Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 88

Nói chung không mấy ai tới nơi này hoặc nói một cách khác, người bình thường sẽ chẳng bao giờ chạy tới nhà xác. Giờ này đã sắp trưa, bước vào tháng năm, cái nắng bỗng nhiên trở nên gay gắt, chói choang làm lóa mắt người ta. Thật ra tiết trời rất nóng nhưng Cố Sơ lại cứ cảm thấy hơi lạnh.

Cô đứng dưới ánh nắng, cái bóng kéo dài trên mặt đất, nhìn trân trân vào tòa nhà bên ngoài thì bình thường thực ra lại có tính chất đặc biệt trước mắt. Còn chưa vào trong, dường như khắp khoang mũi đã đầy ngập mùi formalin*, thứ mùi cô ghét nhất, còn đáng ghét hơn cả việc ngửi mùi thuốc khử trùng đã được pha loãng. Trong tiềm thức, Cố Sơ rất bài xích nơi đây, cũng giống như bài xích nhà tang lễ của bệnh viện vậy.

*Formal hay formalin là tên thương phẩm của formaldehyde, một dung dịch dùng để ướp xác.

Lục Bắc Thần đi lên trước, dễ dàng thông thạo. Thấy cô hồi lâu không đi theo, anh dừng bước, quay người lại. Cố Sơ quả thực khó mà lý giải hành động đưa cô tới đây của anh, nhưng dù sao cũng đã đến rồi, với tính cách cứng rắn của Lục Bắc Thần, cô muốn bỏ đi cũng là chuyện không thể nào, nên đành bấm bụng đi theo.

Vừa lên cầu thang thì từ trong có một người bước ra, kéo theo một vali hành lý trông chỉ khoảng 31 tấc*, trượt đi không một tiếng động trên nền đá hoa. Sau khi thấy Lục Bắc Thần, người ấy chủ động chào hỏi: “Hi, Vic Lu!”

*31 tấc là vào khoảng 80 – 100 cm.

Cố Sơ nghe giọng nói này rất quen tai, ngước mắt lên nhìn, chính là cô gái hôm trước tới khách sạn tìm Lục Bắc Thần. Hôm nay cô ấy ăn mặc rất tươi tắn, một chiếc áo ngắn tay cùng một chiếc quần thể thao, bên ngoài đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính râm che đi quá nửa khuôn mặt. Cố Sơ liếc nhìn vali hành lý của cô ấy, nghĩ bụng cô ấy đang định rời đi hay sao?

Sau khi nhìn thấy cô ấy, Lục Bắc Thần rảo nhanh mấy bước đi lên. Cô gái chạy bước nhỏ tới ôm anh một cách rất nhiệt tình, tiếng nói tiếng cười rộn ràng. Cố Sơ không đi tới mà đứng cách mấy bậc thềm đợi Lục Bắc Thần. Từ góc độ này cô nhìn rất rõ, Lục Bắc Thần và cô gái kia trò chuyện cực kỳ thoải mái, thi thoảng lại nghe thấy họ giao tiếp bằng tiếng Anh, có điều vì cách xa một khoảng nên Cố Sơ nghe không rõ lắm, chỉ nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lục Bắc Thần, khác xa so với lúc anh nghiêm túc.

Cô gái cũng nhìn thấy Cố Sơ, sau khi ôm Lục Bắc Thần, cô ấy vẫy tay với cô. Cố Sơ cũng lịch sự mỉm cười với cô ấy coi như chào hỏi. Cô gái lại kéo Lục Bắc Thần không biết nói gì. Rõ ràng là Lục Bắc Thần rất hài lòng. Anh đưa tay khẽ vỗ lên bả vai cô ấy mấy cái, nụ cười trên môi cô gái lại rạng rỡ như ánh mặt trời.

