Bệnh Phú Quý

Chương 120


Một tháng sau, tại cửa hàng trang sức Lưu Quang các trong thành Dương Châu, sau khi tiếng pháo nổ ngoài cửa qua đi, tiểu nhị bóc bức hoành phi, người viết chữ là danh kỹ trong thành Dương Châu, phú thương, quan viên dồn dập đến, khiến cho bách tính càng tụ tập nhiều hơn, nhao nhao suy đoán chủ nhân của Lưu Quang các này là ai.

Trong sương phòng phía sau cửa hàng, Khởi La mặc một bộ áo lưới màu xanh lá mạ, trên mặt đeo mạng che mặt, đang chuyên tâm viết chữ.

Nguyệt Tam Nương mừng khấp khởi chạy chậm vào, huơ huơ hai nắm đấm: “Khởi La, đông nghẹt rồi! Việc làm ăn quá tốt rồi.

Cô nương An An mà muội mời là người đứng đầu bảng nổi tiếng nhất trong thành Dương Châu, rất nhiều người đều vì ngưỡng mộ tên của nàng ta mà tới.

Nàng ta đã lấy một bộ trang sức hoàng kim, vô cùng vui vẻ.

Vị Tôn viên ngoại có giao thiệp rất rộng thì lấy chuỗi Phật châu mà chúng ta chuẩn bị cho Tôn lão phu nhân, cũng vô cùng vui mừng mà đi về rồi.”
Khởi La “Ừ” một tiếng, trên mặt cũng không có vẻ vui mừng gì.

Một tháng qua nàng vốn như vậy, giống như đều không để mọi người và mọi việc vào mắt, cực kỳ lạnh nhạt.

“Ngươi xem, hiện tại muội ấy chính là dáng vẻ chết chóc này.” Nguyệt Tam Nương tránh ra một chút, nói với người đứng phía sau.

Một người đi ra, trong tay ôm bao quần áo, hưng phấn kêu lên: “Phu… Tiểu thư!”
Khởi La nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thấy là Ninh Khê, biểu cảm cuối cùng cũng nổi gợn sóng: “Ninh Khê? Sao em lại tới đây!”
“Tiểu thư!” Ninh Khê ném bao quần áo đi, bổ nhào qua ôm lấy Khởi La, không nhịn được mà khóc lên: “Người còn sống! Thật sự là quá tốt rồi.”
Khởi La đưa tay vỗ lưng nàng ấy, ngước mắt hỏi thăm Nguyệt Tam Nương, Nguyệt Tam Nương thở dài: “Đêm cháy lớn, đoán chừng nha đầu này bị bỏ thuốc, ngủ say lắm.

Nàng ấy tỉnh dậy còn tưởng muội chết rồi, đau khổ ầm ĩ muốn nhìn thi thể của muội, bị Gia Khang Quận chúa hạ lệnh nhốt lại.

Sau đó Hầu gia từ biên giới đưa tới một bức thư, hình như vì chuyện của muội mà chỉ trích Quận chúa.

Quận chúa biết không cần phải giấu giếm chuyện muội chết nữa, bèn nói với bên ngoài là bị bệnh cấp tính qua đời, thuận tiện đuổi hết người hầu hạ muội.

Nha đầu này tới tìm Thi phu nhân, xin bà ấy làm chủ cho muội, thế nên mới biết muội còn sống, không ngừng không nghỉ mà tìm đến.

Cũng trung thành.”
Khởi La chỉ cảm thấy nhiều cảm xúc đan xen, thấp giọng an ủi Ninh Khê.

Sự tồn tại của nàng bị xóa đi một cách hời hợt như vậy, thật đúng là châm chọc.

Có điều như vậy, cũng tốt.

Một tháng này nàng đã cố ý muốn rũ sạch quan hệ với quá khứ, cũng không muốn liên lạc với cố nhân, chỉ vụng trộm gửi đi một bức thư cho Quách Nhã Tâm ở Thanh Châu.

