Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 472

Đang mải suy nghĩ, Lục Bắc Thâm bỗng túm chặt lấy tay anh. Anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt căng thẳng của Lục Bắc Thâm. Lục Bắc Thần nhìn sâu vào biểu cảm của nó. Anh chợt có một dự cảm, dự cảm này chính là những lời nó nói ngay sau đó. Một giây sau, nó đã rành mạch nói.

“Anh à, Hà Nại không thể gặp chuyện được.”

Thần giao cách cảm, nếu dùng cho các cặp đôi yêu nhau thì gọi là lãng mạn, nhưng khi áp vào tình cảm anh em thì cảm giác không còn tốt đẹp như vậy nữa. Giống như khi trước anh đuổi theo Cố Sơ tới đảo Cổ Lãng, đứng bên bức tường sơn ấy vừa nhói lòng vừa đau đớn. Bây giờ anh mới hiểu nỗi đau khi đó là muốn nhắc nhở anh rằng Bắc Thâm từng đến đây. Bây giờ, Bắc Thâm chưa nói ra ý định, anh cũng đã loáng thoáng cảm nhận được.

Không sai, Hà Nại không thể gặp chuyện, ít nhất thì trước khi loại thuốc mới được điều chế thành công, hắn tuyệt đối không thể gặp chuyện. Nếu không, bệnh tình của Bắc Thâm biết phải làm sao? Nếu Bắc Thâm không nói dối thì với tiền tài và nhân lực của bố, đã tìm không ít chuyên gia tới trị bệnh cho nó nhưng nó chỉ dựa dẫm vào Hà Nại, chứng tỏ Hà Nại là niềm hy vọng duy nhất của nó.

Nếu không phải vì bệnh tình phát tác, Lục Bắc Thâm sẽ tuyệt đối không để lộ Hà Nại ra. Nói cách khác, nó và Hà Nại như kiến bò trên cùng sợi dây nên sau khi tỉnh dậy mới không dám nói thật với La Trì. Lúc này đây, Bắc Thâm đã tỏ rõ thái độ cầu xin của mình. Nó cần Hà Nại bình yên.

Thật ra đây cũng là suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu Lục Bắc Thần.

Muốn Hà Nại bình an vô sự thì phải làm sao?

Thường ngày La Trì hi hi ha ha, đùa kiểu gì cũng được, nhưng một khi dính vào công việc thì cậu ấy là người không thể đùa giỡn. Mức độ nhạy cảm của cậu ấy với vụ án này sắc bén hơn người, bắt được một chút manh mối là tuyệt đối không bỏ qua. Loại thuốc mới của Hà Nại và thành phần thuốc trong báo cáo khám nghiệm tử thi giống nhau đến kinh người. La Trì liệu có thể bỏ qua cho Hà Nại không?

Muốn Hà Nại không sao thì Lục Bắc Thần chỉ còn cách phạm pháp.

Anh trầm mặc rất lâu, yên ắng như mặt biển.

Lục Bắc Thâm không biết anh đang nghĩ gì. Cậu loáng thoáng nghe thấy có tiếng bước chân, dự cảm là người của Cục Công an bèn gấp gáp, hạ thấp giọng nói: “Anh à!”.

Lục Bắc Thần chau mày nhìn nó.

“Em ít nhiều cũng hiểu về vụ án của mọi người. Có lẽ Hà Nại thật sự có liên quan đến vụ án nhưng bây giờ loại thuốc mới của anh ta đang khống chế em. Không có nó, em sống không bằng chết.” Lục Bắc Thâm đau khổ nói.

Lục Bắc Thần hiểu rõ, “Em hy vọng anh có thể giúp em như thế nào?” Hà Nại bị La Trì trông chặt, một người rõ ràng có liên quan đến vụ án, La Trì có bị đánh chết cũng không dễ dàng buông tay.

“Anh là pháp y, tất cả chứng cứ trong quá trình khám nghiệm tử thi đều bắt đầu từ anh. Anh, lời nói của anh là quyền lực.” Lục Bắc Thâm sốt sắng đáp.

Lục Bắc Thần nhìn nó với vẻ sửng sốt.

“Tình tiết cụ thể em không nắm rõ nhưng La Trì vì chuyện thuốc mới đã đem Hà Nại đi, vậy thì vụ án ắt có liên quan tới thuốc của anh ta. Anh à, chỉ cần anh làm thêm một bản báo cáo nữa, thanh minh rằng thuốc của Hà Nại không có vấn đề là được rồi, đúng không?”

“Em muốn anh làm chứng cứ giả?” Lục Bắc Thần nhìn nó không rời mắt.

Hơi thở của Lục Bắc Thâm trở nên gấp gáp, “Biết đâu Hà Nại vô tội thì sao?”.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lục Bắc Thần im lặng.

“Anh, lẽ nào anh định bỏ rơi em lần nữa?”

