Đối với vấn đề của Diêu Tuyết Thiến, anh Chu cũng chỉ có thể thể hiện đành chịu, anh ta nghe thấy sự bất mãn bên trong lời nói của Diêu Tuyết Thiến, có lẽ đây chính là nhiệm vụ kỳ quái và nhàm chán nhất từ khi cô ta tiến vào đội đặc chủng nữ đến nay, chí ít trong mắt Diêu Tuyết Thiến là như thế này.
Anh Chu đang đi con đường ôn hoà, nhưng tính tình của Diêu Tuyết Thiến không được tốt như vậy, đã ngây ngốc bên trong quân đội lâu rồi, tính tình sẽ càng thêm nóng nảy, mắt thấy anh Chu nói nhiều như thế mà Giản Chính Dương với Tiểu Thố đều có vẻ như giấy dầu không thấm muối, cô ta không khỏi giận dữ mà vỗ bàn một cái:
“Các người có còn là người Trung Quốc không, bây giờ quốc gia đang trưng dụng kỹ thuật của các người, đó là vinh hạnh của các người, còn là một người đàn ông thì nên thẳng thắn dâng kỹ thuật ra đi, cũng đâu phải là không bồi thường cho anh, quốc gia cũng đã nói sẽ có đãi ngộ thật tốt cho các người rồi, có điều kiện gì thì các người cứ việc nói, bây giờ là có ý gì đây, chẳng lẽ là ngại điều kiện mà quốc gia cho các người không đủ à? Hoặc là các người muốn bán cho nước khác, tôi nói cho các người biết, nếu như các người dám làm như thế, tôi sẽ trừng trị từng người các người đấy.”
“Rầm…” Bị Diêu Tuyết Thiến vỗ bàn một cái khiến cho giật mình, nhưng lúc cô ta hét như vậy, Tiểu Thố cũng lập tức tức giận, cũng dùng khí thế thật lớn vỗ bàn một cái rồi đứng lên:
“Trị tội từng người bọn tôi, chúng ta đã làm gì, chính vì chúng tôi không muốn lấy thành quả lao động ra để chia chung sao? Nói một câu khó nghe, cô là gốc rễ nào thế, đây là nhà tôi, không đến phiên cô ở đây hỏi tội, cho rằng ở trong quân đội mấy ngày thì coi mình là trời à, bây giờ là pháp chế quốc gia, chúng tôi là công dân hợp pháp, dù là quốc gia thì cũng phải phân rõ trái phải, tôi không tin tôi không giao ra thì sẽ kéo tôi đi giam lại, tôi nói cho cô biết, mềm cứng gì tôi cũng không ăn, có bản lĩnh thì cô nhào đến đây, không có bản lĩnh thì bây giờ cút ngay ra khỏi nhà tôi.”
“Cô…” Diêu Tuyết Thiến giận đến mức chỉ một ngón tay vào mũi Tiểu Thố.
“Cút.” Giản Chính Dương đứng lên bảo vệ Tiểu Thố, anh âm tàn nhìn Diêu Tuyết Thiến, dám mắng họ là Hán, muốn chết mà.
“Diêu Tuyết Thiến, xin cô chú ý thái độ của mình.” Anh Chu cũng nổi giận, đây là lần đầu tiên anh ta phát hiện ra người phụ nữ này thành sự không có mà bại sự có dư: “Một người lính, sao lại có thể nói ra mấy lời không có trách nhiệm như thế, lần sau tôi phải hỏi cấp trên của cô một chút, có phải là trong quân đội huấn luyện cô thế này không.”
Dù Diêu Tuyết Thiên không biết thân phận cụ thể của anh Tiêu, nhưng có thể chắc chắn rằng nhất định sẽ cao hơn mình, cho nên lúc anh ta phát hoả, cô ta không dám thốt ra dù một lời.
“Anh Giản, bà Giản, tôi xin lỗi hai người vì thái độ của đồng chí Diêu Tuyết Thiến, xin hãy tha thứ cho, lúc nãy cô ta chỉ là nhất thời nói bậy thôi, chúng tôi tuyệt đối không có ý giống như những gì cô ta nói đâu.”
