Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Càng gần tới cự thạch, gió lốc ngày càng lớn.
Gió lớn đến nỗi Nhạc Sở Nhân đặt chân bước tiếp cũng khó, hai tay gắt gao ôm chặt eo hắn, hai người nửa bước khó đi.
“Đừng buông tay.” Thanh âm Bùi Tập Dạ bị gió thổi đến biến âm, Nhạc Sở Nhân hạ mặt kề sát thắt lưng hắn, hạ người như muốn song song cùng mặt đất.
Một tay bám vào vách tường, hai chân kiên trì tiến thẳng vào trung tâm Phong toàn, sợi tóc toàn bộ bay lên, da mặt rát đến độ tưởng chừng như không còn là của mình.
Thật vất vả bước từng bước lại bị bức lui trở về, những vết thương trên người bị gió xé đến rách toạc, cả người như được vớt lên từ trong bể máu, thế nhưng hắn vẫn kiên cường chịu đựng.
“Để ta lên trước!” Nhạc Sở Nhân mở miệng, nàng biết hắn đang thương tích đầy mình, hai tay ôm thắt lưng hắn toàn là máu.
“Nàng làm được không?” Bám chặt vào nham thạch gồ lên để ổn định thân thể, Bùi Tập Dạ gian nan nói.
“Được!” Nhạc Sở Nhân cắn răng, không được cũng phải được. Đã đi đến bước này rồi, lùi về phía sau cũng không còn nghĩa lý gì nữa, chỉ còn cách phải cố gắng tiến lên phía trước.
“Được.” Một cánh tay hướng về phía sau bắt lấy cánh tay của Nhạc Sở Nhân túm nàng lên phía trước. Thân mình vừa chuyển đổi vị trí, quay mặt về phía hắn, lưng hướng đám Phong toàn, bụng đụng lên người hắn phát đau.
Một tay ôm nàng, Bùi Tập Dạ cúi đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng.
Đây là lần đầu tiên khoảng cách hai người gần nhau đến vậy, tương liên chặt chẽ. Bốn mắt nhìn nhau, không hề cách nhau đến thiên sơn vạn thủy như dĩ vãng, thế giới này dường như chỉ còn hai người họ.
Mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, vài sợi vương trên mặt hắn, khuôn mặt đã bị gió thổi cho chết lặng dường như lại có cảm giác ngưa ngứa. (MTLTH.dđlqđ)
“Nhìn gì nữa? Chạy mau!” Toàn bộ phía sau bị đè ép không thể không dán lên người Bùi Tập Dạ, cái bụng lớn vì vậy mà càng thêm sức ép. Hạ thân bắt đầu có máu trào ra, nàng dần cảm thấy không ổn, khả năng kiên trì không được bao lâu.
Bùi Tập Dạ không trả lời, một tay ôm lấy thắt lưng nàng, tay kia gắt gao bám chặt vào nham thạch, ngón tay bị nham thạch cào xước chảy máu. Bước một bước, tay lại cố gắng bám vào một góc nham thạch khác, cứ thế cố gắng bước tiếp.
Nhạc Sở Nhân cố gắng chỗng đỡ áp lực cực lớn từ Phong toàn, miệng vết thương của Bùi Tập Dạ cũng dần không còn chảy máu, nghiến răng tập trung tinh thần, hai người nhanh chóng đi đến trung tâm Phong toàn.
Nhạc Sở Nhân vùi đầu vào bả vai hắn, áp lực đè ép bụng nàng đau nhức không thôi. Đôi mày nhíu nhặt, nàng chỉ còn cách cắn răng đi tiếp.
Bước từng bước một, mỗi bước Bùi Tập Dạ đều cảm thấy rất gian nan, bàn tay bị nham thạch tàn phá huyết nhục mơ hồ.
Địa vực có Phong toàn không lớn, có thể tưởng tượng giống như lớp tuyết mỏng trên mặt cỏ.
Rốt cục cũng đi qua khu vực trung tâm, bên này Phong toàn lại thổi hướng gió ngược lại, nương theo hướng gió có thể thoát thân ra khỏi đây.
Từng bước từng bước rời khỏi vị trí trung tâm, chân Bùi Tập Dạ đã có chút mềm nhũn, hai người bị gió thổi ra ngoài, gió cũng ngưng lặng, tự nhiên cũng không còn sức ép đè nặng lên hai người.
