Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 87

Giờ đây, kỷ niệm này lại quẩn quanh trong đầu, túm chặt khiến dây thần kinh của cô đau tưởng chết. Cố Sơ ngây ngẩn nhìn bàn tay mình bị Lục Bắc Thần gối lên, lòng bàn tay cô áp sát lòng bàn tay anh, ngón tay cô đan vào ngón tay anh. Khoảnh khắc này, cô cảm thấy anh thật sự chính là Bắc Thâm.

Gương mặt ở trên giường lúc nhắm mắt lại mới giống anh ấy làm sao, hàng mi rậm dày, sống mũi cao thẳng, chìm trong giấc ngủ say nét mặt hệt như đứa trẻ. Biết bao lần Cố Sơ rất muốn giơ bàn tay kia lên chạm vào khuôn mặt anh. Giống như năm xưa khi cô không gọi được Bắc Thâm dậy, cô đã bất giác sờ vào mặt anh, hạnh phúc vẽ từng đường nét.

Lúc đó thật ra cô đã nghĩ, chắc chắn cả đời này cô cũng không thể quên hình dáng của anh.

Suy nghĩ ấy quá đáng sợ, Cố Sơ không khỏi rùng mình. Cô rút mạnh tay về, lần này đã đánh thức Lục Bắc Thần dậy thành công. Anh mở mắt ra, ánh mắt uể oải, nhìn cô không chớp mắt.

“Tôi đi trước đây, khi nào anh dậy thì gọi điện cho tôi.” Cố Sơ thấy hoang mang bất an trong lòng vì những xúc cảm rối bời.

Cô vừa dậy thì sau lưng lập tức có tiếng động. Một giây sau, cô bị ai đó ôm eo bế lên sau đó cùng lăn lên giường.

“Anh định làm gì?” Cô bị anh đè xuống, kinh hãi.

Một cánh tay Lục Bắc Thần hơi chống người lên, tay kia phủ lên đầu cô, khuôn mặt áp xuống rất sát: “Để em đi chưa?”

Giọng nói lười biếng này vọng vào tai cô ở một khoảng cách rất gần, khiến lòng người hoảng hốt.

“Tại… Tại anh không chịu dậy, gọi thế nào cũng không dậy.” Hơi thở của Cố Sơ gấp gáp. Cô muốn né tránh sự gần gũi của anh nhưng bỗng phát hiện mình không thoát được khỏi hơi thở của anh.

Sống mũi Lục Bắc Thần cọ nhẹ vào má cô, anh dịu dàng nói: “Tại tôi tưởng buổi tối cô mới tới được.”

Má rất ngứa, tại hơi thở của anh phả ra, ấm nóng nhưng đủ làm nội tâm Cố Sơ dậy sóng. Sau đó cô không ngừng vỗ về trái tim mình: Đừng đập nữa, đừng đập nữa, anh ta cố tình đấy.

“Anh có thể dậy không?”

“Không muốn dậy.” Lục Bắc Thần cười khẽ.

Cố Sơ giãy giụa mấy cái nhưng lập tức không dám động đậy nữa. Hôm nay cô mặc chiếc váy sa tanh mềm mỏng, rất dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người đàn ông đang dần dần tăng lên, còn cả một nguồn sức mạnh cọ giữa chân cô đang mỗi lúc một càn quấy. Thấy cô bất động, Lục Bắc Thần càng như một đứa trẻ ham ăn, vùi cả gương mặt vào cổ cô, thanh âm cũng trở nên mơ hồ: “Cô mềm quá~”

“Giáo sư Lục… anh… anh đè tôi sắp không thở nổi nữa rồi.” Cô run như cầy sấy.

Lục Bắc Thần nghe vậy liền hơi chống người lên nhưng một bàn tay kia thì không an phận, đặt bên cánh tay cô, từ từ di chuyển xuống.

Cơ thể Cố Sơ trong phút chốc căng ra, lườm anh đầy cảnh giác.

Anh lại giữ chặt chân cô, nhấc lên.

“Thả tôi ra!” Cố Sơ như gặp phải quân địch mạnh vì tư thế này mờ ám chết người.

“Còn đau không?” Lục Bắc Thần cố tình cười, xoa lên đầu gối vừa bị đụng của cô.

Cố Sơ cũng không quan tâm được nhiều như thế, dốc hết sức đẩy anh ra, vội vàng xuống giường. Động tác của người đàn ông nhanh hơn, cánh tay từ đằng sau vòng qua giữ chặt eo cô: “Đùa với cô thôi mà, giận đấy à?”

Anh rốt cuộc muốn thế nào đây?

Cô tức giận nhưng lại đan xen cả sự ấm ức: “Nếu công việc của anh không gấp thì tôi đi trước.”

Lục Bắc Thần nghe ra giọng điệu của cô có chút thay đổi, bèn giơ tay xoay mặt cô lại, gương mặt anh rất gần cô: “Giận thật đấy à?”

