Bệnh Phú Quý

Chương 121


Đêm Trung thu ba năm sau, mọi nơi trong thành Dương Châu đều được dựng rất nhiều gian hàng, đường phố rực rỡ ánh đèn.

Hàng quán hai bên trục đường chính đông đúc, có tửu lầu đang biểu diễn tiết mục, ca vũ thái bình.

Người kể chuyện dựng một cái sạp trước tửu lẩu, đông đúc không còn chỗ trống, còn hấp dẫn không ít người nghỉ chân.

Người kể chuyện kia mặt mày hớn hở nói: “Lại nói đến Kim Thượng nhận lại Hoàng trưởng tử, cả triều mừng vui, được phong làm Yến Vương, được thêm tên vào gia phả của hoàng thất một lần nữa, đồng thời chuẩn bị lập gia thất.

Yến Vương chỉ nạp một trắc phi, cũng không được yêu thích.

Kim Thượng nhớ đến chiến công hiển hách của Yến Vương, còn có muốn bồi thường cho ái tử, ra chỉ dụ Yến Vương phủ cũng giống như Đông Cung, dẫn đến bị văn võ bá quan phê bình, nhưng toàn bộ tấu chương phản đối đều bị Kim Thượng bác bỏ.”
Phía dưới có người hỏi: “Tại sao lại là Yến Vương vậy? Cái phong hào Yến này, không tôn quý như Tần Vương với Tấn Vương.”
Người kể chuyện kia khụ nhẹ một tiếng: “Khách quan có điều không biết, Yến Vương chính là phong hào trước khi lên ngôi của đương kim Hoàng thượng, từ đó có thể qua cái khe nhìn được vết đốm[*].”
[*] 可见一斑: qua cái khe nhìn được vết đốm thì có thể đoán được đó là con báo.

一斑 vừa là vết đốm trên người báo, vừa dùng để chỉ những sự vật, việc rất nhỏ.

Cả câu ý nói dựa vào chuyện nhỏ đến suy ra chuyện to.

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, Hoàng thượng chắc chắn vô cùng sủng hạnh vị Hoàng trưởng tử này rồi.

Lúc này, dòng người trên trục đường chính chen chúc xô đẩy, mọi người đều cùng đi về một hướng.

Có người kêu gọi: “An An cô nương của Thì Hoa quán ở phía tây ném túi thơm rồi! Mọi người mau đi giành đi!”
Khách nhân trước sạp kể chuyện nghe thấy, lập tức có người đứng lên chen vào đám đông.

Đồng thời bên kia cũng có một giọng nói vang lên: “Các cô nương của Lệ Trạch lâu ở phía đông rải hạt đậu vàng rồi, mọi người mau đi nhặt đi!” Đám đông trên đường khựng lại một chút, lập tức toàn bộ điên cuồng chen chúc về hướng đông.

An An đứng trên lầu hai của Thì Hoa quán, nhìn xuống phía dưới chỉ có vài người đến, lại còn toàn là mấy người già yếu bệnh tật, không kiềm được khẽ nghiến răng, gọi tỳ nữ đứng một bên lại: “Mau đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.” Tỳ nữ nhanh chóng quay lại, bẩm: “Các cô nương của Lệ Trạch lâu đang rải hạt đậu vàng, mọi người đều đi sang bên đó rồi.”
“Diệp phu nhân quả nhiên là giàu có hào sảng.” An An nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó xoay người trở về trong lâu.

Tỳ nữ đi theo phía sau nàng nói: “Cô nương không nên tức giận, ba năm gần đây Diệp phu nhân kia sáng lập hiệu buôn Diệp thị hùng bá khắp Hoài Nam, bối cảnh của nàng cũng vô cùng hùng hậu, còn có giao tình không tồi với Lăng Vương và Chuyển Vận sứ đại nhân.

