Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 89

Lục Bắc Thần dừng bước, chỉ vào cánh cửa của căn phòng đóng kín bên trong: “Tôi vào phòng thực nghiệm.” Ngẫm nghĩ, anh lại nói: “Phải rồi, cô cũng có thể sử dụng cả phòng hóa nghiệm. Nếu cô còn chỗ nào chưa nắm chắc về thành phần thuốc, phòng hóa nghiệm có lẽ sẽ giúp được cô.”

“À…”

“Cô học y mà, chắc không xa lạ gì đối với phòng hóa nghiệm chứ?” Lục Bắc Thần cười như đùa như thật.

Đương nhiên là không lạ lẫm gì. Trước đây khi còn ở đại học, tuần nào cô cũng phải có mấy ngày chui vào phòng hóa nghiệm, nhưng mà… là để đi gặp Lục Bắc Thâm. Nhưng đối mặt với Lục Bắc Thần, cô không thể nói ra điều này, đành gật đầu.

“Bữa trưa cũng có thể ăn ở đây, gần đây có một nhà hàng có đồ ăn khá ngon, tôi sẽ gọi sẵn.” Lục Bắc Thần nói tới đây, ngừng một lát rồi lại cố ý hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”

Có vấn đề đấy, anh có thể quan tâm tới đề nghị của người khác hay không? Cố Sơ thầm phẫn nộ trong lòng. Người đàn ông trước mặt càng nở nụ cười khó đoán, thực chất là một con cáo già giảo hoạt. Cô nghiến răng, hắng giọng nói: “Không có vấn đề gì.”

Lục Bắc Thần cố nín cười, tiến lại gần, quan sát biểu cảm của cô. Cố Sơ bị anh nhìn đến nỗi cả người không thoải mái, rồi lại vì anh đứng quá sát mà tim đập loạn nhịp. Cô khẽ đẩy anh một cái: “Nhìn gì thế hả?”

“Ánh mắt của cô nói cho tôi biết, thật ra cô rất sợ.” Lục Bắc Thần cười.

Cố Sơ ngượng chín mặt, bèn nổi nóng với anh: “Ai sợ chứ? Con mắt nào của anh nhìn thấy mắt tôi nói với anh rằng tôi sợ?”

“Logic ngôn ngữ không tồi, xem ra cũng không quá sợ hãi.”

“Lúc tôi học y có gì chưa từng thấy chứ.” Cố Sơ tự tăng thêm can đảm cho mình cũng đồng thời gia tăng sĩ khí trước mặt anh.

Lục Bắc Thần ra vẻ đã hiểu: “Cũng phải.”

Cố Sơ nghe anh trả lời như vậy, nhuệ khí lại tụt đi một nửa. Anh không định vứt cô lại đây một mình thật đấy chứ? Nhưng đúng là vậy, Lục Bắc Thần không định ở lại trong phòng làm việc với cô. Anh cười rất nhẹ nhàng rồi nói: “Làm việc đi.”

Toi rồi…

Cố Sơ nuốt nước bọt.

“À đúng rồi, tốt nhất là cô đừng có chạy nhảy lung tung, chưa biết chừng có bộ phận nào đó của người chết lại bị cô lật tung ra đấy.” Lục Bắc Thần dặn dò cô một câu đầy ‘nghiêm túc’: “Cô nên biết rõ, người chết có thể xuất hiện ở đây đều có nguyên nhân, khác hẳn với những thi thể hiến xác cho việc dạy môn giải phẫu học ở trường y.”

“Bộ phận của người chết?” Cố Sơ bất giác rùng mình, thanh âm buột miệng nói ra cũng trở nên the thé: “Bộ phận của người chết chẳng phải đều ở trong phòng thực nghiệm sao? Sao lại xuất hiện trong phòng làm việc?”

Nụ cười bên môi Lục Bắc Thần càng thêm đậm nét: “Sợ à?”

Cố Sơ ý thức được phản ứng của mình có hơi mãnh liệt, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng: “Đâu có, tôi chỉ… đặt ra nghi vấn thôi.” Tỏ ra yếu đuối trước mặt ai cũng được, duy chỉ có anh ta là không được.

