Bệnh Sủng

Chương 147

Tiểu Thố và Giản Chính Dương đưa mắt nhìn nhau, nhìn người nước ngoài một cách khó hiểu, dùng tiếng Anh hỏi anh ta, “Anh là ai?”

Người nước ngoài tháo mắt kính xuống, lộ ra khuôn mặt không tệ, mỉm cười nhìn Tiểu Thố, “Vị phu nhân này chắn hẳn là cô Giản, rất vui khi được gặp, xin tự phép giới thiệu, tôi đến từ cục XX nước Mỹ, hai người có thể gọi tôi là Louise, tôi ngàn dặm xa xôi đến đây, chủ yếu là muốn bàn về một số vấn đề với ngài Giản.”

Nghe Lousie nói vậy, Tiểu Thố và Giản Chính Dương đã biết rõ anh ta muốn nói gì với bọn họ.

Giản Chính Dương lạnh lùng lắc đầu, “Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

“Ôi, No, ngài sẽ có hứng thứ.” Louise không chút hoang mang cười cười, “Ngài Giản, tôi rất hy vọng chút ta sẽ hợp tác, chúng tôi bây giờ rất cần sự hỗ trợ kỹ thuật của anh, nếu như anh không muốn, chúng tôi chỉ đành dùng một ít thủ đoạn.”

Đúng là không khách khí, mặc dù ngài Chu đã cố ý tiếp xúc với bọn họ từ vài tháng trước, nhưng vẫn tỏ ra rất lịch sự, thậm chí khi Diêu Tuyết Thiến nói sai vài câu, ông ta còn đặc biệt xin lỗi bọn họ và gửi cả bức thư ăn năn cho Tiểu Thố, người này nói chuyện lỗ mãng như vậy, lập tức khiến trong lòng Tiểu Thố và Giản Chính Dương cảm thấy phản cảm.

Tuy nhiên sau khi đối phương lấy ra một vật, bọn họ không còn bày tỏ sự bất mãn nữa.

Một khẩu súng lục nhỏ xinh chỉ lớn bằng bàn tay, Tiểu Thố không có kiến thức gì đối với phương diện này, cũng không biết nó là loại gì, nhưng khi bị cây súng ngắn xinh xắn như vậy chĩa vào, chân cô hơi nhũn ra, như vậy cũng quá dã man đi nha, một lời không đúng liền lôi cái thứ đồ chơi này ra.

Lousie dùng vẻ mặt thuần khiết nhìn hai người, “Ngài Giản, không có ý gì cả, tôi chỉ muốn nói chuyện thật tốt với anh thôi, nhưng rõ ràng anh không chào đón chúng tôi cho lắm, mà tôi cũng không có nhiều thời gian ở đây, chỉ có thể khiến anh chịu thiệt một chút, làm phiền anh đi với tôi một chuyến thôi.”

Gần như khi Lousie vừa rút súng ống ra, Giản Chính Dương đã lập tức chắn trước mặt Tiểu Thố, thấy vậy, Lousie vôn không chú ý đến Tiểu Thố liền nhất thời thay đổi quyết định.

“Giản phu nhân, làm phiền cô cũng đi với tôi một lúc.”

“Một mình tôi đi với anh là được rồi.” Giản Chính Dương nhướng mày, “Cô ấy không hiểu cái gì cả.”

“Nhưng cô ấy hình như là nhược đỉnh của ngài Giản nhỉ.” Lousie cười vô sỉ.

Trong mắt Giản Chính Dương lộ ra sự hung ác, “Nếu như anh muốn đến đấy, chỉ cần dẫn theo một mình tôi, nhưng nếu dám làm tổn thương cô ấy một chút thôi, tôi dám đảm bảo, cho dù là đồng quy vu tận, anh cũng đừng hòng.”

“Chính Dương.” Tiểu Thố nghe xong liền lo lắng, cô không muốn tách ra khỏi anh, thay vì lo lắng khi không gặp được anh, thì ở cùng nhau còn tốt hơn, ít nhất có anh ở bên cạnh, cô sẽ không sợ gì cả.