Nếu nàng cố ý mời chào cô nương, nếu không thì…”
Nghe được ba chữ Chuyển Vận sử này, An An đỏ mặt: “Hừ, ta không tin chuyện nhảm nhí này đâu! Dù cho tất cả mọi người trong thành Dương Châu đều thừa nhận Diệp Uyển, ta nhất định không thừa nhận!” Nàng phất tay áo, lại hỏi tỳ nữ: “Bộ trang sức ta bảo ngươi đi sửa kia đâu?”
Tỳ nữ nhỏ giọng nói: “Đã hỏi rồi ạ, toàn bộ thành Dương Châu, chỉ có Lưu Quang các có thể sửa…”

“Một đám vô dụng!” An An mắng một tiếng, khuôn mặt như hoa như ngọc đỏ lên, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: “Vậy mang đến Lưu Quang các đi, bảo bọn họ nhanh chóng sửa xong.”
“Vâng.”

Tại một tòa tiểu viện không lớn trong thành, hoa cỏ đầy màu sắc, được trồng và trang trí vô cùng đẹp mắt.

Một nữ tử mang mạng che mặt đứng giữa bụi hoa, thất thần nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, đến khi một nha hoàn mắt to khoác lên vai nàng một cái áo choàng: “Phu nhân, đêm thu đã hơi lạnh rồi.”
Nữ tử này là Khởi La, hiện giờ là chủ nhân của hiệu buôn Diệp thị vang danh Giang Nam, bên ngoài xưng là Diệp Uyển, Diệp phu nhân.

Nàng quay đầu lại khẽ cười một tiếng: “Ngươi đó, thật là còn dong dài hơn cả Ninh Khê.”
Tiểu nha hoàn không phục nói: “Trước khi ra ngoài Ninh Khê tỷ tỷ đã dặn dò, bảo Lưu Ly phải chăm sóc phu nhân thật tốt, không được xảy ra sai sót.”
“Ta biết rồi.” Nữ tử yêu thương nhìn nha hoàn tên Lưu Ly này, giống như nha đầu tên là A Hương bên người mẫu thân lại đứng trước mặt nàng vậy.

Nàng cúi đầu đi về hướng hành lang, Lưu Ly xách váy chạy theo sau lưng nàng, hoạt bát nói: “Phu nhân, tối nay chúng ta lại đoạt mất nổi bật của Thì Hoa quán, phỏng chừng An An cô nương kia sẽ tức giận đến hộc máu đấy! Khi nào nàng mới bằng lòng nghe phu nhân, gộp hai nhà lại với nhau, như vậy mới có thể cùng thắng chứ!”
Khởi La cười nói: “Đi theo ta hai năm, nói chuyện cũng ra hình ra dáng rồi.”
“Đó là đương nhiên rồi! Mỗi ngày Ninh Khê tỷ tỷ và Nguyệt Tam Nương đều nói những điều này trước mặt ta, ta cũng muốn giỏi giống như các tỷ ấy!” Lưu Ly xoa tay hầm hè.

Khởi La dịu dàng nói: “Cứ học cho tốt là được.

Học thuộc hết tất cả các chữ cái trước, sau đó đọc thêm ít sách nữa.”
“Bảng chữ mẫu Lục đại nhân cho kia ta luyện tập rất chăm chỉ.” Lưu Ly đỏ mặt nói.

Tâm tư của tiểu nha đầu, sao mà Khởi La không rõ? Năm kia Lục Vân Chiêu tiếp nhận chức vụ Chuyển Vận sử của Hoài Nam Nhị Lộ, khiến một đám danh kỹ thanh lâu và tiểu nha đầu bên cạnh nàng mê như điếu đổ.

Một đại quan trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tài hoa dung mạo đều là tốt nhất, lại còn chưa cưới vợ, tuy rằng có một muội muội bị coi như bà nương hung dữ đi theo bên người, nhưng cũng không thể ngăn cản các thiếu nữ hoài xuân.