“Tinh thần đáng ngợi khen.” Nụ cười của anh mang hàm ý sâu xa, thấy cô còn định phản bác, anh lại từ tốn bổ sung thêm: “Ý tôi là việc cô tích cực phát hiện ra vấn đề rồi đặt dấu hỏi.”

Cố Sơ siết chặt tay. Cô thề, cho dù có sợ đến tè ra quần cũng không kêu một tiếng với anh ta.

“Được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa.” Nói rồi Lục Bắc Thần rồi bất ngờ khẽ véo má cô một cách thiếu lịch sự: “Nếu sợ, hoan nghênh cô vào tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Cố Sơ quay mặt, tránh bàn tay của anh. Lục Bắc Thần bật cười, quay người đi vào căn phòng kín như bưng ấy.

Mọi thứ đều yên ắng trở lại, sau khi Lục Bắc Thần đóng cửa căn phòng bên trong lại, nơi đây dường như đến cả thời gian cũng đóng băng. Cố Sơ vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, đầy đủ các thiết bị làm việc nhưng cả một không gian thênh thang chỉ có một mình cô. Ông trời ơi, không có ai làm việc ở đây cả sao? Cho dù có một người ngồi ở xa xa kia thôi cũng được mà. Cô biết thực chất mình chỉ cách Lục Bắc Thần một cánh cửa nhưng không nằm trong phạm vi tầm nhìn, người ta kiểu gì cũng suy nghĩ lung tung.

Cố Sơ ôm chặt tập tài liệu, chọn một vị trí ngồi xuống, cả ngón tay khi chạm vào mặt bàn cũng cảm thấy lạnh lẽo. Tất cả mọi thứ ở đây dường như đều không có nhiệt độ, bàn ghế, máy tính, bút, rồi các loại máy móc… Còn cả cái con người trong căn phòng tận góc kia nữa.

Thật ra gan cô chẳng hề to, nhưng rất nhiều bạn bè lại tặng cho cô cái biệt danh ‘Cố gan to’, đó là vì cô không muốn bị người ta xem thường rằng nhiều lúc cô chỉ đang cố làm ra vẻ mà thôi. Cô sợ bóng tối, đặc biệt là ma. Đương nhiên, một người học y như cô cũng biết rõ trên đời này không có ma, nhưng ma là một thứ không thể đi sâu nghiên cứu, dù sao thì chẳng ai có thể chắc chắn mình có thể giải thích được mọi hiện tường kỳ quái trên đời, phải không? Hồi học y cô chọn khoa nội, nguyên nhân là vì cô sợ máu, sợ mấy vết thương máu me đầm đìa, đồng thời còn phải bổ túc thêm môn dược. Cô nghĩ rất tốt, nếu không vào được khoa nội thì vào khoa dược cũng rất an toàn. Nhưng đáng chết thay, cô lại gặp phải Lục Bắc Thâm, kết quả có thể chứng minh sức mạnh tình yêu quả nhiên không thể đong đếm, đã ép cho một người sợ máu, sợ tối, sợ ma như cô thay đổi lý tưởng.

Lúc trước, để cô khắc phục được trở ngại tâm lý, chiêu trò gì Lục Bắc Thâm cũng nghĩ ra cả, khó khăn lắm cô mới tự cho rằng mình có thể đối đầu với người sống trong cảnh máu me be bét. Giờ thì hay rồi, cái gã Lục Bắc Thần này kéo thẳng cô tới chỗ của người chết. Cô cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi.

Lật tài liệu ra, ngón tay cầm bút của cô vẫn còn run rẩy. Cố Sơ cứ cảm thấy gió lạnh vi vu trong căn phòng này, sống lưng lạnh toát. Bất chợt rùng mình, cô bước mau lẹ tới bên cửa sổ. Thủy tinh màu trà, che đi rất nhiều nắng, khiến ánh sáng trong phòng cùng giảm đi không ít. Cô thử mở cửa sổ, tiếc là vô ích, không một ô cửa nào có thể mở ra. Khoảnh khắc này, Cố Sơ thật sự muốn xông tới bên cửa căn phòng kia, gõ cửa để Lục Bắc Thần đi ra.