“Thông báo cho Quả Tử bọn họ.” Giản Chính Dương nhẹ nhàng nói, nếu đi một mình, sẽ không có nhiều cố kỵ, nếu như có Tiểu Thố, sẽ có nhiều cố kỵ hơn, hơn nữa, nếu để Tiểu Thố rời khỏi đây, vậy có thể thông báo với Lý Quả Tử và Mike, bọn họ có thể giúp anh.

“Anh cẩn thật một chút.” Tiểu Thổun sợ trong lòng nhìn Louise cầm súng, nhưng giờ phút này cô lại thấy may mắn vì ông bà ngoại đã rời đi, nếu không thì càng phiền phức hơn.

Lần đầu tiên, cô phát hiện mình đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của thứ do Giản Chính Dương thiết kế ra, nếu không đối phương cũng sẽ không có suy nghĩ muốn đàm phán.

Louise do dự nhìn thoáng qua Tiểu Thố, tuy rằng cô có thể là nhược điểm của Giản Chính Dương, nhưng nếu mang cô theo, sẽ có nhiều liên lụy, đến lúc đó có thể xảy ra tranh chấp, hơn nữa lời nói của Giản Chính Dương cũng khiến anh ta cân nhắc, tuy rằng bây giờ anh ta đang cầm súng đối mặt với Giản Chính Dương, nhưng lại có mệnh lệnh từ bên trên, không được làm anh bị thương, nếu như anh ta ép Giản Chính Dương, đến lúc đó cá chết lưới rách, cũng không phải là điều anh ta mong muốn.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, “Được, tuy nhiên, hai người phải đi xuống núi cùng tôi, đợi ngài Giản rời đi, tự nhiên sẽ thả cô Giản đi, tôi đảm bảo với anh, chỉ cần ngài Giản hợp tác thuận lợi với chúng tôi, tôi tuyệt đối không làm tổn hại đến cô Giản một chút nào.”

Giản Chính Dương gật đầu: “Được.”

Quay đầu nắm lấy tay Tiểu Thố, “Đừng sợ.”

Tiểu Thố rất lo lắng cho Giản Chính Dương, nắm lấy cánh tay anh không nói một lười, trong lòng đã không ngừng suy nghĩ làm cách nào để cứu Giản Chính Dương, thấy hai người đi xuống dưới, Louise cũng cất súng đi, dù sao nơi này vẫn là Trung Quốc, nếu để người khác thấy được súng của anh ta, sẽ rất phiền phức.

“Có cần đi tìm Diêu Tuyết Thiến không?” Tiểu Thố nhỏ giọng hỏi.

“Được.”  Khi nhìn thấy súng của Louise, ban đầu không muốn quan tâm đến đã quay đổi quyết định, anh ta muốn món đồ trên tay mình tiến hành giao dịch với ngài Chu, một thứ giao dịch có thể bảo vệ mình và người nhà.

Anh tuy không sợ bọn họ, nhưng lại sợ chúng tham lam, hơn nữa mình chỉ có một người, khó có thể chống lại sự chú ý của một quốc gia đối với mình, vì vậy lúc này anh cũng thay đổi quyết định.

“Ừm.”

“Nói cái gì đấy?” Đáng tiếc Louise không hiểu được tiếng Trung, nếu không cũng sẽ không thê thảm đến như vậy, để cho Tiểu Thố và Giản Chính Dương trực tiếp thương lượng nên làm gì nhưng cũng không biết bọn họ đang nói gì.

“Không liên quan đến anh.” Tểu Thố không hề khách khí trừng mắt nhìn Louise, “Nếu như chồng của tôi có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ chặt anh thành tám khúc quăng cho chó ăn, tên khốn, anh tốt nhất nên lịch sự với tôi một chút, nếu không tôi sẽ tìm cấp trên của anh, để cho anh ta giải quyết anh.”

Louise giật gâitj môi, hừ lạnh không nói lời nào nữa, anh ta tuy không sợ Tiểu Thố, nhưng nghe được uy hiếp của Tiểu Thố lại cân nhắc một chút, nếu như thật sự nói cho cấp trên, đến lúc đó cấp trên sẽ trách tội xuống, người chịu khổ chỉ có mình anh mà thôi, được rồi, dù sao bọn họ cũng không thể thoát khỏi năm ngón tay của mình, không cần quan tâm bọn họ nói cái gì.