Dù sao chuyện nàng “chết”, rốt cuộc cũng chỉ giấu một mình Lâm Huân.

Ba năm trước đây, lúc Lâm Huân sắp trở về, Khởi La đã đi xin Lăng Vương giúp đỡ.

Nàng biết nếu không phải thân thể thật sự ở trong quan tài, Lâm Huân sẽ không tin tưởng, đã tính toán dùng dược chết giả.

Sau Lâm Huân lại náo loạn bên cạnh mộ một hồi, bị thương nặng được đưa về kinh.

Thời điểm Lục Vân Chiêu đến trước mộ của nàng nói chuyện này với nàng, dược hiệu vừa lúc hết, Lăng Vương bèn đào nàng từ trong mộ ra trước mặt Lục Vân Chiêu.

Trên đời này thật sự không còn người tên Chu Khởi La này nữa.


Nữ nhân một lòng lấy lòng người nhà của phu quân, lại bị làm hại đến thương tích đầy mình, không có chút lực phản kháng nào đã chết rồi.

Dưới sự cố gắng của nàng và sự trợ giúp của Lăng Vương, nàng lấy tên Diệp Uyển, tạo nên một vùng trời riêng ở Giang Nam, đồng thời cũng lợi dụng nữ tử trong thanh lâu vũ phường để thu thập tin tức từ các nơi.

Hiện giờ, hễ nhắc tới tên của Diệp phu nhân, toàn bộ thương giới Giang Nam cũng phải run rẩy.

Thanh danh của Diệp phu nhân sở dĩ vang dội như vậy, còn có một nguyên nhân.

Nàng không mua cho mình tòa nhà lớn nguy nga tráng lệ, không tùy ý tiêu xài số tiền mình kiếm được, xây cầu sửa đường vân vân không cần nói cũng biết, nàng còn tu sửa rất nhiều học đường, còn có Bảo An Đường.

Cái trước là cung cấp giáo dục miễn phí cho rất nhiều các em có hoàn cảnh khó khăn, cái sau là thu lưu chăm sóc những người già, phụ nữ và trẻ em không nơi nương tựa, tìm kiếm cơ hội tái giá cho phụ nữ, chăm sóc, lo chuyện ma chay cho người già trước lúc lâm chung.

Trong thành Dương Châu hễ nhắc đến Diệp phu nhân, ngoại trừ cái danh giàu có hào sảng, nhiều nhất là gọi nàng là đại thiện nhân.

Tết Trung thu, vốn là lúc đoàn viên.

Nguyệt Tam Nương và Ninh Khê đi thu tiền ở các nơi, không có cách nào gấp gáp trở về, Khởi La ăn lễ một mình, khó tránh khỏi có chút cô đơn.

Nàng bảo Lưu Ly đi nghỉ ngơi trước, mà nàng lại ở trong phòng uống một bầu rượu len lén giấu được, nhất thời mê rượu, uống hơi nhiều, say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, ngã vào trên bàn.

Ở trước cửa Lưu Ly vô cùng cẩn thận chỉ mở một khe cửa nhỏ, sau khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa, cuống quýt mở nửa cánh cửa ra, trên mặt tràn đầy tươi cười: “Lục đại nhân, sao ngài lại tới đây?”
Lục Vân Chiêu nhìn cô bé gật đầu: “Phu nhân nhà ngươi có nhà không? Ta mua cháo thịt nạc nàng thích nhất đến đây.” Nói rồi quơ quơ đồ cầm trong tay.

“Phu nhân ở trong phòng, không biết đã nghỉ ngơi chưa.

Ta đi…”
“Ngươi không cần phải đi, ta tự mình đi.” Lục Vân Chiêu giơ tay, phân phó Mộ Vũ một tiếng, đi thẳng về phía trước.

Thân hình hắn rắn chắc, không mập không gầy.

Vóc dáng xem như cao, giữa vạt áo còn lưu lại mùi của bút và mực, quan uy như ẩn như hiện, làm người ta cảm thấy hơi đáng sợ.

