Thời điểm tháng bảy, Đào Kỳ rơi nơi cô sinh sống từ nhỏ đi Thượng Hải, tìm được một công ty, từ trợ lí kiến trúc sư bắt đầu làm lên. Mỗi ngay đều bị sai cầm đồ chạy đến công trường, cả người mệt mỏi giống như con chó.
Cô nói với mẹ, cô tự đi nơi khác làm việc, nhưng không để lại bất kì phương thức liên lạc nào.
Anh nghĩ muốn để cô rời khỏi anh, vậy thì cô đi, không cần giữ lại cho mình chút nhớ nhung.
Ba cô gái thuê một căn phòng, mỗi tháng tiền thuê, tiền nước và tiền điện hơn một ngàn, công ty lại khi dễ những người mới như cô nên tiền lương chỉ có hơn hai ngàn, nhưng Đào Kỳ không phải ăn uống kham khổ, cô tiết kiệm được một chút tiền, lễ mừng năm mới cô mua quà gửi về cho mẹ cô ở nhà, nói cho bà ấy biết cô vẫn mạnh khỏe, nhưng ban đêm lại nằm trong chăn khóc đến hai mắt sưng đỏ.
Thời gian trôi qua đến tháng Tư, ông chủ đột nhiên tuyên bố bị một tập đoàn lớn thu mua, trở thành một ngành độc lập, các nhân viên tạm thời vẫn không có gì thay đổi, ông chủ đảm nhiệm chủ quản, Đào Kỳ chính thức được thăng cấp kiến trúc sư, tiền lương tăng gấp hai.
Sau đó hai tuần lễ đi qua, chủ quản tuyên bố Đào Kỳ được điều vào tổng bộ của tập đoàn, làm trợ lí tổng giám đốc.
Đào Kỳ mang theo tâm trạng kinh ngạc đi trình diện, vào cửa thì thấy bí thư Ngô.
“Tiểu Đào Kỳ!” Bí thư Ngô kéo tay của cô, thân thiết gọi tên.
“Tại sao bí thư lại ở đây?” Ở chỗ này gặp bí thư Ngô hơn bốn mươi tuổi, chỉ cảm thấy có chút quỷ dị.
“Con tôi mới tới đây học đại học, thầy Chu của cô vừa đúng lúc nhận công ty này, kêu tôi đi theo cùng.”
“Chu Dư Đông?”
Không đợi bí thư Ngô trả lời, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc được mở ra, người đó không ai khác là Chu Dư Đông!
“Đi vào đi.” Khuôn mặt người kia bình thản không có chút sóng, giống như là bọn họ chưa hề chia lìa.
Đào Kỳ mới vừa vào cửa, cánh cửa phía sau đã bị anh dùng chân đá mạnh, sau đó người cô lập tức ngã vào ngực anh.
“Tiểu Đào Kỳ.” Hơi thở nóng rực ở quanh cổ cô, trong âm thanh có chút ý cười.
Đào Kỳ thẩn thờ bị anh ôm vào trong ngực, toàn thân cô cứng ngắc.
Gần một năm khổ sở giãy giụa trong tuyệt vọng, tại sao thời điểm cô từ từ chết tâm thì anh đột nhiên xuất hiện? Tại sao lúc cô cố quên đi thì tới trêu chọc cô?
Nhưng người nọ không cho cô cơ hội phản kháng, nâng mặt cô lên dùng đầu lưỡi thăm dò trong miệng của cô, bá đạo cùng nhiệt liệt.
Đào Kỳ giãy giụa, cắn vai anh cho đến khi trong miệng cô tanh mặn.
Cảm giác quen thuộc làm cô đau lòng muốn chết, cô khóc đến choáng váng ở trong ngực của anh.
"Tiểu Đào Kỳ, thật xin lỗi."
Vì tình yêu cô cô đơn rời nhà trốn đi, một năm qua cô giãy giụa, càng đau lòng hơn cô lại gầy đi, chỉ cần một cơn gió nhẹ có thể thôi bay mất.