“A!!” Bị thổi bay, hai người ngã ra khỏi sơn động, Bùi Tập Dạ còn cố gắng tránh né một chút nhưng vẫn đụng vào bụng nàng như cũ.
Đau nhức như chỉ muốn ngất đi, hai mắt Nhạc Sở Nhân tối đen, một tiếng hô đau qua đi liền không phát ra thanh âm nào nữa.
“Nhạc Sở Sở?!” Một tay chống bên eo nàng, tay kia không chút do dự đánh vào má nàng. Trời đã tang tảng sáng, ánh sáng mông lung, hắn rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng, hô hấp mỏng manh như có như không.
“Đi mau…” Hai chữ nói ra khỏi miệng, Nhạc Sở Nhân thực sự không muốn dừng lại nơi này quá lâu. Dù có chết cũng phải rời khỏi nơi này.
“Đi!” Bùi Tập Dạ đỡ nàng đứng dậy, một tay nàng quàng qua vai hắn, một tay hắn ôm lấy thắt lưng nàng, thừa dịp sắc trời mông lung mà nhanh chóng ly khai.
Đây là một sơn cốc, đi vào bên trong rừng rậm căn bản cũng không phân biệt được phương hướng, mình đầy thương tích nhưng dục vọng sống sót mãnh liệt hơn tất cả. (MTLTH.dđlqđ)
Sắc trời dần sáng, đến khoảng giữa khu rừng, hai người đều không chống đỡ được nữa.
“Bùi Tập Dạ…khả năng ta kiên trì không nổi nữa.” Một đường bị hắn kéo, Nhạc Sở Nhân chật vật không chịu nổi. Sắc mặt trắng bệch, nhìn rất kinh khủng.
Bùi Tập Dạ dừng lại cước bộ, bộ dạng của hắn cũng chẳng hơn Nhạc Sở Nhân bao nhiêu, mặt mũi bầm dập, tóc tai tán loạn, nếu nhìn kỹ, toàn thân hắn dường như còn đang phát run.
“Sao không kiên trì được nữa? Muốn sinh rồi sao?” Nhìn thoáng qua bụng nàng, y phục của hắn quá rộng so với thân hình nàng, căn bản khó có thể nhìn thấy.
“Phải.” Nàng trả lời một tiếng, chống đỡ không được mà trượt người xuống.
Muốn nói lại thôi, đến thời khắc này, đủ loại ý tưởng ác độc lại này sinh trong lòng hắn. Giúp nàng? Hay tỏ vẻ không nghe thấy mà kéo nàng đi tiếp? Trong lúc nhất thời, hắn có chút gian nan lựa chọn.
Nhạc Sở Nhân không có khí lực nói chuyện, trước mặt hoa lên, cái gì cũng đều không thấy rõ. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng bụng ngày càng nặng xuống, bởi vì ngoại lực tác động, bé con khẩn cấp muốn xuất thế rồi.
Nhìn nàng ngã xuống, Bùi Tập Dạ có chút sững sờ, thậm chí còn quên kéo nàng dậy.
Giúp? Hay không giúp?
Không cam lòng cứ xoay chuyển trong đầu hắn, nhưng nhìn nàng như vậy không hiểu sao lại thấy hoảng.
Thiên hạ này có rất nhiều nữ nhân, nhưng chí có duy nhất nữ nhân trước mặt nàng khiến tất cả cảm xúc đều hội tụ trong lòng hắn, luyến tiếc thương, cũng luyến tiếc buông tha, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Thái dương chưa xuất hiện, nhiệt độ nơi thâm sơn rất thấp.
Nhạc Sở Nhân nằm trên đất, đau đớn cơ hồ không thể phát ra âm thanh.
Bùi Tập Dạ đứng cúi đầu nhìn nàng gần một chén trà, trong lòng hắn ngập tràn giãy giụa.
Áo choàng trên người đều là máu hắn cũng không cảm giác thấy, suy nghĩ của hắn tất cả đều không ở đây, tựa hồ lúc này bản thân hắn không phải ở nơi thâm sơn cùng cốc mà đang phiêu đãng trên mây.