Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 473

Đè nén nỗi đau nhói lòng, cô hỏi: “Có thể chuyển cho cháu xem phương án phẫu thuật không ạ?” Rồi lại sợ Smith hiểu lầm, cô vội vàng giải thích, “Cháu biết yêu cầu của cháu không phù hợp với quy định, hơn nữa với khả năng trước mắt của cháu không đủ tư cách xem phương án của chú. Nhưng với tư cách là bạn gái của Bắc Thần, cháu nghĩ cháu có quyền tìm hiểu kỹ lưỡng tình hình của anh ấy. Nếu bắt buộc phải phẫu thuật, cháu nghĩ người duy nhất có thể khuyên được anh ấy chính là cháu”.

Cô nói hợp tình hợp lý. Quan trọng hơn là, cô nói không hề quá. Smith cũng biết rõ, người có thể thuyết phục Lục Bắc Thần làm phẫu thuật chỉ có mình Cố Sơ. Ông trầm mặc giây lát rồi nói: “Được”.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, tâm trạng của Cố Sơ càng thêm nặng nề, giống như có một tấm lưới trùm xuống siết chặt lấy cô vậy, cô không thở nổi, khi cố gắng hít thở lại phát hiện ra tim đau tới phát điên. Thật ra bệnh tình của Lục Bắc Thần giống như một lưỡi dao, vẫn luôn treo lơ lửng trên đầu cô, có điều khoảng thời gian này cô dồn mọi hy vọng lên người Smith. Cô rất hiểu tính cách của ông chú ấy, Lục Bắc Thần là một đề tài khó giải của ông, cho dù rút cạn sức lực cả đời, ông cũng phải nghĩ ra cách.

Nhưng hôm nay, Smith đã nói rõ ràng rành mạch chuyện này cho cô. Con dao đang chơi vơi ấy đột ngột rơi xuống, cô không thể không kiên cường đối mặt.

Sau khi nộp báo cáo cho viện trưởng, Cố Sơ không về nhà ngay. Cô men theo con đường ngọc lan, nơi ấy cây lá vẫn xanh mướt. Bãi cỏ của trường lại được nới rộng thêm, di dời con đường điền kinh ngày xưa về phía Đông sân bóng rổ, kéo dài dải vành đai xanh của nhà trường. Trên bãi cỏ hoặc ghế đá có không ít các em trai, em gái đang nằm. Có người đọc sách, có người nghe nhạc, lại có những người dường như đang thảo luận bài học, tranh cãi kịch liệt.

Lúc đi ngang qua, Cố Sơ dừng lại rất lâu, nhớ lại quãng thời gian vừa mới nhập học. Bây giờ quay lại, mặc dù vẫn được nhà trường khen ngợi liên tục, nhưng không thể không thừa nhận trái tim cô không thể quay trở về thời thanh xuân được nữa. Những bạn bè từng cùng cô sôi nổi giờ đã mỗi người một phương. Thật ra cô hiểu, cái gọi là “thanh xuân” chính là cả đám người cùng điên rồ, cùng ngốc nghếch. Đám người ấy không còn nữa thì thanh xuân dường như cũng đã biến vị.

Giờ đây, cô quay trở lại trường, nhưng trái tim đã nóng tới mức sắp cháy rụi. Nó chứa đựng quá nhiều thứ của xã hội, tính cách ngỗ ngược cũng không còn nữa.

Khoảng cỏ trước mặt chất chứa biết bao kỷ niệm của cô.

Bãi cỏ của đại học A xưa nay không dùng để ngắm mà là khu vực để các sinh viên tùy ý lăn lộn. Nói theo cách của nhà trường thì: Bãi cỏ của chúng ta bồi dưỡng nên biết bao nhân tài cho trường thế nên nó không phải vật trưng bày, nó không gian để các em sinh viên tự do phát huy tài năng.

Đây có lẽ cũng chính là điểm đặc biệt của đại học A, phong cách học vừa tự do vừa nghiêm ngặt, thế nên mỗi một sinh viên ra đời đều trở thành một niềm tự hào.

Cô cũng từng nằm trên đó nghe nhạc, nô đùa cùng Tiếu Tiếu và Lăng Song. Sau khi xác định quan hệ với Lục Bắc Thần, ngoài con đường ngọc lan thì nơi đây cũng là một điểm hẹn hò của họ.

Cô và anh ngồi quay lưng vào nhau. Cô cầm giáo trình xem như thật, anh cũng bao dung mọi hành động của cô. Nhưng mỗi lần cô làm sai, anh nhất định sẽ mắng cô một trận, không chút khách khí.