Thấy Louise thật sự không nói gì thêm, Tiểu Thố biết rằng lời đe dọa của mình có tác dụng, lập tức nhỏ giọng thương lượng với Giản Chính Dương phải làm gì, cũng không dè chừng anh ta mà thì thầm với anh.

“Đi nhanh đi.”

Biện pháp duy nhất chính là để hai người xuống núi nhanh chóng, Louise không khỏi thúc giục.

“Thúc cái gì mà thúc.”

Mặc dù hét lên như vậy, nhưng Tiểu Thố và Giản Chính Dương vẫn bước chân nhanh hơn một chút, chỉ là còn chưa bàn phải làm thế nào, họ đã sắp đén chân núi rồi, trong lòng Tiểu Thố rất hoảng loạn, cô không muốn để Giản Chính Dương cứ ngoan ngoãn như vậy đi theo anh ta,

“Chồng à phải làm sao bây giờ?”

“Ồ?”

“Làm sao vậy?” Tiểu Thố lấy làm lạ liếc nhìn Giản Chính Dương, phát hiện anh đang đứng thẳng ở phía trước, vừa định xem anh đang nhìn cái gì, anh lại đột nhiên đứng lại, quay đầu lại liền hôn cô.

“Yo, đang tạm biệt nhau sao? Nghe nói người Trung Quốc rất dè dặt, không ngờ cũng nhiệt tình như vậy sao?” Louise nhìn hai người thân mật trước mặt, không khỏi cười rộ lên.

Nhiệt tình, nhiệt tình em gái mi, Tiểu Thố chửi cha mắng mẹ trong lòng.

Giản Chính Dương hôn một lúc rồi buông ra, ôm lấy Tiểu Thố, làm hành động như vậy ở chỗ nào thật ra không có một chút nghiêm túc gì, nhưng anh cũng không còn cách nào, không muốn bứt dây động rừng, buông Tiểu Thố ra, dẫn cô đi về phía trước, thì thầm vào tai cô,

“Diêu Tuyết Thiến tới rồi, đừng để người phía sau nhìn ra.” Tiểu Thố vừa nghe, liền biết Giản Chính Dương là đang sợ mình ngạc nhiến khiến cho Louise chú ý tới, hừ nhẹ một tiếng, dựa đầu vào cánh tay Giản Chính Dương, thuận tiện nhìn về phía trước, quả nhiên, ở chân núi, Diêu Tuyết Thiến cũng đang chậm rãi đi về phía họ.

“Làm sao bây giờ?” Tiểu Thổ vừa khẩn trương vừa hưng phấn, lo lắng Diêu Tuyết Thiến không giúp được gì, cũng hy vọng cô ấy có thể giúp đỡ.

“Đừng sợ.” Giản Chính Dương đưa tay về phía trước, làm một động tác rất kỳ lạ trong mắt Tiểu Thố.

Nhìn thấy Diêu Tuyết Thiến càng ngày càng đến gần bọn họ, Tiểu Thố không ngừng há mồm, im lặng nói cứu mạng với Diêu Tuyết Thiến, lúc này Tiểu Thố cực kỳ hy vọng Diêu Tuyết Thiến có thể hiểu khẩu ngữ của mình, có thể thông minh một chút, nhưng đáng tiếc, thấy Diêu Tuyết Thiến đi lướt qua bọn họ, không hề để ý gì đến mình, Tiểu Thố chùn tâm trạng, nghĩ đến hôm nay có lẽ phải tìm cách tự cứu mình, đồ ngốc này, nữ đặc chủng gì chứ, trên TV không phải đều chiếu những bộ đội đặc chủng đó rất lợi hại sao, đều là lừa đảo, sau này nàng không tin vào bộ đội nữa, đang nghĩ không xong rồi, Giản Chính Dương đột nhiên kéo tay cô.

“Đi mau.”