Trong lòng Cố Sơ dâng lên một cảm giác khác thường, rất khẽ khàng và cũng biến mất rất nhanh, cô muốn cố gắng nắm bắt nhưng vô ích. Chẳng mấy chốc, từ phía sau lại có một người đàn ông đi lên, nhìn cách ăn mặc thì khả năng cao là tài xế. Anh ta đón lấy hành lý của cô gái. Lúc dặn dò anh ta đặt để nhẹ nhàng, cô gái lại nhìn một cái về phía Cố Sơ, tươi cười. Cố Sơ cảm thấy, nụ cười lần này của cô ấy có chút qua quýt.

Nói chuyện với Lục Bắc Thần xong, cô gái cũng tạm biệt. Khi đi tới, Cố Sơ lịch sự hỏi một câu: “Cô định đi đâu vậy?”

“Về nước.” Cô gái nói thứ tiếng Trung còn pha chút giọng Mỹ, sau đó nắm cổ tay cô: “Có thể nói với cô mấy câu không?”

Cố Sơ nghe xong có chút bất ngờ, vô thức nhìn về phía Lục Bắc Thần. Anh vừa hay cũng nhìn qua bên này. Cô gái mỉm cười ra hiệu cho Lục Bắc Thần, anh bèn đi vào trong đại sảnh.

“Tôi còn chưa biết tên cô đấy.” Cô gái đẩy thẳng chiếc kính râm cao lên tận mũ, ánh mắt lấp lánh ý cười.

“Cố Sơ.”

Cô ấy gật đầu, giơ tay ra trước mặt cô: “Tôi là Sera, cô cũng có thể gọi tôi là Ngư Khương, đây là tên tiếng Trung của tôi, mẹ tôi đặt cho tôi đó.”

Cái tên tiếng Trung của cô ấy xoay tròn mấy lần trong đầu Cố Sơ. Cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tò mò hỏi: “Hai chữ ấy… là hai chữ nào vậy?”

Cô gái ngẫm nghĩ mấy giây rồi vẽ vẽ giải thích: “Chính là món ‘cá’ mà chúng ta ăn, cũng là món ‘gừng’ mà chúng ta ăn.”*

*Tên của người Trung Quốc đa phần thường lấy những chữ mỹ miều, rất có ý nghĩa. Nhưng tên của Sera lại là hai chữ rất bình thường nên Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ. Với lại, nếu các bạn học tiếng Trung thì tên của Sera quả thực là lạ vì họ Ngư không mấy xuất hiện.

Cố Sơ hết sức ngạc nhiên: “Cái tên này rất thú vị.”

“Mẹ tôi là người Trung Quốc, bà họ Ngư.”

Cố Sơ nghẹn lời, bừng tỉnh gật đầu, xem ra sau khi về nhà việc đầu tiên cô phải làm đó là ôn lại trăm họ Trung Quốc rồi.

“Thật ra tôi muốn nói với cô là, hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì phải.” Ngư Khương trở nên nghiêm túc.

Cố Sơ cười: “Đương nhiên là cô từng gặp tôi rồi, lần ở khách sạn ấy.” Còn hai lần cơ.

Ai ngờ Ngư Khương lắc đầu: “Nhưng mà trước đây chắc chắn tôi từng gặp cô rồi, nếu không sao cứ cảm thấy cô rất quen.”

“Làm sao có thể?” Cố Sơ hỏi: “Cô có hay về Trung Quốc không?”

“Không, đây là lần đầu tiên tôi về nước, tôi sinh ra ở nước ngoài và cũng ở lớn lên ở đó.”

“Thế thì cô càng không thể gặp tôi được.”

Nét mặt Ngư Khương tỏ ra khó xử, sau đó nhìn cô rất nghiêm túc và nói: “Vậy cô nhìn kỹ tôi xem, cảm thấy đối với cô, tôi có chút ấn tượng nào không?”

Cố Sơ chẳng hiểu sao cô ấy cứ dằn vặt mãi vấn đề này. Cô lắc đầu, đáp chắc nịch: “Không hề, trước đây tôi chưa từng gặp cô.”

“Quái lạ.” Ngư Khương lẩm bẩm, cuối cùng nhún vai: “Thôi bỏ đi, trí nhớ của tôi bây giờ đứt quãng, chưa biết chừng một ngày nào đó tôi lại nhớ ra. À đúng rồi, cô quen với Vic Lu à?”

