Bất Tuần

Chương 98

Trần Dã mang bông hồng kia về nhà, đặt ở trên bàn, nghĩ một hồi rồi lại tự đi lấy một cốc nước cắm bông hoa vào.

Bà tới đưa nước trái cây cho cậu, thấy bông hồng cắm trong cốc nước, bà dòm đi dòm lại mấy bận rồi cuối cùng nhịn không nổi phải ra ngoài lấy một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, chuyển hoa sang bàn cậu.

Bông hoa sống được bốn ngày, Trần Dã vẫn còn tiếc hùi hụi, cậu nhìn cánh hoa rụng xuống, quyết định nhặt nhạnh lại để pha trà cho bà, dù sao bình thường bà cũng thích ngâm này ngâm kia trong nước trà nóng.

Bà nhận ly nước cậu đưa tới, vừa nhấp thử một hớp đã lập tức phun ra, quăng ly đi rồi nhào tới đánh cậu.

Trần Dã giơ dấu tát hằn trên cánh tay ra, sụ mặt chạy tới bệnh viện kể lể cho Lục Tuần.

Lục Tuần nghe xong thì phì cười, “Đó là hoa hồng cảnh để ngắm thôi, uống vào chắc hơi đắng.”

“Má nó chứ, ngửi thơm lắm mà.” Trần Dã bất đắc sĩ nhìn cánh tay sưng đỏ, “Sức bà đủ đập chết cả con trâu luôn đấy.”

Gần đây Trần Dã luôn kể cho hắn rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh mình, tính cách cậu vốn không phải kiểu nói nhiều, chỉ là muốn cho hắn nghe thêm những chuyện khác, pha trò cho hắn vui vẻ.

Lục Tuần xoa xoa cánh tay cậu, bảo, “Để tôi thổi cho cậu nhé?”

“Cậu dỗ con nít đấy à?” Trần Dã tặc lưỡi, cầm cặp lên lấy ra mấy tờ đề cương, “Đúng rồi, hôm nay phát bốn đề bài, mai phải nộp luôn rồi, cậu mau làm đi.”

Dạo này Lục Tuần đi trễ về sớm, Trần Dã phải nhận giúp hắn rất nhiều tài liệu và bài kiểm tra.

“Ừ.” Lục Tuần nhận lấy rồi bắt đầu xem qua.

“Còn cả vở ghi chép trên lớp nữa.” Trần Dã lại lấy một quyển vở trong cặp ra.

“Cậu chép à?” Lục Tuần ngạc nhiên, Trần Dã lười viết nên chẳng ghi chép bao giờ.

“Tôi cướp đấy.” Trần Dã nói.

“Cướp của ai?” Lục Tuần cười hỏi.

Advertisement



“Của Hà Thừa Vũ, cậu ta bảo tôi đưa cho cậu.” Trần Dã cũng cười, “Có mấy môn tôi định ghi âm bài giảng cho cậu, cậu ta bảo cậu không cần ghi âm mà vở ghi chép sẽ hữu ích hơn.”

“Cảm ơn cậu ta giúp tôi nhé.” Lục Tuần nói.

Kỳ thi cuối cùng chỉ cách hơn nửa tháng nữa, Lục Tuần thiếu hơn phân nửa thời gian học bài, cho dù hắn có thông minh thì cũng bị ảnh hưởng một chút.

Làm xong bài kiểm tra, cả hai lại cùng nhau đối chiếu đáp án. Ông cụ nằm trên giường không biết đã mở mắt từ bao giờ, ông nhìn hai đứa trẻ bên cạnh giường mình một hồi rồi nở nụ cười.

Trần Dã đứng dậy rót nước, thấy ông mở mắt thì bèn đi tới xem ông có cần gì không. Ông cụ trên giường nhìn thẳng vào mắt cậu, tiếp đó lại cười cười.

Trần Dã sửng sốt, ánh mắt ông không giống bình thường cho lắm, đó là…… ánh mắt tỉnh táo.

“Lục Tuần ơi.” Trần Dã quay đầu gọi.

“Sao vậy?” Lục Tuần đặt bút xuống, cất bước đi tới.

Thấy hắn đi tới, ông cụ cười càng tươi hơn, ông vươn tay về phía Lục Tuần, đôi môi mấp máy vất vả thốt ra một chữ, “Tuần……”

Lục Tuần bỗng chốc đờ ra tại chỗ.


“Đi đi.” Trần Dã sốt ruột đẩy hắn tới bên giường.

