Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 45



Chú thích của editor: Hoa tiền nguyệt hạ – 花前月下  (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch Cư Dị : Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền).




Ta kiên nhẫn giữ thói quen viết thư tình, đến ngày sinh nhật Yêu Nguyệt, kinh thi vạn tình đã chép xong xuôi, hôm ấy ta chẳng đưa nàng cái gì, mới sáng sớm Yêu Nguyệt đã dùng cặp mắt nóng như lửa đốt để nhìn ta chằm chằm, tiếc thay hiện tại tâm lí của ta vô cùng vững trãi, không hề để tâm.
Có thể thấy rõ nàng rất muốn hỏi ta, nhưng vẫn chưa mở miệng.
Sinh nhật năm nay vắng vẻ lắm, chỉ có ta dẫn toàn bộ người trong cung đi chúc mừng nàng, sáng ăn mì thọ, trưa ăn đào thọ, đến tối ta đặc biệt mời Yêu Nguyệt đến khi vườn chưa hoàn thiện.
Bờ hồ trong vườn có xây hàng hiên dài thật dài, bên vách núi xây một tiểu thất vuông vắn, một mặt đối với hàng hiên. Ta bày một bàn thức ăn trong tiểu thất, đặt một bầu hoa lộ, hàng hiên bên tiểu thất phái hai nữ đệ tử nhẹ đàn tiểu khúc Giang Nam, gió đêm thổi bên hồ, phản chiếu trăng sáng sao thưa, toàn bộ bầu trời vào đêm vừa lặng yên, lại vừa dịu dàng.
Sắc mặt cứng nhắc nguyên ngày của Yêu Nguyệt cũng trở nên nhu hòa, nàng ngồi nhìn ta rót cho nàng hoa lộ, mỉm cười nhận uống rồi chợt thở dài, đứng lên nhìn về phía ngọn núi đằng xa.
Ta đưa tay che mắt nàng lại, hỏi, "Tỷ tỷ đoán thử xem ta sẽ tặng tỷ món quà gì?"
Yêu Nguyệt đáp, "Chỉ cần là ngươi tặng thì ta sẽ luôn vui."
Ta cười cười, vẫn che mắt nàng, dẫn nàng bảy quèo tám quẹo tới một tiểu thất, sau đó cho bỏ tay.
Tính toán thời gian cũng vừa lắm.
Một chậu hoa quỳnh đang chậm rãi bung nở.
Ở thời đại này, hoa quỳnh vẫn còn hiếm lạ, ta phải bỏ bao nhiêu năm, bao nhiêu bạc mới mua được hai mươi mốt chậu. Trong hai mươi mốt chậu mới có bảy cháu sắp nở hoa, ta để hết ở đây, mong ít nhất cũng có một bông sẽ nở được, vận khí hôm nay cũng tốt, sau một chậy thì toàn bộ hoa quỳnh đồng loạt nở rộ.
Thời gian như đã ngừng trôi, cả thế giới chỉ còn lại ta và Yêu Nguyệt, thêm cả những bông hoa tươi đẹp kia nữa, nở rộ rực rỡ dưới ánh trăng. 
Yêu Nguyệt không nhúc nhích, nàng đứng yên lâu lắm, ngay cả thở cũng nhẹ đi nhiều, đến khi toàn bộ chỗ hoa có vẻ như đã nở hết, nàng mới hỏi ta, "Tinh Nhi, đây là hoa gì?" Thanh âm cũng nhẹ nhàng như thể nàng sợ sẽ quấy rầy những bông hoa vậy.
Ta đáp, "Đây là hoa quỳnh, tỷ tỷ thích không?"
Yêu Nguyệt gật đầu, nụ cười trên mặt nàng nhàn nhạt ảo mộng, khi gật đầu còn không quên nhìn chằm chằm những bông hoa, vẻ mặt tựa thiếu nữ, ta ngắm mà ngây người, còn đang định ngâm tí thơ cho hợp cảnh hợp tình thì ai dè Yêu Nguyệt lại mỉm cười liếc xéo ta một cái rồi phi thân đoạt lấy cây đàn tranh của nữ đệ tử, khẽ nâng đầu ngón tay, gảy một khúc nhạc.
Nàng vừa gảy vừa hát, ta tập trung lắng nghe:
  Vầng trăng vằng vặc giữa trời, 
Người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa. 
Sầu vương ai gỡ cho ra, 
Nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây.  


  Vầng trăng vằng vặc giữa trời, 
Người đâu ngọc nói hoa cười trớ trêu. 
