉ có hạn, nhưng ngay cả những việc “có hạn” ấy cậu cũng không làm nổi.

Trước khi đi, bà xoa xoa mặt Trần Dã, tiếp đó lại đét vào lưng cậu hai phát.


Dạo gần đây buổi tối cậu cứ ngủ không yên, trong đầu chồng chất hàng tá chuyện rối rắm hỗn loạn.

Bởi vì chênh lệch múi giờ nên Trần Dã cũng không dám ngủ thật, sợ không kịp nhận tin nhắn từ Lục Tuần, nhất là hai bữa nay Lục Tuần thậm chí còn nhắn tin rất ít. Cậu không ở yên trong phòng được, cứ ngồi lâu là lại thấy bồn chồn, chờ cho bà ngủ say rồi, cậu bèn ra ngoài ngồi một chút.

Trong tiểu khu có một cây đại thụ, bình thường các ông hay tụ tập đánh cờ dưới tàng cây, các bà cũng thích ngồi ở đây vừa nhặt rau vừa buôn chuyện. Cây cao sừng sững, cành lá rậm rạp che khuất nửa bầu trời, Trần Dã dựa vào thân cây, bầu trời trong tầm mắt mang một màu đen sâu thẳm, chẳng thấy dấu vết ánh sao.

Cậu bật file nghe trong điện thoại, hai mắt nhắm nghiền. Buổi tối có gió đìu hiu, thổi đi vị chát của lá cây.

Không biết qua bao lâu, file tiếng Anh trong tai nghe dần tắt, điện thoại thông báo sắp hết pin. Trần Dã gỡ tai nghe ra, mở điện thoại ra xem, đã là hai giờ sáng, cậu phải về rồi.

Từ đêm khuya hôm trước bà bắt gặp, bây giờ mỗi ngày trong lúc dậy đi vệ sinh bà đều len lén đi tới phòng cậu để quan sát.

Trần Dã cúi đầu chầm chậm quấn dây tai nghe, chiếc tai nghe này là Lục Tuần tặng cậu để luyện nghe tiếng Anh. Bình thường cậu không quen dùng tai nghe vì cảm thấy đeo vào làm lỗ tai ngứa ngáy, nhưng tai nghe Lục Tuần tặng thì đeo vào rất thoải mái.

“Trần Dã.”

Bàn tay đang quấn dây của cậu bỗng khựng lại.

“Sao còn chưa ngủ?” Lục Tuần hỏi.

Trần Dã ngẩng phắt lên, Lục Tuần đang đứng ngay phía trước, tay xách theo ba lô.

Trần Dã ngỡ ngàng đến mức quên cả đứng dậy, cứ ngồi đực ra đó nhìn hắn, giọng nói thậm chí còn run run, “Cậu…… đã về rồi ư?”

Lục Tuần không trả lời mà tiến lên mấy bước, chạm tay lên mặt cậu, “Cậu có ổn không đó?”

Trần Dã đứng dậy ngay tắp lự, nhìn vào Lục Tuần mấy giây rồi ôm chặt hắn vào trong lòng mình.

Ông ngoại Lục Tuần cũng đã về, tình trạng không khả quan chút nào, ông vừa xuống máy bay thì được trực tiếp chuyển vào một bệnh viện tư nhân.

Ngày hôm sau, Trần Dã rốt cuộc cũng gặp được ông cụ.

Ông đã hoàn toàn không nhớ được ai nữa, trí óc đã mất đi hầu hết ký ức, ngay cả thường thức cũng không còn nữa, không nhận biết được thời gian, thậm chí quên mất chính bản thân mình. Mê man kéo dài nghĩa là đại não bệnh biến đưa ra tối hậu thư, bác sĩ nói nếu trong vòng một tuần mà ông vẫn chưa tỉnh thì xem như hết hy vọng.

Nhưng ngay sau khi trở về được vài ngày, ông cụ bỗng nhiên mở mắt như thể cảm ứng được gì đó. Đây là tin tức tốt duy nhất dạo gần đây.

Sau khi ông cụ tỉnh lại, bên cạnh luôn phải có người túc trực 24/24, Lục Tuần ngoại trừ mỗi ngày đến trường đi học thì đều dành toàn bộ thời gian ở bệnh viện.

Ban ngày Sầm Kinh và dì Lưu sẽ đến trông, buổi tối thì Lục Tuần theo cùng. Lục Tuần cũng không yên tâm với những người khác, chỉ khi Trần Dã tới đón thì hắn mới chợp mắt được.


Mỗi tuần Trần Dã sẽ ghé vào ba buổi tối, như vậy giúp Lục Tuần không đến mức quá mệt mỏi. Những hôm cậu ghé thăm, bà nội cũng sẽ chuẩn bị sẵn canh từ trước, đặt trên bàn phòng khách, tuy bà không nói ra song Trần Dã hiểu được ý của bà.

“Trần Dã.” Thẩm Ngọc Trác đi tới từ hành lang trước mặt, cất tiếng gọi Trần Dã lại.

“Thầy Thẩm.” Trần Dã dừng bước.

