Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 124.3

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nếu Phong Duyên Thương biết tin này, hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng. Hắn mong ước lâu như vậy, rốt cuộc cũng thành sự thật.

Nằm trên nền tuyết lạnh lẽo, Nhạc Sở Nhân ngẩng đẩu nhìn trời đêm, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

Dù sao cũng không lâu nữa hắn sẽ tới đây, tin này không bằng đợi khi hắn đến mới nói.

Nàng cười ra tiếng, nhanh chóng đứng dậy, y phục tầng trong tầng ngoài bao nàng như một con gấu khiến cho hành động của nàng nặng nề, chậm chạp. Thật vất vả mới đứng được lên, Kim Điêu bên cạnh đột nhiên di chuyển, cổ họng khẽ rầm rì như muốn nói cái gì đó.

Mi tâm khẽ nhíu, nàng trầm ngâm lắng nghe, tiếng cạc cạc từ xa truyền đến, hơn nữa ngày càng rõ ràng hơn.

“Âm hồn bất tán.” Nhạc Sở Nhân rủa thầm một tiếng, quay người nhìn nơi nàng vừa chạy khỏi, bóng đêm dù vẫn tối đen như mực nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy đám Ô Nha phành phạch bay tới. Tiếng kêu, tiếng vỗ cánh cùng với tiếng cành cây gãy núp dưới cái hắc ám của đêm tối hết sức quỷ dị.

Cầm trong tay Tử Trúc địch, không chút chần chừ để bên môi vừa muốn thổi, bỗng nhiên nhớ ra bản thân vừa mang thai không nên đụng vào những thứ đồ này. Bên trong Tử Trúc địch có những loại độc khác nhau, bản thân nàng có thể chịu được nhưng bé con thì chưa chắc. (MTLTH.dđlqđ)

Lưỡng lự trong giây lát, đại quân Ô Nha rợp trời bay đến ngày càng gần, cách nơi nàng và Kim Điêu đứng tầm chục thước thì đột nhiên dừng lại, luẩn quẩn trên bầu trời đêm, tiếng kêu cạc cạc ồn chết người.

Kim Điêu đi đi lại lại một cách ảo não, bước đến chỗ nào tuyết sụp xuống chỗ đấy, nó cũng thấy phiền chết với cái đám quạ đen này.

“Nhạc Sở Sở, có thật nửa tháng tới nàng không ngăn cản bản thiếu bất kỳ việc hì không? Chậc chậc, xem ra bản thiếu lo lắng thừa rồi.” Một bóng đen nháy mắt đứng trước mặt, giọng điệu bất cần đời cùng với tiếng cạc cạc điếc tai của bọn Ô Nha làm nàng càng ngày càng thấy phiền.

Nhìn Tử Trúc địch trong tay, Nhạc Sở Nhân nhấc mí mắt liền nhìn thấy đám Ô Nha rậm rạp chằng chịt bên kia, trường hợp này thật khó giải quyết.

“Cho nên ngươi tính đi quấy rối biên quan Đại Yến?” Hắn không nhịn nổi được nữa sao?

“Nếu bản thiếu quấy rối nàng có đứng trơ mắt mà nhìn không?” Vừa nói vừa từng bước lại gần, khi còn cách nhau còn hai thước, có thể loáng thoáng thấy rõ mặt mũi đối phương.

“Thua chính là thua, chuyện ta đã đồng ý ta tuyệt không nuốt lời.” Nàng khẽ xoay đầu không nhìn vào mắt hắn, sau đó nàng cùng Kim Điêu chầm chậm lùi dần, cố tình cách hắn ngày càng xa.

“Nàng đã nói như vậy rồi, nếu bản thiếu quấy rối biên cương Đại Yến thì quả thật không phúc hậu. Nàng cứ yên tâm, bản thiếu mang đám Ô Nha sang Đông Cương đi dạo.” Nghe giọng hắn cứ như chỉ là đưa vật nuôi đi chơi vậy.

“Lên đường thuận buồm xuôi gió.” Nàng vừa châm chọc vừa lại gần Kim Điêu, giờ nàng chỉ muốn cách xa hắn.

Trong đêm đen, Bùi Tập Dạ rời mắt khỏi người nàng, nhìn đống tuyết nơi nàng vừa đứng cùng với hố tuyết bên cạnh.

“Nàng không sao chứ?” Nàng không thể nào vô duyên vô cớ dừng lại, chỗ kia rõ ràng là vết tích có người lăn ra một chút, còn có chút mùi rượu.

Một tay bám vào thân Kim Điêu, Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, sau đó lạnh nhạt nói: “Nhìn thấy tuyết đẹp, muốn nằm một lát.”

“Thật?” Bùi Tập Dạ rõ ràng không tin, từng bước lại gần Nhạc Sở Nhân.