Tiểu Thố vẫn còn canh cánh trong lòng mấy chữ Hán: “Trong hai người các người, ai là người nói sẽ giữ lời.”
“Đương nhiên là tôi rồi.”
“Nói như vậy, quyền lực của anh lớn hơn cô ta à?”
“Đúng.”
“Hừ…” Tiểu Thố cười mỉa: “Nếu như vậy, cô ta chen miệng vào làm gì, dựa vào chức vụ trên dưới bây giờ của các người mà nói, nếu nói theo thời cổ đại, chính là chủ nhân với nô tài, chủ nhân còn chưa mở miệng sao nô tài lại chen miệng vào rồi, nếu như không phải do chủ nhân ra hiệu thì chính là chó điên cắn người rồi.”
“Cô…” Diêu Tuyết Thiến lại muốn nổi giận nhưng lại bị anh Chu dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng một cái, chỉ có thể oán hận trừng mắt với Tiểu Thố để mặc cho cô châm chọc mình.
“Bà Giản, chúng tôi…”
“Anh Chu, nể mặt Chu Vượng Vượng, tôi không muốn so đo với anh, hôm nay chúng tôi cũng không muốn bàn bạc với anh nữa, sau này có việc gì có thể trực tiếp liên hệ với chúng tôi bằng điện thoại, hoặc là, đổi người một người khác đi với anh, hôm nay tôi chỉ nói đến đây thôi, không nói đến những thứ khác nữa, về phần còn là Diêu Tuyết Thiến nữa thì tôi sẽ không nể mặt anh nữa đâu.” Bộ ngực của Tiểu Thố phập phồng, cô vô cùng tức giận.
“Làm lính vài chục năm, với cái tố chất này, tôi thật sự thấy thương cho lính Trung Quốc đấy, nếu như tôi là Hán gian, vậy cô đến Hán gian cũng không bằng, cô Diêu à, đây là lần đầu nên tôi bỏ qua, nếu như có lần tiếp theo thì đừng trách tôi không khách sáo, đợi đến khi tôi tìm đến quân đội rồi đòi một lời giải thích từ các người, để xem tôi bán nước cầu vinh hay là làm việc gì không muốn người ta nhìn thấy nhé.
“Diêu Tuyết Thiến, cô mau xin lỗi bà Giản vì hành động vừa rồi của mình đi.” Anh Chu là ai chứ, đó là thành tinh đấy, vừa nghe Tiểu Thố nói câu này, liền biết Diêu Tuyết Thiến sai ở đâu, không hề do dự, lập tức yêu cầu Diêu Tuyết Thiến xin lỗi Tiểu Thố.
“Tôi…” Diêu Tuyết Thiến vẫn còn không phục.
“Đây là mệnh lệnh.”
“… Thật xin lỗi.” Diêu Tuyết Thiến không hề cam lòng mà xin lỗi.
“Hừ, lời xin lỗi này của cô chúng tôi nhận không nổi.” Tiểu Thố cười mỉa: “Nếu như cô nói mình là hán gian một trăm lần, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
“Cô đừng có quá đáng.”
“Cô mới đừng quá đáng đó.” Anh Chu dùng cặp mắt lạnh lẽo nhìn Diêu Tuyết Thiến: “Diêu Tuyết Thiến, tôi thật thất vọng về cô, bây giờ tôi đang nghi ngờ về tố chất của cô, sau khi quay về tôi sẽ chất vấn cấp trên của cô, cô đợi đến lúc đó đi giải thích với cấp trên nhé.”
“Anh Chu, tôi…” Diêu Tuyết Thiến nghe xong liền hoảng, có điều, anh Chu không hề muốn nghe lời giải thích của cô ta, quay đầu nhìn Giản Chính Dương với Tiểu Thố: “Anh Giản, bà Giản, tôi đây thật sự xin lỗi vì cấp dưới của tôi lỡ lời, các người là người như thế nào tôi đây rất rõ, xin hãy yên tâm, trở về tôi sẽ báo cấp trên để xử phạt, đồng chí Diêu Tuyết Thiến nhất định sẽ bị phạt vì những lời lỡ lời của mình, hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa chúng ta.”
