Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nàng không nhìn thấy hai người kia đang ở đâu, trong sơn động quần vũ bạo khởi làm tóc nàng bay tán loạn.
Khó khăn chuyển đổi vị trí, không biết là ai đụng vào vách tường, nham thạch bắn tung hết cả ra ngoài. Nhạc Sở Nhân ôm đầu quỳ gối, một mảnh vụn bắn lên cánh tay nàng tạo nên một vết thương khá sâu.
“Ầm” một tiếng, thanh âm thân thể người rơi xuống đất vẫn quanh quẩn trong không gian chật hẹp. Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn qua liền thấy người nằm trên đất là Bùi Tập Dạ, người kia đang dùng bàn tay khô gầy như rễ cây bóp yết hầu hắn.
Nàng ngay cả hô lên cũng không kịp, Bùi Tập Dạ lộn người một vòng, sau đó phi thân lên, hai người tiếp tục giao thủ trong sơn động chẳng có mấy không gian trống.
Chống thân mình khó khăn đến một vị trí khuất, hai người kia đánh nhau như gió thu cuốn lá vàng, động nham thạch gần như bị phá tung hết cả.
Nhạc Sở Nhân khá kinh ngạc, nàng không ngờ Bùi Tập Dạ có thể kiên trì thời gian dài đến như vậy, dù sao người nọ có công phu quỷ dị, thừa dịp trời mưa gió đến Vọng Nguyệt lâu bắt cóc nàng, Phong Duyên Thương vẫn chưa phát giác ra lão.
Đột nhiên một khối đá vụn bắn thẳng đến chỗ nàng đứng.
Nàng nhìn thấy, cũng đã kịp ôm đầu tránh thoát, thế nhưng tốc độ nàng chung quy vẫn không nhanh mảnh đá đó, hơn nữa đầu nàng vẫn còn choáng, nhìn thấy cái gì cũng mờ mờ, tốc độ không nhanh cũng là điều dễ hiểu.
Mảnh đá chính xác đập thẳng vào bụng nàng.
Khu thần kinh cảm nhận nỗi đau dâng lên, Nhạc Sở Nhân mềm nhũn quỳ cả hai chân xuống đất, hai tay ôm chặt lấy bụng, cảm giác bất an cứ như sóng đánh thẳng vào lòng nàng, sợ là không đợi được đủ tháng rồi.
“A!!!!” Tiếng kêu đau đớn vang lên, Bùi Tập Dạ đụng mạnh vào vách động. Cả thân hình hắn nặng nề rơi xuống, khuôn mặt đều là máu.
“Có dũng khí, thế nhưng lấy võ công của ngươi mà muốn thắng ta, đó là chuyện không có khả năng.” Lão thu hồi thế công, khuôn mặt người chết nở một nụ cười kinh khủng. (MTLTH.dđlqđ)
“Hừ, ngồi chờ chết không phải phong cách của bản thiếu, chúng ta lại tiếp một ván nữa chứ?” Hắn nằm úp sấp một chỗ, không cần nghĩ cũng biết bản thân khó động đậy nổi, nhưng vẫn mạnh miệng khiêu khích.
“Đúng là người trẻ tuổi, tránh cường háo thắng. Có lẽ ta sẽ để cho các ngươi sống thêm mấy ngày, a, sao ta lại không nhớ ra nhỉ? Có thể để các ngươi chết đói ở đây cũng là một cách hay. Ngươi nhìn nàng đi, có lẽ là sắp sinh rồi đấy, ha ha ha, việc vui việc vui.” Lão bỗng dưng nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ôm bụng cuộn người ở một góc hang động, cười đến vui vẻ không thôi.
Bùi Tập Dạ chậm rãi xoay người, trên mắt đầy máu khó có thể nhìn rõ mọi vật thế nhưng vẫn nhìn được một bóng người mơ hồ cuộn người nằm trên đất.
“Nhạc Sở Sở, nàng không sao chứ?” Hắn vừa mở miệng, âm điệu kiêu ngạo biến mất tung mất ảnh.
“Không sao.” Nhạc Sở Nhân trả lời, thanh âm run rẩy như đang kìm nén cơn đau.