Kim Điêu phát ra âm thanh uy hiếp, lông vũ trên cổ dựng đứng có ý muốn công kích.

“Chẳng lẽ ta đùa với ngươi? Trời sáng rồi, ngươi muốn làm gì thì làm, âm hồn bất tán thật đáng ghét.”  Nắm lông vũ của Kim Điêu, Nhạc Sở Nhân có ý định muốn leo lên.

Bùi Tập Dạ thuấn di (di chuyển nhanh chóng) đến phía sau nàng, Kim Điêu đồng thời xoay người giương cánh quét qua Bùi Tập Dạ, Nhạc Sở Nhân theo quán tính ngã ra sau, đặt mông ngồi trên tuyết. (MTLTH.dđlqđ)

Hắn nhanh chóng tránh ra mấy bước, hai cánh của Kim Điêu cùng hành động, bảo hộ Nhạc Sở Nhân thật chặt, đồng thời cúi đầu, lông cổ dựng đứng, vào trạng thái công kích nhìn Bùi Tập Dạ. (MTLTH.dđlqđ)

“Súc sinh, tránh ra.” Bùi Tập Dạ lạnh giọng quát, chỉ trong nháy mắt nhưng hình như hắn đã có thể nhìn ra.

Cổ họng Kim Điêu phát ra tiếng kêu, không sợ uy hiếp của hắn.

“Bùi Tập Dạ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ngồi dậy từ đống tuyết, Nhạc Sở Nhân nhíu mày, tính nhẫn nại của nàng bị mài mòn hết rồi.

“Bản thiếu nên hỏi nàng mới đúng, nàng đã làm cái gì?” Hắn rống to, đám Ô Nha trên bầu trời tựa như cũng bị kích động.

“Ta làm cái gì đó là chuyện của ta, liên quan gì tới ngươi?” Nhanh chóng lại gần Kim Điêu, tiểu Kim Điêu khẽ cúi người, Nhạc Sở Nhân thuận thế đạp chân nhảy lên lưng nó.

Nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Tập Dạ, bóng đêm đã dần lùi nhường chỗ cho ánh sáng ban mai đầu tiên của ngày mới, bóng dáng hắn cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Bùi Tập Dạ nhìn thẳng vào mắt nàng, đáp án đã quá rõ ràng, khuôn mặt tinh xảo bị bóng tối bao phủ một bên, cằm căng cứng.

“Hi vọng ngươi giữ lời.” Nhàn nhạt nói một câu, Tử Trúc địch đặt bên môi, tiếng địch vang lên, đàn Ô Nha đông nghẹt như bị một đao chém qua, tan tác bay đầy trời. Kim Điêu đồng thời phóng lên, bay thẳng lên không trung, đôi cánh quạt gió, trong chớp mắt đã bay đi xa.

Sắc trời dần sáng, biên quan đã ở trước mặt. Nằm sắp trên lưng Kim Điêu, toàn thân Nhạc Sở Nhân cảm thấy vô lực. (MTLTH.dđlqđ)

Lướt qua cửa khẩu, Phí Tông dẫn người đến một trạm gác chờ nàng.

Mắt Kim Điêu rất tinh, rất nhanh đã tìm thấy trạm gác, người dưới mặt đất cũng nhìn thấy Kim Điêu, tập hợp lại một chỗ đồng loạt nhìn lên trời.

Kim Điêu lao xuống, đáp đất cách bọn họ tầm chục thước.

Thu hồi cánh, thân thể khẽ trầm xuống, Nhạc Sở Nhân từ trên lưng nó lật người trượt xuống, nằm im trên nền tuyết.

Một bóng dáng nhanh chóng chạy lại, cúi người đỡ nàng lên: “Muội bị thương?”

Nàng mượn lực đứng dậy, nương theo ánh mắt nhìn Diêm Cận, lắc đầu một cái: “Không có việc gì, chẳng qua là thua thôi.”

“Không sao, muội không việc gì là tốt rồi.” Sắc mặt nàng trông rất kém, lông mày Diêm Cận khẽ chau lại, trầm giọng nói.

“Muội muội, muội thế mà cũng bị thương?” Phi Tông đi đằng sau, theo sau là mấy binh tướng.

Nhìn qua đầu vai Diêm Cận nhìn Phí Tông, Nhạc Sở Nhân lắc đầu: “Muội không sao, nhưng muội thua, mất thể diện thật.” 

“Hả? Thua? Không việc gì, không việc gì, thằng bại là chuyện thường tình của binh gia.” Vừa nghe Nhạc Sở Nhân nói thua, Phí Tông có vẻ kinh ngạc. Trời cũng dần sang, nhìn gương mặt tái nhợt của Nhạc Sở Nhân, nàng còn mang bộ mặt xin lỗi, Phí Tông lập tức an ủi.