Ninh Khê ngẩng đầu, nhìn Khởi La hỏi: “Vì sao tiểu thư phải đeo khăn che mặt?”
Nguyệt Tam Nương liên tục xua tay, lại không kịp ngăn cản.

Khởi La chậm rãi lấy mạng che mặt của xuống, một mảng mặt bên phải của nàng bởi vì đã có thịt mới bện lại với thịt cũ nên đã biến thành vết sẹo ngang dọc chằng chịt.

Ninh Khê che miệng, kinh ngạc kêu lên: “Tiểu thư, mặt của người!”
Khởi La lạnh nhạt đeo khăn che mặt lên: “Đời này có lẽ cứ như vậy thôi.


Không sao, khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua rồi.”
Ninh Khê còn muốn lên tiếng, Nguyệt Tam Nương đã vội vàng xen vào nói: “Ta nghe nói Hầu gia bọn họ đã thắng trận rồi, đã đánh tới vương đô Tây Hạ, Vũ Liệt Hoàng đế đã trốn mất.

Vốn dĩ kế hoạch đã định là ba tháng, bây giờ thời gian đã rút ngắn một nửa! Tin rằng không bao lâu, ngài ấy sẽ đến đón muội thôi.”
“Đón ta?” Khởi La cười khổ: “Không phải vừa rồi Tam Nương đã nói sao? Trên thế gian này đã không còn Chu Khởi La nữa.”
Nguyệt Tam Nương choáng váng: “Làm sao, muội hạ quyết tâm không về kinh thành nữa à? Thi phu nhân chỉ bảo muội tạm lánh ở Giang Nam, sợ những người kia lại có ý nghĩ xấu gì… Hầu gia trở về thì sẽ không như vậy nữa!”
Khởi La nâng bút lên viết chữ, giọng điệu kiên định: “Không chỉ không về, ta cũng sẽ không gặp lại Hầu gia nữa.

Cái dáng vẻ ma quỷ này của ta, không có cách nào đối mặt với chàng nữa.” Nàng vốn cũng không có ý định có thể đi theo hắn cả đời, có hồi ức của những ngày tháng này, đối với nàng mà nói quãng đời còn lại cũng đủ đầy rồi.

Lúc trước hắn cưới nàng chính là vì dung mạo của nàng, bây giờ ngay cả cái này cũng không còn, lại không có con, tình yêu giữa bọn họ nên duy trì như thế nào? Thời gian lâu dần, khó tránh khỏi việc hắn không sinh ra sự chán ghét, đi tìm niềm vui khác.

So với như vậy thì chẳng bằng từ biệt tại đây, tự mình bắt đầu cuộc sống mới.

Đau đớn, chẳng qua là tạm thời.

Gần đây Khởi La nhiều lần suy nghĩ lời của Thi Phẩm Như nói, nàng không muốn làm ếch ngồi đáy giếng, không muốn dựa vào nam nhân để sống hết đời, nàng có cuộc sống của mình phải bước tiếp.

Nàng cũng không muốn làm một nữ nhân không hề có sức chống trả, mặc cho người ta sắp đặt nữa.

Nàng của kiếp trước và nàng của kiếp này, sống đến bây giờ đều không có gì khác biệt.

“Ôi, muội đây là tội gì chứ…” Nguyệt Tam Nương biết trông Khởi La yếu đuối nhưng trên thực tế nàng rất cố chấp, quyết định nàng đã đưa ra thì rất khó thay đổi.

Hai tháng sau, Vũ Liệt Hoàng đế bị tên lạc gây thương tích trong một chiến dịch, không trị được nên đã bỏ mình.

Lý Ninh Lệnh vốn muốn lập huynh trưởng làm Hoàng đế, nhưng Thái tử của Tây Hạ đã nhập đạo quá sâu, đến mức tẩu hỏa nhập ma.

Quốc tướng của Tây Hạ đưa ra đề nghị lập Lý Ninh Lệnh làm Hoàng đế mới của Tây Hạ, văn võ cả triều Quốc tướng nắm giữ thực quyền làm như thế thì nhao nhao làm theo, tân chủ của Tây Hạ ra đời.