“Ha ha ha!!!” Người nọ cười to: “Hoạn nan gặp chân tình, sư phụ hai người các ngươi năm đó bất quá cũng chỉ có như thế, chỉ tiếc, vẫn không thể thoát khỏi một chữ ‘tham’. Ha ha, hai người các ngươi cứ cố gắng sống thêm vài ngày, đợi ta đến bắt đứa trẻ đi.” Lão quả thực cảm thấy rất cao hứng, cái loại cao hứng trộn lẫn với những ý nghĩ biến thái. Nói xong lão xoay người bỏ đi, một chút không lưu luyến. Nhưng nhiều nhất vẫn là tự tin, tự tin hai người không thể rời khỏi nơi này, nhất định sẽ phải chết ở nơi này.
Một trận gió lốc xoay tròn, sau đó cả thạch động lâm vào yên tĩnh chết chóc, trong động u ám, cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Bùi Tập Dạ chống thân mình đứng lên, cước bộ lảo đảo đến gần nàng, một bên dùng tay lau đi vết máu trên mặt, đụng tới vết thương trên mặt không nhịn được hừ nhự hai tiếng nhưng bước chân vẫn không ngừng, bộ dáng này ngoài ý muốn lại tương đối nam nhân.
“Nàng thế nào rồi?” Chạy vội tới bên cạnh Nhạc Sở Nhân, Bùi Tập Dạ đỡ nàng dậy. Trên tay đều là máu, ánh sáng trong động không đủ, thế nên nhìn cũng không được rõ ràng cho lắm. (MTLTH.dđlqđ)
“Không sao. Chúng ta phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây bằng không chỉ còn con đường chết, đứa nhỏ của ta cũng không giữ được.” Nương theo sức của hắn mà ngồi dậy, khuôn mặt Nhạc Sở Nhân tái nhợt như tờ giấy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, cố hết sức để nói chuyện.
Hừ hừ, hắn chậm chọc nói: “ Không phải nàng đợi lát nữa Phong Duyên Thương đến cứu sao? Hiện giờ sao lại muốn chạy vậy?”
“Ngươi đừng nói mát nữa được không? Ta thừa nhận ngươi lợi hại, trên đời này ai cũng không lợi hại bằng ngươi, được chưa? Nghĩ biện pháp, chúng ta nhất định phải thoát khỏi nơi này!” Nhạc Sở Nhân không có sức cùng hắn cãi nhau, đứa nhỏ trong bụng không kiên trì được bao lâu, nàng thực sự cảm thấy sợ hãi, sợ hãi chờ đến khi đứa nhỏ này ra đời, lão sẽ bắt mất bé đi.
“Đừng nóng vội, để ta đi xem.” Bùi Tập Dạ rầu rĩ nói một câu rồi đứng lên. Kết quả vừa nói dứt câu, cả thân hình liền bịch một cái ngã trên mặt đất.
“Ngươi thế nào rồi?” Đưa tay đỡ hắn, ánh sáng quá mờ, Nhạc Sở Nhân không thẫy rõ khuôn mặt hắn. Thế nhưng đưa tay sờ lên thân thể hắn, dính dính, tất cả đêu là máu!
“Không có việc gì, nàng ở đây chờ.” Đẩy tay Nhạc Sở Nhân ra, Bùi Tập Dạ tiếp tục đứng lên.
Dựa lên vách động lạnh lẽo, Nhạc Sở Nhân cảm nhận từng cơn co rút ở bụng, một trận lại một trận, rõ ràng đây chính là đau bụng sinh.
Loại đau đơn này vẫn nằm trong sức chịu đựng của nàng, chỉ là sốt ruột, nếu thực sự sinh đứa nhỏ ở này, nếu bọn họ không thể chạy đi kịp lúc, khả năng nàng cùng đứa nhỏ đều không sống nổi.
Tiểu Thương tử, chàng còn chưa đến sao?
Bên kia, Bùi Tập Dạ lại gần khối nham thạch lớn, hắn từng vô số lần bị đánh trở về. Nhưng nếu như không lại gần, căn bản không thể rời khỏi nơi này.