Lục Tuần run rẩy đặt tay mình vào lòng bàn tay đang nhấc lên của ông ngoại, bàn tay ông dày rộng khô ráo, chầm chậm khép lại, nắm lấy tay hắn.

“Ông ngoại, ông tỉnh rồi sao……” Lục Tuần nằm nhoài lên mép giường, giọng khản cả đi.

Đã lâu lắm rồi ông ngoại chẳng nhớ ra hắn.

Ông ngoại nắn nắn tay hắn, hỏi, “Con…… bao giờ…… thi đại học?”

Ông nói chuyện rất chậm, âm thanh không rõ ràng, ngay cả từ ngữ cũng không sắp xếp mạch lạc, nhưng trong mấy ngày qua đây đã xem là biểu hiện tỉnh táo rồi.

Lục Tuần không ngờ ông lại hỏi việc này, hắn đờ ra một thoáng rồi trả lời ông, “Còn một năm nữa ạ.”

“A……” Ông đờ đẫn, “…… Chờ…… không được, đốt…… đốt cho…… ông và…… bà ngoại xem nhé.”

“Ông ngoại.” Mắt Lục Tuần đỏ ngầu, hắn nắm chặt tay ông giống như năm ấy hắn năm tay bà ngoại vậy.

“Chăm sóc…… bản thân…… cho tốt……” Ông ngoại liên tục vuốt ve mặt hắn.

“Dạ.” Lục Tuần cố gắng ghé sát mặt lại.

Ông ngắm nhìn gương mặt Lục Tuần, còn muốn nói tiếp gì đó nhưng không nhớ ra được, liền dời mắt đi, mải mê suy nghĩ. Ông quay đầu, thẫn thờ nhìn vào không trung, lại chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Đôi mắt khép hờ của ông từ từ nhắm lại, ông lại lần nữa ngủ say.

Trần Dã nhìn Lục Tuần, Lục Tuần cúi gục đầu, vẫn nắm tay ông ngoại không buông. Cậu bỗng đâm ra bất an, có cảm giác rằng ông cụ có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa.

Một tuần sau, Sầm Kinh được bác sĩ gọi tới bệnh viện.

“Rất tiếc phải thông báo với chị, đại não của bệnh nhân không phản ứng, phản xạ với bất kỳ loại kiểm tra nào……”

“Chúng tôi kết luận bệnh nhân đã chết não……”

“Mong gia đình hãy chuẩn bị tâm lý.”

Nghe bác sĩ nói xong, Sầm Kinh không bày ra biểu cảm gì, cuối cùng chỉ nói một câu, “Bố tôi vẫn còn thở mà.”

Y tá trưởng nhìn bà, không nhẫn tâm giải thích rằng bệnh nhân còn thở được chẳng qua là nhờ máy móc duy trì mà thôi.

Lục Tuần tựa lưng lên ghế, chán nản ngồi gục đầu bên cạnh giường bệnh, tay vô lực buông thõng xuống hai bên.

Một hàng người đứng trong phòng bệnh, có bác sĩ, y tá và hai thư ký đi theo mẹ hắn.

Lục Tuần nhìn ông cụ gầy nhom nằm lặng lẽ trên giường, tựa như đang ngủ. Hắn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Trần Dã rồi cất đi và đứng dậy.

“Hãy để ông ngoại đi đi thôi……” Lục Tuần nói.

Sầm Kinh đang tranh cãi với bác sĩ bỗng quay phắt đầu lại, “Lục Tuần!”

“Cháu quyết định rồi.” Lục Tuần nhìn bác sĩ.

Các bác sĩ nhìn nhau, cuối cùng để cho y tá đi lên rút bình ô xy.

“Không được! Không được!” Sầm Kinh xông lên định ngăn cản y tá.

Lục Tuần giữ bà lại, khống chế bà trong lòng mình. Nước mắt đã lăn dài trên má Sầm Kinh từ bao giờ, bà giãy giụa định lao tới, Lục Tuần nhìn bà, cắn răng thốt ra từng câu từng chữ cứng rắn như tảng đá, “Từ lâu ông ngoại đã muốn ra đi rồi, ông đã muốn đi từ lâu rồi.”


Sầm Kinh đột nhiên cứng đờ, cuối cùng thẫn thờ ngồi sụp xuống đất.

Máy thở bên cạnh giường bệnh kêu lên “Tích tích” rồi ngừng hoạt động, máy theo dõi hiện lên một đường thẳng đỏ dao động cuối cùng rồi tất cả hoàn toàn lặng thinh, y tá chầm chậm dùng vải trắng phủ lên khuôn mặt bệnh nhân.