Nhưng Tây Hạ trải qua trận nội chiến này thì nguyên khí đã đại thương, chủ động cắt nhường năm tòa thành trì ở biên cương cho Trung Nguyên.

Lâm Huân đắc thắng, khải hoàn về triều, bách tính ven đường reo hò quỳ lại, thanh danh lớn mạnh.

Chân Tông Hoàng đế mừng rõ, tổ chức tiệc trong cung ăn mừng vì Lâm Huân, lại chậm chạp không thấy chính chủ.

Đồng Ngọc cho người đến Hầu phủ gặng hỏi hạ nhân thì mới biết, Lâm Huân hoàn toàn không về nhà, sau khi giao ấn soái thì đã một mình rời kinh rồi.

Mùa hè Giang Nam khô nóng khó chịu, đầy tớ canh giữ cửa phủ Lăng Vương tay cầm quạt hương bồ, nhẹ nhàng đong đưa, không phòng bị nhìn thấy một con ngựa ô vọt tới trước cửa phủ.

Người cưỡi ngựa xoay người bước xuống, không nói hai lời xông vào cửa phủ.

Người trông cửa tinh mắt nhìn ra là Lâm Huân thì giật nảy mình.

Vị gia này vừa đánh thắng trận, chẳng lẽ không nên ở trong kinh để được khen thưởng sao?
Lâm Huân đi vào trong cửa, đi thẳng đến phòng đọc sách của Lăng Vương, người dọc đường thấy hắn bước đi như gió, không kịp thấy rõ là ai thì hắn đã đi xa rồi.


Đến bên ngoài phòng đọc sách thì Huyền Ẩn cản lại, Lâm Huân trực tiếp ra tay với hắn ta.

Lăng Vương nghe thấy động tĩnh đi ra, trong tay còn cầm một quyển sách: “Hai người các ngươi làm gì vậy? Huyền Ẩn, dừng tay.”
Huyền Ẩn nghe theo lời thu tay lại, Lâm Huân lại đánh một chưởng vào vai hắn ta, ép hắn ta lùi lại mấy bước.

“Người ở đâu?” Lâm Huân trực tiếp hỏi Lăng Vương.

Lăng Vương lại giả vờ không biết: “Con hỏi ai?”
“Cữu phụ giả bộ hồ đồ làm gì? Con hỏi Khởi La ở đâu!” Lâm Huân gấp gáp nói.

Bởi vì hành động làm liên lụy đến vết thương trên người, sắc mặt hắn trắng bệch.

Trên đoạn đường xuôi Nam này, có lúc mỗi ngày hắn chỉ ngủ hai canh giờ, có khi cả ngày đều đi trên đường.

Giờ phút này cả người vừa đen vừa gầy, dưới đôi mắt đều là quầng thâm.

“Con bị thương rồi?” Lăng Vương đến gần hỏi.

“Con chỉ muốn biết Khởi La ở đâu, cữu phụ mau nói đi!” Lâm Huân chịu đựng sự đau đớn trên người thúc giục nói.

“Vậy con đi theo ta.” Lăng Vương dặn dò Huyền Ẩn: “Chuẩn bị xe ngựa.”
Ngựa mà Thấu Mặc cưỡi đâu thể bì được với tốc độ của Tật Phong, khi hắn mang người chạy đến thì Tật Phong đang bị phơi nắng ở cổng Vương phủ.

Hắn hỏi thăm nô tài ở cửa thì biết được Lăng Vương đã mang theo Lâm Huân đi ra ngoài thành, hắn lại vội vã đuổi theo.

Trong lòng Lâm Huân vừa căng thẳng vừa hưng phấn.

Hắn đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, vốn nên vô cùng mỏi mệt, thế nhưng nghĩ đến sắp nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm, hắn lại sốc lên hai trăm phần trăm tinh thần.