“Hả?” Tiểu Thố vừa chạy theo Giản Chính Dương vừa nghi hoặc, người phía sau không phải có súng sao, Giản Chính Dương không sợ bọn họ rút súng ư, không khỏi quay đầu lại nhìn, kết quả đúng lúc chứng kiến cảnh Diêu Tuyết Thiến quay đầu lại liền dùng chân đá ngã tên to con kia, hai mắt không khỏi sáng bừng lên.

“Oa, thật đẹp trai.”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Thố có hảo cảm với Diêu Tuyết Thiến.

Gọi xong lại nghĩ đến đối phương có đồng bọn, vội vàng nhắc nhở, “Cẩn thận hắn có súng.”

“Ở đây.” Diêu Tuyết Thiến đạp chân không một chút thương xót, vài giây sau đã khiến đối phương K. O, lập tức đuổi theo, “Đi mau, bọn hắn nhất định có đồng lõa.”

Đang nói, chiếc xe Minibus dưới chân núi đột nhiên chui ra hai tên đàn ông lực lưỡng lao về phía họ, người đến không có ý tốt, khi thấy Tiểu Thố liền nghĩ như vậy, Diêu Tuyết Thiến đã nhanh chóng vượt qua nghênh đón bọn họ.

“Mau thông báo cho ngài Chu.”

“Người nhà của tôi thì phải làm sao?” Tiểu Thố vừa đi theo Giản Chính Dương chạy về hướng xe của bọn hắn, vừa hỏi Diêu Tuyết Thiến.

“Ngài Chu sẽ sắp xếp người để bảo vệ bọn họ.”

“Được.” Tiểu Thố bước lên xe, Giản Chính Dương lập tức lái xe, sau khi nhìn thấy Diêu Tuyết Thiến lấy một chọi hai, Tiểu Thố có chút lo lắng, “Cô ấy sẽ không sao chứ?”

Cho dù cô không thích đối phương, nhưng nếu như cô ấy vì bảo vệ bọn họ mà bị thương, trong lòng cô sẽ rất day dứt, đặc biệt Diêu Tuyết Thiến còn là phụ nữ, cho dù cô ấy có lợi hại thế nào, nhưng phụ nữ vẫn có nhược điểm, nếu như đối phương là kẻ biến thái thì phải làm sao?

Tưởng tượng như vậy, Tiểu Thố vừa gọi điện cho ngài Chu, vừa kêu Giản Chính Dương lái xe trở về, “Chúng ta phải quay lại để giúp đỡ, chỉ cần bên kia không có súng chúng ta liền không sợ, hãy để Diêu Tuyết Thiến đi chung với chúng ta đi, lỡ như cô ấy rơi vào tay kẻ địch, xinh đẹp như vậy, nổi lên ác ý thì rất thảm, lúc đó trong lòng em sẽ day dứt cả đời, chồng à.”

Giản Chính Dương cũng không nhiều lời, chỉ quay đầu xe trở lại, “Anh đến giúp đỡ, em gọi cho ngài Chu nói rõ tình hình để bọn họ bảo vệ người nhà.”

“Được.” Tiểu Thố gật đầu, điện thoại của ngài Chu đã được kết nối, ngài Chu liền bắt máy ngay lập tức, ông ta rất xem trọng chuyện này, nói sẽ lập tức thu xếp người nhà về nhà họ Giản, để cho bọn họ ở yên trong nhà không ra ngoài tùy tiện.

Ặc, cái này thật giống như những cuộc chiến tranh năm xưa vậy, mặc dù Tiểu Thố nghĩ như vậy, nhưng lại rất phấn khích, đầu tiên gọi điện cho Cừu Tần và bảo họ đừng về nhà mà đến thẳng nhà họ Giản, đây là những người mình quan tâm, không thể để có chuyện được, sau đó lại gọi cho Giản Tinh và những người khác, không kịp nói nhiều lời, chỉ có thể nói ngắn gọn vài câu, để cho bọn họ trở về nhà họ Giản một cách an toàn, may mắn hôm nay Tần Nguyệt Thăng được nghỉ, nếu không còn phải đến trường họn đón cậu, hôm nay là Tiết Thanh minh, cả nhà Giản Tinh bọn họ đã đi thăm mộ tổ tiên, lúc này có vẽ đang trên đường về nhà, nghe thấy điện thoại của Tiểu Thố, bọn họ cũng rất xem trọng, biết được Tiểu Thố không sao, lúc này mới an tâm.