Lục Tuần nhắm mắt hít một hơi thật sâu, đỡ Sầm Kinh từ dưới đất lên rồi dìu bà ngồi vào ghế sô pha.

Trần Dã nhận được tin nhắn của Lục Tuần liền ngay lập tức chạy tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh chỉ có Sầm Kinh và Lục Tuần, Sầm Kinh ngồi lặng trên ghế sô pha, Lục Tuần thì đứng bên cạnh giường bệnh.

Trần Dã chạy thục mạng tới nên lúc này vẫn còn thở hổn hển, song cậu chẳng quan tâm được điều gì khác, bởi vì cơ thể phủ vải trắng trên giường bệnh quá bắt mắt.

Lục Tuần bước tới, sắc mặt bình tĩnh song vành mắt đỏ phát sợ. Trần Dã nhìn hắn mà tim quặn thắt lại.

“Cậu trông ông ngoại giúp tôi nhé, tôi đi ký giấy chứng tử.” Lục Tuần nói.

“Ừ, cậu đi đi.” Trần Dã gật đầu.

Hai người cầm tay nhau trong một thoáng ngắn ngủi rồi lại tách ra. Trần Dã dõi theo Lục Tuần bước ra khỏi phòng, nhớ tới vừa rồi lúc nắm tay, bàn tay hắn lạnh như băng.

Làm thủ tục xong, Lục Tuần lấy giấy chứng tử của bệnh viện và đưa ông ngoại rời đi.

Hắn không đến lễ tang, hắn trở về nhà hai ngày, chẳng chịu gặp ai.

Tang lễ xong xuôi, Lục Tuần cầm tro cốt đi tới nghĩa trang. Mộ phần của ông ngoại đã được chọn sẵn từ trước, là mộ hai người, do trước kia ông tự để dành cho mình. Hai cụ già trong tấm ảnh trên bia mộ trông vừa hiền hòa vừa tốt bụng.

“Mẹ cậu…… thực sự không tới sao?” Trần Dã quay đầu nhìn ra phía ngoài nghĩa trang.

Sầm Kinh đang ở bên ngoài nghĩa trang, bà ngồi trong xe chứ không xuống.

“Ừ, cứ mặc bà ấy đi.” Lục Tuần cẩn thận cầm hũ tro cốt trong tay.

Chiếc hũ lạnh băng, nhẹ như không. Lục Tuần quỳ gối, nhẹ nhàng đặt hũ xuống.

Trần Dã cũng quỳ theo bên cạnh, Lục Tuần quay sang nhìn cậu, cậu bèn nắm lấy tay hắn, hắn cũng nắm tay cậu thật chặt. Tay Trần Dã bị nắm đến phát đau, nhưng cậu chẳng dám thả lòng một chút nào.

“Lục Tuần……” Trần Dã lo lắng nhìn hắn.

Từ ngày rời khỏi bệnh viện đến tận hôm nay chôn cất ông ngoại, Lục Tuần chưa từng biểu lộ cảm xúc quá mãnh liệt. Trần Dã cảm thấy hắn càng nín nhịn như thế sẽ càng khó chịu, mấy lần cậu muốn trò chuyện với hắn song lại không đành lòng phá vỡ lớp vỏ bọc bảo vệ mà hắn dựng lên.

“Đi thôi.” Lục Tuần kéo cậu đứng lên.

“Lục Tuần à.” Trần Dã lại gọi hắn,

“Ơi?” Lục Tuần nhìn hắn.

“Lúc bố tôi vừa mới…… ra đi, tôi cũng không muốn nói chuyện, cảm giác ấy…… giống như bị nhốt trong một căn phòng khóa kín.” Trần Dã nói, “Bên trong không có gì cả, không có âm thanh, không có ánh sáng.”

Lục Tuần giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

“Tôi biết bây giờ cậu đang ở trong căn phòng ấy, cậu cũng không cần vội vã đi ra đâu, nhưng cậu đừng nín nhịn……” Trần Dã ghé vào tai hắn thở dài.


Lục Tuần cúi đầu chôn đôi mắt vào bả vai cậu.

“Tôi nói những điều này chỉ là muốn cho cậu biết.” Trần Dã vỗ vỗ lưng hắn, “Tôi luôn ở ngay ngoài cánh cửa, nếu tôi gõ cửa thì cậu đáp lại tôi một tiếng là được.”