Cố Sơ vừa hồi tưởng vừa chầm chậm dạo bước. Con đường ngọc lan vẫn náo nhiệt như thế, vẫn đông nhất là mấy đôi yêu nhau. Cô chọn ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn về phía sân bóng rổ qua những tán lá, dường như lại nhìn thấy bóng hình Lục Bắc Thần mỗi lần anh bỏ bóng vào rổ.

Năm năm, chẳng qua chỉ mong manh như hạt cát xoay vần cùng vũ trụ, nhưng đối với con người nhỏ bé mà nói, năm năm đã đủ để biết bao câu chuyện xảy ra. Vừa mới vào học, cô chẳng thể ngờ mình sẽ có một tình yêu rầm rộ, oanh liệt đến thế, rồi tới lúc chia tay cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại.

Mọi điều chưa biết kết lại thành năm tháng, ngày ngày tháng tháng dệt nên đời người.

Phía sau có tiếng giày cao gót rồi một giọng nói vang lên bên cạnh cô.

“Sau khi tốt nghiệp tôi chưa từng quay lại đây, trừ một năm duy nhất quay lại lấy bằng.”

Cố Sơ quay đầu lại, hóa ra là Lăng Song.

Lăng Song không nhìn cô, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, nhìn từng đôi yêu nhau lướt qua rồi nói tiếp: “Vì tôi cũng từng ảo tưởng sẽ có một ngày được nắm tay Lục Bắc Thâm ở đây, nhưng vì có cậu, tôi đã vô duyên với con đường ngọc lan này”.

Cố Sơ không biết sao cậu ấy lại tìm tới đây nhưng thấy cậu ấy nói về mấy chuyện ngày trước, cô cũng nối tiếp đề tài: “Nếu cậu không biết chân tướng, nói vậy không có gì đáng trách. Nhưng sự thật thế cậu luôn biết rõ, thế nên hôm nay cậu tới vẫn vì muốn trách cứ tôi?”.

“Thực tế là người đàn ông của cậu đã chiếm dụng tên người đàn ông của tôi. Thế nên, cho dù bây giờ tôi còn trách cậu cũng quá bình thường, không phải sao?” Lăng Song không chút khách khí.

Lăng Song hôm nay vẫn ăn mặc rất thời thượng, một chiếc váy liền kiểu mới trong bộ sưu tập đầu thu của Versace. Cố Sơ tinh mắt nhận ra chính là bộ được chú ý nhất trong tuần lễ thời trang tại Milan. Cậu ấy trang điểm xinh đẹp, một chút đỏ trên môi càng tôn lên làn da nõn nà. Cậu ấy ngẩng đầu đón nắng nói chuyện với cô, được ánh nắng chiếu xuống như vậy, Cố Sơ ít nhiều nhìn thấy quầng mắt thâm đen đã cố trát phấn để che đi.

Xem ra không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Nhưng đây mới là Lăng Song, dù có mệt mỏi cũng tuyệt đối không hạ mình trước ai, vẫn xinh đẹp, vẫn xúng xính, vẫn nào túi hàng hiệu, giày hàng hiệu… Tất cả đều trở thành công cụ vũ trang cho cậu ấy. Nhưng Cố Sơ biết, tầng tầng những lớp vũ trang ấy chẳng thể mang lại cảm giác an toàn. Nói một cách khác, một Lăng Song luôn cao ngạo tự tin há chẳng phải vẫn là một cô gái đã đánh mất niềm tin?

Cô khẽ thở dài, co hai chân lên ghế, vòng tay ôm lấy rồi hỏi: “Lục Bắc Thâm nhận là người yêu của cậu rồi à?”.

Lăng Song nhìn cô chằm chằm, sắc mặt không tốt lắm, rất lâu sau mới buông một câu: “Trông thì hiền lành sao không học cách ăn nói khách sáo hả? Có ai đối xử với bạn bè như cậu không?”.

Cố Sơ vươn vai, bóng nắng rơi xuống mặt, có chút uể oải. Ngược lại với Lăng Song, cô ăn mặc rất nhẹ nhàng, áo phông, chiếc quần thể thao thùng thình màu be, đôi giày đế bằng màu trắng, mái tóc dài được búi tỏi sau gáy, có vài sợi tóc rối lơ thơ rớt xuống, vừa hay che đi vầng trán sáng bóng của cô.

Nhưng cũng chẳng phải cô muốn tùy tiện như vậy. Ở bệnh viện cả đêm, về nhà chỉ vội vàng rửa mặt qua loa rồi lại đi. Cả người cô bây giờ vẫn còn nguyên mùi cồn.

“Lăng Song!” Cô khịt mũi, nghiêng đầu nhìn cậu ấy, “Nếu không bao giờ quay lại trường, thế thì lần này tới chắc để tìm tôi rồi, chắc cậu cũng từ bệnh viện tới phải không. Nói đi, cậu muốn hỏi tôi chuyện gì? Bạn bè với nhau cả, có chuyện gì cứ nói, không phải ngại, vòng vo tam quốc chẳng thú vị gì cả”.