Anh Chu cũng đã cúi đầu hai lần, sau khi Tiểu Thố phát cáu xong cũng chầm chậm bình tĩnh trở lại, trầm mặc một chút, lại nói: “Anh Chu, bây giờ tôi chỉ có thể cho anh một biểu hiện, nếu như chồng tôi muốn bán quyền sáng chế kỹ thuật đi, chắc chắn sẽ không bán cho người nước ngoài, lúc quốc gia cũng đã để ý đến kỹ thuật này như thế, một chút giác ngộ ấy chúng tôi vẫn có, bằng không điều kiện tiên quyết là, quốc gia không dùng được cũng không thể đến ép buộc chúng tôi, bằng không…”
Người thông minh, không cần nói cũng tự hiểu.
Anh Chu đã hiểu được ý của Tiểu Thố, tuy rằng họ chỉ có hai người, nhưng nếu quả thật ép buộc lấy được kỹ thuật này khiến họ thù địch nước nhà, đến lúc đó sẽ rất phiền phức, cho nên anh ta thận trọng gật đầu:
“Tôi hiểu ý của bà Giản rồi, yên tâm, tôi biết phải nên làm thế nào mà.”
“Ừm.” Hôm nay đúng là một ngày không vui mà, Tiểu Thố nhàn nhạt gật đầu, nhìn anh Chu: “Anh Chu, còn có một vấn đề riêng tư tôi muốn hỏi anh.”
“Được thôi.”
“Bạn học Chu Vượng Vượng thân cận với Tần Nguyệt Thăng nhà chúng tôi, có phải là ý của anh Chu không?”
Anh Chu sững sờ một chút: “Đây chỉ là duyên phận giữa bọn nhóc thôi.”
Tiểu Thố dừng một chút lại gật đầu: “Bạn thì bạn, nhưng nếu như người bạn này không chân thành, chúng tôi cũng sẽ trở mặt đó.”
Anh Chu cười cười: “Tôi vẫn luôn cho rằng bà Giản là một người dễ nói chuyện, hôm nay mới biết được, hoá ra thật sự lợi hại mà, bà Giản đúng là quyết đoán mà.”
Tiểu Thố cười mỉa: “Người không phạm ta, ta không phạm người, tôi chỉ muốn bảo vệ quyền lợi của mình với người nhà mà thôi.”
“Ha ha, hôm nay tôi không quấy rầy nữa, chúng tôi đi trước đây.”
“Không tiễn.”
“Được, gặp lại sau.”
Anh Chu với Diêu Tuyết Thiến rời khỏi nhà họ Giản, Diêu Tuyết Thiến vì chuyện mình bì dạy dỗ một trận vì không khách sáo với Tiểu Thố nên rất bất mãn, vừa đi ra khỏi nhà của Giản Chính Dương và Tiểu Thố, cô ta lập tức bắt đầu phàn nàn:
“Ai thế…”
“Im miệng.” Anh Chu lạnh lùng nhìn Diêu Tuyết Thiến một cái: “Diêu Tuyết Thiến, tôi sẽ trình lên cấp trên để phái một người khác đến bảo vệ anh Giản, bắt đầu từ ngày mai cô có thể quay về quân đội rồi.”
Diêu Tuyết Thiến lập tức im bặt, chuyện này đại biểu là cô ta phải chịu phạt, quan trọng nhất là cô ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa, bất mãn trước đó lập tức biến thành bối rối: “Đợi một chút đã, anh Chu, hãy nghe tôi nói…”
Cùng lúc này, trong nhà Tiểu Thố với Giản Chính Dương sau khi anh Chu và Diêu Tuyết Thiến rời đi thì rất là yên tĩnh, có điều, tâm trạng lúc này của hai người đều đang xoay chuyển, lúc trước có anh Chu ở đây, Tiểu Thố không hề muốn tạo thái độ gì để tránh gây ra phiền toái không cần thiết cho Giản Chính Dương, bây giờ anh Chu đã rời đi rồi, Tiểu Thố bình tĩnh một chút mới quay sang nhìn Giản Chính Dương:
“Ông xã, chương trình mà anh Chu nói kia là cái gì thế?”