“Thầy tìm em có việc.” Thẩm Ngọc Trác ra hiệu cho cậu đi theo. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================

“Nói trước nha…… Dạo này em không có đánh nhau.” Trần Dã sờ sờ vết thương âm ỉ trên hốc mắt.

“Thầy có bảo em đánh nhau đâu.” Thẩm Ngọc Trác phì cười, “Thầy biết rõ tại sao mắt em thành ra như thế, thầy tìm em vì việc khác.”

“Vâng.” Trần Dã đi theo.

“Gần đây em thi tốt đấy, giáo viên tiếng Anh bảo thầy là bây giờ điểm của em đã ổn định ở mức đạt tiêu chuẩn rồi. Tuy nhiên ——” Thẩm Ngọc Trác đang nói dở thì nghe tiếng động phát ra trong bụng Trần Dã, thầy bèn mở ngăn kéo bàn làm việc ra, ném cho cậu một chiếc bánh mì, “Chưa ăn sáng à? “

“Dạ……” Hôm nay Trần Dã dậy muộn nên đi thẳng tới trường luôn.

“Vừa ăn vừa nghe đi.” Thẩm Ngọc Trác lấy ra xấp phiếu điểm gần đây nhất, “Tổng điểm đúng là đang tăng lên, nhưng để vào được trường mà em mong muốn thì vẫn còn cách xa lắm.”

Trần Dã ngừng bàn tay đang xé bọc bánh, “Sao thầy biết được em muốn học trường nào? “

“Thầy không biết.” Thẩm Ngọc Trác bảo, “Nhưng thầy biết Lục Tuần sẽ học trường nào, thầy nói chuyện với em ấy rồi, em ấy vạch ra kế hoạch cho bản thân rất rõ ràng.”

“Còn em.” Thẩm Ngọc Trác lại hỏi, “Em có suy nghĩ gì về tương lai của mình chưa?”

Trần Dã cúi đầu cắn một miếng bánh mì, cậu chưa suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, trước đây có lẽ cậu từng nghĩ tới, nhưng dần dà về sau lại quên mất.

“Em vẫn còn thời gian, nhưng xét theo tốc độ tiến bộ của em hiện giờ thì ngôi trường kia vẫn là quá sức đối với em.” Thẩm Ngọc Trác kết luận súc tích.


Trần Dã nhăn mặt, nghe thầy nhận xét mà miếng bánh mì mắc nghẹn trong miệng, không biết nên nuốt hay nhổ.

“Tham gia đội tuyển đi.” Thẩm Ngọc Trác chỉ cho cậu một con đường.

“Em có năng khiếu, cũng rất thích môn toán mà.”

Trần Dã nuốt xuống miếng bánh mì trong miệng.

“Mà thầy nói trước, năng khiếu không có nghĩa là một con đường tắt, chỉ là cho em một lựa chọn khác thôi.” Lúc nói lời này sắc mặt Thẩm Ngọc Trác rất nghiêm túc, nom khác hẳn lúc bình thường. Tuy mọi khi thầy đều có bộ dáng hiền lành nhưng không hiểu sao học sinh trong lớp đều rất sợ thầy.

“Em hiểu ạ.” Trần Dã gật đầu.

“Thầy đã nói chuyện với chủ nhiệm Tưởng rồi, nếu em đã nghĩ kỹ rồi thì thầy sẽ chính thức hướng dẫn em.”

“Vì sao…… thầy……” Trần Dã không hiểu nổi, “……lại giúp em?”

“Em thi toán đứng hạng nhất, thầy là chủ nhiệm lớp, thầy không giúp em thì giúp ai?” Thẩm Ngọc Trác nở nụ cười.

Trần Dã liền gật đầu, Thẩm Ngọc Trác không hề ngạc nhiên mà lưu loát lấy trong ngăn bàn ra một tập tài liệu đã chuẩn bị từ sớm.

Thẩm Ngọc Trác tuổi còn trẻ, phong cách dạy học vừa nghiêm khắc mà không hề cứng nhắc, được xem là một giáo viên nhẹ nhàng trong lớp. Tuy nhiên khi vào đội tuyển thì Thẩm Ngọc Trác như thể biến thành một người khác.

Vài học sinh cùng lớp đội tuyển với Trần Dã bị kèm cặp mỗi ngày đến mức không ngẩng đầu lên được. Hàng loạt đề thi mô phỏng nhiều như nước biển chiếm cứ hơn phân nửa đầu óc Trần Dã, ấy thế nhưng cậu chẳng mệt chút nào, thậm chí còn vững tâm hơn trước đây nhiều.

Cuối tuần, Trần Dã tan lớp của Thẩm Ngọc Trác, cầm đống đề cương chưa làm xong đi đến bệnh viện, lúc đến quầy tiếp tân thì vừa khéo chạm mặt Lục Tuần.

Lục Tuần ôm trong lòng một bó hoa to đủ màu đủ loại, ai hơi thấp một tẹo đều sẽ bị ngợp bởi mớ hoa này.

“Oa.” Trần Dã cầm ba lô, suýt thì hoa hết cả mắt.

Lục Tuần thấy cậu tới liền nở nụ cười, rút một bông hoa hồng ra đưa cho cậu.