Lăng Song dựa ra sau ghế, khoanh hai tay trước ngực, “Tôi biết là mắt cậu độc nhưng tôi rất ghét cái vẻ sung sướng khi đoán trúng tim đen người khác của cậu”.

“Tôi cứ tưởng chúng ta làm hòa rồi chứ?” Cố Sơ cũng dựa vào ghế, ngẩng đầu để nắng chiếu lên mặt.

Lăng Song không lên tiếng nữa, mãi một lúc sau mới thở dài.

“Anh ấy không gặp cậu?” Cố Sơ hỏi thẳng.

Từ buổi ăn cơm lần trước, cô đã nhìn ra manh mối. Ánh mắt của Lăng Song luôn bám riết Lục Bắc Thâm, thậm chí có mấy lần định nói gì lại thôi. Nhưng Lục Bắc Thâm tuyệt đối không cho cậu ấy cơ hội ở riêng với anh ấy. Hôm đó Lăng Song rất trầm. Về sau nghe La Trì nói sau khi cô và Lục Bắc Thần ra ngoài không lâu, Lăng Song cũng đi. Tối đó cậu ấy không lái xe, chính La Trì đưa cậu ấy về.

Biểu hiện của Lục Bắc Thâm quả thực khiến Lăng Song thất vọng. Cậu ấy tổn thương cũng là chuyện thường tình. Nhưng Cố Sơ còn nhìn thấy một sự thật, lúc nào Lăng Song không nhìn Lục Bắc Thâm nữa, anh ấy lại quay qua nhìn cậu ấy. Khi cậu ấy ngước mắt lên thì lại lập tức quay đi.

Đó không phải một tình cảm ngụy trang. Mặc dù Cố Sơ không phải chuyên gia tình yêu nhưng mắt chưa mù.

Câu nói ấy như đâm trúng chỗ yếu của Lăng Song. Lần này cậu ấy không giả vờ cao ngạo lạnh lùng nữa mà cúi đầu, lạc lõng lên tiếng: “Phải, anh ấy muốn tôi đi. Anh ấy nói không muốn nhìn thấy tôi.” Lúc đó có cả những người trong tổ chuyên án, lần đầu tiên cô không hề cảm thấy mất mặt, vì trái tim đã vỡ nát.

Cố Sơ quay mặt lại nhìn cậu ấy. Ngữ điệu của cậu ấy tuy nhạt nhòa nhưng có thể cảm nhận được trái tim đang mệt mỏi. Lăng Song thấy cô như nhìn mình bèn giơ tay ôm mặt, “Cậu muốn chê cười tôi cứ việc”.

“Tình yêu sẽ biến con người ta thành những kẻ ngốc. Tôi cũng từng ngốc, cười cậu làm gì chứ?” Cố Sơ kéo tay cậu ấy xuống.

“Bắc Thâm rốt cuộc bị làm sao, cậu có thể nói cho tôi biết không?”

“Thật ra rốt cuộc bị làm sao tôi cũng không nắm rõ nhưng xem ra anh ấy không ổn lắm.” Cố Sơ cũng không tiện nói bừa.

Lăng Song căng thẳng: “Anh ấy bị mắc bệnh gì? Đúng, nhất định là mắc bệnh, sắc mặt anh ấy rất kém”.

“Tôi nghĩ có thể chính vì bệnh tình nên anh ấy mới không muốn để cậu gặp.” Cố Sơ thở dài.

Lăng Song ngây ra rất lâu, sau đó cũng mặc kệ hình tượng, co chân lên giống Cố Sơ, vùi mặt xuống đầu gối. Cố Sơ an ủi: “Sẽ có cách mà”.

“Giáo sư Lục không biết ư?” Lăng Song lại ngẩng đầu hỏi.

Ý muốn nói nếu Lục Bắc Thần biết, sao cậu có thể không biết?

Dĩ nhiên Cố Sơ nghe ra, cô chân thành nói: “Đây là chuyện của em trai anh ấy, nói cách khác cũng coi như là chuyện riêng tư của anh ấy. Nếu anh ấy không chủ động kể, tôi vẫn tôn trọng quyết định của anh ấy”.

Biểu cảm của Lăng Song trở nên ảm đạm.

“Nhưng cậu đừng sốt ruột, chuyện này rồi sẽ điều tra ra thôi.” Dính líu tới vụ án, về sau dù Lục Bắc Thần có muốn giấu cũng không được như ý, nhưng những điều này cô không tiện nói với Lăng Song.

Lăng Song gật đầu, không miễn cưỡng cô.

“Kể chuyện của cậu và Bắc Thâm đi.” Cố Sơ thật sự rất tò mò.