“Là một chương trình tường lửa siêu cấp anh đã cố gắng hoàn thành suốt mười năm.” Giản Chính Dương giới thiệu công năng của nó qua một cách đơn giản, quả thật rất mạnh và rất độc, có nó thì sẽ không phải sợ bất cứ hacker nào nữa.
“Mạnh như thế à, cũng chỉ là một bức tường lửa thôi mà, cần gì mà các nước đều muốn tranh giành thế?” Tiểu Thố vẫn còn chưa hiểu điều này lắm.
Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố vào lòng: “Nếu như nắm giữ được cái này, có nghĩa là thời đại thông tin của họ có thể đi về phía trước một bước dài, cho nên khi nhận được tin này hai nước mới phái người đến tiếp xúc anh, điều quan trọng nhất chính là nếu như nước nào đó có được quyền sáng chế phát minh, chắc chắn sẽ không dễ dàng bán ra ngoài, họ sẽ đặt trong những máy vi tính quan trọng nhất của nước họ, sau này sẽ không sợ bị hacker tấn công nữa, vì tin tức quan trọng của nước quá nhiều cho nên cần một cái tường lửa thật mạnh.”
Tiểu Thố gật gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi: “Có điều nếu như chúng ta bán nó ra ngoài, giống như 360 vậy, bọn họ cũng có thể dùng mà, không phải hay sao?”
Giản Chính Dương cười cười: “Nhưng chỉ dùng được thôi chứ không đạt đến yêu cầu của họ được, bọn họ còn muốn nắm giữ hết thảy, em phải biết, người giỏi thì vẫn còn người khác giỏi hơn, chỉ có không ngừng nghiên cứu mới có được bước tiến mà thôi, tường lửa siêu cấp này là tác phẩm mười năm của anh, trước mắt, thậm chí trong một quãng thời gian dài nữa cũng chẳng có ai có thể phá được nó, nó sẽ là xu hướng chính của tương lai, vài năm hoặc thậm chí là mấy chục năm nữa, nhưng anh tin rằng mấy chục năm sau, chắc chắn sẽ xuất hiện kỹ thuật tốt hơn, nếu như ai có thể nắm giữ trước thì sẽ có thể nghiên cứu ra thêm bước tiến kỹ thuật mới nữa.”
Tiểu Thố lắng nghe rất lâu nhưng không hề nói gì, lúc Giản Chính Dương cho rằng cô chưa hiểu nên còn muốn giải thích với cô, Tiểu Thố lại ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh định giải quyết như thế nào?”
Giản Chính Dương nhíu mày: “Lúc đầu anh không hề muốn bán, nhưng nếu như có một nước khác muốn thò chân vào, anh phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Anh hiểu rất rõ năng lực của mình, mặc dù không tệ, nhưng tóm lại là không thể nào so với nước khác được, nếu như có người của hai nước đều đang nhìn chằm chằm vào anh, anh muốn tìm một ô dù cho bản thân, quan trọng nhất chính là bảo vệ người nhà của mình cho thật tốt.”
“Cho dù anh làm như thế nào đi nữa thì em cũng sẽ ủng hộ anh.” Tiểu Thố nói: “Có điều, em vẫn còn một yêu cầu.”
“Cái gì?”
“An toàn là trên hết.” Thật ra cũng không phải Tiểu Thố hiểu lắm, nhưng trong phim cũng có vài tình tiết không khác lắm, một người có năng lực nghiên cứu ra được những thứ khiến người ta ghen tị, sau đó lại bị bắt cóc và lợi dụng.
Sự tham lam của nhân loại luôn là vô tận, cô không muốn khiến cho mình với người nhà có chuyện gì.
Giản Chính Dương dịu dàng ôm lấy Tiểu Thố: “Yên tâm đi, nhất định anh sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.”
“Ừm.”
Ngay hôm đó, Diêu Tuyết Thiến lại đến nhà một lần nữa, lần này cô ta chỉ đến có một mình, trên tay còn cầm theo cả quà tặng, còn rất ngiêm túc khom lưng xin lỗi Tiểu Thố, đồng thời còn đưa thư xin lỗi của mình cho Tiểu Thố xem, thể hiện với cô rằng mình đã nhận sai với cấp trên, nhất định sẽ bảo vệ tốt sự an toàn của Tiểu Thố và Giản Chính Dương, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như thế nữa, càng không đến gây phiền phức cho Tiểu Thố với Giản Chính Dương nữa.