“Gì, tặng mỗi một bông thôi à?” Trần Dã vui vẻ nhận hoa, “Mỗi người tặng một bông, kiểu này thì cậu còn phải tặng bao nhiêu người nữa hả, cậu tặng nổi không đó?”

“Mắt cậu đỡ hơn chưa?” Lục Tuần nhẹ nhàng dùng bàn tay rảnh còn lại để chạm lên mắt cậu.

“Vốn dĩ không bị đập mạnh mà.” Trần Dã không thèm để ý, “Hết đau từ lâu rồi.”

Lục Tuần nhíu mày, lại vuốt ve vết thương còn xanh tím của cậu.

Vết thương ở mắt Trần Dã là do bị ông ngoại cầm ly nước đập vào. Một đêm nọ, ông ngoại tỉnh dậy đòi uống nước, Trần Dã vừa mang nước tới thì ông liền cầm ly nước nện thẳng vào đầu cậu. May mà cậu phản ứng nhanh nên không trúng đầu, tuy nhiên vành mắt vẫn bị đập sưng tấy.

Lục Tuần bị đánh thức, hắn nằm ngủ ngay bên cạnh, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Trần Dã đã nhấn hắn xuống.

“Không có gì đâu……” Trần Dã thì thầm, “Bất cẩn làm rớt cái ly thôi.”


Bởi vì thời gian ông cụ tỉnh lại không cố định nên một ngọn đèn nhỏ trong phòng bệnh được bật liên tục, nhờ ánh đèn le lói, Lục Tuần trông thấy vành mắt Trần Dã bị sưng lên.

Ông cụ ném ly xong thì yên lặng nhắm mắt lại, dường như đã ngủ. Lục Tuần lẳng lặng đứng dậy, kéo Trần Dã đi tìm hộ sĩ trực tối, hộ sĩ liền cho thuốc xử lý đơn giản.

Nhìn Lục Tuần im lặng không nói một lời, Trần Dã đâm ra căng thẳng. Bôi thuốc cho cậu xong, hắn đi rửa mặt, lúc trở ra thì cảm xúc đã được điều chỉnh lại.

Dạo này tâm trạng ông cụ có vẻ không tốt cho lắm, ông không tin tưởng bất cứ ai xung quanh, cứ liên tục ném thuốc, từ chối uống thuốc, thậm chí muốn trốn khỏi bệnh viện. Mà như vậy cũng tốt, chí ít ông không hôn mê li bì ngày này qua ngày khác nữa.

Song mắt Trần Dã bị thương vẫn khiến Lục Tuần đau lòng vô cùng.

“Không sao thật mà.” Thấy hắn đi ra, Trần Dã cầm lấy tay hắn, “Cậu ngủ tiếp đi, hôm qua cậu không được ngủ yên mà.”

“Ngủ chung đi.” Lục Tuần kéo cậu cùng nhau nằm xuống.

Mặc dù là bệnh viện tư nhân nhưng giường cho người nhà trông bệnh cũng không lớn lắm, hai đứa con trai cùng nằm vẫn phải chen chúc nhau.

Lục Tuần nằm nghiêng nhìn Trần Dã, thủ thỉ, “Vất vả cho cậu rồi.”

“Vãi, nằm ở đây thì vất vả khỉ gì.” Trần Dã cười khúc khích.

Lục Tuần cười theo, tiếp đó liền nhắm hai mắt lại, Trần Dã vỗ vỗ lưng hắn.

Lục Tuần là vất vả nhất, cũng khó khăn nhất.

Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nhưng chẳng một ai dừng lại.

Lục Tuần không bảo Trần Dã đừng trở lại bệnh viện, Trần Dã cũng không khuyên Lục Tuần đừng trông chừng hàng đêm như thế nữa. Cả hai đều thấu hiểu sự lựa chọn của đối phương, đồng thời cũng dung túng cho đối phương một cách vô điều kiện.

“Mẹ cậu đi rồi à?” Trần Dã nhìn dì Lưu trong phòng bệnh.

“Ừ, dạo này bà ấy hơi bận.” Lục Tuần đặt hoa lên đầu giường ông ngoại.

Ánh mắt ông lúc thì dại ra thẫn thờ, lúc thì lại có tiêu điểm. Ông nhìn chằm chằm bó hoa khổng lồ một lát rồi nở nụ cười.

Dì Lưu thấy bọn họ tới, bèn bưng đồ đạc cần dọn dẹp đi ra khỏi phòng bệnh trước.

“Tôi mua cho ông ngoại đấy.” Bấy giờ Lục Tuần mới giải thích, “Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của ông bà ngoại, năm nào ông cũng tặng bà một bó hoa to bự đủ loại.”

“……” Trần Dã ngắm bông hồng trong tay mình, ngẩn ngơ nói, “Hay cắm bông này vào lại nhé? “

“Bông đó là tôi mua cho cậu.” Lục Tuần cười bảo.

Trần Dã lập tức cúi đầu ngửi rồi khen, “Thơm quá!”

Lục Tuần cười cười xoa đầu cậu.

Bình Luận (0)
Comment