Hắn phải an ủi nàng thế nào đây? Hay là phải làm thế nào để nói cho nàng biết sự áy náy và nỗi khổ tương tư của hắn? Bất kể như thế nào thì cũng sắp nhìn thấy nàng rồi.

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, đây là một khu rừng trúc, Lăng Vương để Lâm Huân xuống ngựa rồi dẫn đầu đi vào nơi sâu của rừng trúc.

Càng đi càng nhiều trúc, mùi trúc dày đặc, sự khốc liệt của bên ngoài tựa như không ảnh hướng đến nơi này, vô cùng mát mẻ.

Đi một lúc, phía trước xuất hiện một ngôi mộ, không hề hoa lệ, chỉ là một đống đất, phía trước là bia đá dựng thẳng.

Lâm Huân không biết Lăng Vương dẫn hắn tới nơi này làm gì, khó hiểu mà nhìn ông.

Lăng Vương thấp giọng nói: “Huân Nhi, người con muốn gặp đang ở đây.”
Lâm Huân nghi hoặc nhìn xung quanh, mãi đến khi nhìn thấy chữ được khắc trên tấm bia, hắn bỗng nhiên lùi lại một bước.

Chữ lớn màu đỏ chính là tên của Khởi La, phía trước còn bưng bày đồ dùng để cúng tế.

Lâm Huân lắc đầu, chợt xông lên quỳ gối trước bia đá, dùng hai tay vịn tấm bia, dùng sức nhìn chằm chằm chữ trên tấm bia, tựa như muốn nhìn thấu dòng chữ.

Lăng Vương ở sau lưng hắn nói: “Nó không may mắn thoát khỏi được ngọn lửa đó, trên người bị bỏng nhiều chỗ, dung mạo bị hủy hết.

Sau khi đến chỗ ta, mặc dù ta đã cẩn thận chăm sóc, nhưng nó hoàn toàn không còn ý chí cầu sinh, nửa tháng trước vết thương và bệnh tật quấn thân, vẫn đi mất rồi.

Huân Nhi, là cữu phụ có lỗi với con.”
Lâm Huân như bị sét đánh, sững sờ hồi lâu mới run rẩy vươn tay, lại không dám chạm vào chữ trên tấm bia, hắn đau lòng đến mức tựa như không thể thở nổi.

Giảo Giảo của hắn, chết rồi?! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Hắn theo bản năng quát lên: “Không! Con không tin! Ngài chắc chắn là đang gạt con, đây không phải là sự thật!” Nói xong hắn bỗng nhiên đứng dậy, suýt nữa không đứng vững được, Lăng Vương vội vàng đưa tay đỡ.

Lâm Huân đẩy ông ra, quỳ phịch xuống bên cạnh ngôi mộ, không nói lời nào mà dùng tay không đào đất lên.

Lăng Vương muốn kéo hắn: “Con làm gì vậy?”
Lâm Huân hất ông ra, liều mạng đào, khuôn mặt dữ tợn.

Lăng Vương quay lưng đi không đành lòng nhìn.

Chờ đến khi Thấu Mặc chạy đến thì bên cạnh Lâm Huân đã chất một đống đất nhỏ, hai tay của hắn đầy bùn và máu, vẫn còn đang cố chấp đào tiếp.

Thấu Mặc nhìn bia mộ mới phản ứng được chuyện gì xảy ra, sau khi khiếp sợ thì cũng giúp đỡ Lâm Huân đào.

Trong bùn đất dần dần hiện ra một chiếc quan tài đen nhánh, Lâm Huân nhảy vào trong hố, vỗ một chưởng vào nắp quan tài.

Nắp quan tài lệch vị trí, để lột một nữ tử mặc áo trắng, hai tay giao nhau trước ngực, tóc đen tản ra dưới người, trên mặt đeo mặt nạ tinh xảo.

Lâm Huân gần như ngửi thấy được mùi hương trên người nàng, vẫn sinh động, hắn đưa tay muốn lấy mặt nạ ra, Lăng Vương nói: “Đừng động vào! Con có biết vì sao sau khi nó chết vẫn còn muốn đeo mặt nạ không? Chính là vì không muốn để người ta nhìn thấy khuôn mặt bị thiêu hủy của nó, nữ tử đều thích cái đẹp.