Câu hỏi này cô phải trả lời thế nào đây? Cố Sơ hơi ngập ngừng giây lát, nhưng chính vào giây phút do dự ấy cô lại tự khinh bỉ mình. Cô ấy hỏi Lục Bắc Thần chứ đâu phải Lục Bắc Thâm. Cô khẽ lắc đầu: “Mới quen nhau chưa lâu.”

Ngư Khương nhìn cô ngạc nhiên.

“Sao vậy?” Cố Sơ cảm thấy phản ứng của cô ấy hơi kỳ lạ.

“Tôi còn tưởng cô phải quen Vic Lu lâu lắm rồi cơ.” Biểu cảm của Ngư Khương càng khoa trương hơn: “Hôm đó ở khách sạn, Vic Lu tìm tôi uống café, anh ấy nhìn thấy cô, sau đó cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.”

“Thế là ý gì?”

“Biểu cảm của anh trông rất kinh ngạc, chắc là không ngờ cô lại làm việc ở khách sạn chăng, tóm lại cuộc nói chuyện sau đó tâm hồn anh ấy cứ treo ngược cành cây.”

Cố Sơ nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, có phần sửng sốt. Đúng là cô nhìn thấy Lục Bắc Thần nhưng lúc đó Lục Bắc Thần đâu có nhìn về phía cô. Sau đó cô cũng biết hôm đó chắc chắn Lục Bắc Thần đã nhìn thấy cô rồi, nếu không sao lại có một loạt các hành động gây khó dễ về sau. Chỉ có điều, lời của Ngư Khương là điều cô hoàn toàn không ngờ tới.

“Tôi tưởng hai người là bạn cũ thế nên về sau mới đưa tài liệu cho cô.”

Cố Sơ không biết đáp thế nào, đành mỉm cười lấy lệ. Ngư Khương nhìn giờ rồi nói: “Hy vọng sau này chúng ta còn có duyên gặp lại.”

“Chúc cô thượng lộ bình an!”

Ngư Khương chạy chậm xuống bậc thang. Cố Sơ quay lại tiễn cô ấy. Cô ấy lên xe, giơ tay chào tạm biệt Cố Sơ. Cố Sơ cũng tươi cười vẫy tay, nhưng trong lòng thì đầy u ám. Chiếc xe mà Ngư Khương ngồi chính là chiếc xe ban nãy của Lục Bắc Thần, chỉ có điều người lái là tài xế mà thôi.

Chiếc xe đó là mẫu xe được đặt để chống đạn chống bom, ngồi vào bên trong, đóng cửa lại, nếu tắt tín hiệu vệ tinh đi thì không khác gì bị người ta ném ra ngoài hoang đảo. Lục Bắc Thần có thể cho phép Ngư Khương ngồi xe của anh, đã hoàn toàn tiết lộ hai thông tin. Thứ nhất, Ngư Khương chắc chắn có liên quan tới công việc của Lục Bắc Thần, thật ra đây là việc có thể dễ dàng nhận ra, nếu không cô ấy không thể cầm tài liệu tới tìm Lục Bắc Thần. Thứ hai, Ngư Khương là người Lục Bắc Thần rất tin tưởng.

Thế còn… cô thì sao?

Có một khoảnh khắc, lòng Cố Sơ buồn bã, đau khổ, nhưng trái tim cô lập tức giật thót, vì sao cô phải buồn?

Cô đi nhanh vào trong đại sảnh, bên trong tuy rằng tầm nhìn rộng rãi nhưng nhiệt độ dường như thật sự thấp hơn bên ngoài mấy độ. Điều bất ngờ là cả một tòa nhà lại được bao phủ bởi hương hoa dìu dịu chứ không phải mùi formalin như cô tưởng. Lục Bắc Thần đứng dựa bên cạnh thang máy đợi cô, sau khi thấy cô đi tới, anh bèn giơ tay quẹt thẻ, ấn nút thang máy.