Thấy thái đội nhận sai của cô ta tốt như vậy, Tiểu Thố cũng không dạy gì mà đi tìm phiền phức nữa, chỉ có điều cô vẫn có hơi khó chịu với hai tiếng hán gian, bởi vậy cô dùng thái độ không lạnh không nóng đuổi cô ta quay về.
Diêu Tuyết Thiến chưa bao giờ bị trả trở về khi đang thi hành nhiệm vụ, cho nên lúc anh Chu nói muốn đổi người, cô ta lập tức hốt hoảng và chủ động nhận sai với cấp trên, đồng thời còn thể hiện rằng mình nhất định sẽ lấy công chuộc tội, lúc này mới nhận được một cơ hội nữa, có điều cấp trên cũng đã nói, nhất định cần phải nhận được sự tha thứ của Tiểu Thố với Giản Chính Dương, nếu như họ vẫn còn thể hiện rằng không muốn trông thấy Diêu Tuyết Thiến và nói với anh Chu, như vậy cấp trên sẽ cân nhắc thay người, nếu thật sự là như thế này, Diêu Tuyết Thiến sẽ chẳng còn mặt mũi nào để quay về gặp đám chị em trong quân của mình nữa.
Dù Tiểu Thố không lạnh không nóng, nhưng dầu gì cũng chưa nói không muốn gặp lại mình nữa, bởi vậy Diêu Tuyết Thiến lập tức hiểu rằng Tiểu Thố đã chấp nhận lời xin lỗi của mình rồi, cô ta lập tức gọi điện thoại cho cấp trên để thông báo việc này và tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.
Không quá hai ngày sau chuyện này chính là ngày giỗ của mẹ Tiểu Thố, sáng sớm, Tiểu Thố với Giản Chính Dương đã cùng thay một bộ quần áo màu đen, sau đó đi thẳng đến cửa hàng bán hoa và tiệm trái cây để mua những thứ mình cần rồi lại đi đến mộ.
Lúc đến bên kia, một nhà Cừu Tần đã đến đó trước, Tiểu Thố với Giản Chính Dương đi qua: “Ông ngoại, bà ngoại, cậu mợ.”
Cừu Tần nhìn Tiểu Thố rồi gật đầu: “Tới rồi à.”
“Vâng. Mọi người còn đến sớm hơn con nữa.” Tiểu Thố nói rồi nhìn bó hoa to mà mẹ thích nhất được đặt trước mộ, cô cũng đặt hoa quả trên tay mình lên trước mộ, sau đó cung kính xoay người cúi chào, Giản Chính Dương ở phía sau cũng làm hành động giống như cô.
“Phương Phương, ba, mẹ, còn cả em trai, em dâu, còn cả con gái và con rể đều đến thăm con đó.” Đợi Tiểu Thố với Giản Chính Dương hành lễ xong, Nhiếp Tiểu Phương dịu dàng nhìn cái tên trên mộ rồi chậm rãi nói:
“Phảng phất lại một năm nữa trôi qua rồi, thân thể của ba và mẹ cũng càng ngày càng tệ rồi, rất nhanh là có thể xuống dưới gặp mặt con rồi, đứa con đáng thương của mẹ, không biết con có đang chờ chúng ta không nhỉ.”
Sáng sớm đã nói mấy câu này, thật sự là điềm xấu mà, Tiểu Thố với Cừu Tần không khỏi kêu một tiếng:
“Bà ngoại.”
“Mẹ …”
Cừu Quốc Vinh ngẩng đầu ngăn hai người lại, tỏ ý là cứ để mặc cho Nhiếp Tiểu Phương.
Hàng năm đều đến đây, nhưng mỗi lần tới nơi này đều sẽ khổ sở vài ngày, thế nhưng mỗi lúc Nhiếp Tiểu Phương với Cừu Quốc Vinh nhớ con gái đều sẽ đến đây để nói chuyện với bà ấy, đặc biệt là một năm gần đây càng ngày càng chịu khó đến.