“Trong thời gian tới muội không thể đấu với Bùi Tập Dạ, muội sẽ gọi Thích Kiến tới đây, để hắn thay thế muội.” Nói xong nàng quay lại nhìn Diêm Cận, một tay hắn vẫn đỡ nàng, nàng có chút đứng không vững, tứ chi vô lực.

“Chuyện gì xảy ra? Muội bị thương?” Phí Tông sải bước lại gần, trợn to hai mắt nhìn Nhạc Sở Nhân, một bộ dáng nếu muội thương, lão tử đi đập chết hắn.

“Hắn khiến muội bị thương? Hắn còn uy hiếp muội?” lông mày Diêm Cận nhíu càng chặt, âm thanh Bùi Tập Dạ trầm xuống, hắn không tin nhân phẩm của Bùi Tập Dạ, cũng tin tưởng những điều hèn hạ như thế này hắn tuyệt đối có thể làm được.

Lắc đầu một cái, đứng thẳng người: “Ta mang thai.” Tiếng vừa dứt, thân thể nàng lại lung lay, tay Diêm Cận vẫn đỡ lấy nàng, tránh cho nàng bị ngã.

Phí Tông trừng mắt nhìn Nhạc Sở Nhân yếu ớt tron khuỷu tay Diêm Cận, một hồi lâu mới hồi hồn: “Muội nói muội có thai? Chuyện tốt!”

“Chúc mừng, huynh phải làm cữu cữu rồi.” Sắc mặt nàng trắng bệch, cười lên có chút khó coi.

“Đi về rồi nói sau.” Nhìn người trong tay mình, sắc mặt Diêm Cận trầm tĩnh, con ngươi thấu triệt tựa như nắng xuân, tuyết tan, làm người khác không khỏi cảm thấy ấm áp.

“Ừ.” Theo Diêm Tự quân đi về, nàng đã ói đến nỗi cả người vô lực, lại bị gió lạnh thổi, có chút mê mang.

Đỡ Nhạc Sở Nhân lên ngựa, đội ngũ chỉnh tề hồi doanh.

Ngựa đi không nhanh, Nhạc Sở Nhân ngồi trước, Diêm Cận ngồi sau. Hai người cưỡi chung một con ngựa. Gió lạnh vẫn cứ thổi, mặt trời vẫn chưa ló rạng, không khí lạnh lẽo một tia ấm áp cũng không có.

Giữa hai người vẫn còn chút khoảng cách, một tay Nhạc Sở Nhân nắm yên ngựa, hơi nhắm mắt hít sâu. Lúc này không cần như lúc nằm trên lưng Kim Điêu, phải cố hết sức bám vào lưng nó, nàng cảm giác thoải mái hơn nhiều.

“Mệt mỏi thì dựa vào ta một lát, hồi doing nghỉ một lát, ta đưa muội về Hoàng Thành.” Sau lưng truyền đến âm thanh của Diêm Cận, tuy giọng điệu có chút lạnh nhưng vẫn có thể nghe ra ý thân thiết.

“Không được, ta không thể đi. Mắc dù ta không thể giao thủ cùng hắn nhưng Thích Kiến thì có thể. Chỉ là Thích Kiến không am hiểu về cổ chướng lắm, vẫn cần ta chỉ đạo. Với lại Bùi Tập Dạ đã biết ta mang thai, không biết hắn có cho đây là lý do để nổi điên tấn công biên quan hay không? Các huynh cần chuẩn bị sắn sàng.” Càng nghĩ càng thấy tương lai Đại Yến không chiếm được chút ưu thế nào.

“Hắn không có bất kỳ lý do nào về việc mượn chuyện muội mang thai mà tấn công biên quan Đại Yến.” Diêm Cận lạnh giọng, ngữ điệu tràn đầy khinh thường. Quản khỉ gió việc hắn có châm chọc Bùi Tập Dạ hay không nhưng với cái ngữ điệu thế này lợi hại hơn châm chọc trực tiếp nhiều.

“Mặc kệ hắn có mượn lý do này hay không nhưng hắn hoàn toàn có thể làm ra việc này. Ta sẽ bảo Thích Kiến mang theo người, nhưng Tế Thế đường vốn dĩ nhân thủ cũng không nhiều, chỉ còn cách nhờ Ngọc Lâm Lão hòa thượng tương trợ mà thôi. Chúng ta có thể biến biên quan này trở thành tường đồng vách sắt, dù có mưa to gió lớn cũng không thể làm hại đến nó.” Tuy hơi sức có chút yếu nhưng ngữ điệu lại hết sức kiên định. Nàng không thể chạm vào cổ độc, vậy không có người nào có thể phân cao thấp với Bùi Tập Dạ. Nhưng nàng có thể làm nên một pháo đài kiên cố, chuyên phòng Bùi Tập Dạ. (MTLTH.dđlqđ)
Bình Luận (0)
Comment