Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 124.2

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Ha ha ha, bản thiếu thắng! Nhạc Sở Sở, nàng theo ta về đi thôi.”Trong đêm tối, một bóng đen vọt tới đây với tốc độ như sấm chớp, tiếng cười hài lòng vang vọng cả bầu trời, giống như tiếng nổ đinh tai nhức óc vừa rồi.

Kim Điêu đang bay lượn trên trời đột nhiên phóng nhanh xuống mặt đất, che chở trước mặt Nhạc Sở Nhân đồng thời cũng chắn bóng đen đang ngày càng đến gần kia, Bùi Tập Dạ khoác áo bào màu đen bên ngoài, hô hấp có hơi nhanh, mặc dù trong không khí có thứ mùi khó ngửi nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy đến hắn.

“Nhạc Sở Sở, có chơi có chịu, lại đây nào.” Kim Điêu đứng sừng sững như một tòa núi nhỏ, hắn không thể bước tiếp được nữa, chỉ còn cách dụ dỗ qua Kim Điêu.

Nhạc Sở Nhân còn ngồi trên tuyết lạnh băng, nghe thấy lời Bùi Tập Dạ liền hừ lạnh: “Lão nương khi nào đồng ý với ngươi là muốn theo ngươi về? Ngươi thắng ta chấp nhận, ta cũng tuân thủ lời hứa không ngăn cản bất kỳ hành động nào của ngươi trong nửa tháng, ngươi muốn làm gì thì làm.”

“Không được, điều kiện của nàng bản thiếu không chấp nhận, nàng theo ta về đi thôi.” Hắn vòng qua Kim Điêu, có ý muốn bắt lấy nàng.

Kim Điêu mãnh liệt giương cánh, đôi cánh khổng lồ cường tráng mạnh mẽ, Bùi Tập Dạ linh xảo nhanh chóng nhảy cách xa vài bước mới tránh được cú dập của Kim Điêu.

Kim Điêu trầm thấp kêu một tiếng ra chiều cảnh cáo, nếu hắn còn có hành động như vừa rồi, nó sẽ không khách khí nữa.

“Nàng nuôi tiểu súc sinh này còn hữu dụng hơn cái đám Ô Nha kia của bản thiếu.” Bùi Tập Dạ nhìn chằm chằm Kim Điêu, thở dài một hơi.

“Chỉ có ngươi mới không biết ghê tởm mà chơi chung với cái đám quạ đấy.” Nhạc Sợ Nhân lạnh giọng quát, nhanh chóng đứng dậy, không dám hít vào quá nhiều. Nhưng mùi này quá lợi hại, dạ dày nàng lại có cảm giác co rút cuộn trào.

“Bảo nó mau tránh ra, mặc dù đám quạ của bản thiếu chỉ là một đam ô hợp nhưng vẫn có thể đối phó với tiểu súc sinh này đấy.”  Hắn bẻ bẻ cổ, thân thể vào trạng thái chiến đấu.

“Ngươi nói nhảm ít thôi, nếu cảm thấy trận đánh vừa rồi không sảng khoái, vậy chúng ta quay lại làm thêm trận nữa. Nếu không muốn tái chiến thì cút nhanh lên, ta không có tâm tình cùng ngươi thừa lời.” Nhạc Sở Nhân chầm chậm lại gần Kim Điêu, nàng tính toán phải mau chóng quay về bởi vì nàng mơ hồ có cảm giác không ổn. (MTLTH. Dđlqđ)

“Nàng đã không chịu thừa nhận, vậy chúng ta làm thêm một ván nữa. Nhạc Sở Sởm lần này đánh cuộc nếu nàng thua phải đi cùng bản thiếu về Bắc Cương.” Trong bóng đêm, bóng dáng Nhạc Sở Nhân trông có vẻ ngây ngốc, hắn híp mắt nhìn nàng.

“Còn nếu ngươi thua? Nếu ngươi thua thì phải tự cung (tự thiến), thế nào?” Nhạc Sở Nhân dựa người vào Kim Điêu, lạnh lùng nói.

“Nàng chắc chứ?” Bùi Tập Dạ cười, điệu bộ như đang đi tán tỉnh.

“Thật ghê tởm, lão nương cam bái hạ phong (thua).” Nàng trừng mắt, dạ dày lại nhộn nhạo, nàng thực sự không có tâm tình cãi nhau cùng hắn.

“Như vậy liền bại trận? Không giống nàng một chút nào! Nàng không thoải mái?”  Bởi vì có Kim Điêu che hắn không thể nhìn rõ nàng, nàng bao bọc toàn thân chìm trong bóng tối, thứ hắn thấy được chỉ có nhân ảnh mờ ảo của nàng. Nàng là dạng người gì từ trước đến nay không phải hắn không biết, nàng chắc chắn không phải loại người chịu thua thiệt, lần này dễ dàng nhận thua, thật đáng suy ngẫm.

“Không có, lão nương cực kỳ khỏe mạnh. Chỉ là chưa quen thời tiết lạnh giá của phương Bắc mà thôi.” Nàng đột nhiên xoay người nhảy lên lưng Kim Điêu, nahnh chóng rời đi.