Lăng Song nhìn cô, trong đôi mắt có sự do dự. Cố Sơ thở dài, “Tôi cũng phải được chết cho rõ ràng chứ? Cứ để cậu căm hận tôi bao năm như thế”.

“Đó là vì tôi luôn cho rằng cậu yêu Lục Bắc Thâm.” Lăng Song nói thật lòng.

Cố Sơ nghe xong quả thực ngạc nhiên. Cô phân tích, “Cũng tức là sau khi Lục Bắc Thâm xuất hiện, cậu mới biết rõ căn nguyên câu chuyện?”.

“Không.” Lăng Song bất ngờ phủ nhận.

Cố Sơ sững người.

Lăng Song nhìn vào mắt cô, nói rành mạch: “Thật ra vào buổi họp lớp năm ngoái tôi đã biết rồi, rằng người yêu cậu năm xưa là Lục Bắc Thần”.

“Cái gì?” Cố Sơ không thể không sửng sốt. Cô chỉ tay vào cậu ấy, “Cậu… Cậu…”.

“Không ngờ là tôi cũng tinh mắt lắm chứ gì?” Lăng Song cười khổ.

Cố Sơ há hốc miệng, “Làm sao cậu biết?”.

“Không khó.” Lăng Song nhìn thẳng về phía trước, khẽ đáp: “Vì tôi tiếp xúc với Bắc Thâm khá nhiều lần. Cậu thì dĩ nhiên không biết tính cách thật sự của Bắc Thâm. Sở dĩ cậu bị mê hoặc, không dám chắc chắn vì Lục Bắc Thần đột ngột xuất hiện quá giống Lục Bắc Thâm trong ấn tượng của cậu, lại có cả một gương mặt y hệt nữa. Thực tế là nếu không cố tình bắt chước, tính cách của họ rất dễ phân biệt”.

Cố Sơ đờ ra. Ông trời ơi, cô còn thua cả Lăng Song.

“Thì như cậu bây giờ thôi, cũng rất dễ phân biệt ai là Bắc Thâm, ai là Bắc Thần, vì cậu đã hiểu rõ tính cách từng người rồi.”

Cố Sơ hơi mơ màng, “Đợi đã. Hồi học đại học, cậu một mực cho rằng tôi yêu Lục Bắc Thâm nên mới oán hận tôi, đúng không?”.

Lăng Song gật đầu.

“Vậy khi nhìn thấy Lục Bắc Thần, làm sao có thể lập tức hiểu ra hai anh em họ tráo đổi? Tôi không hiểu tính cách của Bắc Thâm thì cậu cũng làm sao hiểu được tính cách của Bắc Thần?”

Lăng Song ngán ngẩm lườm cô rồi đột ngột chọc tay vào đầu cô, “Thế mà đòi là thiếu nữ thiên tài? Chuyện này cũng không hiểu? Lúc trước khi hẹn hò với Lục Bắc Thần, cậu suốt ngày khoe khoang chuyện của hai người trước mặt tôi và Tiếu Tiếu. Lúc đó tôi đã cảm thấy hơi lạ rồi, vì rất nhiều chuyện với tính của Bắc Thâm, anh ấy sẽ không làm. Thế rồi năm ngoái Lục Bắc Thần đường hoàng xuất hiện, mời cậu với danh nghĩa anh trai của Bắc Thâm. Giây phút đó tôi đã phát giác ra. Rất có thể người yêu cậu hồi đại học là Lục Bắc Thần. Đương nhiên, phải tới khi Bắc Thâm xuất hiện, tôi mới dám chắc chắn, suy nghĩ này mới hình thành”.

Cố Sơ đổ mồ hôi, càng bực cái cô Lăng Song này. Phát hiện ra sao không kể cho cô? Có lẽ Lăng Song đã đọc vị được cô bèn cười nhạt, “Hồi đại học cậu khiến tôi khổ sở vậy, coi như giờ trả lại thôi”.

Cố Sơ trừng mắt lườm cậu ấy.

Nhưng Lăng Song không đấu khẩu với cô nữa, ánh mắt cậu ấy tối đi, “Tôi không hiểu vì sao hai anh em họ phải làm vậy. Hồi đại học, tôi cứ nghĩ mình và Bắc Thâm sẽ đi tới cuối cùng. Nhưng anh ấy lại nói với tôi anh ấy chẳng cho tôi được gì cả.” Nói tới đây, cậu ấy bắt lấy tay Cố Sơ, nghiến răng, “Nhưng, tôi chưa bao giờ ảo vọng có được lời hẹn thề của anh ấy. Có điều, tôi không hiểu. Rõ ràng anh ấy có cảm giác với tôi, vì sao lại không thừa nhận? Trước đây cũng vậy, bây giờ vẫn vậy!”

~Hết~
Bình Luận (0)
Comment