Nỗi buồn càng dập càng khêu, 
Tình thương nỗi nhớ trăm chiều vò tơ.  


  Trăng lên đã chiếu rạng ngời, 
Đẹp xinh tươi sáng dáng người thanh tân. 
Nỗi sầu sao được giải phân ? 
Cho nên tấc dạ nhọc nhằn buồn đau.  


- <Trăng ló - Khổng Tử - nguồn:thivien.net>


Mặc dù đã từng nhiều lần thấy Yêu Nguyệt thậm chí còn có thể ngây ngô hơn người bình thường, song một Yêu Nguyệt như vậy lại khiến ta cảm thấy mới lạ.
Tiếng hát của nàng ôm ấp thứ tình cảm của một thiếu nữ thanh xuân, trong ánh mắt lại ngập tràn niềm lưu luyến thuộc về một người phụ nữ thành thục dịu dàng, khi nàng hát đến đoạn lao tâm phiền muộn thì nhìn ta một cái, ánh nhìn này tựa như một dòng điện mạnh mẽ làm ta đứng như trời trồng, không thể động đậy, hát xong một khúc, ta vẫn còn ngẩn người, quên cả cách phát âm.
"Tinh Nhi, ta rất thích." Chẳng biết Yêu Nguyệt đã đến phía sau ta từ bao giờ, nàng nói nhỏ bên tai ta.
Ta đưa tay nắm lấy tay nàng, trong lòng, trong mắt chỉ tồn tại một câu: Vầng trăng vằng vặc giữa trời, người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa.   
Trong trái tim ta, đương nhiên nàng là một mỹ nhân sáng tựa vầng trăng, còn bài thơ nàng ngâm xướng, liệu có phải bởi vì trong mắt nàng, ta cũng là một con người tốt đẹp dưới ánh trăng hay không?
Chiều này Yêu Nguyệt chủ động ôm ta, ta cũng mừng rỡ đáp lại nàng, nhưng ngoài những chuyện ấy ra, bọn ta không làm gì hết.
Nếu như nếu có thể tiến triển, thì ta vẫn hy vọng là bởi nàng thích ta, nàng muốn ta chứ không phải ta khiến nàng cảm động hay nàng muốn ta cảm động.
Yêu Nguyệt ưu ái lấy một tiểu điện bỏ trống trở thành điện U Đàm để dành nuôi những chậu hoa quỳnh kia, vốn dĩ nàng muốn sửa lại vườn hoa nhưng bị ta khuyên cản. Gần đây nàng bận đi dò hỏi việc liên minh chính nghĩa, chuyện kế toán tại cung Di Hoa giao lại cho ta, lúc ấy ta mới phát hiện ra vì sửa sang cái vườn trên núi mà cung Di Hoa đã tiêu tốn gần bốn triệu lượng bạc trắng, ôi chao cái đứa con phá gia được chiều quen  Yêu Nguyệt lại tiêu tiền như nước rồi, từ hồi quyết định xây vườn thì toàn chỉ chọn những thứ đắt đỏ, không hề có ý thức tiết kiệm , lại còn mặc xác những người dưới trướng, bị kẻ khác ăn tham ô cũng không biết, vụ tách ra ngoài còn tiêu tiền mua cửa tiệm với nhà cửa cho ta, tiêu tiền đúng như nước, bắt đầu từ năm ngoái đã liên tiếp gặp phải tai nạn, chúng ta không thu được tiền của môn phái nhỏ nữa, kế toán cũng bảo tình huống giờ khá khó khăn.
Ta bèn dùng tiền tiết kiệm của mình tầm khoảng một triệu (không sai, đó là toàn bộ ngân phiếu tùy thân của ta!), chuẩn bị khống chế việc sửa sang vườn tược trong mức năm triệu, tiền còn lại thì dùng để tiêu xài mấy việc thường ngày. Ta còn phái mấy đệ tử đi dò xét sản nghiệp của cung Di Hoa ở khắp nơi, phần lớn các nữ đệ tử ở cung Di Hoa đều khá nhỏ, ta sợ họ bị lừa bịp bèn bảo họ ghé qua Kim Lăng trước, tìm mấy nữ đệ tử tương đối già dặn để cùng đi, sau đó lại tiếp tục xem xét các khoản mục của cung Di Hoa, đột nhiên cảm thấy không phải ta đích thân đi sẽ tốt hơn sao?
Dù sao dạo này Yêu Nguyệt khá rảnh rỗi, lại buồn chán, dẫn nàng ra ngoài ngắm nghía tí xíu, coi như là du lịch, còn có thể dạy nàng cách đối nhân xử thế, không phải sao? (cô chắc chắn chứ?!)