Trái tim anh như bị câu nói này huých mạnh, ký ức đột ngột bị kéo trở về cái ngày mẹ quyết định đưa Bắc Thâm tới nhà họ Lục. Nó kéo áo anh khóc nức nở, nói hết lần này tới lần khác: Anh, em không muốn đi đâu, em không muốn rời xa anh và mẹ…

Mẹ đã từng mềm lòng, muốn hai anh em họ đưa ra lựa chọn, ai ở lại, ai ra đi. Anh kiên quyết chọn ở lại, đẩy Bắc Thâm tới nhà họ Lục. Chia ly chắc chắn là đau khổ nhưng anh còn muốn Bắc Thâm có một tiền đồ sáng lạn. Thế mà có rất nhiều chuyện, quay đầu nhìn lại, phải chẳng người từng ích kỷ chính là anh?

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, đánh tan mọi suy nghĩ của Lục Bắc Thần, người của tổ chuyên án bước vào. Lục Bắc Thâm nắm chặt cánh tay anh, căng thẳng gọi: “Anh à!”.

Lục Bắc Thần nhìn nó, trả lời: “Bắc Thâm, anh chưa bao giờ muốn bỏ rơi em, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, tương lai cũng là vậy”.

Người của tổ chuyên án bước lên chào Lục Bắc Thần. Anh đứng dậy, nó vẫn còn nhìn anh.

Phải, anh tuyệt đối sẽ không để Bắc Thâm xảy ra chuyện…



Cố Sơ là một sinh viên khá đặc biệt của đại học A.

Mới chỉ mười bảy tuổi, cô đã đỗ thủ khoa vào đại học A, suốt chặng đường như gió cuốn biển trào, tưng bừng nhộn nhịp, tựa hồ bao điều tốt đẹp trên thế gian này đều đã chui cả vào túi cô. Cộng thêm chuyện tình yêu lãng mạn giữa cô và chàng tài tử trường y Lục Bắc Thâm, có ai không biết Cố Sơ? Nhưng cô cũng lại là trường hợp hiếm hoi bảo lưu hồ sơ tại đại học A. Những năm tháng huy hoàng ấy đã rời cô rất xa rồi, xa tới mức cô chỉ còn là một truyền thuyết xa xôi ở đại học A.

Vậy mà ngay cả các giảng viên trong đại học A cũng không ngờ cô còn có thể quay lại, hơn nữa còn với thành tích cao, thậm chí cô còn vào thực tập ở bệnh viện tốt nhất, hơn nữa trong quá trình thực tập còn khiến mọi người liên tục bất ngờ, quan trọng là có được lời ngợi khen của một số chuyên gia y học cấp cao. Trên đời luôn có một loại người như vậy, sinh ra đã mang theo hào quang, cho dù có đánh mất ánh sáng thì những hào quang tự phát ra cũng sẽ thu hút mọi người. Cố Sơ chính là loại người ấy, một bông hoa nhà kính sau khi trải qua mưa gió, được thời gian tôi luyện và vùi dập đã có thể tự do sinh trưởng trên đất mẹ.

Trong vòng một năm tuy xảy ra nhiều chuyện nhưng Cố Sơ vẫn nộp đơn thành tích trước. Ngay cả các thầy cô cũng ngạc nhiên vì sự cố gắng của cô. Cố Sơ nói đùa: Em là sinh viên giỏi thi cử mà, làm việc khác thì dở nhưng thi cử là em giỏi nhất.

Đương nhiên, những lời này chỉ để nói cho người ngoài nghe, chỉ có mình cô biết trong quãng thời gian này mình đã phải vất vả nhường nào, chỉ mình cô hiểu rõ kể từ ngày thực tập đầu tiên đến nay cô đã trải qua những khảo nghiệm gì, và cũng chỉ có cô thấu hiểu giá trị quý báu của thời gian, mà thời gian của cô còn quý gấp ngàn lần người khác. Cô không có thì giờ để lãng phí, không thể viện cớ để rề rà như bao người, vì… căn bệnh của Lục Bắc Thần.

Trên đường quay về trường, cuối cùng Cố Sơ cũng nhận được điện thoại của Smith. Ông mỉm cười hỏi thăm cô, có ý lấy lòng, có lẽ vì trước đó cô gọi rất nhiều cuộc nhưng ông đều chọn cách né tránh, sợ rằng cô bất mãn. Đương nhiên, Smith lo lắng còn vì mối quan hệ với Lục Bắc Thần. Nếu không có anh, một “con cá kình” trong ngành y như ông liệu có để mắt tới một người như Cố Sơ không?

Thế nên cô cũng dám nói không khách khí, “Cháu tưởng chú nghỉ hưu rồi chứ?”.

Smith nhận ra cô không vui, lập tức tươi cười giải thích, “Trung Quốc có câu ‘Trường Giang sóng sau xô sóng trước’, nhưng chú không dễ dàng thừa nhận mình già vậy đâu”.