Thở sâu, lau đi vết máu đọng trên mí mắ, Bùi Tập Dạ cắn răng một cái, thân hình khập khiễng lại gần khối nham thạch.
Gió lạnh quét tới sơn động mang theo cả âm thanh. Ước chừng mấy chục giây sau, Bùi Tập Dạ lại bị đánh trở về, cả người bị đập như bao cát, tạp âm vang lên cùng với tiếng úi da úi da của hắn, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu đau.
“Vẫn không được sao? Không bằng hai ta cùng giúp nhau?” Nhạc Sở Nhân chống thân mình đứng lên, từng bước từng bước lại gần Bùi Tập Dạ.
“Nàng không được lại đây, không muốn đứa nhỏ nữa sao?” Bùi Tập Dạ đáp lại, hai chữ ‘đứa nhỏ’ thực sự chẳng có gì hay ho. Kỳ thật hắn luôn sinh ra những ý nghĩ ác độc, hy vọng đứa nhỏ kia biến mất, hoặc chết đi.
“Còn hơn chờ chết ở trong này.” Đi đến bên cạnh người hắn, Nhạc Sở Nhân ngồi xỏm xuống, lôi hắn đứng dậy.
Hai người lần đầu tiên chật vật đến như vậy, cũng là lần đầu tiên bình thản đến vậy, trước đây nhìn nhau luôn có cảm giác không ngươi chết thì ta chết.
“Nàng đứng phía sau ta, hai người chúng ta hàng năm đều ngâm mình trong cổ dược, ắt hẳn có thể đi qua.” Cúi đầu nhìn nàng, tuy thiếu ánh sáng nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt nàng. Thần sắc tái nhợt như vậy, đáy mắt kìm nén đau xót, thế nhưng lại dị thường kiên định.
“Được.” Nàng gật gật đầu, dù có bị đánh bật trở về, nàng cũng phải trở ra ngoài. (MTLTH.dđlqđ)
Cầm tay nàng, Bùi Tập Dạ bước một bước, Nhạc Sở Nhân đi phía sau hắn, hướng tơi cửa ra.
Khối nham thạch lớn kia chính là Phong toàn – là một loại Phong cổ. Loại cổ này không phá được, lại có thể tự lấy thân mình áp chế chúng. Giống như bản thân Bùi Tập Dạ hay Nhạc Sở Nhân, hàng năm ngâm mình trong cổ độc, trên người lúc nào cũng có loại áp chế này. Nếu như hai người mạnh hơn Phong toàn, có thể an toàn đi ra ngoài.
Càng ngày càng gần liền cảm thấy gian nan.
Đứng phía sau Bùi Tập Dạ, hắn đã ngăn cản không ít áp lực nhưng cảm giác đi cũng cố sức vẫn luôn hiện hữu.
“Có thể kiên trì được sao?” Bùi Tập Dạ hỏi, thanh âm hắn bị gió thổi có chút vặn vẹo.
“Được.” Một tay cầm chặt bàn tay hắn, một tay nắm lấy quần áo bên hông hắn.
Bùi Tập Dạ tất nhiên là cảm giác được, cúi đâu nhìn thoáng qua nàng, sau đó hai tay năm lấy tay nàng, kéo nàng ôm chặt lấy hông hắn.
“Làm cái gì vậy?” Bị hắn túm về phía trước lảo đảo suýt ngã, ôm chặt thắt lưng hắn, cảm giác từ bàn tay truyền đến đều là máu, máu của hắn vẫn chưa kịp khô.
“Ôm chặt.” Hắn lạnh lùng nói, nhưng dù sao vẫn có chút khó chịu, cái bụng to kia của nàng chính là điếm khó chịu. Ý nghĩ ác độc lại sinh ra, hắn chỉ cần thoáng dùng sức, hoặc làm bộ như áp chế không nổi Phong toàn, cả hai đều bị đánh bật lại, như vậy đứa nhỏ vướng bận này sẽ không còn. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân không giãy giụa, nàng không dùng được nhiều sức, vốn luôn là Bùi Tập Dạ kéo nàng đi về phía trước.