Hít sâu một hơi, cô quay lại ghế ngồi, cố gắng bắt bản thân tập trung chú ý vào tài liệu. Coi như Lục Bắc Thần còn nhân đạo, cho cô một loạt các tên thuốc. Nếu đổi lại là mấy tấm ảnh người chết như hôm trước thì ở trong hoàn cảnh này cô chắc chắn sẽ phát điên.

Cô không xa lạ với dược lý học, ở trường từng dạy, cộng thêm việc khi đi làm ở bệnh viện ngày nào cô cũng tiếp xúc với dược phẩm. Chỉ có điều, việc khiến Cố Sơ cảm thấy ngạc nhiên là hóa ra lúc còn sống Tiêu Tuyết lại uống lắm loại thuốc đến vậy. Đương nhiên, loại thuốc mà người bình thường hay dùng nhất có thể là một số thuốc trị cảm cúm hoặc đau đầu, sốt, vậy mà Tiêu Tuyết thì không. Cô ta chưa bao giờ cảm cúm sao? Cố Sơ cũng không quá sửng sốt, không phải Tiêu Tuyết không bao giờ cảm cúm mà cho dù có bị cảm sốt thì cô ta cũng sẽ không uống thuốc cảm.

Cô ít nhiều cũng biết về Tiêu Tuyết. Là một nghệ sỹ diễn tấu ngày nào cũng phải lên sân khấu biểu diễn, thuốc cảm là thứ bọn họ kiêng kỵ. Đa số các loại thuốc cảm, thuốc Tây trên thị trường đều có thành phần ephedrine hoặc chlorpheniramine maleat, khống chế virut gây cảm cúm đồng thời cũng gây buồn ngủ, có một sự khống chế sâu đối với trung khu thần kinh. Thế nên đối với những người coi sân khấu là mạng sống như Tiêu Tuyết mà nói, mỗi màn diễn tấu đều là một bước leo lên đỉnh núi cao, cô ta phải giữ được tỉnh táo tuyệt đối.

Trong số các dược phẩm Tiêu Tuyết sử dụng, chủ yếu là những thực phẩm chức năng, đa phần là bổ sung canxi, sắt và máu, các loại collagen, hạt nho, tinh chất lá xanh… Tuy rằng thực phẩm chức năng không phải là thuốc nhưng với việc sử dụng một lượng lớn như Tiêu Tuyết thì chưa thể nói trước liệu có thực phẩm chức năng nào gây ra tác dụng phụ trong cơ thể cô ta hay không?

Trong tài liệu còn có một số toa thuốc chứng minh, có một loại thuốc Tiêu Tuyết dùng dài hạn nhất: thuốc điều trị tăng huyết áp.

Thuốc điều trị tăng huyết áp?

Cố Sơ hơi ngập ngừng, trong báo cáo trước đây hình như cô từng nhìn thấy nhưng không quá chú tâm. Nguyên nhân là vì thuốc điều trị tăng huyết áp là một loại thuốc quá đỗi bình thường, trong thuật ngữ y học còn được gọi là Propranolol, là loại thuốc thường dùng để điều trị bệnh nhân có nhịp tim bất thường. Nguyên nhân này không quá quan trọng vì báo cáo điều tra đã chỉ ra, từ nhỏ Tiêu Tuyết đã mắc bệnh nhịp tim không đều, thường tăng nhanh. Nếu đây là khuyết điểm của cô ta thì dùng Propranolol cũng rất bình thường.

Nhưng hôm nay, sở dĩ nó khiến Cố Sơ nghi hoặc là vì một người đến cảm cúm còn không dùng thuốc để khống chế, một nghệ sỹ yêu cầu rất khắt khe với bản thân như Tiêu Tuyết lại sử dụng Propranolol để điều trị một căn bệnh mãn tính sao? Cô ta có thể lựa chọn rất nhiều cách, ví dụ như trị liệu vật lý điều độ hoặc có thể dùng thuốc Đông y để điều tiết.

Câu hỏi này cứ xoay vần trong đầu cô nhưng rồi cô lại nghĩ. Con người chứ đâu phải thần tiên, sao chuyện gì cũng suy nghĩ chu toàn được, rất có thể Tiêu Tuyết lấy làm thuốc dự phòng thì sao? Đang mải nghĩ thì sau lưng có một giọng nói vang lên: “Khách quý à!”

Một giây sau, tiếng thét inh ỏi của Cố Sơ suýt nữa xuyên thủng màng nhĩ của đối phương.