“Chậm đã, Nhạc Sở Sở, rốt cuộc nàng bị thế nào?” Hắn vừa tiến được hai bước, Kim Điêu liền giương hai cánh lên mang theo cuồng phong khiến hắn không thể lại gần.

“Không liên quan đến ngươi. Ngươi nhớ đấy, trong vòng nửa tháng ngươi muốn làm gì thì làm, ta sẽ không ngăn cản, chỉ cần ngươi không cần quá phận là được, nếu ép ta không tuân thủ hiệp định, ngày chết của ngươi do ta định.” Lạnh giọng cảnh cáo, dứt lời liền vỗ vỗ lên lưng Kim Điêu, Kim Điêu nhanh chóng rời đi.

Tốc độ phi hành của Kim Điêu không biết gấp con người bao nhiêu lần, mặc dù võ công hắn cao cường, khinh công cũng thuộc hàng tuyệt đại cao thủ nhưng cũng không thể làm gì.

Bay trên bầu trời, không khí đã loãng hơn rất nhiều, nàng thở phảo một hơi, cảm giác dạ dày cũng không còn nhộn nhạo nữa.

Nàng nằm sấp lên lừng Kim Điêu, tay phải bắt mạch tay trái, một lúc lâu sau, nàng thở dài, quả nhiên!

Mấy ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra, nàng cũng quên mất chu kỳ kinh nguyệt của bản thân, hiện suy nghĩ một chút, hình như cũng đã muộn hơn nửa tháng, nàng thật đúng là ngốc mà.

Chỉ là phản ứng này xảy ra cũng quá chậm đi, đến tận hôm này ngửi thấy mùi này mới có cảm giác buồn nôn, nếu không ngửi thấy mùi vị đó, sợ rằng nàng vẫn còn không biết đấy.

Nàng không biết Bùi Tập Dạ có nhận ra nàng mang thai hay không, cho nên nàng mới vội vàng cách xa hắn, nếu bị hắn nhìn ra, nàng thật không biết hắn sẽ làm gì. Hắn tổn thương người khác nàng có thể mặc kệ nhưng nàng lo lắng hắn sẽ tổn thương đứa bé của nàng.

Khẽ ngồi thẳng dậy, từ từ cất tất cả độc vật trong quần áo vào một bao vải, độc dược toàn thân nàng chí ít cũng phải trên dưới trăm loại, lớn có nhỏ có, độc bình thường đến cực độc.

Nàng nhất quyết phải cách xa mấy thứ này, chỉ là nếu không có những đồ này, nàng có cảm giác mình như một phế nhân.

“Ai~~” Tuy là có vui mừng nhưng cũng có chút cảm thấy không đúng lúc, tiếp theo nàng nên đấu với Bùi Tập Dạ thế nào đây?

Suy nghĩ trong chốc lát, gió thổi lạnh đến nỗi mất cảm giác. Khoảng thời gian này nàng không cách nào sử dụng được đống độc được vật này, chỉ còn cách gọi Thích Kiến đến đây.

Đêm khuya đậm đặc, lúc này cũng đã quá nửa đêm, mọi thứ nhìn thấy đều chỉ có một màu hắc ám.

Nàng nằm sấp trên lưng Kim Điêu, vô ý nhớ tới thứ mùi của cổ chướng, dạ dày lại thêm một trận nhộn nhạo.

Giơ tay vỗ nhẹ lên đầu tiểu Kim Điêu, Kim Điêu lập tức thay đổi phương hướng đáp xuống mặt đất.

Nàng nhanh chóng chèo xuống, mặt trắng bệch, hai tay ôm lấy bụng nôn khan. Bão tuyết lúc trước khá lớn, từng đụn tuyết đùn lên cao, chỗ nàng đứng đã lõm thành một hố khá sâu.

“Ụa.” Nàng không còn để ý đến mọi thứ xung quanh, cơn nôn khan mãi không thể dứt.

Kim Điêu đứng một bên, nó cúi đầu cơ hồ muốn vùi luôn vào trong tuyết, nhìn chằm chằm nàng, có vẻ như nó muốn giúp nhưng không biết phải giúp thế nào, chỉ có thể đứng bên cạnh trông chừng nàng.

Cơn nôn khan dần chấm dứt, nàng nằm ngửa trên mặt tuyết, há miệng thở dốc.

Tuyết vẫn rơi, đáp trên mặt nàng rồi tan thành nước. Nàng giơ tay lên lau mặt, tuyết tan lạnh đến đỏ cả tay, chỉ là nàng vô lực không muốn lau mặt nữa.

“Tiểu Kim Điêu, đừng làm ta nhớ đến cái thứ mùi kinh khủng kia nữa nhé.” Cứ mỗi lần nhớ đến cái thứ mùi đấy lại cảm thấy dạ dày như không phải của bản thân nhưng lại không cách nào quên được nó. Thật khó chịu!

Kim Điêu dường như đang xì xầm cái gì đó trong cổ họng.

“Ta còn cần mi nói ta mang thai sao? Hơn nửa tháng nay không có một chút cảm giác, thật kỳ diệu, ta không nghĩ tới ở nơi đây lại nhanh chóng có một sinh mệnh như vậy.”  Nàng khẽ thở dài, từng nhìn thấy người khác mang thai sinh con, hiện đến phiên mình, nàng có chút không biết phải làm sao.
Bình Luận (0)
Comment