“Ừ.” Lục Tuần ngẩng đầu nhìn cậu, trong hốc mắt chảy xuống một giọt lệ.

Trần Dã tiến tới hôn lên giọt nước mắt của hắn, nước mắt có vị đắng chát.

Nghĩa trang xưa nay luôn yên tĩnh, gió thổi tới từ phía xa, dừng lại nơi đây trong thoáng chốc rồi cuốn đi tiếng khóc kìm nén trong nghĩa trang.

Lục Tuần vẫn chưa xốc lại tinh thần, nhưng có thể khóc ra thì đã khá hơn nhiều rồi, những thứ khác chỉ có thể giao phó cho thời gian. Cũng may là gần cuối kỳ rồi, trường học bắt đầu đẩy nhanh tiến độ, Lục Tuần bị quay cuồng trong việc ôn tập nên cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Trần Dã và Lục Tuần đến viện điều dưỡng thu dọn đồ đạc ông ngoại để lại, lúc về đến tiểu khu thì đã khoảng tám chín giờ tối. Các tòa nhà trong tiểu khu tối om, dưới lầu thì có không ít người đang đứng tụ tập, xì xào bàn tán chuyện gì đó.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trần Dã ngó dáo dác xung quanh, đèn đường trong tiểu khu đã tắt hết cả.

Trong đám đông phía trước có người cầm đèn pin đi tới. Trần Dã giơ tay che mắt, đang định chửi thề thì……

“Tiểu Dã?” Là giọng của bà.

“Bà nội, bà đang làm gì thế?” Trần Dã híp mắt nhìn rõ bà nội phía sau ánh đèn.

Bà quơ quơ đèn pin về phía này rồi bước tới chỗ bọn họ, nói, “Bị cúp điện rồi.”

Lục Tuần lên tiếng chào bà, bà gật đầu một cái khẽ đến mức không thể nhìn thấy.

“Cúp điện mà bà còn đứng ngoài này làm gì, lát nữa lại té ngã bây giờ.” Trần Dã nhíu mày.

“Thì để đón con chứ sao, bên ngoài tối om om thế này mà.” Bà soi đèn men theo con đường phía trước, “Đi thôi.”

Trần Dã đi tới đỡ bà, quay đầu liếc nhìn Lục Tuần. Lục Tuần không nói gì, chỉ đi theo đằng sau, còn cười nhẹ với Trần Dã.

Quẹo qua ngã rẽ là về tới nhà, Lục Tuần không dừng bước, hắn đi về phía nhà mình ở bên cạnh.

Bỗng, bà quay sang gọi, “Lục Tuần.”

Lục Tuần dừng lại, mất hai giây mới kịp phản ứng, hắn đáp lời, “Sao vậy bà?”

“Sang ăn cơm đi.” Dứt lời, bà đi tới mở cửa nhà ra.

Trần Dã đứng trong bóng tối, chớp chớp mắt, cậu cũng hoài nghi phải chăng mình nghe nhầm. Lục Tuần hiển nhiên cũng kinh ngạc lắm, hắn và Trần Dã liếc nhau một cái rồi cùng bước vào nhà.

Trong nhà tuy không bật đèn nhưng trên bàn ăn có thắp hai ngọn nến, trong nhà bếp cũng có một ngọn, ánh nắng vàng ấm áp soi bóng ba người lắc lư trên mặt tường.

“Ăn cơm đi đã.” Bà không nói nhiều mà quay người đi thẳng vào bếp.

Trần Dã nhéo tay Lục Tuần một cái, sau đó theo gót bà vào trong bếp.

Bà đang xới cơm, quay sang nhìn cậu rồi vỗ nhẹ vào cánh tay cậu một cái, “Muộn thế này mới về hả.”

Trần Dã chẳng buồn bực tí nào mà còn đi tới ôm bà, tươi cười bảo, “Vậy sao bà không gọi điện?”

Tay bà khựng lại, bà thở dài bảo, “Tâm trạng Tiểu Lục đang không vui, con với nó ra ngoài chơi một chút cũng tốt.”

Sống mũi Trần Dã cay cay, cậu day day mũi rồi cất giọng khàn khàn, “……Con cảm ơn bà.”

Có vẻ bà nấu sẵn đồ chờ bọn họ từ trước, đồ ăn được đậy nắp đã nguội hơn phân nửa, song canh đựng trong hộp thì vẫn còn nóng, Trần Dã bưng canh ra ngoài trước.