Nghĩ là làm, ta nói cho Yêu Nguyệt biết kế hoạch của ta, Yêu Nguyệt không chịu để cho ta dẫn Vô Khuyết theo, còn đòi ghé qua hang Kẻ Xấu để xem Tiểu Ngư Nhi đã tiến bộ thế nào rồi, ta thấy có vẻ nàng vẫn chưa hoàn toàn buông xuống chấp niệm thì chỉ đành nhượng bộ, cũng nói luôn điều kiện: toàn bộ hành trình lần này đều phải nghe lời ta, hơn nữa không được phép tùy tiện giết người. Yêu Nguyệt miễn cưỡng đồng ý.
Lần xuất phát này, việc đóng gói chuẩn bị mất đúng bốn ngày.
Không giống những kiểu đi ra ngoài trước đó (Tử Kinh: những chuyến trước đó không phải chúng ta cũng phải bỏ túi cho mấy người ít nhất hai ngày hay sao!), lần này ta muốn an nhàn tận hưởng, tranh thủ xem xem rốt cuộc giang hồ nghĩ về chúng ta tồi tệ tới mức nào, vì vậy cơ hồ đã chuẩn bị hành trang dùng cho nửa năm, chọn hơn ba mươi đệ tử, còn gọi thêm cả mấy nam tiểu tư ta mua ở Kim Lăng.
Yêu Nguyệt vốn rất phản đối với việc sắp xếp lần này, nhưng ta chỉ cần lạnh lùng nói một câu 'Ta đã bị tỷ đuổi ra khỏi môn phái' thì nàng liền nghẹn họng, đi ra góc tường ngồi vẽ vòng vòng, hiệp này - ta thắng!
Cuối cùng khi chúng ta bước ra đến cửa thì trời đã man mát, ta quay đầu lại (để sai người) giả bộ gói đồ thu đông rồi bắt đầu.
Mấy hôm đầu tiên chúng ta xếp hàng ngũ phô trương như mọi khi, một đội thiếu nữ áo trắng mở đường, một đội thiếu nữ áo trắng khiêng cỗ xe, kết quả là nhà nhà đóng cửa, đường đường vắng ngắt, thỉnh thoảng còn gặp một vài thiếu niên đầy nhiệt huyết xông ra hành thích, cực kỳ phiền nhiễu. Thế là chúng ta họp bàn với mấy người làm nam, thay đổi trang phục, thu hồi hàng ngũ phô trương lại.
Ta và Yêu Nguyệt đổi nam trang, toàn thân ta cơ bản kiểu vũ lực, Yêu Nguyệt lại là một bộ áo cẩm tú đầy hoa lệ giàu sang, nàng giải thích rằng vóc dáng nàng tương đối đầy đặn, phải mặc rộng rộng tí mới không lộ (ta cảm nhận sự ác ý ngập tràn!)
Tử Kinh, Tử Hi dẫn bốn nữ đệ tử làm thị nữ, Liễu Đông Thăng làm quản gia, mang theo bốn tiểu tư Ngô Đồng, Thanh Bách, Hồng Sam, Huyền Chương.
Liễu Đông Thăng mang đến chiếc xe ngựa to nhất Kim Lăng, hai con ngựa trắng kéo xe cao lớn, thân xe cải tiến, dễ chịu ra phết, dựa theo thông lệ của thế giới này, đám thị nữ cũng được ngồi xe, chúng ta mua hai chiếc, Ngô Đồng Thanh Bách cùng đánh một chiếc, một chiếc thì nữ đệ tử trong cung ngồi, chiếc của bọn ta thì do Liễu Đông Thăng đánh, các đệ tử còn lại mang theo hành lý lặng lẽ đi theo.
Dựa vào bản đồ, ta định bắt đầu từ vùng kế cận Kim Lăng, dò xét điểm chính là Giang Nam một vòng, sau đó đi thẳng một đường từ Sơn Đông tới Yến Kinh, lại lượn sang hướng Tây đến hang Kẻ Xấu, sau đó bọn ta xuôi về miền Nam, trở về cung Di Hoa. 
Mấy ngày đầu ở lại khách điếm, Yêu Nguyệt rất chi là thành kiến với những người làm nam, lỗ mũi không ra lỗ mũi, ánh mắt không ra ánh mắt, thế là bọn họ phải ra ngoài tìm chỗ ở khác.
Tính cách Liễu Đông Thăng thì rõ tốt, chỉ một mực cười hì hì, chỉ cần Yêu Nguyệt có yêu cầu thì ông ấy lập tức thi hành, không hợp lý thì sẽ tới hỏi ta trước, xem chừng ông ấy rất biết nhận biết ai mới là chủ nhân mình, điều đó làm ta hài lòng, bảo ông ấy lương tháng tăng gấp đôi.