“Thế ư?” Cố Sơ cười, “Đến điện thoại của hậu bối còn không dám nhận mà chú còn nói đỡ cho mình? Cháu thấy, chẳng bao lâu nữa chú sẽ bị xô lên tận bãi cát”.

Smith hắng giọng, “Cái con bé này, nói gì thì nói chú cũng là thầy của cháu, chẳng phải người Trung Quốc rất đề cao quan hệ thầy trò ư?”.

“Có ai làm thầy như chú không?” Cố Sơ bùng nổ, “Cháu đã gọi điện cho chú không dưới trăm cuộc, hàng trăm đấy! Thế là khái niệm gì?”.

Smith sợ cô tính lại nợ cũ, lập tức nói: “Không phải chú trốn cháu, là chú đang nghiên cứu bệnh tình của Vic đấy chứ”.

Một câu nói cực kỳ hiệu quả, đã lập tức khiến Cố Sơ thu cái vẻ hổ báo của mình lại, chuyển thái độ ngay: “Thế bây giờ sao rồi ạ? Với kinh nghiệm và khả năng của chú nhất định đã nghĩ ra phương án tốt nhất rồi phải không?”.

“Con bé này đổi giọng nhanh quá thể!” Smith cười phá lên.

“Đâu có? Cháu vẫn luôn cho rằng giáo sư Smith là người siêu nhất, bệnh tật gì khó khăn vào tay chú đều thành chuyện nhỏ. Chú từng nghe về Biển Thước* chưa? Chú chính là Biển Thước phiên bản Trung Quốc.”

*Biển Thước: tên thật là Tần Hoãn tự Việt Nhân, vốn người châu Mạc, Bột Hải (nay là huyện Nhiệm Khâu, tỉnh Hà Bắc – thời Chiến quốc thuộc nước Triệu). Ông là một thần y, sinh khoảng năm 401 trước công nguyên, mất năm 310 trước Công nguyên, thọ hơn 90 tuổi.

Rõ ràng câu nói này dành cho Smith là rất hữu dụng, khiến ông rất vui. Ông quay về việc chính, “Phương án phẫu thuật thì đúng là bây giờ đã có. Chú cũng sẽ cố gắng giảm độ nguy hiểm xuống mức thấp nhất. Nhưng Cố Sơ à, cháu cũng từng tham gia các ca mổ, cháu biết rõ. Phẫu thuật luôn đi kèm với nguy hiểm, huống hồ là một ca mổ não dài dằng dặc? Theo như báo cáo sức khỏe lần trước Vic đưa cho chú thì tất cả các chỉ số sức khỏe của nó đều đang giảm sút, các chướng ngại về khả năng vận động đã lộ rõ ra ngoài. Thế nên cá nhân chú khuyên rằng dù có nguy hiểm hơn nữa cũng còn hơn không làm gì cả”.

Sao Cố Sơ không hiểu chứ? Lên bàn mổ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, mổ ruột thừa cũng có thể chết người huống hồ là mổ não? Smith nói rất rõ ràng. Thật ra làm một bác sỹ ngoại khoa thần kinh, thời gian và sức lực hao phí cho một ca mổ lớn chưa từng thấy, vì phương án phẫu thuật là một chuyện, tình huống cụ thể xảy ra cứ phải banh não ra mới biết.

Cô từng gặp không ít trường hợp như vậy. Phương án trước khi mổ được xếp loại A nhưng khi mở não ra, mọi người đều ngây ngốc. Có rất nhiều tình huống họ không thể biết rõ từ trước, thế nên không phải không có chuyện điều chỉnh phương án ngay trên bàn mổ.

Hít sâu một hơi, Cố Sơ hỏi: “Thật ra bây giờ chú đang lo về tư tưởng của Bắc Thần, đúng không?”.

“Nó bài xích phẫu thuật.” Smỉth nói thẳng, “Nói thật lòng, nếu không làm phẫu thuật, cứ tiếp tục thế này, kết quả cuối cùng là suy tim, phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, nhưng chí ít vẫn còn sống được một khoảng thời gian. Tuy nhiên một khi phẫu thuật thất bại thì nó không bao giờ xuống bàn mổ được nữa. Cháu cũng hiểu đấy, một khi có chuyện xảy ra, chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến”.

Là một đề tài nan giải.

Không làm sẽ duy trì được thời gian sống nhưng cuối cùng vẫn chết trong đau đớn; Làm, có thể sẽ chết ngay nhưng cũng có thể sẽ hồi phục.

Cuộc đời con người luôn có quá nhiều canh bạc mà bàn mổ lẽ nào không phải một trong số đó?

Là một bác sỹ, Cố Sơ tuyệt đối đứng về phía Smith, khuyên anh chấp nhận phẫu thuật, nhưng là người yêu của anh, là người thân tương lai của anh, cô bỗng ngập ngừng…

~Hết~
Bình Luận (0)
Comment