Tần Ca lập tức hỏi bọn họ có muốn tìm người hỗ trợ hay không, Tiểu Thố lắc đầu nói ngài Chu sẽ bảo vệ bọn họ, thật ra bọn họ bây giờ đã không còn quan trọng, dù sao bọn họ cũng chỉ là con tốt hữu dụng trong cuộc tranh giành giữa hai quốc gia mà thôi.

Bất kể bọn họ có hữu dụng tới cỡ nào, sau khi các nước khác chĩa súng vào bọn họ, vậy thì sẽ liên quan đến vấn đề thể diện, thể diện giữa hai quốc gia, vào lúc này, sản phẩm của Giản Chính Dương cũng không còn quá quan trọng nữa, nhưng bọn họ cũng phải phân ra thắng bại, đây chính là cuộc đọ sức giữa hai nước.

Còn Trung Quốc với tư cách là sân nhà, nếu như đồ của Giản Chính Dương bị vứt lại ở đây hay Giản Chính Dương và người nhà không nản lòng, đấy là do bọn họ làm không tốt, nếu việc này truyền ra ngoài, cũng không phải là chuyện hay ho gì, vì vậy sau khi Tiểu Thố gọi điện đến, ngài Chu đã lập tức sắp xếp.

Phía bên kia, Giản Chính Dương ra tay hỗ trợ, hai đấu ba với Diêu Tuyết Thiến, mặc dù Tiểu Thố gọi diện thoại bên đây nhưng vẫn chú ý đến bọn họ, lúc này mới phát hiện thì ra nữ bộ đội đặc chủng cũng không phải là nói đùa, Diêu Tuyết Thiến rõ ràng đang chiếm thế thượng phong dù là một đấu hai, hơn nữa Giản Chính Dương còn giúp cô bớt đi một kẻ địch, cũng không sợ có điều gì ngoài ý muốn, nhưng đây là trên tiền đề đối phương không có vũ khí.

Khẩu súng của tên nước ngoài dùng để đe dọa bọn họ đã bị Diêu Tuyết Thiến cướp mất, hai người khác vẫn chưa rút súng ra, có lẽ là không có, nhưng vì không để cành mẹ đẻ cành con, Tiểu Thố vẫn khởi động xe chạy đến gần bọn họ.

“Mau lên xe.”

“Anh mau lên xe trước đi.” Diêu Tuyết Thiến đá ngã một tên, gào thét về phía Giản Chính Dương.

“Nhanh lên.” Giản Chính Dương tiện chân đá một đối thủ của mình sang một bên, quay người lại chui vào xe, Tiểu Thố một lần nữa đổi lại ghế phụ, Giản Chính Dương ngồi vào bên ghế lái muốn lái xe, Diêu Tuyết Thiến liền nhanh nhẹn tránh đi đòn tấn công của đối thủ, nhanh chóng kéo cửa chui vào xe.

“Thắt dây an toàn lại.”

Nghe thấy Giản Chính Dương nói như vậy, Tiểu Thố lập tức thắt dây an toàn lại, quay đầu nhìn ba người phía sau xe đã sắp đuổi kịp, rất sốt ruột, “Nhanh lên, bọn họ đang đuổi theo.”

“Nắm chắt, anh sẽ tăng tốc.”

Nghĩa địa này đã được xây dựng từ vài thập niên trước, về hiệu quả khu, mặc dù những năm gần đây thành phố phát triển rất nhiều, nhưng ở đây vẫn còn khá ít ô tô, Giản Chính Dương lái xe tăng tốc độ tới mức cao nhất.

“Cậu có biết lái xe không đến, chạy nhanh lên, bọn họ sắp đuổi kịp ròi.” Diêu Tuyết Thiến ngồi phía sau vẫn thấy chậm.

“Đây là hộp số tự động.” Giản Chính Dương lạnh lùng nói, cho dù tăng tốc đến mức cao nhất cũng không nhanh cho lắm, lúc mua về chủ yếu là dựa vào kỹ thuật của Tiểu Thố, cô không dám chạy nhanh, hộp số tự động sẽ không chạy nhanh.