Nếu như con yêu nó thì hãy tôn trọng ý nguyện của nó.”
Bàn tay của Lâm Huân nắm lại phía trên mặt nạ, lại chậm rãi thu về.

Hắn nhìn đôi bàn tay đó, ngón tay thon dài, giống như củ hành, trên ngón tay cái còn đeo chiếc nhẫn ngọc mà hôm đó mình rời đi đã đưa cho nàng.

Lông mi dưới mặt nạ vừa dài vừa cong, tựa như vô số lần khi nàng ngủ trước kia, hắn nhìn chăm chú khuôn mặt nàng khi ngủ.

Tất cả tín niệm của Lâm Huân đều bị đánh tan trong nháy mắt, hắn hét lớn một tiếng, thậm chí không có cách nào đứng vững được.

Bởi vì hắn biết người nằm ở đây quả thật là Khởi La, hắn sẽ không nhận nhầm!
“Giảo Giảo, ta về rồi, vì sao nàng không đợi ta về!” Lâm Huân với cảm xúc kích động nhào về phía quan tài.

Thấu Mặc lấy lại tinh thần ôm lấy eo hắn: “Chủ tử, chủ tử ngài dù sao cũng phải bình tĩnh!”
“Ta không bình tĩnh được! Làm sao ta bình tĩnh được!” Bàn tay Lâm Huân liều mạng bắt lấy mép quan tài, nhìn người nằm bên trong, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng kêu ấy giống như tiếng gào thét của hồng nhạn, người nghe thấy đều lộ vẻ xúc động.

“Là ta không tốt, đều là ta không tốt.

Tại sao ta phải để lại một mình nàng ở kinh thành, tại sao ta phải đi đánh trận chứ! Là ta hại chết nàng, đều là ta…” Lâm Huân lầm bầm lặp lại, dùng đầu đập mạnh vào quan tài, rất nhanh đã để lại vết máu trên quan tài, Thấu Mặc làm thế nào cũng không ngăn cản được, cầu cứu Lăng Vương.

Lăng Vương nói: “Ngươi đừng cản nó, không phát ti3t ra thì nó sẽ phát điên mất.

Huân Nhi, chuyện cũ đã qua, con nén bi thương đi.”
Lâm Huân bỗng nhiên dừng lại, quay người rút kiếm trên eo Thấu Mặc, khi đang muốn đâm về phía ngực mình thì có một người lao ra, hung hăng đấm một cái lên mặt hắn.

Lâm Huân vốn đã bị thương, giờ phút này đã mất hết niềm tin, cả người đều ngã trên mặt đất phát ra một tiếng “Phịch”, kiếm cũng rơi xuống bên cạnh.


Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Vân Chiêu đứng trong bóng sáng, lồng ngực chập trùng dữ dội.

Một đấm đó dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực của hắn ta.

Lục Vân Chiêu quát: “Ngươi có tư cách gì để chết? Ngươi cho rằng ngươi xuống dưới đó thì muội ấy sẽ gặp ngươi à? Là mẫu thân ngươi tự tay đẩy muội ấy vào hiểm cảnh của kẻ địch, những người hại muội ấy một người đều chưa bị trừng phạt, mà tên hèn nhát nhà ngươi lại chỉ muốn chết?”
Lâm Huân ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt từ khóe mắt hắn cuộn trào rơi xuống.

Vừa rồi trời còn nắng rực rỡ, giờ phút này bỗng nhiên sấm sét vang dội, mây đen cuồn cuộn.

Hắn muốn chết, nhưng cũng không thể.

Nàng sẽ không gặp hắn sao? Đúng vậy, hắn còn mặt mũi nào đi gặp nàng đây!
Thấu Mặc chưa từng thấy Lâm Huân khóc, sau khi chấn động, hắn ta lại nhìn người nằm yên tĩnh trong quan tài gỗ, trong lòng vô cùng thổn thức.