Nhiếp Tiểu Phương lau nước mắt, nhìn ảnh chụp của con gái, nhớ đến dáng vẻ tướng mạo và giọng nói của con gái, không thể gặp mặt con gái trước khi chết luôn là tâm bệnh của bà:
“Phương Phương, hôm nay chỉ có người nhà chúng ta đến đây thôi, Giản Đình, cũng chính là cháu ngoại của con đó, tính tình giống hệt với con, vô cùng bướng bỉnh, quyết định việc gì rồi thì chẳng ai có thể thay đổi được cả, con bé đấy được một sư phụ già xem trọng và nhận làm đệ tử, không thèm đọc sách nữa mà đi theo lên Bắc Kinh học võ rồi, đêm qua mẹ còn gọi điện thoại nói với con bé, vô cùng đầy năng lượng, nghe nói bây giờ mỗi ngày con bé phải ăn đến ba chén cơm lớn đấy, ăn còn nhiều hơn so với người lớn nữa, đều đã luyện võ rồi, không biết con bé đã biến thành dáng vẻ như thế nào nữa, qua mấy ngày nữa, mẹ muốn cùng ba con đến Bắc Kinh để xem thử một chút, xem rồi lại nói cho con nghe nhé, người ta là nam đều luyện ra được một thân cơ bắp, mẹ thật sự lo lắm đó, con nói xem Tiểu Đình Đình của chúng ta đáng yêu như vậy, nếu luyện ra một thân cơ bắp vậy sẽ có bao nhiêu xấu xí đây chứ.”
“Con gái thế này chỉ cần có một ít công phu phòng thân là được rồi, hơn nữa, không thể nào luyện ra giống như những đứa con trai kia được, mẹ đã quyết định rồi, hai ngày nữa sẽ đi xem Đình Đình thử, nếu như thật sự luyện ra được cơ bắp, cho dù mẹ phải dùng đến sức mạnh thì cũng phải bắt cho được nó trở về, một cô bé đáng yêu như thế lại biến thành một cô gái có cơ bắp, lớn lên rồi ai còn muốn lấy nó nữa chứ.”
“Nói đến Đình Đình à, ài, thật sự là nói một ngày một đêm cũng đều không hết, bây giờ nó chính là bảo bối của đám người chúng ta đó, chỉ là tính tình có hơi khó chịu thôi, chút tính tình này hệt như ba nó.”
Lúc nói đến đây, bà thoáng nhìn qua Giản Chính Dương, Giản Chính Dương nằm không dính đạn đành phải ôm vợ để tìm an ủi, con gái giống cha đây là điều hiển nhiên mà, thật ra con gái cũng không có các kiểu cố chấp gì, mặc dù trưởng thành sớm một chút, nhưng anh cũng không hề cảm thấy những điều khác có gì không tốt.
Nhiếp Tiểu Phương vừa mở miệng liền không ngừng lại được nữa, vừa nói như vậy lại nói được hơn một tiếng, mãi đến khi Tiểu Thố với Cừu Tần sợ bà sẽ thương tâm quá độ dẫn đến thân thể tổn thương, bèn tiến lên khuyên bà hãy rời đi, dừng lại đó hơn một tiếng, những người trẻ tuổi bọn họ cũng đều có hơi mệt, huống chi là một người già như Nhiếp Tiểu Phương chứ.
Mỗi lần đến đây, Nhiếp Tiểu Phương đều không muốn rời đi, hơn nữa, một năm qua bà luôn vào bệnh viện, bà luôn có cảm giác mình không còn sống được bao lâu nữa, sắp gặp được con gái rồi, cho nên càng ngày càng chăm chỉ chạy đến đây hơn, mỗi một lần đều có chuyện nói không bao giờ hết.
“Cừu Tần à.”
“Mẹ, con ở đây.”
“Gần đây, thân thể mẹ càng không ổn rồi, bảo con mua mộ ở đây rồi, con đã mua chưa?”
Cừu Tần không vui khi nghe thấy mẹ nói mấy lời xúi quẩy này: “Mẹ, mẹ nói mấy chuyện này làm gì chứ, mẹ còn phải sống lâu trăm tuổi đây này.”