Càng đừng nói đến gương mặt kia, xuân hoa thu nguyệt cũng khó sánh bằng.


Mộ Vũ thấy dáng vẻ si ngốc kia của Lưu Ly, tuy rằng đã tập mãi thành quen, vẫn nhịn không được cong khóe miệng.

Bây giờ công tử giống như là hoa đào biết đi vậy, đi đến đâu hoa nở đến đó.

Lục Vân Chiêu đứng ngoài cửa phòng của Khởi La gõ cửa, thấy bên trong không có động tĩnh, duỗi tay muốn đẩy cửa, hai bóng dáng màu đen lập tức lao tới từ chỗ tối.

Lục Vân Chiêu xoay người, bóng đen nhận ra hắn, lại không tiếng động lui xuống.

Lục Vân Chiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cách huấn luyện ảnh vệ này, đều là học theo phụ thân Lăng Vương của hắn.

Trong phòng, Khởi La đã say đến bất tỉnh nhân sự, cửa sổ còn mở ra.

Lục Vân Chiêu đặt đồ vật ở trên bàn, đi qua đóng cửa sổ lại hết, vỗ bả vai Khởi La, thấy nàng không có phản ứng, lúc này mới ôm nàng lên.

Người nàng rất nhẹ, ngày thường chẳng ăn gì nhiều, đại phu nói nàng hơi kén ăn, cho nên hắn mới thay đổi nhiều cách tìm đồ ăn cho nàng, chỉ hy vọng nàng có thể ăn nhiều hơn một chút.

Hắn ôm nàng lên giường, đắp chăn đàng hoàng, giơ tay chạm vào vết sẹo trên mặt nàng.

Dưới sự cố gắng nhiều mặt, vết sẹo kia đã dần nhạt đi, nhưng màu da ở chỗ đó vẫn hơi khác so với những vùng khác, còn có một ít tơ máu đỏ rất rõ ràng, nhìn trên khuôn mặt không tỳ vết của nàng trông có vẻ rất đột ngột.

Thực ra có thể dùng cách trang điểm để che nó đi, nhưng nàng không muốn làm như vậy.

Hơi thở của nàng rất nhẹ, có đôi khi hắn còn nghi ngờ nàng có đang hô hấp hay không.

Ba năm trước đây hắn nhìn nàng bước ra từ quan tài, vừa mừng vừa sợ, lại cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng nàng không giống trước đây nữa.

Như là không còn người nào, không có chuyện gì có thể vào được trong lòng nàng nữa.

Khởi La giật mình, nghiêng người mà ngủ, trên cổ nàng có một sợi tơ hồng lộ ra.

Trên sợi tơ hồng treo một cái nhẫn đeo ngón cái được làm bằng ngọc bích.

Lục Vân Chiêu ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn nàng: Tuy nàng dùng việc chết giả để lừa gạt hắn, nhưng vẫn đặt đồ vật của hắn ở nơi gần trái tim nhất.

Người kia sắp tới rồi, nàng có biết không?

Trên kênh đào, một chiếc thuyền lớn đang di chuyển vững vàng.

Lâm Huân đứng trên boong tàu, tay vịn lan can, nhìn ánh trăng sáng trong bầu trời đêm.

Bỗng nhiên hắn thấy giữa vầng trăng có một bóng người, theo bản năng vươn tay bắt lấy, nhưng mặt của người nọ nhanh chóng biến mất.


Lại là mơ… Hắn uống không ít rượu, mệt mỏi xoa cái trán.

Thấu Mặc đi ra từ trong khoang thuyền, bước đến bên cạnh Lâm Huân: “Vương gia…”
Lâm Huân phất tay: “Ta không sao.

Hóng gió một lát sẽ tỉnh rượu thôi.”
“Những đại nhân kia uống khá thật sự.