Chờ đến lúc Yêu Nguyệt chuyển thái độ từ cau mày quắc mắt những người làm nam sang phớt lờ không thèm để ý đến rác rưởi thì cuối cùng chũng ta cũng đến được mục tiêu đầu tiên: Trấn Giang ---- một thị trấn nho nhỏ nào đó.
Nghĩ cũng buồn cười, Yêu Nguyệt thế mà lại say xe.
Phải biết ta là người chuyển kiếp tới mà để thích ứng với xe ngựa cũng chỉ mất mười mấy ngày, Yêu Nguyệt đường đường là cao thủ võ lâm mà lại sợ hãi như vậy, thật sự ta không ngờ, chả trách hễ nàng đi ra ngoài thì phải có một hàng người khuân xe, tốt quá cơ, có cỗ xe không cần ngựa kéo mà toàn những thiếu nữ xinh đẹp gánh.
Suốt dọc đường, để chiếu cố vị quan lớn này, ta đặc biệt giảm tốc xuống thấp nhất có thể, hơn nữa mỗi hôm chỉ đi nửa ngày, còn lại nửa ngày kéo Yêu Nguyệt luyện chút vũ, đi đọc sách hoặc trò chuyện một chút (ở trên xe các người chưa trò chuyện đủ sao!), ngắm nghía phong cách một chút (phong cảnh mang tên Yêu Nguyệt à?), thế là đợi tới khi chúng ta đến được thị trấn nọ - xưởng nước tương (bạn đọc không nhầm đâu, Trấn Giang phụ trách xưởng nước tương) thì người quản lí đã đợi ở đường chính từ rất lâu rồi.
Dựa theo tính toán thì sẽ không để tin tức lọt ra ngoài sớm, sau đó chúng ta không nhanh không chậm xuất phát, đến khi các người quản lí nhận được tin, sợ hãi lộ chân tướng xấu xa nào đó thì sẽ vội vã tiêu diệt chứng cớ thì chúng ta sẽ phái người âm thầm giám sát, thế là sẽ thu nhận được chứng cứ có lợi.
Thấy quản lí còn đang nhìn, Yêu Nguyệt phi thân ra ngoài, pằng pằng đánh phá một cây cổ thụ, sau đó hỏi quản lí, "Tại sao lợi nhuận năm ngoái thiếu mất một nghìn hai?!"
Quản lí sợ đến ngã nhào xuống đất, lắp bắp, "Là... năm ngoái khi mở xưởng nước tương thì khắp nơi đối nghịch với chúng ta, chèn... chèn ép giá cả, nên... nô tì chỉ dám dựa vào danh tiếng của ngài mới cố gắng chống đỡ được chừng ấy." Vừa nói vừa run lẩy bẩy, sợ hãi xuất sắc.
Yêu Nguyệt liền bay vào trong trấn, chọn bừa lấy một ngôi nhà tồi tàn rồi mở cửa, hỏi, "Nước tương Hoa Thị trên trấn này năm ngoái làm ăn không được sao?"
Người kia hốt quá chỉ ngây ngốc đáp, "Từ hồi Trần Kí mở ra thì tranh khách, vợ ta thấy giá bên kia tốt hơn, cũng chỉ đi sang Trần Ký."
Yêu Nguyệt ừ một tiếng, quay về đường chính, nói với quản lí, "Cho ngươi dẫn theo hai đệ tử, trong vòng ba ngày ép Trần Ký đóng cửa!"
Người quản lí lén lút nhìn nàng một cái, không dám nói nhiều một chữ, mà trên trán ta toát mồ hôi, vội vàng ngăn chặn Yêu Nguyệt biến thân thành xã hội đen trong vòng một giây, không thể để nàng nổi điên được bèn gọi quản lí lại, xem xét xưởng trước, gọi người thẩm tra sổ sách kế toán, khi chắc chắn không có vấn đề gì (thời kỳ Yêu Nguyệt còn quậy tưng bừng thì luôn tự tin cực độ rằng chỉ cần danh tiếng cung Di Hoa vọt ra thì chẳng ai dám lừa) sau đó gọi mọi người lại cùng họp bàn về sản xuất, hiệu quả, khích lệ mọi người vận dụng lực lượng chính quyền và lực lượng dư luận để đánh úp đối thủ chứ không cần dùng biện pháp đánh nhau thô bạo, về sau Yêu Nguyệt lại một chưởng bổ đại thụ hòng uy hiếp, lúc ấy các quản lí mới rời khỏi thị trấn nhỏ tỏa đi khắp các hướng nhanh như thủy triều, lúc đi ta bảo quản lí phải tận dụng cả những thứ cây trồng nữa, cảm thấy dẫn Yêu Nguyệt theo cũng tốt lắm, ít nhất cũng phải bắt xưởng tiết kiệm tiền bỏ ra cho củi đốt chứ.