“Ăn thôi.” Bà dịch ngọn nến ra xa Lục Tuần một chút.

“Con cảm ơn bà ạ.” Lục Tuần nói.

“Hai đứa đều cảm ơn cái gì chứ……” Bà xót ruột nhìn Lục Tuần, “Nói cảm ơn với bà làm gì, mau ăn canh đi.”


Lục Tuần cúi đầu uống một hớp canh, là canh thịt bò củ cải, món canh mà hắn thích nhất,

Lúc hắn ngẩng đầu lên thì hai mắt đã đỏ hoe. Bà nhìn hắn rồi cũng quay đầu đi lau nước mắt.

“Làm sao vậy?” Trần Dã lo lắng chạy tới xem.

“Bà không sao, có con bọ bay vào mắt thôi.” Bà bảo.

“Bà ơi.” Lục Tuần đặt thìa xuống.

“Ơi.” Bà ngẩng lên đáp lời hắn.

“Con xin lỗi bà.” Lục Tuần rốt cuộc cũng nói ra được lời xin lỗi mà đáng lẽ hắn phải nói từ sớm.

“Xin lỗi gì chứ.” Bà vừa lau mà giờ mắt lại ươn ướt, “Bà không trách con, đừng nói chuyện này nữa, ăn canh trước đi kẻo để lâu nguội mất.”

Lục Tuần còn muốn nói gì đó nhưng bị bà trừng mắt, hắn đành cúi đầu ngoan ngoãn uống canh.

Ăn cơm xong thì đã mười giờ, vẫn chưa có điện.

Bà nhìn Lục Tuần đang dọn bèn, bỗng nhiên bảo, “Hôm nay con ngủ lại đây đi.”

Trần Dã đang thu đũa liền kinh ngạc nhìn bà, rồi lại vô thức liếc qua ly nước bà vừa uống, bà có uống rượu đâu nhỉ?

“Trần Dã.” Bà lại quay sang cậu.

“Dạ.” Trần Dã lập tức lên tiếng trả lời.

“Con ngủ sô pha.” Bà nói.

“Con ngủ……” Trần Dã tưởng mình nghe nhầm, “Ở đâu cơ?”

“Ngủ trong ấm nước ấy.” Bà nói.

“Con ngủ sô pha ạ.” Trần Dã gật đầu.

Sắp xếp xong xuôi, bà lại lệnh cho bọn họ đi tắm, sau khi xác nhận ai nằm vào chỗ nấy rồi, bà mới an tâm trở về phòng ngủ.

Trong phòng khách đen kịt, chỉ nghe được tiếng quạt gió thổi vù vù bên chân. Trần Dã chờ cho tiếng ngáy thiu thiu của bà vang lên thì liền chậm rãi đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ của mình ra.

Lục Tuần trong phòng vẫn chưa ngủ, hắn ngồi dựa vào đầu giường, không biết đang suy nghĩ gì. Nghe tiếng động hắn bèn ngẩng đầu lên xem, ánh nến nhấp nháy phản chiếu trong mắt hắn.

“Cậu làm gì thế?” Lục Tuần cười hỏi cậu.

“Tôi biết cậu không ngủ.” Trần Dã vén chăn nằm xuống.

“Bà bảo cậu ngủ sô pha cơ mà.” Lục Tuần cũng nằm xuống.

“Biết rồi, chờ một lúc nữa tôi sẽ đi ngay.” Trần Dã tặc lưỡi.

Hai người nằm đối mặt nhau, nương theo ánh nến, Trần Dã trông thấy quầng thâm mờ mờ dưới vành mắt Lục Tuần. Tuy mấy ngày nay Lục Tuần thoạt nhìn có vẻ không sao, nhưng buổi tối chắc chắn không ngủ ngon.

Trần Dã lườm hắn, “Mau ngủ đi.”

Lục Tuần nhìn Trần Dã đích thân tới dỗ mình ngủ mà cả trái tim đều rung rinh, hắn nói, “Đi ngủ đây.”

“Ừm.” Trần Dã xoa xoa mắt cho hắn, “Còn chịu đựng nữa là tôi đánh bây giờ.”

Lục Tuần nhắm hai mắt lại, sau một lát trán hắn nhận được một nụ hôn, rồi hắn nghe thấy Trần Dã nhẹ nhàng cất lời.

“Đừng nghĩ gì cả, ngủ đi.”

“Ngủ dậy có canh bà nấu cho uống đấy.”

Bình Luận (0)
Comment