Cố Sơ đập tay anh ra, định đứng lên lại bị anh kéo vào lòng. Cô bèn đẩy anh nhưng anh chỉ càng ôm chặt hơn. Anh cười khẽ: “Đừng có cọ qua cọ lại trên người tôi, nguy hiểm đấy.”

“Ai cọ anh? Đẩy với cọ anh cũng phân biệt được à?”

“Giận lắm rồi đây.” Lục Bắc Thần nhướng mày.

Cố Sơ còn định gào vào mặt anh đã thấy Lục Bắc Thần buông cô ra, giơ tay đầu hàng: “Được được được, tôi tỉnh ngủ rồi đây.”

Thế còn nghe được.

“Xin hỏi cô Cố có cho phép tôi đi tắm một cái không?” Lục Bắc Thần cố tình tỏ ra khiêm nhường.

Cố Sơ thầm thở phào một hơi.

Lục Bắc Thần cười cười, lật người đi xuống giường, cái bóng cao thoắt cái đã ra tới cửa. Cố Sơ ấn tay lên ngực, cũng may anh không tiếp tục làm gì. Đang mải nghĩ thì cô nghe thấy có một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào: “Có muốn làm cùng không?”

Cố Sơ giật nảy mình, quay đầu theo phản xạ, phát hiện ra Lục Bắc Thần đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào.

“Làm cùng cái gì?” Đầu óc cô vẫn còn hơi trống rỗng, thật ra cô càng muốn mắng nhiếc thô lỗ một trận hơn. Anh ta là ma đấy à?

Lục Bắc Thần đứng tựa cửa, cười rất ‘hiền hòa’: “Tắm cùng.”

Một giây sau, anh nhanh nhẹn né người, tránh chiếc gối Cố Sơ ném qua. Ngay lập tức, phòng khách vọng ra tiếng cười quá khích của anh, làm Cố Sơ chỉ hận một nỗi không thể vung nắm đấm đánh thẳng vào cái mặt hớn ha hớn hở kia.

Một lát sau Lục Bắc Thần đã tắm xong. Lúc từ phòng tắm đi ra, trong phòng đã sáng rực, Cố Sơ đã mở tất cả rèm cửa ra. Giọt nước đọng trên lồng ngực tráng kiện của anh, một chiếc khăn tắm bao quanh hông nửa che nửa hở đường nhân ngư của anh. Có lẽ không ngờ ánh sáng lại đột ngột chiếu rọi, Lục Bắc Thần giơ tay lên che mặt. Cố Sơ nhìn rất rõ, anh nhíu mày rất sâu.

Nhưng nhìn chằm chằm một người đàn ông cởi trần chung quy vẫn không tốt. Cô quay mặt đi, có phần ngượng ngùng, nhưng trong lòng thì khó hiểu. Xem ra anh không thích ánh sáng lắm.

“May mà cô không phải trợ lý của tôi.” Lục Bắc Thần cầm khăn mặt lau tóc, cánh tay ấy rắn chắc đầy gợi cảm: “Nếu không tôi sẽ chết nhanh lắm.”

Câu nói ấy khiến Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ, ngước mắt nhìn anh. Nhưng khóe môi anh hơi giật giật, nhìn cô với vẻ nửa chính nửa tà. Cố Sơ lập tức nhớ ra cảnh tượng trên giường ban nãy, mặt đỏ bừng, ngữ khí không còn thân thiện nữa: “Có lấy kiệu tám người tới khiêng tôi cũng không làm.”

Ai ngờ mắt Lục Bắc Thần như tia X-quang, anh trêu chọc: “Cô hiểu lầm rồi, ý của tôi là từ hôm qua tới giờ tôi mới được ngủ ba tiếng thôi.”

Cố Sơ ngẩn người. Nhìn đôi mắt cười của anh, cô lập tức vừa xấu hổ vừa giận, buột miệng: “Anh biết tôi nghĩ gì mà anh nói tôi hiểu lầm.” Đáng chết, sao vừa rồi cô lại nghĩ tới phương diện đó.

Lục Bắc Thần nhướng mày: “Ồ? Thế cô nói xem vừa rồi cô nghĩ tới cái gì?”

Cố Sơ lập tức á khẩu. Lục Bắc Thần tắm rửa xong lại trở về với cái mồm độc địa cùng kiểu ăn nói kín kẽ ngày thường, chẳng giống như lúc ở trên giường, có chút lười biếng, có phần mơ màng, cùng một chút trẻ con. Cô biết tranh cãi với anh lúc này người thiệt là mình bèn hắng giọng: “Anh gọi tôi tới rốt cuộc có phải vì công việc không?”

Lục Bắc Thần mỉm cười, không nói gì, vắt khăn mặt lên vai rồi quay người đi vào phòng thay quần áo.

Giây phút anh quay người lại cũng là lúc Cố Sơ quay đầu, cô nhạy bén liếc thấy phía vai phải sau lưng anh có một vết sẹo dài và rất sâu, men theo sống lưng rắn rỏi ngoằn ngoèo trườn xuống. Tuy không đứng gần nhưng có thể nhìn rất rõ thế nên có thể tưởng tượng ra lúc trước vết thương ấy nghiêm trọng cỡ nào.