Xưởng nước tương, lịch trọn một ngày, OVER.
Trạm kế tiếp là xưởng giấm.
Không sai, trạm kế tiếp là huyện Trấn Giang, một lúc nhất thời nổi hứng đã khiến Yêu Nguyệt qua đó mua một xưởng giấm, còn mua dưới tên Hoa cô nương (Liên Tinh bày tỏ sự bất lực nôn mửa)
Đối tượng thẩm tra lại không bản thân mình đang lệ thuộc vào sản nghiệp cung Di Hoa do Yêu Nguyệt chỉ đích danh.
Ta đồng ý, tỏ ý nhất định phải dùng chiến lược, Yêu Nguyệt lại tỏ ra đáng thương nhìn ta một cái, lệnh Tử Hi gọi hết toàn bộ quản lí tới, mỗi phòng nhét một người vào, còn phái thêm một cô em xinh đẹp dịu dàng biểu diễn đủ loại hình ví dụ như bản lĩnh một chưởng bổ đá, gảy chân nát cây, tiết lộ tí tẹo về uy danh cung Di Hoa, còn hỏi vô số chi tiết ví như năm ngoái giao dịch thế nào, lòi ra vô số vấn đề, thế mà Yêu Nguyệt không hề tức giận, nàng chỉ bình thản hỏi ta, "Xử lí thế nào đây?"
Xử lí thế nào à? Chúng ta lại không thể tùy tiện tịch biên người nha, chỉ có thể tống quan... tống quan... tống quan... tống quan...
Yêu Nguyệt, sao tỷ lại nhìn ta bằng ánh mắt thương hại lẫn cáu kỉnh thế kia!
Thôi đừng nói ta lại độc thoại nữa nhé!
Này đừng có thở phào nhẹ nhõm nói mấy câu kiểu như 'đã làm công cho cung Di Hoa rồi còn bị người đến kiểm tra sổ sách đòi giết toàn gia nữa đi!'
Mấy người dù sao ban đầu cũng là quản lí ngạo khí đầy mình, bây giờ lại tự nguyện dâng hiến gia sản xong bán thân làm nô là làm sao? Có dũng khí!
Xưởng giấm, lịch trọn nửa ngày, OVER.
Tất cả đồn điền và cửa tiệm tiếp theo đó thuận lợi bất thường, chúng ta chẳng những không mò thấy bất kì tổn thất hay ăn bớt nguyên vật liệu gì mà còn phát hiện quản lí lấy tiền trong nhà mình đi để bù công cửa tiệm ORZ
Ta nhìn doanh thu tăng vọt mấy tháng gần đây mà không nói nên lời.
Yêu Nguyệt đắc ý vô cùng, liền mấy ngày khoe khoang trước mặt ta rằng nàng quả lại một người anh minh sáng suốt, cuối cùng ta không chịu nổi nữa, bổ nhào vào nàng.
Lần này Yêu Nguyệt cũng hào phóng dị thường, nàng cởi áo khoác ra, nửa che nửa lộ, nằm trên giường hỏi ta, "Tinh Nhi cảm thấy ta đẹp không?"
Lúc ấy ánh mắt nàng quyến rũ như tơ, thở khí như lan, tựa lên giường, đưa lưng về phía cửa sổ lấp lánh ánh sao, bảy chữ nói êm ái và chậm chạp, phối hợp cùng nụ cười khóe miệng yêu dị.
Tay nàng nhẹ nhàng chạm đến xương bả vai của ta, ở trên dịu dàng búng một cái xong thu tay về, rút chân từ từ lên giường, đổi thành tư thế tựa nghiêng, sau đó khẽ kéo cổ áo trung y xuống, lộ ra xương quai xanh, mỉm cười với ta một cái, đưa tay vẽ mấy vòng lên bả vai ta, rồi sau đó, hô hấp dồn dập của ta chấm dứt, đáng xấu hổ thay vào thời điểm này chân ta lại mềm nhũn...
Yêu Nguyệt cất tiếng cười vang.
Hừ!
Ta bóp nắn mặt nàng, quyết định lần sau sẽ không bỏ qua cho nàng!



Bình Luận (0)
Comment