Nhiếp Tiểu Phương cười cười: “Gần đây không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa, cảm thấy sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ muốn nhanh nhắm mắt để đến gặp chị con thôi, chờ mẹ chết rồi, con cứ chuyển mộ của chị con đến chung một chỗ với nơi mới mua cho mẹ nhé, giữ lại thêm một cái ở bên cạnh nữa nhé, đợi sau này ba con chết rồi lại đặt bên cạnh mẹ nhé.”
“Mẹ, đang êm đẹp mẹ nói những chuyện này làm gì chứ, xúi quẩy quá đi, nếu chị có linh cũng sẽ không để cho mẹ đi theo chị ấy đâu, mẹ còn phải ở bên cạnh cha, ở bên cạnh bọn con, còn có Đình Đình, mẹ không muốn thấy nó trưởng thành hay sao chứ? Còn Ada nữa, mẹ không muốn thấy cô ấy kết hôn sinh con sao?”
“Cũng đúng, cũng đúng…” Vốn ở đây nghe nói một tiếng đồng hồ cũng có hơi thương cảm, bây giờ lại nghe được lời nói này của Nhiếp Tiểu Phương, tình cảm rất sâu rồi nên Tiểu Thố cũng lập tức rơi nước mắt:
“Bà ngoại, bà nói mấy lời ngắn ngủi này làm gì chứ, chúng ta là đến thăm mẹ, phải vui vẻ đến vui vẻ đi mới đúng, mỗi lần bà đều làm cho mọi người khóc theo, thân thể của bà vẫn còn rất khoẻ, giống như cậu nói vậy đó, bà sẽ sống lâu trăm tuổi đấy này, bà nói mấy lời này làm gì chứ, đừng làm bọn cháu sợ chứ.”
Sắc mặt Cừu Thần nghiêm túc lại, kéo Nhiếp Tiểu Phương một cái: “Bạn già à, đừng nói mấy lời khiến bọn nhỏ lo lắng như thế này làm gì chứ, tất cả mọi người chúng con đều không thể thiếu mẹ được.”
Nhiếp Tiểu Phương nhìn vẻ mặt thương tâm của vợ chồng Cừu Thần, lại nhìn hai mắt đẫm lệ của Tiểu Thố một chút, một giọt nước mắt từ khóe mắt bà chảy xuống, khóe miệng bà hơi nhếch lên: “Đúng vậy đó, mẹ còn phải sống lâu trăm tuổi đây, còn phải xem cháu nội kết hôn sinh con, còn phải xem Đình Đình trưởng thành đây này, mẹ ấy à, không nên nói mấy lời xúi quẩy thế này, mẹ thu hồi nhé, Tiểu Thố, cháu đừng khóc, bà ngoại không nói nữa, bà ngoại sai rồi, được không?”
“Bà ngoại, lần sau không được phép nói nữa, bà phải cam đoan.”
“Được được, bà ngoại bảo đảm mà.” Nhiếp Tiểu Phương ôm Tiểu Thố vào lòng. trong mắt đầy vẻ đau lòng, đứa bé đáng thương này, từ nhỏ đã không có được tình thương của bà ngoại, lúc này chỉ mới có được vài năm, bà lại cảm thấy thân thể của mình không ổn nữa, nếu như bà đi rồi, có phải cô sẽ rất thương tâm hay không?
Thế nhưng một năm gần đây, bà luôn cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng yếu đi, vì không muốn để cho mọi người lo lắng, bà vẫn luôn che giấu mọi người, thế nhưng lại giấu không được bạn già.
Khi người ta đã già rồi, có lẽ cũng sẽ được thông linh, dù sao gần đây bà vẫn có cảm giác mình không còn sống được bao lâu nữa, cái cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, bà chưa từng nói với bất kì một ai cả, bao gồm cả bạn già, có điều bạn già đã nhìn ra được từ trong sự ăn ý mấy mươi năm làm vợ chồng của họ, bà yêu cầu bạn già đừng nói, bà không muốn mọi người phải khổ sở, tuổi tác của mình cũng đã lớn rồi, cũng đáng chết rồi, hơn nữa nếu chết là có thể ngủ cùng một chỗ với con gái, cũng không tệ lắm.