“Nhanh lên, bọn họ sắp đuổi kịp tới nơi rồi, tôi sẽ gọi điện cho ngài Chu, để ông ta tới tiếp viện.” Diêu Tuyết Thiến gọi điện cho ngài Chu, lúc này điện thoại của Tiểu Thố vang lên, là Bạch Tiểu Vũ gọi tới.

“Chị, em vừa rồi hình như thấy xe của chị, sao lại chạy nhanh như vậy?”

“Em đang ở đâu?” Tiểu Thố khẽ giật mình.

“Em đang đi với cha đến thăm mẹ.”

“Thăm cái đầu em đấy, ai bảo em đến đây, mau trở về đi.” Tiểu Thố quýnh lên liền mắng.

“Sao vậy chị, trước đây chúng ta cũng không đến thăm rồi.” Bạch Tiểu Vũ không hiểu được vì sao Tiểu Thố lại gào thét, sao hôm nay lại không chào đón bọn họ đến chứ, chẳng lẽ không biết cha nghe được sẽ rất buồn rầu sao?”

“Mọi người đang lái xe sao?”

“Đúng vậy.”

Nghe thế Tiểu Thố cũng không tắt điện thạoi đi, quay đầu lại hỏi Diêu Tuyết Thiến, “Cha ruột của tôi ở đó, bọn họ có thể bị gây phiền phức không?”

Diêu Tuyết Thiến sững sờ, “Nếu như bọn họ không xuất hiện bên cạnh cô, bọn người kia có lẽ sẽ không gây phièn phức cho cha ruột của cô, dù sao bọn hắn đưa người đến khá ít, chúng tôi sẽ nhìn chằm chằm vào đấy.”

“Được, tôi biết rồi.” Tiểu Thố gật đầu, nói với Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ, bây giờ em lập tức quay đầu trở về, đừng đi tảo mộ nữa, chị ở đây gặp một số chuyện, không thể gặp mọi người được, sau khi hai người trở về không được qua đây, đến khi chị gọi điện mới thôi.”

“Chị à, xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Tiểu Vũ làm sao có thể để Tiểu Thố đuổi đi như vậy.

“Có người nhìn trúng một chương trình cho anh rể của em viết, bọn chị không bán cho hắn, có lẽ bọn hắn sẽ cố ép để lấy, bọn chị đã tìm được người bảo vệ bọn chị rồi, chủ yếu là lo lắng bọn hắn sẽ uy hiếp đến người nhà, nhà họ Giản bên kia đã có người bảo vệ, em hãy trở về đi, bọn họ có lẽ sẽ không tra ra được hai người đâu, nhưng nếu có người nước ngoài tìm em, em lập tức phải liên lạc cho bọn chị.”

“Chị phải cẩn thận một chút.” Nghe thấy Tiểu Thố nói như vậy, Bạch Tiểu Vũ liền hiểu rõ Tiểu Thố không muốn liên lụy đến bọn họ, lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, “Em sẽ chiếu cố cha thật tốt, còn có ông và bà nữa, chị cứ yên tâm.”

“Ưm.” Tuy rằng không có tình cảm sâu nặng gì với một nhà Bạch Chính Nghĩa, nhưgn nếu bọn họ vì mình mà có chuyện, cô vẫn sẽ cảm thấy áy náy, cho nên Tiểu Thó không thể không để Bạch Tiểu Vũ dẫn Bạch Chính Nghĩa rời khỏi đây, lúc này bọn họ không giúp gì được, nếu bị liên lụy sẽ khiến cô lo lắng, thà rằng chạy trốn tới nơi xa thì tốt hơn, vừa muốn cúp điện thoại, thì điện thoại của Bạch Tiểu Vũ lại bị Bạch Chính Nghĩa cướp lấy,

“Tiểu Thố, các con có sao không?”

“Bọn tôi không sao cả.” Tiểu Thố sững sờ, lắc đầu.