Lục Vân Chiêu yên lặng đi đến phía trước nắp quan tài, cố hết sức đậy kín nó, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên.

Khi còn sống, hắn phải tị hiềm, duy trì khoảng cách với nàng.

Nàng chết rồi, hắn cuối cùng cũng có thể chạm vào nàng.

Thật ra hắn rời kinh sớm hơn Lâm Huân nhưng cũng không tới nhanh bằng Lâm Huân.

Hắn cho rằng Khởi La đang còn sống tốt ở Dương Châu, vậy hắn nhìn một cái biết nàng không sao là được.

Đâu có nghĩ đến tới nơi này rồi lại chỉ thấy một thi thể lạnh bằng.

Sớm biết thế thì lúc trước không tranh công danh lợi lộc, mang theo nàng rời khỏi kinh thành, rời xa thị phi.

Như vậy thì có lẽ bây giờ, nàng còn sống rất tốt.

Lâm Huân chợt nghiêng người, phun ra một ngụm máu lớn, sau đó cả người ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

“Chủ tử!” Thấu Mặc vội vàng ngồi xổm người xuống, đỡ Lâm Huân dậy, cởi y phục của hắn ra, người bên cạnh lúc này mới phát hiện ra bên trong đã quấn rất nhiều băng vải hỗn loạn, giờ phút này đều chảy máu, hình như vết thương đã nứt ra rồi.

“Nó bị thương nặng như vậy, sao ngươi không nói sớm!” Lăng Vương vội vàng cho người đưa Lâm Huân lên xe ngựa, đưa về phủ trị liệu, lại để Lục Vân Chiêu ở lại lấp lại mộ phần.

Vết thương của Lâm Huân rất nặng, lại bởi vì không tĩnh dưỡng tốt, quả thật là họa vô đơn chí, đại phu trong thành Dương Châu đều bó tay hết cách, đều nói sợ rằng chỉ có Thái y trong kinh mới có thể trị được.

Cuối cùng, Vương đại phu và một đại phu khác hộ tống, dùng thuyền quan nhanh nhất hộ tống Lâm Huân hồi kinh.

Trong kinh nhận được tin tức, Chân Tông Hoàng đế cũng đã phái Thái y tốt nhất, thậm chí còn đích thân tới Hầu phủ tự mình trấn thủ.

Viện chính của Thái Y viện quỳ gối trước mặt Hoàng đế nói: “Vết thương của Hầu gia quá nặng, cộng thêm bi thương quá độ, không còn chút ý chí cầu sinh, thần chỉ sợ…”
“Trẫm mặc kệ ngươi dùng cách gì, nhất định phải trị được cho nó, nếu không toàn bộ Thái Y viện đều sẽ chôn cùng nó, ngươi nghe thấy chưa!” Chân Tông Hoàng đế vỗ mạnh vào bàn trà bên cạnh, Viện chính rất ít khi thấy Hoàng đế giận dữ như vậy, không dám không nghe lời nữa, luôn mồm đáp vâng rồi lại đi vào cứu chữa.

Gia Khang Quận chúa quỳ gối ngoài cửa, trong lòng lo cho Lâm Huân lại không được đi vào, một mực cầu xin Hoàng đế.

Hoàng đế lại thờ ơ: “Chắc chắn Huân Nhi không muốn gặp ngươi đâu!”
“Hoàng huynh, huynh để muội nhìn một chút đi? Nó là con trai muội mà!” Gia Khang dập đầu khóc ròng nói.

Hoàng đế tức giận nói: “Con của ngươi? Nó là con trai trẫm! Con trai trẫm bị ngươi hại sắp mất mạng, ngươi còn mặt mũi ở đây khóc lóc à!”
Trong lúc Gia Khang kinh ngạc thì Hoàng đế đã đóng cửa lại “Rầm” một tiếng, cũng không muốn nhìn bà thêm nữa..


Bình Luận (0)
Comment