Cố Sơ đi phía sau anh, cùng vào trong thang máy, không có nút hiển thị, thang máy cứ thế đi lên. Không gian trong thang máy không lớn lắm, ba mặt là gương, khiến bóng hình của hai người bị phản chiếu thành muôn hình vạn mảnh, như thế lại khiến Cố Sơ cảm thấy áp lực, bóng Lục Bắc Thần như một ngọn núi, đè xuống khiến hô hấp của cô khó khăn.

“Ngư Khương nói gì với cô?” Lục Bắc Thần bất ngờ lên tiếng hỏi.

Cố Sơ ngẩn người giây lát, suy nghĩ rồi nói: “Cô ấy chỉ nói chuyện lần trước đưa tài liệu cho tôi, cô ấy cảm thấy làm vậy hơi đường đột, thế nên xin lỗi tôi.”

Nghe xong Lục Bắc Thần bật cười, khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ nhàn nhã: “Sao cô ấy lại cho rằng giao tài liệu cho cô là đường đột cơ chứ?”

Một câu hỏi khiến Cố Sơ câm nín vì theo như logic thông thường, câu trả lời tiếp theo sẽ là: Cô ấy cho rằng chúng ta là bạn cũ. Nói câu ấy chắc chắn là cô tự chuốc nhục nhã vào mình nên đã đổi: “Hôm đó cô ấy vừa hay thấy tôi ở phòng anh.”

Lục Bắc Thần không hỏi nữa, chỉ cười khẽ. Cố Sơ quay mặt đi, không nhìn anh nhưng trong gương đã phản chiếu nụ cười đó của anh. Nó nói rõ ràng với cô rằng anh không tin.

Cuối cùng thang máy cũng dừng lại, bên trên không hiển thị chữ số thế nên Cố Sơ không rõ đây rốt cuộc là tầng mấy. Cô cùng Lục Bắc Thần cứ thế đi thẳng, càng đi cô càng cảm thấy lạnh. Đó là một cái lạnh đầy âm u, có thể xuyên qua lỗ chân lông, xuyên thẳng vào tận sống lưng.

Cố Sơ nắm chặt tay, liếc nhìn cánh tay mạnh mẽ của Lục Bắc Thần. Nếu anh là Bắc Thâm, cô chắc chắn sẽ khoác tay anh không hề do dự để xua đi cái lạnh này. Thật ra cô rất muốn nói với Lục Bắc Thần: Tôi không muốn vào.

Nhưng rốt cuộc Lục Bắc Thần cũng không phải thần tiên, không thể nghe được tiếng gào thét trong lòng cô. Anh đi thẳng tới tận cùng hành lang, lần này là kiểm tra dấu vấn tay. ‘Ding’ một tiếng, cửa đã mở ra.

“Vào đây!” Anh ra lệnh.

Cố Sơ thật lòng không muốn tiếp xúc với người chết nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào.

Có mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, đây cũng là nguyên nhân cô thường ngửi thấy mùi ấy trên người Lục Bắc Thần. Căn phòng rất rộng, có phòng làm việc và phòng nghỉ ngơi, bên trong nữa là một căn phòng kín mít cửa đóng chặt.

Lục Bắc Thần đi tới giá để tài liệu. Sau khi quét dấu vân tay, giá tài liệu từ từ chuyển động, từ bên trong bật ra một dãy tài liệu có đánh số. Anh thuần thục rút một tài liệu ra rồi lại quét vân tay lần nữa, chiếc giá trở lại như ban đầu.

Anh đưa tài liệu cho Cố Sơ rồi nói: “Phòng làm việc ở đây đủ để cô yên tâm làm việc. Nếu cô muốn tra cứu thì bên kia có máy tính.”

Đầu óc Cố Sơ vẫn còn mông lung, cô đón lấy tài liệu theo phản xạ, gật gật. Lục Bắc Thần thấy cô không còn ý kiến gì nữa bèn quay người định đi. Cố Sơ thấy vậy, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, kêu thất thanh: “Anh định đi đâu?”
Bình Luận (0)
Comment