Lần này Hoàng thượng phái ngài tuần tra thuỷ vận, các tào ti[*] đương nhiên muốn liều mạng nịnh bợ.

Ngài… Trở về nghỉ ngơi chứ?” Thấu Mặc nhìn thoáng qua lầu hai của khoang thuyền còn đang sáng đèn: “Nếu Mạnh trắc phi đã tự mình lén lút đi theo, không bằng…”
[*] Tào ti: người quản lý vấn đề hải vận, chuyên chở bằng đường thủy.

Lâm Huân nhìn hắn một cái: “Ta ngủ dưới lầu.”
“Vương gia!” Thấu Mặc quỳ xuống tới, khổ cực khuyên nhủ: “Ngài nạp trắc phi đã hai năm, chẳng lẽ vẫn luôn không chạm vào trắc phi hay sao? Những Hoàng tử khác nhỏ tuổi hơn ngài nhưng cũng đã có con rồi, chỉ có ngài vẫn luôn… Chuyện này trong hoàng thất chính là tối kỵ! Ngài không biết những lời đồn đãi sau lưng kia…”
“Ngươi biết trước đây ta vì sao lại muốn nhận tổ quy tông không?” Lâm Huân nói một đề tài hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Thấu Mặc lắc lắc đầu, Lâm Huân nói: “Bởi vì có sự tồn tại của ta, sẽ làm cuộc sống của hai người phụ nữ kia ngày càng bất an, lúc nào cũng cảm thấy bị uy hiếp.

Ta sẽ tự tay hủy hoại những thứ họ coi trọng nhất, khiến các nàng còn khó chịu hơn cả chết.”
Thấu Mặc nói: “Nhưng trắc phi vô tội…”
“Lúc trước phụ hoàng ban hôn, ta không từ chối được.

Ta từng thả nàng ta rời đi, nàng ta nhất định không chịu đi, vậy thì không thể trách ta.” Lâm Huân nói xong, cũng không quay đầu lại đi vào khoang thuyền, mới vừa bước vào, đã nhìn thấy Mạnh Diệc Hoan đứng ở bên trong.

Thiếu nữ mười sáu tuổi, tươi sáng xinh đẹp, làn da trông như đang phát sáng, vô cùng xinh đẹp.

“Vương gia…” Nàng ta sợ hãi kêu một tiếng, giọng nói như hoàng oanh.

“Ai cho ngươi tiến vào? Đi ra ngoài!” Lâm Huân giơ tay chỉ vào bên ngoài, Mạnh Diệc Hoan cắn môi, cởi áo choàng, bên trong vậy mà trống trơn.

Nàng ta đi tới gắt gao ôm lấy Lâm Huân, kéo tay hắn ấn vào ngực của mình: “Thiếp biết bản thân so ra không bằng tỷ tỷ, nhưng cầu Vương gia rủ lòng thương… Cho thiếp có một đứa con để dựa vào là tốt rồi…”
Lâm Huân đẩy nàng ta ra, nàng ta lập tức ngã nhào xuống đất, run rẩy như con thỏ bị hoảng sợ.

“Đừng có lấy bản thân mình so sánh với nàng, ngươi không xứng! Ngươi ngay cả một sợi tóc của nàng cũng không bằng!” Lâm Huân phất tay áo đi ra ngoài, tay ấn ngực, tức khắc mồ hôi lạnh chảy ròng.

Thấu Mặc vội vàng chạy lại, đỡ hắn hỏi: “Bệnh co thắt cơ tim của Vương gia lại tái phát sao?” Mầm bệnh này có từ ba năm trước, đã tìm danh y khắp nơi nhưng vẫn không trị khỏi.

Viện chính của Thái Y viện nói đây là tâm bệnh, có lẽ ngày nào đó sẽ tốt lên không chừng.

Lúc này một thị vệ tiến đến bẩm báo: “Khởi bẩm Vương gia, ngày mai chúng ta sẽ đến thành Dương Châu!”.

Bình Luận (0)
Comment