“Bây giờ các con muốn lái xe đi đâu, có cần báo nguy không? Bạch Chính Nghĩa rất lo lắng, trước đó xe Tiểu Thố lao đi giống như mũi tên vậy, nếu không phải do Bạch Tiểu Vũ tinh mắt thì đã bỏ lỡ mất, biết con gái đang chạy lấy mạng, sao ông ta có thể không lo lắng được.

“Yên tâm đi, an toàn của bọn tôi có người đảm bảo, trong xe của tôi còn có một bộ đội đặc chúng được phái đi để bảo vệ người của bọn tôi, hai người trở về đi, lại đây cũng không giúp được gì, ngược lại có khả năng sẽ trở thành con tin của người khác.

“Được, có việc gì nhất định phải gọi điện cho ba.” Bạch Chính Nghĩa gật đầu, “Ba sẽ không gây phiền phức cho con đâu, Tiểu Thố, con nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, không được để xảy ra chuyện gì.”

Không biết có phải vừa nói rất nhiều lời với mẹ nên trong lòng cũng mềm nhũn ra, bây giờ nghe được Bạch Chính Nghĩa lo lắng như vậy, đột nhiên có cảm giác xúc động muốn rơi lệ, nhưng đây cũng không phải là TV, Tiểu Thố không có tâm trạng để nói lời hay ý đẹp, chỉ ừm một tiếng, liền cúp điện thoại.

Quay đầu lại, một chiếc xe tải đằng sau theo sát chặt chẽ, Diêu Tuyết Thiến đã gọi điện thoại xong, biết ngài Chu đã kêu người đến tiếp viện, lập tức an tâm hơn rất nhiều.

“Đừng đi vào thành phố, lái xe về phía tây đi, người của chúng ta tiếp ứng ở bên kia.”

Giản Chính Dương phán đoán phương hướng, lập tức lái xe về phía tây.

Nhân lúc này, Tiểu Thố nói chuyện với Diêu Tuyết Thiến, “Nếu cô bắt được bọn chúng thì sẽ làm gì? Giết hay là giao trả? Có phải sẽ trao đổi quốc tế cái gì đó không, tôi chỉ có thể cảnh cáo trước, nếu các người không đảm bảo an toàn cho bọn tôi, vậy thì, đồ của chúng tôi sẽ không thể cho các người được.”

Lúc này còn nói được những lời này, Diêu Tuyết Thiến có chút xúc động muốn đánh cho Tiểu Thố bất tỉnh, “Được rồi, tôi hiểu rồi, cứ yên tâm, nếu như bọn hắn nổ súng tôi sẽ ngăn cản ở phía trước, cam đoan sẽ dùng tính mạng để bảo vẹ cô.

Lần đầu tiên tiếp xúc bộ đội đặc chủng ở khoảng cách gần như vậy, Tiểu Thố có chút tò mò, “Cô đã từng làm nhiệm vụ bảo vệ người khác như vậy, cũng không sợ chết mà cứu người khác, cô có thể bỏ qua tính mạng của mình sao?”

“Đó là trách nhiệm của tôi.”

“…. Tôi có chút thích cô rồi.” Im lặng một lúc, Tiểu Thố nói.

“Tôi chỉ có hứng thú với đàn ông.

“Ngoại trừ người đàn ông của tôi, người khác đều được.”

“Nhưng mà tôi lại thấy rất có hứng thú với người đàn ông của cô.” Diêu Tuyết Thiến cười, nhìn thấy mặt Tiểu Thố biến sắc, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, “Ai da, thật không ngờ nhìn anh ta không có bãn lĩnh gì, lúc đánh nhau cũng có thể đánh được nha, nên biết là tôi rất thích những người đàn ông có khả năng chiến đấu, Giản Chính Dương, vừa rồi cảm ơn anh đã cứu tôi, anh không biết vừa rồi thấy anh quay lại, lúc đó tôi đã cảm thấy rất xúc động, khiến cho tôi cảm thấy anh giống như người hùng đến để cứu tôi.”

“Pi, là tôi tới cứu cô đấy?” Tiểu Thố tức giận đập cửa kính, “Nếu biết cô là người phụ nữ vong ân phụ nghĩa như vậy, đáng lẽ ra tôi nên ném cô ở đấy luôn, khốn khiếp, dám đánh chủ ý lên người đàn ông của tôi, có tin tôi đá cô xuống hay không?”