Cô đứng ngây ra tại chỗ, sao anh lại có một vết sẹo sâu như thế?

“Anh…”

Lục Bắc Thần dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Cố Sơ định nói lại thôi.

“Sao vậy?” Lục Bắc Thần nhướng mày.

“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi… khối lượng công việc của hôm nay lớn cỡ nào?” Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim đang đánh thẳng vào lồng ngực.

Lục Bắc Thần nghi hoặc nhìn cô, rất lâu sau mới trả lời: “Rất lớn.” Dứt lời, anh quay người đi vào thay đồ.

Cố Sơ lại ngồi xuống sofa, nhưng đầu óc thì xoay chuyển rất nhanh. Vết sẹo sau lưng Lục Bắc Thần cứ đung đưa trước mắt cô. Cô bất chợt nhớ lại câu nói lúc trước của anh: Bắc Thâm đã xảy ra tai nạn giao…

Một suy nghĩ táo bạo bất ngờ nhảy vọt ra: Vết sẹo trên lưng anh sao nhìn kiểu gì cũng giống như chứng cứ của một vụ tai nạn giao thông vậy!

Cố Sơ bị suy nghĩ ấy của mình dọa cho đờ đẫn.

Trong phòng thay đồ, Lục Bắc Thần mở tủ áo, những chiếc áo sơ mi một màu duy nhất đang treo gọn gàng bên trong. Anh giơ tay lấy ra một chiếc sơ mi trắng rồi tiện tay chọn một chiếc quần dài màu khói xám. Anh cởi khăn tắm ra, trong gương là cơ thể tiêu chuẩn hoàng kim ba góc mạnh mẽ, quyến rũ của người đàn ông.

Anh mặc quần dài vào. Khi với lấy sơ mi, anh liếc thấy vị trí bả vai phải sau lưng mình. Vết sẹo đó như một con rết, nỗi đau quen thuộc lại đâm sâu vào não bộ. Anh khẽ nhíu mày rồi lập tức khoác áo sơ mi lên, vết sẹo bị che đi chỉ còn lại cái bóng thẳng tắp, kiên cường trong gương.

“Sao sáng nay lại không đi làm?” Ra khỏi phòng thay đồ, Lục Bắc Thần bèn giơ tay lên cài măng séc và hỏi cô.

Anh trong chiếc sơ mi trắng có chút lạnh lẽo, gương mặt nhiều thêm phần nghiêm nghị, bóng dáng cao lớn luôn khiến người ta thấy sợ hãi. Đây là cảm giác trực tiếp của Cố Sơ.

“À… tôi… hôm nay nghỉ.” Cô đáp, hơi chần chừ.

Lục Bắc Thần nhìn cô, hơi nhướng mày, rõ ràng là không tin lắm vào cái cớ của cô. Cố Sơ cắn môi, rồi nói rõ thêm: “Đổi ngày nghỉ cho nhau ấy mà.”

“Cô phải biết cả người chết không nói được còn không lừa được tôi.” Lục Bắc Thần dựa vào cửa, nhìn cô như cười như không: “Người sống nói càng nhiều thì sai càng nhiều.”

Cố Sơ suýt nữa thì tắt thở. Trên đời này chắc là chỉ có người đàn ông trước mặt mới suốt ngày lôi người sống và người chết ra so sánh. Nhưng anh nói không sai, người chết anh còn điều tra được ngọn ngành huống hồ là một người không giỏi nói dối như cô. Cô khẽ thở dài, buồn bã lẩm bẩm một câu: “Bị mất việc ở bệnh viện rồi.”

Dứt lời, cô những tưởng Lục Bắc Thần sẽ an ủi mấy câu, ai ngờ anh như nghe chuyện thường tình, gật đầu rồi nói: “Vậy càng hay, đi thôi.”

Cố Sơ nhất thời không phản ứng kịp. Thế nào gọi là càng hay? Còn nữa anh định đưa cô đi đâu? Tiếc là Lục Bắc Thần không có ý giải thích nhiều. Anh cất ví tiền, cầm chìa khóa xe lên quay người định đi. Cố Sơ không biết anh định tới chỗ nào nhưng đương nhiên cũng không thể ở lại khách sạn một mình, vội vàng vớ lấy túi xách đi theo.

Hôm nay là Lục Bắc Thần lái xe. Cố Sơ vẫn bị anh sắp xếp ngồi bên ghế lái phụ. Chiếc xe đi thẳng một cách vững vàng. Trong quá trình ấy, Cố Sơ đã hai lần lên tiếng hỏi anh sẽ đi đâu nhưng anh kiên quyết không nói, cô cũng đành thôi.

Chưa đầy nửa tiếng sau, xe đã đỗ lại.

Khi Cố Sơ xuống xe nhìn lên thì bỗng chốc ngây ngốc.

Cô không ngờ Lục Bắc Thần lại đưa cô tới tòa nhà thực nghiệm của nhà khám nghiệm tử thi…
Bình Luận (0)
Comment