La Trì cũng đứng đực ra đó, vò vò tai, kinh hoàng nhìn Cố Sơ cũng đang kinh hoàng nhìn mình, rất lâu sau mới lên tiếng: “Xin lỗi nhé, có phải tôi làm cô sợ không?”

Cố Sơ ôm tim, một lúc sau mới thở nhịp nhàng trở lại, bực bội lườm La Trì, bật ra một thanh âm bé xíu từ trong cổ họng: “Anh nghĩ sao?” Không phải anh ấy làm cho cô sợ mà đã sắp dọa chết cô rồi. Cả một phòng làm việc như tòa thành hoang thế này, chẳng có một bóng người nào. La Trì này như một hồn ma xuất hiện không một tiếng động, bất thình lình gây ra động tĩnh như thế, không phải dọa người ta thì là cái gì?

“Cô không sao chứ?” La Trì làm mặt áy náy. Anh ấy ra vào mấy chỗ này đã quen rồi, cũng không cảm thấy gì nhưng thấy sắc mặt Cố Sơ trắng bệch, anh ấy mới ý thức được mình đã sai, cũng may cô và anh ấy chưa thân thiết tới mức lén lút đập một cái vào sau lưng cô, nếu không thì anh ấy gây họa rồi.

Cố Sơ xua tay, cả người mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, mặc kệ anh ấy. La Trì ngượng ngập xoa xoa mũi: “À… Lục Bắc Thần đâu rồi?”

Cô chẳng hơi đâu nói chuyện với anh ấy, bèn chỉ tay vào bên trong.

La Trì có chút sầu não nhưng cũng không biết nên nói gì, liền đi thẳng vào trong. Khi sắp đi tới cửa, cuối cùng anh ấy cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Thật ra, chỗ này rất không hợp để con gái ở lại.”

Cố Sơ bỏ ngoài tai, nhưng trong bụng thì nghĩ thầm: Anh đi mà nói với Lục Bắc Thần ấy, cô ở nhà ngủ yên lành tốt biết bao, có ma mới thích tới mấy nơi này. La Trì lại bị bẽ mặt, cũng biết bản thân mình ‘tội nghiệt nặng nề’, không còn cách nào khác đành đi vào phòng thực nghiệm.

Nhân lúc La Trì mở cửa, Cố Sơ vội vàng thò đầu ra ngó một cái nhưng chẳng ngó được gì, ánh sáng trong đó hình như còn u ám hơn cả ngoài này.

Trong phòng thực nghiệm, Lục Bắc Thần mặc áo blouse trắng, đang kiểm tra lại ảnh chụp hiện trường, lọc từng tấm một, nét mặt nghiêm nghị. Trên bàn khám nghiệm cách đó không xa, xương trắng lạnh lẽo. Thấy La Trì đi vào, anh cũng không có quá nhiều phản ứng.

“Mình bảo, cậu suy nghĩ cái quái gì thế?” La Trì hỏi thẳng thừng.

Lục Bắc Thần lật tấm ảnh, xem tỉ mỉ rồi lật lại: “Suy nghĩ gì là suy nghĩ gì?”

La Trì chỉ tay ra ngoài: “Tại sao cô ấy lại ở đây? Cậu làm vậy là phạm phải đại kỵ đấy có biết không? Cô ấy rất sợ.”

“Cô ấy sợ vì hành động ban nãy của cậu.” Lục Bắc Thần còn chẳng ngước mắt lên.

La Trì nghẹn lời, liếc mắt nhìn thấy màn hình giám sát. Thì ra anh đã mở camera, tất cả mọi việc bên ngoài đều không thoát khỏi đôi mắt của anh. Nhưng anh ấy bỗng thấy Cố Sơ ở ngoài đang rón ra rón rén đi về phía này như một tên trộm, cả người dính sát vào cánh cửa, động tác rất buồn cười.

“Cô ấy đang làm gì vậy?” La Trì nhìn màn hình, khó hiểu.

Lục Bắc Thần chăm chú nhìn vào bức ảnh như ngẫm nghĩ gì đó nhưng miệng lại đáp thắc mắc của La Trì: “Tò mò ấy mà, bản tính của con người.”
Bình Luận (0)
Comment