Cừu Quốc Vinh nhìn dáng vẻ vợ mình mỉm cười ôm lấy Tiểu Thố, trong lòng bỗng nhiên thoáng đau nhức, yêu nhau một đời, ông với vợ đã sớm huyết mạch tương dung, tình trạng của vợ, dù cho bà không nói thì ông cũng có thể phát giác ra được.
Có lẽ, thật sự sắp đi đến cuối rồi, đến lúc đó mình phải làm sao đây? Mỗi lần vừa nghĩ đến chuyện này, Cừu Quốc Vinh lại hận mình không thể chia một nửa mạng của mình cho vợ.
Tiểu Miễn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bình thường cô ấy cũng không hề thích khóc, nhưng là vào hôm nay, nghe thấy Nhiếp Tiểu Phương bình thản nói sau khi chết muốn ở cùng với con gái, cô ấy không kiềm được mà rơi nước mắt, còn có một sự sợ hãi vờn quanh ở dưới đáy lòng của cô ấy nữa.
Vất vả lắm mới dừng khóc được, Cừu Tần khuyên mọi người nên rời đi, Tiểu Thố nhìn mộ bia một chút, bảo mọi người đi trước, cô vẫn còn muốn ở lại đây một chút nữa, cô muốn ngắm mẹ.
Không có ai nghi ngờ mục đích ở lại của cô cả, vợ chồng Cừu Tần đưa Nhiếp Tiểu Phương với Cừu Quốc Vinh rời đi.
Mắt thấy bọn họ sắp xuống núi, mãi đến khi không còn một bóng dáng nào được, Tiểu Thố mới quay đầu nhìn bia mộ của mẹ, cô rất cung kính mà dập đầu mấy cái, chắp tay trước ngực: “Mẹ à, con là Tiểu Thố, trước đây con cũng không có cầu xin mẹ chuyện gì, nếu như mẹ thật sự có linh, liền phù cho ông bà ngoại sống lâu trăm tuổi, phù hộ cho cả nhà chúng ta đều có được thân thể khoẻ mạnh, có được hay không? Coi như là con van xin mẹ đó, mẹ à, nhất định mẹ phải phù hộ cho tất cả mọi người chúng con đều khoẻ mạnh an khang, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ hơn, sẽ thường mang hoa mẹ thích đến cho mẹ, còn cả món mà mẹ thích nữa, được không?”
Giản Chính Dương nhìn dáng vẻ bé nhỏ của Tiểu Thố, cũng quỳ xuống theo cô rồi nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: “Mẹ à, con là con rể của mẹ, Giản Chính Dương, chắc mẹ cũng không xa lạ gì con đâu nhỉ, mặc dù con chưa từng gặp mẹ, nhưng con có từng nghe Tiểu Thố nhắc đến, mẹ là một người mẹ tốt, mẹ rất yêu cô ấy, cho nên, nhất định mẹ sẽ đồng ý với yêu cầu của cô ấy mà, có đúng không? Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Thố, để cô ấy có thể trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, con tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô ấy đâu.”
Không biết vì sao, lời nói của bà ngoại lại khiến cho Tiểu Thố bất an, cho nên cô mới tìm một cái cớ để ở lại khi thấy đám Cừu Tần muốn rời đi, sau đó sẽ làm chuyện bình thường mình không hay làm, chính là quỳ xuống cầu xuống Nhiếp Tiểu Phương phù hộ cho mình.
Bấy giờ, Giản Chính Dương cũng đang theo bên cạnh làm cái trò ngốc này như cô, Tiểu Thố không khỏi thấy cảm động, kỳ thật người ở thế hệ này như họ đều là học khoa học để lớn lên, hoàn toàn cũng chẳng tin mấy thứ quỷ thần thế này đâu, thường chỉ là cầu một chút cho an tâm thôi, nhưng mà Giản Chính Dương lại cùng cô làm loại chuyện này, khiến cho cô thật sự rất cảm động.
Lại nói mấy lời với mẹ trong chốc lát, Tiểu Thố với Giản Chính Dương cũng đứng lên và chuẩn bị rời đi, lại phát hiện có một người không biết đã đứng trước mặt họ từ lúc nào nữa:
“Anh Giản, chào anh, tôi muốn nói chuyện với anh.”