Nhưng ở tình huông đó, anh thật sự không muốn để cô hiểu lầm, thầm nghĩ muốn lập tức đưa cô đi, không nghĩ rằng cô tuyệt tình quay đầu đi như thế. Đợi xử lí tốt mọi chuyện thì anh phát hiện cô gái đã đi khỏi tầm mắt của anh.
Cho đến thời điểm mùa xuân, mẹ của cô nói cho anh biết tin: Đào Kỳ ở Thượng Hải.
Anh tra xét lai lịch của công ty này, sau đó từ từ bắt đầu trở lại Thượng Hải tiếp quản việc buôn bán của gia tộc, từ từ an bài mọi chuyện, rốt cuộc cũng đem cô nhốt lại rồi.
Mẹ của Đào Kỳ những năm gần đây thường đi công tác, trên thực tế là đi tới thành phố khác để gặp một người đàn ông, dùng thân thể của bà để hoàn lại những món nợ trị liệu của chồng bà.
Từ khi ba Đào Kỳ bị tai nạn xe đến khi qua đời, đã nằm bệnh viện hơn nửa năm, khoản tiền thuốc rất lớn. Mẹ cô chỉ là một ký giả bình thường, cho dù bà đã bán nhà cửa vẫn không trả hết, huống chi bà không thể để cho Đào Kỳ không có nhà.
Chủ nợ là người nhiều năm trước theo đuổi mẹ cô, đã có gia đình. Mẹ cô vì cứu chữa cho ba cô, bất chấp tất cả vay mượn nhưng sau khi ba cô qua đời, người kia lại đến nói với bà, nếu bà không trả tiền thì phải ở cùng ông ta mười năm.
Nhà họ Đào không có ai biết chuyện này, con trai chết rồi, liền bỏ mặt mẹ con họ tự sinh tự diệt. Chỉ vì Đào Kỳ ở cùng Chu Dư Đông, mới làm bọn họ chú ý đến.
Sau khi Đào Vị phát hiện chân tướng, lợi dụng tòa soạn đem hình trên mạng uy hiếp mẹ Đào Kỳ, sau đó lại tìm tới Chu Dư Đông, đưa tài liệu cho anh xem. Chu Dư Đông tức giận đả kích công việc buôn bán của nhà họ Đào, chuyện của mẹ Đào Kỳ bị truyền đến tai trưởng bối nhà họ Chu.
Mẹ cô và Chu Dư Đông đều sợ Đào Kỳ bị tổn thương không hẹn mà cùng muốn đưa cô rời đi.
“Yên tâm, mẹ em và người kia đã đăng kí rồi.” Nếu như không xử lí tốt chuyện này, anh sẽ không lâu như vậy mới đi tìm cô.
Đào Kỳ kinh ngạc, mẹ cô tái hôn nhưng cô không hề hay biết.
“Người kia và vợ không có con, hai năm trước bọn họ đã ly hôn, chỉ là vì mẹ em giận ông ta, vẫn không chịu đồng ý lời cầu hôn của ông ta, ông ta chỉ lợi dụng món nợ mà ép giữ mẹ em.”
Mặc cho Chu Dư Đông uy hiếp thế nào người đàn ông kia cũng không chịu buông tay, cầu xin anh thành toàn cho ông và người phụ nữ chịu ủy khuất đi theo ông ta mười năm, cân nhắc hơn thiệt, cuối cùng anh cũng đồng ý với ông ta.
Mẹ cô cuối cùng cũng có nơi nương tựa, Đào Kỳ chậm rãi thở phào một cái.
“Đào Vị có tốt không?”
Cô từ khi ra ngoài ở cũng chưa trở về, bởi vì không đủ tiền máy bay về nên cô cũng không có tin tức về nhà họ Đào.
“Đào Vị ước hẹn với một người đàn ông đã có vợ, bị vợ người ta bắt được, làm thương cả mặt, đã tới Hàn Quốc chỉnh dung rồi.” Chu Dư Đông ôm cô vào lòng, hôn mi tâm hơi chau của cô, như muốn xoa dịu đi những phiền muộn của cô.
Đụng phải đàn ông đã có vợ, đã kịp chạm đến ranh giới làm người. Từ đó cô ấy chỉ là Đào Vị, một người xa lạ không có quan hệ gì với bọn họ nữa.