“Đừng mà, chỉ là nói đùa một chút thôi.” Thấy Tiểu Thố thật sự muốn đá mình xuống, Diêu Tuyết Thiến liên tục lắc đầu, nói đùa, nếu lúc này bị ném ra ngoài, có phải sẽ rất nguy hiểm đúng không?

Hơn nữa nhiệm vụ của cô là bảo vệ bọn họ, nếu bọn họ có chuyện gì, cô cũng không trốn khỏi sự trừng phạt, đi theo bọn họ vẫn yên tâm hơn..

“Hừ.” Tiểu Thố hừ lạnh một tiếng, “Đáng ghét.”

“Keo kiệt.” Diêu Tuyết Thiến nhìn bộ dạng khẩn trương của Tiểu Thố, không thể không nói ra hai chữ này.

“Nếu như cô còn mở miệng, tôi sẽ ném cô ra ngoài.” Giản Chính Dương lo lắng nhất là vợ mình bị tổn thương, bây giờ thấy Diêu Tuyết Thiến khi dễ vợ mìn, nếu không phải đằng sau còn có xe, anh đã lập tức dừng xe quăng Diêu Tuyết Thiến ra ngoài rồi.

“Tôi…” Diêu Tuyết Thiến muốn nói chuyện, nhưng phát hiện Tiểu Thố đang hung hăng nhìn chằm chằm mình, vẻ uy hiếp trong mắt khá nghiêm túc, được rồi, lúc này không phải là lúc chất vấn, Diêu Tuyết Thiến nhếch miệng.

“Tôi im miệng.”

“Hừ.” Tiểu Thố hừ lạnh một tiếng, “Em cảm thấy nên đổi người bảo vệ chúng ta thì hơn, lát nữa nhất định phải tìm ngài Chu đổi người nam cho em, người ngay thẳng.”

“Đừng mà, thân thủ của tôi không kém gì đàn ông đâu, cô nhìn xem nếu không phải hôm nay tôi đến kịp, có thể các người đã bị bắt đi rồi, tôi còn cứu hai người đấy.”

“Bọn họ chẳng qua chỉ là muốn đồ vật mà thôi, chỉ cần bọn họ đủ khả năng, chúng tôi cho bọn hắn thì làm sao?” Tiểu Thố lạnh lùng nói, “Tôi ghét nhất chính là người giả nhân giả nghĩa, càng ghét người làm tiểu tam, Diêu Tuyết Thiến, đừng tưởng rằngcô vừa ra tay tôi liền cảm kích mà làm chị em thân thiết như thiếu điều đem đồ của mình chia sẻ với với người lỗ mãng như cô, tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô có tâm tư đó, tôi sẽ không khách khí với cô đâu, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp tìm quân đội của cô để phàn nàn

“Được được được, là tôi sai được chưa, vừa rồi tôi chỉ nói lung tung thôi, cô đừng để ý được không, Giản phu nhân!” Diêu Tuyết Thiến bất đắc dĩ phải đầu hàng. “Tôi nói này cô cũng quá ghen tuông rồi đấy, tôi vẫn còn muốn lăn lộn trong quân đội đấy, tiểu thư, tôi sẽ không nói nhảm nữa đâu, nên bỏ qua cho tôi đi.”

“Hừ…” Tiểu Thố khịt mũi, “Là do thái độ của cô vẫn không rõ ràng đấy, chuyện vài chục năm trước cô còn nói lại, sao tôi có thể không đề phòng được.”

“Tôi sai rồi, là tôi sai.” Thấy bộ dạng không thuận theo liền không buông tha của Tiểu Thố, Diêu Tuyết Thiến liên tục xin lỗi, cô thật sự lo lắng Tiểu Thố sẽ đi tìm cấp trên của mình, cái đó sợ là ngài Chu cũng sẽ bị trách phạt một chút, cô cũng sẽ bị phát, cô cũng không muốn bị giấy kiểm điểm đâu.
Bình Luận (0)
Comment